"Bệ hạ chớ buồn bực." Trần quốc công thấy lửa giận bừng bừng trong mắt nữ hoàng bệ hạ, vội vàng cười nói: "Lão thần chỉ nói diệt trừ Lý Uẩn là tốt nhất. Nếu bệ hạ niệm tình tỷ muội không nỡ, muốn giữ lại thì cứ giữ a! Nhưng chuyện lập làm kế vị thì tuyệt đối không thể, chuyện thành thân cũng không thể kéo dài được nữa." Lão trầm mặc một lát, trong giọng nói già nua toát ra từ ái: "Thiên tử không phải dễ làm đâu, một tiểu cô nương như ngươi, sau lưng không thể không có chỗ dựa. Ngoại tổ phụ sống không được bao nhiêu năm nữa, những chuyện này không thay ngươi trải bằng sắp xếp thì sẽ không còn kịp nữa. Sau khi ta chết, đám cữu cữu của ngươi chưa chắc đã chịu thực tình giúp ngươi, nhưng thành thân với Tùng Nhi lại đón đứa bé từ Trần gia vào cung, tốt xấu gì cũng lấy được lòng hai nhà."
"Quốc công, thiên hạ là của Lý gia." Lý Chiêu ngữ khí lạnh đến đáng sợ. Nàng không nhận ra biểu hiện từ ái của quốc công có chút thật tâm nào, năm đó mẫu thân không muốn tham gia tuyển phi, dập đầu mẻ trán cũng vô ích. Con gái ruột còn không thèm để ý, chẳng lẽ lại quan tâm đứa cháu ngoại này sao? Muốn lợi dụng nàng để thiên hạ Đại Đường đổi sang họ Trần à? Nằm mơ đi!
Lý Chiêu đứng dậy đi ra ngoài điện, quay đầu nhìn ngoại tổ phụ trong điện bước chân tập tễnh, hờ hững nói với Thường Hoan: "Gọi người đưa quốc công đi Tiên Cư điện. Báo cho các quốc cữu biết, đó là chút hiếu tâm của trẫm, muốn giữ quốc công ở lại trong cung chơi thêm mấy ngày." Lão gia tử còn ở trong cung, người Trần gia muốn tạo phản muốn gây chuyện muốn tìm Uẩn Nhi triệt hạ thì tốt xấu gì cũng nên cân nhắc một chút.
Kỳ thật nàng cũng không muốn đẩy Uẩn Nhi lên đế vị. Thiên tử cũng không phải là chuyện gì tốt, Uẩn Nhi lại còn nhỏ như vậy, rất dễ bị người ta lợi dụng. Bệnh ngu dại của Lý Thắng nếu như đã khỏi, trái lại có thể trở thành kẻ thích hợp được chọn, điều kiện tiên quyết là đủ nhân phẩm và trí tuệ. Uẩn Nhi rơi vào tay người Trần gia chắc chắn phải chết, người Trần gia rơi vào tay bọn người Đức Phi cũng chết chắc không thể nghi ngờ. Lý Thắng là đường huynh của Uẩn Nhi, lại chưa từng có thù hận với Trần gia, còn có đám đại thần trong triều không muốn có Nữ Hoàng Đế kia ủng hộ, nghĩ thế nào cũng đều rất thích hợp.
"Thường Hoan, nghe nói thế tử khỏi bệnh rồi? Lập tức truyền ý chỉ của trẫm, mời hoàng thúc và đường huynh tối nay vào cung một chuyến." Lý Chiêu bước chân vội vàng phân phó nói.
"Thưa vâng." Thường Hoan trịnh trọng đáp.
*
"Làm vậy không được đâu." Lý Uẩn nhặt sách Nhạc Chức tiện tay ném dưới đất lên, xếp ngay ngắn, nghiêm túc nói: "Đồ đạc phải để đúng nơi đúng chỗ."
Nhạc Chức nhìn chằm chằm sách qua loa đáp: "Đúng rồi. Uẩn Nhi dạy phải lắm." Dứt lời lại tiện tay ném sách trong tay, lấy quyển mới từ trong rương sách ra. Nàng dần dần lo lắng, sách bên trong rương không còn lại bao nhiêu mà biện pháp khắc trị yêu đan vẫn chưa tìm được. Nàng rất sợ đạo sĩ điên vốn dĩ không hề ghi chép lại!
"Nhạc tỷ tỷ lại ném lung tung rồi." Lý Uẩn vểnh cái mông nhỏ chạy tới chạy lui bận rộn.
Lý Chiêu buồn bực trở lại nhìn thấy hai người thì nháy mắt bình tĩnh. Nàng đã qua chỗ muội muội trước, đến nơi mới nghe nói hai người đã sang bên này. Nàng vào điện đưa áo choàng đầy phong tuyết cho Thường Hoan nói: "Sai người truyền lệnh đi! Trẫm cũng lười chọn, đưa món nào lên cũng được." Bình tĩnh phân phó Thường Hoan xong, Lý Chiêu lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười chạy tới chỗ muội muội nói: "Uẩn Nhi có nhớ tỷ tỷ không nè?"
Lý Uẩn bận rộn nhặt sách, cũng không ngẩng đầu lên mà đáp: "Nhớ!"
Lý Chiêu mất mát bĩu bĩu môi, lại ngồi vào bên cạnh Nhạc Chức nhẹ nhàng huých nàng một cái, thấp giọng nói: "Nàng thì sao? Có nhớ ta không hả?"
Nhạc Chức ngẩng đầu liếc nàng một cái. Biết rõ còn cố hỏi! Cũng không nghĩ xem nàng ngày đêm đọc sách là vì ai? "Sao nửa ngày mới trở về? Qua cả giờ trưa rồi."
"Lúc tảo triều không quá thuận lợi, đám người quốc công dùng trăm phương ngàn kế bức ta thành hôn, người cũng đã chọn sẵn." Lý Chiêu bỗng nhiên muốn xem thử thái độ của Nhạc Chức đối với chuyện này, khi nói chuyện vẫn luôn nhìn qua mặt của nàng.
Tim Nhạc Chức thắt lại một cái, có chút bối rối nói: "Nàng là Hoàng đế, không tình nguyện thì ai làm gì được?" Nàng không muốn tiểu hoàng đế thành thân với người khác.
"Vậy thì nàng nghĩ sai rồi, ta có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Tục ngữ nói, bất hiếu gồm ba tội, vô hậu là tội lớn nhất, nếu như bị bọn hắn ép lên tuyệt lộ cũng chỉ có thể đi theo." Lý Chiêu nhìn khuôn mặt lo lắng của Nhạc Chức mà tan chảy cõi lòng, nàng thu hồi ý cười, vô cùng nghiêm túc nói: "Bằng không tiên sư nữ giả nam trang thành thân với ta, giúp ta giải vây được không?"
"Trong cung có nhiều người biết ta. Ta có lòng giúp nàng cũng không gạt được nhiều người như vậy." Nhạc Chức nhẹ giọng hỏi: "Bọn hắn lợi hại lắm sao?" Kỳ thật không phải không được, nàng có thể biến thành bộ dáng khác, chỉ là không chống đỡ được lâu. Nhưng cũng đủ ứng phó người ngoài, dù sao nàng không sợ lộ thân phận trước mặt tiểu hoàng đế. Chỉ sợ cấp trên xem thành thân giả là thật sẽ trách tội xuống, vậy thì xong đời.
"Ừm. Đáng tiếc trong lòng ta đã có nàng, bọn hắn ép bức cỡ nào cũng vô ích." Lý Chiêu tựa vào đầu vai Nhạc Chức trìu mến thủ thỉ.
Nhạc Chức đau lòng nhìn tiểu hoàng đế. Lúc tảo triều nhất định đã chịu rất nhiều ủy khuất a? "A Chiêu ~ "
"Hả?" Lý Chiêu có chút thụ sủng nhược kinh. Nhạc Chức rất ít khi gọi nàng như vậy, lần trước vẫn là nàng chủ động yêu cầu.
Nhạc Chức ôn nhu nói: "Trận cản yêu ngoài Đại Minh cung là Mạc Điệp bày ra à?"
"Ừ." Lý Chiêu có chút thất vọng. Nàng cứ ngỡ cuối cùng cũng chờ được Nhạc Chức tỏ tình, ai ngờ lại chờ được câu này. "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Nàng bảo Mạc Điệp thu trận đi!" Nhạc Chức nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra cái cớ thuyết phục tiểu hoàng đế: "Ta muốn dẫn nàng ra ngoài dạo chơi, nàng ăn Phục Linh đan, không phá trận sẽ không ra được."
Lý Chiêu có hơi do dự.
"Bách tính ngoài cung không có trận che chở không phải vẫn sống tốt sao? Nàng có ta, còn có nhiều đạo sĩ như vậy thì sợ gì chứ?" Nhạc Chức tận tình khuyên bảo.
"Con yêu gây chuyện kia còn chưa bắt được mà!" Lý Chiêu lo lắng liếc nhìn muội muội đang một mình chồng sách cạnh bên, lắc đầu nói: "Thế này nhé. Trong cung muốn núi có núi muốn nước có nước, bây giờ cùng lắm thì gọi người tạo một cái, chúng ta đi dạo trong cung cũng thế thôi." Nàng nắm tay Nhạc Chức thật chặt nói: "Đi đâu đều không quan trọng, quan trọng là đi cùng nàng."
Nhạc Chức cũng không biết nên cười hay nên khóc. A Trản biết làm sao bây giờ a!
"Nhưng có thể thu lại trận cản đạo. Ta đã có vòng tay, không sợ gặp đạo sĩ nữa. Huyền Đô quán mới chiêu mộ vài đạo sĩ, ta cũng nên đến xem thử một chút." Lý Chiêu đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Nhạc Chức nói: "Không đúng! Mạc Điệp nói ngoại trừ nàng ra đạo sĩ bên ngoài sẽ không vào được, nàng --" Lý Chiêu nảy sinh nghi ngờ. Nhạc Chức sẽ không thật sự là thần tiên đó chứ?
Nhạc Chức bình ổn hoảng loạn trong lòng, khí định thần nhàn nói: "Ta là nhân vật lợi hại cỡ nào chứ? Chút trò vặt của nàng đối với ta hoàn toàn vô dụng." Phàm nhân không phân rõ thần tiên và yêu, nàng không muốn rắc rối.
"À à à. Tiên sư nhà ta là lợi hại nhất." Lý Chiêu cười muốn xỉu trước sự tự mãn của Nhạc Chức.
*
Lầu hai Triêu Hi Lâu, Tiểu Bảo vừa dậy đã ngồi dưới đất ôm mặt khóc vang động trời.
"Hú òa òa òa òa òa... Con muốn gia gia."
A Trản sợ hỏa kế lầu dưới nghe tiếng đi lên, ngồi xổm trước mặt hài tử chắp tay trước ngực thấp giọng cầu khẩn: "Tiểu Bảo ngoan, đừng khóc nữa có được không? Gia gia sắp tới đón con rồi." Lời này đương nhiên là nàng nói bừa, Đồ Chu nói Liêm Thủy Trấn đã bắt đầu động thổ xây cung, Thổ Địa bà bà sợ bị người ta đào ra khỏi đất nên đã tạm thời lánh đi nơi khác, chờ Dược gia hái thuốc trở về không biết có tìm được đến Trường An không nữa.
"Òa òa òa òa òa... Con muốn Nhạc di di." Tiểu Bảo khóc càng thương tâm. Nhạc di cũng được, bà bà cũng được, nó chỉ không muốn ở chỗ Trản di.
"Nhạc di của con ở trong cung rồi, chúng ta là yêu, không vào được." A Trản vẩy mê hương phấn vào lòng bàn tay, đưa tới mũi Tiểu Bảo cười híp mắt nói: "Tiểu Bảo ngửi thử cái này xem có thơm không nè?" Nàng thật sự không biết dỗ hài tử, chỉ có thể tạm thời làm hài tử mê ngất đi, lại nhờ Đồ Chu hỗ trợ nghe ngóng Dược gia đang ở đâu.
"Hú óa óa óa óa... Di di xấu lắm. Đây rõ ràng là mê hương phấn, gia gia đã dặn không được ngửi, óa óa óa óa óa..." Tiểu Bảo ngay cả cuống họng đều gào câm.
A Trản sợ ngây người. Hài tử đúng là lớn rồi, không dễ qua mặt a! "Muốn Nhạc di đúng không? Được thôi, di di dẫn con đi." Bỗng nhiên nàng nghĩ ra một kế, tìm mảnh vải quấn Tiểu Bảo ôm vào trong ngực rồi đi ra ngoài.
Cù Thanh Liên không ngờ A Trản lại chờ hắn ở giao lộ, trong ngực còn ôm đứa bé.
Hài tử thoạt trông chỉ mới tới tuổi biết đi, khẳng định không phải của hắn, hắn quen biết A Trản đã là chuyện rất nhiều năm về trước.
"Sao ngươi biết ta ở chỗ này?" Cù Thanh Liên có chút mỏi mệt. Lương Bẩm Thiên đã chết thật rồi, hắn đào nghĩa địa lên tận mắt nhìn thấy, kỳ quái thay dù vẫn muốn giết Lương Bẩm Thiên báo thù cho sư phụ, nhưng khi phát hiện ra người đã chết thì trong lòng lại có cảm giác cô độc lạ kỳ. Sư phụ không còn, sư huynh cũng mất, thế gian này người còn chút liên quan đến hắn cũng chỉ còn sư điệt Mạc Điệp kia và tình cũ A Trản này.
"Hỏi thăm tiểu thổ địa." A Trản ôm Tiểu Bảo quơ quơ nói: "Có thể giúp ta một việc không?"
"Con của ngươi hả?" Cù Thanh Liên cau mày lườm Tiêu Bảo được quấn trong vải, chua chua hỏi thăm.
A Trản lắc đầu.
Lúc này lông mày Cù Thanh Liên mới giãn ra: "Nói đi! Giúp việc gì?"
"Trận cản yêu ngoài Đại Minh cung, ngươi có phá được không a?" A Trản dẫn Cù Thanh Liên ra chỗ vắng người.
"Tự nhiêm vào cung làm gì?" Cù Thanh Liên cố ý đi rất chậm, tựa hồ như vậy là có thể ở cùng A Trản lâu hơn một chút.
"A Chức ở trong cung giúp Hoàng đế làm việc, đứa nhỏ này cứ đòi gặp muội ấy, mà ta cũng nhớ muội ấy nữa." A Trản bỗng nhiên dừng bước, tiến đến trước mặt Cù Thanh Liên ôn nhu nói: "Ta chỉ vào thăm A Chức rồi dạo chơi một chút thôi, cam đoan không gây chuyện!"
Cù Thanh Liên cúi đầu nhìn hoa nhan A Trản gần ngay trước mắt, tim hẫng mất một nhịp. "Phá trận động tĩnh quá lớn, hay là dùng Xuất Nhập phù đi! Nhưng một tấm bùa chỉ có thể dùng một lần, ta cho ngươi hai tấm trước, lần sau ngươi muốn vào cung thì lại đến hỏi ta." Như vậy hắn sẽ có thể thường xuyên gặp A Trản.
"Không thể cho thêm mấy tấm a?" A Trản ngại phiền phức.
"Không thể." Cù Thanh Liên lạnh lùng thốt: "Vạn nhất ngươi đưa bùa dư cho con yêu khác thì sao?"
A Trản ghét bỏ trợn nhìn Cù Thanh Liên một cái, đạo sĩ thúi nghĩ cũng thật chu toàn a. "Được. Hai tấm thì hai tấm đi! Còn có việc này, đêm qua có phải ngươi muốn mượn tay tiểu đạo cô giết A Kính không?"
"A Kính?" Cù Thanh Liên vẻ mặt khó tin: "Ngươi và con yêu kia từ khi nào lại thân thiết đến vậy? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nữ yêu kia không phải loại thiện lương gì, ngươi cũng không phải là đối thủ của nàng."
"Ngươi cũng không phải là đối thủ của nàng, nhưng A Kính người ta kiếm chuyện với ngươi sao?" A Trản chọc vào tim Cù Thanh Liên nói: "Còn tiểu đạo cô nữa. Không phải ngươi cố ý đẩy hài tử vào hố lửa sao? Nếu không phải A Kính của bọn ta tâm địa tốt thì cái mạng nhỏ của nàng đã đi tong rồi. May mà nàng còn gọi ngươi một tiếng sư thúc."
Cù Thanh Liên lười giải thích. Hiện tại có lẽ hắn không phải là đối thủ của Thương Kính, chờ ăn được Phục Linh đan thì chưa hẳn. "Ngươi rất quan tâm hai nàng sao?"
A Trản không chút suy nghĩ gật gật đầu.
"Vậy ta thì sao? Ngươi có quan tâm ta không?" Cù Thanh Liên xót xa trong lòng.
A Trản nghiêm túc gật gật đầu: "Quan tâm. Không còn là tình nhân nhưng vẫn là bằng hữu mà! Lúc đầu A Kính có chút không cam lòng, sợ ta buồn mới không so đo với ngươi."
"Ta chết đi ngươi có buồn không?" Cù Thanh Liên không thể tin được người trước mắt này là hoa yêu bạc tình bạc nghĩa mà trước đây hắn biết.
A Trản tránh không đáp, mỉm cười xòe tay nói: "Mau đưa bùa cho ta. Bằng không Tiểu Bảo không gặp được A Chức lại ồn ào."
Cù Thanh Liên vỗ nhẹ vào lòng bàn tay A Trản: "Ngươi cho rằng làm bùa dễ như vậy sao? Trở về chờ đi, ta làm xong sẽ đem qua cho ngươi."