Sủng Thạch Của Nữ Đế

Chương 36: Xuất cung



"Thật sự khó chịu như vậy sao?" Nhạc Chức không tin lắm. Tinh thần tiểu hoàng đế còn rất tỉnh táo mà!

"Thật..." Lý Chiêu thèm nhỏ dãi nhìn Nhạc Chức khẽ gật đầu. Đúng là có khó chịu thật, nhưng không phải kiểu đau nóng ruột mà là bị khát vọng thôi thúc cào cấu ngứa ngáy cả lòng. Nàng nhìn Nhạc Chức do do dự dự, vội bổ sung thêm một câu: "Một chút xíu là được."

Nhạc Chức không phải đang do dự mà đang nghĩ xem làm thế nào uyển chuyển cự tuyệt yêu cầu hợp tình hợp lý mà nàng chẳng thể thỏa mãn này. Tiểu hoàng đế dựa vào tiên khí cứu mạng đã là cái hang không đáy, nếu như ngưng đau cũng dựa vào tiên khí thì biết phải làm sao?

"Hay là ta lại đánh ngươi ngất xỉu nha? Ngất rồi sẽ không đau nữa." Chờ tiểu hoàng đế ngất đi tỉnh lại là đã hơn nửa ngày, đến lúc đó lại cho chút tiên khí kéo dài tính mạng là được. Nàng còn có thể nhân lúc Hoàng đế té xỉu chuyên tâm đọc sách đạo sĩ điên lưu lại, nếu tìm được đạo thuật chế phục yêu đan thì sẽ không cần phải hao phí tiên khí nữa.

Vừa nghĩ thế Nhạc Chức liền huơ tay múa chân hưng phấn chuẩn bị. Nhưng lát nữa ra tay nhất định phải nén kỹ lực, ngàn vạn chớ gây ra án mạng.

Lý Chiêu sợ hãi ôm đầu: "Không được!!!" Nàng tin Nhạc Chức sẽ làm thật.

"Hoặc là ngất đi, hoặc là ráng chịu đau, dù sao ngươi cũng chọn một đi!" Nhạc Chức nghiêm túc dùng bàn tay bổ vào không khí mấy lần, thử lực đạo một chút.

"...Ta sẽ ráng chịu đựng. Tấu chương hai ngày nay còn chưa phê đâu!" Công việc chồng chất như núi làm sao nàng dám ngất xỉu? Lý Chiêu hết hi vọng nói: "Cảm phiền tiên sư giúp ta đem tấu chương tới đây!"

"Thật sự không muốn ăn gì sao? Với cả ngươi ngồi còn ngồi không yên, làm sao phê tấu chương?" Nhạc Chức nhìn bộ dáng ẩn nhẫn chịu đựng của tiểu hoàng đế mà đau lòng. Xem ra làm hoàng đế cũng không dễ dàng a!

Lý Chiêu cười cười: "Ngồi không yên có thể nằm sấp viết, có nhiều việc không thể trì hoãn được."

Nhạc Chức áy náy vô cùng, nếu không phải tại nàng thì làm sao tiểu hoàng đế phải chịu khổ như vậy? Hơi động một cái đã đau đến nhe răng trợn mắt, nếu nằm sấp viết chữ thì còn đau đến cỡ nào?

"Hay là cứ nằm đó đi? Ngươi đọc tấu chương xong muốn phê bình chú giải gì cứ nói, ta viết giúp ngươi."

"Chữ viết không giống a!" Lý Chiêu hiểu Nhạc Chức có ý tốt, nàng cười xấu xa: "Nếu tiên sư thực tình thương ta thì cứ cho chút chân khí giúp ngưng đau là được!" Nàng cũng chỉ thuận miệng nói ra, nha đầu Nhạc Chức này da mặt cực kì mỏng, vừa rồi nàng mè nheo nửa ngày mà mãi không cho.

Nhạc Chức cảm thấy tiểu hoàng đế thật sự khó chịu, bằng không cũng sẽ không nhắc tới năm lần bảy lượt như thế. Tiểu hoàng đế này tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất kiên cường, bình thường có khổ đau gì đều tình nguyện cắn răng vượt qua chứ không chịu cầu người một tiếng. Hay là cho một chút xíu ta? Ngưng đau thôi chứ đâu phải cứu mạng, cũng không tốn bao nhiêu.

"Haizz được rồi!" Nhạc Chức thở dài cúi người xuống.

"Hả? Ưm...." Lý Chiêu còn chưa kịp hiểu Nhạc Chức có ý gì, miệng đã bị chặn lại. Nhạc Chức vẫn như trước, dùng tay khẽ bóp mở miệng của nàng, lại dùng đầu lưỡi chống hàm răng nàng ra, ngay sau đó một chút khí lạnh vô hình từ trong miệng Nhạc Chức chậm rãi chảy vào trong thân thể nàng, bên trong miệng tràn ngập vị ngọt thơm đặc biệt mê người của Nhạc Chức... Tim nàng bỗng nhiên rung lên một cái, say mê nhắm mắt trong cảm xúc thư thích ngọt ngào.

Nhạc Chức rất nhanh đã độ xong một ngụm tiên khí nhỏ, thế là buông miệng tiểu hoàng đế ra chuẩn bị đứng dậy. Lý Chiêu đã nhận ra Nhạc Chức có ý rời đi, khi môi miệng nàng còn chưa hoàn toàn buông ra liền đưa tay ôm cổ Nhạc Chức chủ động hôn lên, tốc độ nhanh như một con rắn sẵn sàng săn mồi. Trong nháy mắt, quấn quanh, xoay trở, há mồm tiến công.

"Được rồi được rồi. Đừng quá tham lam vậy chứ, buông ra nhanh đi!" Nhạc Chức vẫn nói mà không xoay mặt đi.

"Nhưng ta còn hơi khó chịu..." Lý Chiêu căn bản bất vi sở động, nàng ôm chặt cổ Nhạc Chức cười nói ra một câu, hất cằm lên ngậm lấy bờ môi Nhạc Chức, lưỡi linh hoạt như rắn, sơ hở một chút là lại chui vào trong miệng Nhạc Chức.

Nàng làm như vậy ngoại trừ cảm thấy Nhạc Chức ăn ngon muốn ăn thêm một hồi, thì càng muốn biết liệu Nhạc Chức có đẩy mình ra hay không? Có đôi khi lời nói và hành động của Nhạc Chức đều rất vô tình, không giống như là thích nàng cho lắm. Nhưng liệu có một xíu khả năng nào là do Nhạc Chức quá ngốc không biết chân khí có cách truyền khác, và trước đó thật ra chỉ vì muốn cứu nàng mà thôi?

Ý nghĩ này làm nàng khổ sở. Nàng không muốn đoán tới đoán lui, lại không tiện hỏi thẳng Nhạc Chức có phải thích mình thật không...

Nhạc Chức cảm thấy tiểu hoàng đế cực kì ngốc. Tưởng ngọ nguậy lưỡi trong miệng nàng là có thể cướp được tiên khí sao? Thật là vừa ngây thơ vừa đáng yêu. Chỉ cần nàng không cho thì tiểu hoàng đế có lấy hết sức từ lúc bú sữa mẹ ra hút đến khi miệng của nàng chảy máu cũng không hút ra được chút nào đâu.

Ahahahahahaha... Hoàng đế ngốc nghếch.

Tiên khí không tổn hao nhưng Nhạc Chức vẫn cảm thấy mệt mỏi. Nàng sợ không cẩn thận ngã xuống sẽ đè bị thương tiểu hoàng đế, chỉ có thể dùng hai cánh tay chống giường bằng tư thế cực kỳ khó chịu. Đứng dậy lại càng không thể, nàng tính đẩy bàn tay tiểu hoàng đế đang ôm chặt cổ nàng ra nhưng lại không dám dùng quá sức, ngộ nhỡ không cẩn thận lại gãy mất cánh tay thì sao?

Nàng cũng không nóng nảy, chờ tiểu hoàng đế tự nhận ra hút nửa ngày cũng hút không ra tiên khí ắt sẽ từ bỏ, mà dần dần nàng lại cảm thấy, cảm giác bị tiểu hoàng đế liếm láp cũng có chút dễ chịu.

Lý Chiêu cảm thấy an tâm hơn hẳn. Dựa vào bản sự của Nhạc Chức, nếu như không tình nguyện muốn đẩy nàng ra không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Nhưng Nhạc Chức không hề đẩy, chẳng qua da mặt quá mỏng nên mới không đáp lại nàng chút nào mà thôi, mà thế cũng chẳng sao. Nàng hài lòng buông Nhạc Chức ra, nhìn Nhạc Chức bằng ánh mắt trìu mến hàm tình: "Cám ơn tiên sư, lần này không còn đau chút nào nữa."

Cái gì? Nhạc Chức không thể tin được. Đây là kỳ tích gì vậy? Nàng có cho thêm miếng tiên khí nào đâu a! Chẳng lẽ chỉ cần trấn an tâm lý cũng có thể ngưng đau? Vậy thì quá tốt rồi. Về sau tiểu hoàng đế có kêu đau thì qua mặt một chút là được, không cần cho tiên khí thật làm gì.

"Vậy để ta đem tấu chương tới cho ngươi." Nhạc Chức đứng dậy đi ra, lúc trở về mang theo cả chu sa và bút, nhưng nàng thật không ngờ tới hóa ra làm Hoàng đế mỗi ngày phải phê nhiều tấu chương như vậy, chí ít cũng trên trăm bản, đây mới chỉ là số lượng của hai ngày.

Nhạc Chức đỡ tiểu hoàng đế nằm xuống, sau đó để sẵn chu sa, chất đống tấu chương ở nơi tiểu hoàng đế có thể với tay là tới, làm xong hết thảy mới nói: "Ngươi nằm sấp trên giường phê sổ, ta ngồi bên giường đọc sách trông coi ngươi. Nếu đói bụng đau bụng khó chịu gì cứ lên tiếng nha!"

"Ừm được." Lý Chiêu nhìn chằm chằm Nhạc Chức, khuôn mặt đỏ bừng không biết vì phấn son hay là vì mặt.

*

Đến Trường An, A Trản và Mạc Điệp tìm nửa ngày cũng không tìm được Tiểu Đồ Chu, hỏi thăm mấy thổ địa gần đó đều chỉ nói hôm nay chưa từng thấy Tiểu Đồ Chu tới địa giới của bọn họ. Nếu tìm không thấy ai chỉ cần đến hỏi Thổ Địa nơi đó là tìm được, nhưng Tiểu Đồ Chu lại chính là Thổ Địa, nếu nó mất bóng ở Trường An thì thật sự không ai biết tìm ở đâu.

"Tiểu đạo cô, rất có thể Đồ Chu đã xảy ra chuyện." A Trản lo lắng, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn nhiều: "Ngươi hồi cung trước đi!" Thổ Địa đánh nhau không giỏi nhưng có thể dùng thuật độn thổ thoát thân. Đồ Chu chưa ra khỏi Trường An thế mà gọi mãi không lên, ắt đã bị người ta tóm được không sao trốn thoát.

Mạc Điệp hiếm khi thấy hoa yêu nãi nãi nghiêm túc như vậy, xem ra đã gặp phải nhân vật lợi hại. "Không, ta sẽ ở lại đây giúp người."

"Ngươi ở đây ta lại phải mắc công bảo vệ ngươi, chỉ thêm hỏng việc." A Trản cười sờ lên đầu Mạc Điệp, chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi.

A Trản cảm thấy kẻ bắt Đồ Chu rất ít khả năng là yêu, hiếm khi yêu sẽ đi trêu chọc Thổ Địa, có thể là đạo sĩ lợi hại nào đó, hay là muốn bắt Đồ Chu hỏi xem Trường An có những yêu nào? Nàng không muốn dẫn Mạc Điệp và Nhạc Chức theo cùng mạo hiểm, hai người này một người là người nàng quan tâm nhất, một người lại luôn quan tâm đến nàng, nàng vốn bạc tình bạc nghĩa đã quen, không dễ gì có chút lo lắng.

Đương nhiên, nàng cũng không thể ngốc đến mức một mình đi tìm tên đạo sĩ bí ẩn kia. Vạn nhất không may gặp phải tên đạo sĩ điên thứ hai thì sao?

Lúc này đạo sĩ thúi liền phát huy được tác dụng!

A Trản tới khách điếm vừa tới đêm qua, nào ngờ Cù Thanh Liên đã không còn ở đó.

Bầu trời âm u, Mạc Điệp tranh thủ thời gian hồi cung tìm Sơn Thần bà bà định liệu.

Thỉnh an bệ hạ xong Mạc Điệp kéo Nhạc Chức đến một góc tẩm điện cách long sàng rất xa, thấp giọng nói: "Thuốc và thổ địa đều không thấy đâu, hoa yêu bà bà bỏ lại ta một mình đi cứu người, ta có hơi lo lắng."

"Không tìm thấy Đồ Chu sao?" Nhạc Chức chau mày. Thuốc chỉ là phụ, dù hiếm có thì sớm muộn cũng sẽ có, nhưng Tiểu Đồ Chu và A Trản thì chỉ có một a!

"A Trản cũng liều thật đấy, vạn nhất gặp phải đạo sĩ lợi hại thì sao? Ngươi ở lại đây trông chừng Hoàng đế, ta phải lập tức xuất cung giúp nàng."

"Vâng ạ." Mạc Điệp vội ứng ngay.

Nhạc Chức chạy như bay đến trước giường, không nói hai lời nâng mặt Hoàng đế lên hôn xuống, thoải mái độ một miệng lớn tiên khí. Lần này xuất cung có thể sẽ khá lâu, nàng lo Hoàng đế chịu không nổi.

Lý Chiêu còn chưa kịp hiểu mô tê gì, đã thấy Nhạc Chức đứng dậy vội vã đi.

"Mạc Điệp! Ngươi qua đây." Lý Chiêu muốn hỏi xem liệu có phải xảy ra chuyện gì rồi không. "Nàng vội vã như vậy là muốn đi đâu thế?"

Mạc Điệp không dám nói, lại không dám không nói. Thế là nói mập mờ: "Tiên sư xuất cung làm chút chuyện ạ."

"Chuyện gì?" Lý Chiêu truy vấn.

"Tiên sư đi giúp một người bạn một tay, làm xong sẽ trở lại, bệ hạ không cần phải lo lắng đâu ạ." Mạc Điệp chột dạ nói. Nếu như bệ hạ còn tiếp tục truy vấn thì nàng chỉ có thể nói dối.

Lý Chiêu bằng trực giác hỏi: "Người bạn mà nàng muốn giúp một tay, có phải tên A Trản không?"

"Dạ?" Mạc Điệp giật mình. Sao bệ hạ lại biết hoa yêu nãi nãi?

Xem ra đúng rồi. Trong lòng Lý Chiêu chua lét.

*

Bên trong phủ Đằng vương.

Thương Kính khẽ cười nhìn Tiểu Đồ Chu bị trói trên cây cột chân không chạm đất nói: "Thật là một đứa nha đầu bướng bỉnh. Nhờ ngươi nghe ngóng chút chuyện bộ tốn sức lắm sao? Còn không mau lên tiếng coi chừng ta giết ngươi thật bây giờ!"

Đồ Chu tội nghiệp nói: "Lương Bẩm Thiên đã chết thật rồi mà. Sao ngươi mãi không tin thế?"

"Nha đầu. Đại Minh cung hiện giờ yêu quỷ đạo đều không thể nào vào được, Hoàng đế thân mang Phục Linh đan vẫn còn sống tốt qua ngày. Thế mà ngươi dám nói với ta là Lương Bẩm Thiên đã chết?"

Đương nhiên Thương Kính không tin. Những chuyện trong cung từ khi nàng để mắt tới hoàng vị đã hỏi thăm rõ ràng, mà đạo sĩ trấn áp được Phục Linh đan chỉ có kẻ luyện ra nó là Lương Bẩm Thiên, Cù Thanh Liên vẫn còn kém chút hỏa hầu*. Nếu Lương Bẩm Thiên đã chết thật rồi thì đương nhiên tốt, cuối cùng nàng không cần lén lút sợ đầu sợ đuôi nữa.

*ở đây chỉ bản lãnh.

Đồ Chu đã cuống đến phát khóc. Trên người nó bây giờ còn mang theo hoa nối xương phải giao cho A Chức tỷ đây này! Rõ ràng là nói thật mà sao người này cứ không tin vậy chứ? Xem ra chỉ có thể nói láo. "Đúng. Bị ngươi nhìn ra rồi, thật ra Lương Bẩm Thiên vẫn còn sống."

"Thế có phải tốt không! Nói đi, hắn bế quan ở đâu!?" Thương Kính cười hỏi. Không phải là nàng muốn hỏi giúp Cù Thanh Liên, Cù Thanh Liên quá phế, đến Huyền Đô quán mà cũng không được tuyển vào! Nàng quyết định tìm đạo sĩ khác liên thủ, dù Lương Bẩm Thiên có ra sao thì nàng cũng phải trừ bằng được. Nàng muốn mãi lưu lại nhân gian, sẽ không về trời, sẽ không giữ lại bất kỳ ai có khả năng uy hiếp nàng. Bao gồm cả Cù Thanh Liên!

"Thì ngay trong Đại Minh cung luôn đó." Đồ Chu bất lực nói. Nếu nói nơi khác sẽ rất dễ bị nhìn ra, chỉ có Đại Minh cung thì yêu quái lợi hại này mới không tuỳ tiện vào được.