"Vậy nó có đau hong?" Lý Uẩn giơ tiểu thạch đầu lên, vẻ mặt viết đầy đau lòng. Cô bé sợ cục đá sẽ tan mất, lúc ăn đều liếm một chút nghỉ một chút, lúc cắn cũng nhẹ nhàng.
"Đương nhiên là không rồi! Cục đá có phải vật sống đâu mà biết đau." Lý Chiêu cười lắc đầu, sau đó lấy cục đá từ trong tay muội muội đưa cho cung nữ nói: "Đi đi! Khoét một cái lỗ nhỏ là được, cẩn thận đừng để vỡ vụn." Kỳ thật nàng cũng muốn xem thử đá Côn Ngô này có thật là không thể phá vỡ như trong truyền thuyết không.
Lý Uẩn rất không nỡ, duỗi thẳng tay nhỏ muốn đoạt cục đá ngọt về từ tay cung nữ: "Uẩn Nhi muốn ôm cục đá ngủ mà!"
Lý Chiêu chớp chớp đôi mắt đau nhức, nắm chặt tay muội muội nói: "Uẩn Nhi ngoan nha. Đêm mai hẵng ôm cục đá ngủ, đêm nay ngủ cùng tỷ tỷ có được không?" Vốn đã không còn dư thừa bao nhiêu thời gian, lại ăn nhầm canh sâm hao tổn không ít nguyên khí, đêm nay rất có thể là đêm cuối nàng được ngủ cùng muội muội.
"Dạ..." Lý Uẩn lần lượt bỏ từng ngón tay dính vị ngọt vào trong miệng liếm liếm, ngoan ngoãn đáp.
Lý Chiêu ôm muội muội nằm ngủ, nhưng nhắm mắt lại, tất cả đều là Nhạc Chức. Nhạc Chức đã tránh về Bắc Sơn rồi sao? Hay là đến nơi nào khác mà nàng sẽ không bao giờ tìm được nữa? Trong đêm có tìm được chỗ ở hay chưa? Sau này liệu có yêu thích ai khác không? Liệu có khi nào bất chợt nhớ tới nàng không?
Nghĩ tới nghĩ lui đã khóc ướt gối. Muội muội đang ở trong ngực, nàng không dám phát ra tiếng, chỉ có thể lặng yên rơi lệ.
Cung nữ mang cục đá đi chưa bao xa, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay bị thứ gì đó bén nhọn đâm liên tiếp mấy cái, đau đến lập tức buông lỏng tay ra.
"Tỷ tỷ bị làm sao vậy?" Tiểu cung nữ gần đó lo lắng tới hỏi thăm.
"Đá Côn Ngô đâm tay ta!" Cung nữ không để ý trong lòng bàn tay có chảy máu hay không, cúi người nói với tiểu cung nữ: "Muội muội mau tìm phụ ta xem hòn đá rơi ở đâu rồi." Nữ hoàng bệ hạ tự tay giao đá Côn Ngô cho nàng, tiểu công chúa lại yêu thích không buông tay, nếu như bị nàng làm mất, nhẹ thì chịu phạt, nặng thì mất mạng a!
Tiểu cung nữ vội vàng xách đèn lồng đến đây.
"Đừng có dùng đèn lồng. Hòn đá kia biết phát sáng trong đêm, mang theo đèn lồng lại khó tìm."
Nhạc Chức cũng không muốn bị người ta khoét lỗ. Nàng chờ đúng thời cơ, lúc cung nữ đi ngang qua bụi hoa bèn hóa ra góc cạnh đâm đau nhói tay cung nữ, sau đó lăn thật xa nhanh như chớp, nấp dưới cây đại thụ biến thành hình người. May là ban đêm không như ban ngày, không có nhiều người nhìn chằm chằm dưới đất tìm nàng.
Cung nữ nhác thấy một chùm tia sáng trắng... Ánh đèn chỉ có màu vàng, ánh sáng trắng như ánh trăng kia khẳng định là đá Côn Ngô. Nhưng ánh sáng kia lại đang động, nhớ lại cảm giác lòng bàn tay bị đâm, cung nữ bỗng lạnh cả lòng. Chẳng lẽ trong cung có yêu vật lẻn vào? Nàng không kịp ngẫm nghĩ nữa, chạy như bay về phía bạch quang.
Đuổi tới dưới cây, bạch quang bỗng dưng biến mất.
"Đá Côn Ngô kia là yêu tinh biến!" Cung nữ giữ chặt tiểu cung nữ vừa chạy theo tới thấp giọng nói.
Tiểu cung nữ thở dài một hơi: "Sao tỷ tỷ lại nói vậy? Dù tìm không thấy hòn đá kia, nhưng dựa vào tính tình bệ hạ cũng sẽ không tổn hại tính mạng của tỷ, nhưng tung tin đồn nhảm khi quân thì lại khác."
"Thật mà!" Cung nữ lại mở to mắt nhìn cây. Vừa rồi rõ ràng thấy bạch quang chạy hướng này, sao bỗng dưng không còn hình bóng nữa?
"Chỗ nào cũng đều có yêu, chỉ có trong cung là không. Ngoài cung bày trận cản yêu, không phải là tỷ không biết. Tỷ tỷ chớ có nói hươu nói vượn nhiễu loạn lòng người, hòn đá kia rơi mất mấy lần cũng không thấy bệ hạ xử lý qua ai, đừng quá lo lắng." Tiểu cung nữ xách đèn lồng chiếu xuống đất nói: "Chúng ta tìm tiếp."
Cung nữ cũng không dám nhắc lại. Vốn đã không nắm chắc được sự tình, ngộ nhỡ mình thật sự hoa mắt thì sao? Còn tung tin đồn nhảm sinh sự thì lại là đại tội. "Được. Tìm tiếp."
Nhạc Chức tránh trên tàng cây, cho đến khi hai cung nữ đi xa một chút mới rón rén trượt xuống bay trở về tẩm điện.
Vào điện, không chút nghĩ ngợi phóng vào bồn tắm nước nóng. Nàng phải mau chóng rửa sạch mùi sữa của phàm nhân tiểu hài nhi kia đi mới được! Trận ngoài Đại Minh cung không thể lưu lại, ra ra vào vào thật sự phiền phức. Cản quỷ thì giữ lại, tiểu hoàng đế nhát gan, đoán chừng đã làm không ít chuyện xấu. Cản đạo thì phải bỏ, đạo sĩ có gì mà phải cản? Tiểu hoàng đế đã có vòng tay. Còn cản yêu, nếu A Trản nguyện ý chuyển vào cung ở, cũng phải bỏ.
Chuyện này tiểu hoàng đế phải đồng ý mới được, vấn đề là dùng cớ gì khuyên tiểu hoàng đế đồng ý đây?
Lý Uẩn ngậm ngón tay cái hãy còn thơm mùi đá ngọt, ngọt ngào ngủ thiếp đi. Lý Chiêu vẫn còn tỉnh, nàng hôn mê hồi lâu, lại vừa ngủ một giấc, nửa chút buồn ngủ cũng không có. Chỉ chừa lại hai ngọn đèn le lói trong điện, Lý Chiêu mở to đôi mắt khóc hồng, nhìn muội muội ngủ. Là ảo giác ư? Sao nàng lại cảm thấy trên người muội muội có hương vị của Nhạc Chức.
"Bệ hạ ngủ rồi."
Bên ngoài truyền đến tiếng Thường Hoan, rất khẽ khàng, nhưng nàng vẫn nghe được. Đêm thật sự quá yên tĩnh.
"Nhạc Chức thật sự trở về rồi?" Thường Hoan không thể tin được, mặt mũi trở nên hổ thẹn. Là hắn lòng dạ tiểu nhân a? Nhạc Chức không chỉ vô ý mà còn dám quay lại chịu trách nhiệm sao?
Cung nữ đáp lời gật đầu nói: "Vâng ạ, nhưng dáng vẻ tiên rất gấp gáp, không nói tiếng nào đã chạy vọt vào tẩm điện."
Lý Chiêu nhẹ nhàng rút tay từ dưới người muội muội ra, nhanh chóng xuống giường. Nhạc Chức về đến rồi!!!
"Ngươi chưa nói cho nàng biết bệ hạ tới chỗ công chúa sao?" Thường Hoan hiểu tại sao Nhạc Chức lại cấp bách như thế. Đương nhiên là vì lo lắng cho an nguy của bệ hạ.
"Còn chưa kịp nói tiên sư đã tiến vào rồi ạ!" Cung nữ cũng có chút ủy khuất. Tẩm điện của bệ hạ chỉ có Nhạc tiên sư là dám xông vào mà không qua thông truyền, các nàng thì không dám.
Thường Hoan đang định phân phó cung nữ trở về, nói cho Nhạc Chức không cần phải lo lắng, bệ hạ đã không sao. Cửa phía sau đột nhiên mở ra!
Lý Chiêu khẽ cười đứng ở cửa ra vào, thấp giọng nói: "Đỡ trẫm hồi cung!" Nàng quả thực muốn chạy như bay trở về, nhưng không thể, thân thể nàng còn yếu, không thể để chưa gặp được Nhạc Chức đã đột tử giữa đường. Lại nói ngay trước mặt cung nhân, nàng không thể quá ngả ngớn, phải giữ chút kiêu ngạo của đế vương.
(Thấy vợ về là vui tít cả mắt, quẩy đuôi liên tục 😂😂😂)
"Được rồi. Trẫm không cần người hầu hạ." Lý Chiêu đẩy cửa ra một mình đi vào tẩm điện.
Nàng không thấy Nhạc Chức đâu, vốn cho là vừa về đến là có thể thấy, trái tim nóng hổi bỗng nhiên nguội lạnh. Chẳng lẽ Nhạc Chức thấy nàng không có ở đây, lại xuất cung rồi sao?
"Nhạc Chức?" Lý Chiêu đi vào trong, vừa đi vừa nhẹ giọng gọi.
Nhạc Chức vừa tắm rửa xong thay xong y phục, chậm rãi đi ra từ bể tắm nước nóng phía sau, vắt nước trên tóc lạnh lùng nhìn tiểu hoàng đế. Hừ! Muốn khoét lỗ nàng đeo lên hả? Hứ!
Lý Chiêu dừng bước, bỗng nhiên bụm mặt khóc lên. Thật là Nhạc Chức! Nàng cứ ngỡ sẽ không còn được gặp lại, nhưng Nhạc Chức đang sống sờ sờ đứng trước mặt nàng.
"..." Nhạc Chức hơi bị hù dọa. Chẳng lẽ dáng vẻ nàng xõa tóc rất giống nữ quỷ, dọa sợ tiểu hoàng đế rồi? "Ngươi khóc cái gì a?"
Lý Chiêu khóc rống lắc đầu, lau khô nước mắt cười với Nhạc Chức giang hai cánh tay nói: "Hơi mệt thôi, nàng bế ta đi có được không?" Hai ngày nay Nhạc Chức đều không nỡ để nàng đi đường, nàng cũng thích thú.
Nhạc Chức còn đang nổi nóng dùng sức trợn nhìn Lý Chiêu một cái: "Chân của ngươi là để trưng sao? Tự mình đi đi!"
Lý Chiêu hơi giật mình. Nàng vừa mới quen Nhạc Chức dịu dàng, sao lại thay đổi rồi? "Chân đau mà!" Lý Chiêu chưa từ bỏ ý định làm nũng.
"Thật sự một bước cũng đi không nổi sao?" Nhạc Chức ngữ khí ôn hòa hơn một chút.
Lý Chiêu liền gật nhẹ.
"Được." Nhạc Chức cười lớn: "Thế ta giúp ngươi đem gối đầu đệm giường tới đây, đêm nay ngươi ngủ luôn ở đây đi nha!"
Lý Chiêu không đấu võ mồm với Nhạc Chức mà bước nhanh về phía nàng.
"Ta nói ngươi chứ những thói này đều do bị chiều riết mà hư! Không phải nói một bước cũng không đi nổi a? Sao bây giờ lại có thể đi rồi?" Nhạc Chức cười càng vui vẻ hơn, nhưng tiếu dung rất nhanh cứng lại trên mặt. Bởi vì tiểu hoàng đế đã bước nhanh tới ôm chặt lấy nàng, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ta cho là nàng sợ mình đã gây họa, sẽ không trở lại nữa."
"Chuyện nhân sâm không phải ta cố ý." Nhạc Chức nhớ tới chuyện ban chiều, đau lòng ôm tiểu hoàng đế vào trong ngực.
"Ta biết."
*
Mạc Điệp ôm cánh tay bị thương đi trên đường cái, Vũ Hầu tuần tra ban đêm cưỡi ngựa tới tính bắt người.
"Huyền Đô quán, đi làm công vụ." Mạc Điệp giơ bảng hiệu Huyền Đô quán lên.
Vũ Hầu dẫn đầu ngồi trên lưng ngựa nhìn Mạc Điệp khom người: "Đêm trước mới xảy ra chuyện, tiên sư cẩn thận a!"
Mạc Điệp cũng nhịn đau khom người: "Chư vị cũng thế." Thủy yêu ở ngay khách điếm cách đó không xa, những người tuần tra ban đêm này nếu đụng vào nàng, chỉ sợ dữ nhiều lành ít. "Ta bị thương nhẹ, không biết có thể làm phiền chư vị đưa ta một đoạn đường không?"
"Đương nhiên là được. Tiên sư muốn đi đâu?" Đầu lĩnh định đưa tay kéo Mạc Điệp lên ngựa.
"Triêu Hi Lâu." Mạc Điệp đạp chân phi lên, đáp nhẹ ngồi xuống. Nàng muốn dẫn Vũ Hầu ra xa khách điếm, sau đó đi tìm Hoa yêu bà bà hỏi xem việc này có liên quan tới nàng hay không. Nếu như không, nàng đến nhắc nhở bà bà cách xa con yêu xấu xa kia ra một chút.
Vũ Hầu ngẩn người: "Triển chưởng quỹ của Triêu Hi Lâu quả thật là yêu sao? Khó trách đẹp tới vậy."
"Không phải." Mạc Điệp giật nảy mình.
"Vậy ngài đến đó làm gì? Đóng cửa lâu rồi mà." Vũ Hầu theo thói quen nghề nghiệp bất giác hỏi Mạc Điệp.
"Ta tìm Triển chưởng quỹ lấy vài thứ, nơi đó của nàng có nhiều đồ vật, trong đó có cả đồ hàng yêu phục ma." Mạc Điệp nói dối.
"À..." Vũ Hầu không hỏi nữa, chỉ chân tâm thật ý nói: "Ngài ngàn vạn lần phải cẩn thận a! An nguy của bách tính Đại Đường đều dựa vào các vị tiên sư."
Mạc Điệp thấy Vũ Hầu không hỏi tới nữa mới thở phào nhẹ nhõm, nghe nói như thế tâm tình lại trở nên nặng nề. An nguy của bách tính sao? Bản thân mình còn không biết có lo nổi không đây.
Đến Triêu Hi Lâu, đại môn đóng chặt, Mạc Điệp vẫn chỉ có thể đi cửa sổ.
A Trản mệt mỏi cả ngày, rõ ràng nàng còn chưa đi ra ngoài, nhưng đã mệt tới mức nói cũng không nói nổi, đầu óc cũng lười vận động. Trông con thật quá mệt mỏi! Nhất là một đứa trẻ có thể lên trời xuống đất. Dược gia làm sao sống nổi mấy năm qua vậy? Nàng rất yêu thương Tiểu Bảo, nhưng hôm nay từng có vô số lần nổi lên ý xấu muốn ăn quách hài tử cho xong.
Cũng may cuối cùng Tiểu Bảo chơi mệt nên ngủ rồi.
"Tiểu đạo cô?" A Trản nhìn thấy Mạc Điệp đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ, dùng thanh âm cực thấp hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?" Nàng sợ Mạc Điệp đánh thức Tiểu Bảo, vội bế hài tử vào phòng khác, lại lo lắng hài tử tỉnh dậy chạy đi, cẩn thận từng li từng tí cột hoa đằng nối với tay Tiểu Bảo lên cây cột. Làm xong trở về châm rượu mời Mạc Điệp ngồi xuống nói: "Tiểu Bảo tra tấn ta cả ngày, thật không dám đánh thức nó. Hơn nửa đêm ngươi chạy tới là có chuyện tìm ta hay chỉ đơn thuần là nhớ ta a?"
"Ta đã tra được hung thủ sát hại những đạo sĩ hôm trước!" Mạc Điệp ngồi thẳng tắp, mắt sáng như đuốc nhìn A Trản nói: "Nhắc tới cũng thật khéo, người này bà bà cũng biết."
"Ta cũng biết hả?" A Trản cười. Tiểu đạo cô biết là nàng cùng A Kính làm rồi đúng không? Sợ là lòng ái mộ của tiểu đạo cô cũng tán đi hết rồi. Như thế cũng không sao, nàng luôn nghĩ thoáng chuyện tình cảm, chẳng qua là nàng cảm thấy tiểu đạo cô nhu thuận đáng yêu, lòng có hảo cảm, có thể bên nhau, nhưng không nhất định phải bên nhau. "Ai vậy?"
"Thủy yêu! Chính miệng ả ta thừa nhận." Mạc Điệp uất hận nói: "Người quen biết với ả, chuyện ả giết người người có biết không ạ? Ta nhớ không lầm, buổi sáng sau khi xảy ra chuyện, ta tới đưa vòng tay, ả cũng ở đó với người!"
Thủy yêu? A Trản lộ vẻ nghi hoặc, nàng lập tức nghĩ đến yêu khí nhạt nhẽo của Thương Kính, lời của tiểu đạo cô cũng chứng minh đúng là Thương Kính. Nước là vô vị... A Kính là Thủy yêu a? Khó trách nàng cùng A Kính mới quen đã thân, A Kính là nước, nàng là hoa, nước có thể tưới hoa làm vườn a! "Ta biết." A Trản gật nhẹ. "Không chỉ biết, ta còn góp mặt."
Mạc Điệp có chút thất vọng, nhưng không quá giật mình. "Người lại tháo vòng tay xuống dụ đạo sĩ sao?"
"Không phải. Bọn hắn nghe yêu khí của nàng ta đuổi tới, người khác đánh đến tận cửa, bọn ta cũng không thể thúc thủ chịu trói ngoan ngoãn chịu chết được! Về phần những kẻ mất tích kia, bất quá chỉ là bọn cặn bả mưu toan đùa bỡn bọn ta mà thôi." A Trản không muốn đối nghịch với Mạc Điệp, tạm thời gác chuyện tình cảm qua một bên, nàng thật hi vọng tiểu đạo cô có thể trọng lập quy củ đạo môn, bình đẳng đối đãi yêu. Nhân gian không chỉ là nhân gian của người, mà còn là nhân gian của yêu.
Mạc Điệp có hơi xúc động. Có lẽ thật sự là hành động bất đắc dĩ! Yêu không che giấu được yêu khí, vào thế đạo hiện giờ quả thực khó sống. "Cho nên Sơn Thần bà bà làm vòng tay là để bảo vệ ả?"
"Không, là bảo vệ các ngươi." A Trản bình tĩnh nói: "Ngươi giao thủ với nàng rồi phải không? Ngươi cảm thấy trong đám đạo sĩ các ngươi có ai là đối thủ của nàng không a?"
Mạc Điệp bất đắc dĩ lắc đầu, sắc mặt lại ngưng trọng nói: "Được. Coi như đêm trước là bất đắc dĩ. Nhưng Thủy yêu nói, phàm là đạo sĩ, sau này ả gặp một tên sẽ giết một tên."
"Tức giận nên nói vậy thôi. Ta có A Chức che chở, những năm qua không phải chịu khổ, còn nàng thì không biết ra sao. Nhưng ngươi yên tâm, nàng ta ác khẩu nhưng thiện tâm, bằng không đã không thủ hạ lưu tình với ngươi." A Trản thấy cánh tay Mạc Điệp từ đầu đến cuối không động đậy, lo lắng nói: "Tay bị thương rồi hả?"
"Không sao ạ." Mạc Điệp vuốt vuốt cánh tay nói: "Việc này người không nên giấu diếm ta, sớm biết là các người bất đắc dĩ làm, ta cũng sẽ không khoe khoang khoác lác trước mặt bọn họ." Nàng không bắt được Hoa yêu nãi nãi, cũng không muốn bắt, chuyện này nghĩ thế nào đuối lý cũng là đạo sĩ, không phải yêu.
"Khoe khoang khoác lác cái gì vậy?" A Trản chống cằm nhìn Mạc Điệp. Tiểu đạo cô giống như tiều tụy đi nhiều, rõ ràng mới qua một hai ngày a!
Mạc Điệp kể lại chuyện trong quán Huyền Đô, cúi thấp đầu nói: "Kỳ thật không chỉ bọn hắn, ngay cả chính ta cũng cảm thấy mình không xứng vị."
"Bọn hắn muốn ngươi chứng minh thực lực của mình à?" A Trản cười: "Vậy không phải đơn giản sao. Cái uy này ta sẽ giúp ngươi lập!"
"..." Mạc Điệp vẻ mặt không hiểu: "Lập kiểu gì ạ?"