Lý Chiêu tắm rửa xong đi đến bên giá, không nói một lời kéo y phục mặc vào, không để ý đến ánh mắt ủy khuất bất an của Nhạc Chức đang đứng gần đó. Nàng không dám nhìn Nhạc Chức, sợ bản thân mình sẽ lại nhịn không được khóc lên.
"Ngay cả nói cũng không muốn nói với ta sao?" Nhạc Chức theo sát sau lưng tiểu hoàng đế nhẹ giọng hỏi.
Lý Chiêu làm như không nghe thấy, tiếp tục đi tới trước. Đột nhiên bên cạnh nổi lên làn gió thơm ngọt, con đường phía trước bị thân ảnh quen thuộc chặn lại. Ngẩng đầu một cái, nàng nhìn thấy Nhạc Chức đỏ bừng mắt, tim nhói đau một cái. Nàng bỗng cảm thấy bản thân mình thật xấu xa, nàng nói dối lừa Nhạc Chức vào cung, rồi lại dùng lời tuyệt tình ép Nhạc Chức rời đi, nha đầu đang yên đang lành lại bị nàng ức hiếp đến rơi nước mắt.
"Có phải là giận ta đối xử với nàng không tốt?" Lúc tiểu hoàng đế tắm rửa, Nhạc Chức vẫn luôn suy nghĩ chuyện này. Nàng cẩn thận nhớ lại quá trình quen biết tiểu hoàng đế, nàng quả thực không đủ dịu dàng không đủ kiên nhẫn càng không nói được câu nào dỗ ngon dỗ ngọt, trước kia bên cạnh tiểu hoàng không có người khác nên mới không cảm thấy, A Kính vừa đến đã nhận ra nàng có rất nhiều điều không tốt. "Ta sẽ sửa. Sau này sẽ không hung dữ với nàng, cũng sẽ không thiếu kiên nhẫn nữa, nàng nói cái gì thì là cái đó, ta cam đoan không nói nửa chữ không. Còn có..."
"Đã không cần. Cái tốt của tiên sư, cứ giữ lại cho người khác đi!" Lý Chiêu lạnh lùng đẩy Nhạc Chức ra, đi vòng qua nàng vào đại điện.
Nhạc Chức chưa từ bỏ ý định lại đi tới, kéo tay Lý Chiêu lại nói: "Sẽ không còn có người khác."
Lý Chiêu chầm chậm cúi đầu. Bao lần nước mắt dâng lên hốc mắt là bấy nhiêu lần nàng phải nhịn xuống. Nàng điều chỉnh tốt cảm xúc mới ngẩng đầu nói: "Tiên sư buông tay đi! A Kính thấy được sẽ không vui, ngươi cũng biết, nàng ấy rất hay ăn dấm."
"..." Nhạc Chức có chút thất thần buông lỏng tay ra: "Được."
Lý Chiêu xốc màn lên, bước nhanh đến long sàng, cúi người ôm chăn sụt sùi khóc. Nàng nhịn quá lâu quá lâu, mỗi một biểu tình khổ sở của Nhạc Chức, mỗi một câu hối lỗi đều làm nàng đau nhói tâm can. Có vô số lần nàng suýt đã mềm lòng, chỉ muốn nhào vào lòng Nhạc Chức nói với nàng: Nàng không có gì là không tốt, nàng là người tốt nhất trong những người tốt nhất mà ta từng gặp, ta chỉ yêu mình nàng, trái tim ta không thể nào chứa thêm một ai khác.
Rốt cục nàng vẫn nhịn được.
Thương Kính nói dứt lời với A Trản trở về, không thấy Lý Chiêu đâu, chỉ thấy Nhạc Chức đứng trong điện thương tâm lau nước mắt, vừa trông thấy nàng liền hết sức khó xử xoay người che dấu.
"A Kính." Nhạc Chức quay lưng lại lén lau đi nước mắt, lúc quay người lại mặt mũi đã cười tươi.
Thương Kính có hơi khó chịu. Nàng không thể nhìn Nhạc Chức ra vẻ kiên cường miễn cưỡng cười vui thầm rơi nước mắt, thực sự quá đau lòng người. A Trản đã nói với Hoàng đế A Chức là thần tiên, cũng nói cho Hoàng đế thần tiên không được động lòng phàm, Hoàng đế đã phải lòng A Chức, không thể nào trơ mắt nhìn A Chức chịu chết.
Vậy là đã bắt đầu rồi sao?
Lúc A Trản nói có thể tiểu hoàng đế sẽ vì ép A Chức rời đi mà cố ý gần gũi nàng, nàng còn rất mong đợi, tiểu hoàng đế luôn dành vẻ mặt ghét bỏ cho nàng, rất tổn thương người. Cho dù là giả, nàng cũng muốn nếm thử cảm giác được tiểu hoàng đế đối xử dịu dàng.
Nhưng vừa nhìn thấy A Chức trộm lau nước mắt, nàng bỗng nhiên có chút không đành lòng...
"Sao lại khóc?" Thương Kính bay lên trước đau lòng giữ chặt tay Nhạc Chức.
"Chẳng lẽ..." Nàng nhìn xung quanh đại điện, vội vàng bất ngờ nói: "Hoàng đế chết rồi?" Kỳ thật nàng nghe được phía sau màn lụa mơ hồ có tiếng khóc lóc, nói như vậy chỉ vì muốn không khí bớt ngột ngạt mà thôi.
Lý Chiêu đang khóc, nghe Thương Kính nói vậy bỗng nhiên tức giận đến không khóc được. Yêu tinh chết tiệt nhà ngươi mới chết ấy! Có cần nói chuyện khó nghe như vậy không?
"Ta không khóc, chỉ là bụi bay vào mắt thôi, nàng ở bên trong, vẫn khỏe mạnh." Nhạc Chức ngẩn người, có chút không hiểu nhìn về phía Thương Kính.
Tại sao A Kính có thể bình thản hỏi ra câu tàn nhẫn như vậy? Chẳng lẽ nàng làm ngơ trước cái chết của tiểu hoàng đế ? Vừa rồi nàng có nghĩ đến chuyện buông tay, A Kính cùng tiểu hoàng đế lưỡng tình tương duyệt, nàng lại là người đến sau, dựa vào đâu mà dây dưa không bỏ? Lại nói, ngay cả câu "Thích" nàng cũng không dám nói với người ta thì làm sao tranh giành?
Nhưng thái độ A Kính khiến nàng không yên lòng. Hay là ở trong lòng A Kính, tiểu hoàng đế không phải độc nhất vô nhị? Tiểu hoàng đế ở kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau với A Kính mà nói đều không có gì khác? Cho nên tiểu hoàng đế có chết cũng không quan trọng, dù gì vẫn còn có kiếp sau?
Nàng không yên tâm giao tiểu hoàng đế cho một Thương Kính có ý nghĩ thế này! Không yên tâm chút nào.
"Ừm." A Kính Cũng không tiện hỏi lại.
Màn lụa lay động, Lý Chiêu đầu tóc ướt sũng đi đến cạnh Thương Kính, cười nói: "Đi đâu thế? Có biết người ta rất nhớ nàng không?"
"Hả?" Thương Kính giật nảy mình. Tiểu hoàng đế đột nhiên thay đổi lớn như vậy làm nàng thật sự có chút không quen.
"Nàng không nhớ ta sao?" Lý Chiêu nũng nịu sáp lại, quấn lấy cánh tay Thương Kính làm nũng nói.
"Nhớ chứ." Thương Kính thân thiết kéo tiểu hoàng đế vào trong ngực, hôn lên trán nàng một cái. Tâm tình nàng kỳ thật rất phức tạp, rất không thích cảm giác bị người ta lợi dụng, nhưng lại không cách nào kháng cự người kia tới gần, lại nói đây cũng là vì muốn tốt cho A Chức. Thương tâm dù sao vẫn đỡ hơn mất mạng a!
Nhạc Chức đứng đó nhìn thấy tất cả, đứng nhìn như một kẻ dư thừa. Trong lòng rất khó chịu, cũng rất áy náy. Những lời này không phải là tiểu hoàng đế chưa từng nói với nàng, nhưng xưa nay nàng lại chưa từng phản ứng như Thương Kính, mà chỉ đáp một câu lạnh như băng: Nhớ ngươi làm gì?
Là nàng khẩu thị tâm phi hết lần này tới lần khác, làm tiểu hoàng đế tổn thương quá sâu? Cho nên mới hết hi vọng với nàng.
"A Kính, cái vòng tay này..." Lý Chiêu nhìn cổ tay Thương Kính khoác trên đầu vai nàng, khó nén khiếp sợ hỏi.
"À. Để giấu yêu khí, A Chức làm cho ta và A Trản mỗi người một cái." Thương Kính mượn cơ hội nắm chặt cổ tay Lý Chiêu, ngón tay vuốt ve bàn tay ấm áp của nàng nói khẽ: "Không phải nàng cũng có sao?"
"Ừ." Lý Chiêu nhìn vòng tay vàng đã từng xem như trân bảo, cười khổ nói: "Ngẫm lại trước kia ta thật khờ quá, cứ ngỡ là vật hiếm lạ, tưởng rằng là vật định tình nên luôn trân quý mang theo. Hóa ra ai ai cũng có..."
Nhạc Chức hơi kinh ngạc cúi đầu nhìn ngực trái... Hóa ra cục đá cũng biết đau a! Phệ xương toàn tâm, tê tâm liệt phế. Lúc ở Hình bộ bị Tiền Đại Mãng đánh nhiều roi như vậy vẫn không cảm thấy đau, tiểu hoàng đế hời hợt nói mấy câu lại suýt chút nữa lấy mạng nàng.
Tiểu hoàng đế đã từng xem vòng tay kia là vật định tình ư? Nàng thật sự không biết.
"A Kính, có thể nói mấy câu với tỷ được không?" Nhạc Chức đi lên trước nhẹ nhàng kéo tiểu hoàng đế đang tựa trong ngực Thương Kính ra. Nàng không thể chịu nổi tiểu hoàng đế nằm trong ngực người khác!
Lý Chiêu lập tức sáp lại Thương Kính, còn ôm chặt hơn khi nãy, lạnh lùng hỏi Nhạc Chức: "Tiên sư có lời gì muốn nói sau lưng ta sao?"
"Không có..." Nhạc Chức chẳng mảy may nổi nóng trước lời khiêu khích của tiểu hoàng đế, thất vọng nói: "Vốn chính là chuyện liên quan tới nàng." Nàng nhìn về phía Thương Kính nói: "A Trản nói tỷ có cách cứu nàng? Ta muốn biết là cách gì. Tỷ có chỗ không biết, Phục Linh đan đã thành tinh, độ bao nhiêu chân khí đều bị nó hút sạch. Yêu khí cũng vậy!"
"Vậy còn tiên dược có thể giúp phàm nhân trường sinh bất tử thì sao?" Thương Kính thần sắc nghiêm túc nói.
Nhạc Chức lắc đầu không quá chắc chắn: "Không rõ. Có điều lần trước ta dùng râu nhân sâm của Tiểu Bảo nấu chén thuốc cho nàng, sau khi ăn vào hình như Phục Linh đan lại mạnh lên."
"Có cách nào lấy Phục Linh đan ra trước rồi mới cho nàng uống thuốc không?" Thương Kính dần nhíu mày.
"Quá nguy hiểm. Nàng cùng Phục Linh đan làm bạn tương sinh, vạn nhất đoạn khí mà tiên dược vẫn không cứu được thì làm sao bây giờ?" Nhạc Chức không dám mạo hiểm.
Lý Chiêu bị bỏ quên một bên, nàng nhìn trộm thần sắc lo lắng của Nhạc Chức, trong lòng đau thắt từng cơn. Nàng đã chọc tức Nhạc Chức như vậy mà Nhạc Chức còn nghĩ cách cứu nàng. A Trản muốn nàng giả vờ ngất, xem thử Nhạc Chức có liều lĩnh cứu nàng hay không. Kỳ thật cần gì phải thử chứ? Nhạc Chức nhất định sẽ cứu. Đây cũng là điều mà A Trản và nàng không muốn nhìn thấy nhất.
Lại nói sống sót thì đã thế nào? Trường sinh bất tử mà phải rời xa Nhạc Chức, sống như thế quá thống khổ, nàng tình nguyện chết đi.
"Thế nghiền tiên dược ra, cho nàng ăn thử trước một chút xem sao?" Thương Kính đề nghị.
Thảo luận vẫn còn tiếp tục.
Lý Chiêu không quan tâm kết quả, trong mắt nàng chỉ có Nhạc Chức. Hốc mắt nha đầu vẫn luôn hồng hồng, nàng đau lòng chết đi được. Haiz, ức hiếp thần tiên đến khóc thì phải tạo nghiệt lớn cỡ nào a!
*
Vào đêm.
"Tiên sư đi qua bồi Uẩn Nhi ngủ đi! Muộn rồi." Lý Chiêu nói đuổi Nhạc Chức đi, trong mắt lại tràn đầy lưu luyến không rời. Trong nội tâm nàng sợ phải ở một mình với Thương Kính, sợ lại xảy ra một màn ban ngày kia, có khi còn đáng sợ hơn.
Nhạc Chức cắn môi một cái nói: "Các người... Phải ngủ chung với nhau sao a?" Sao mà được chứ!
"Chứ còn gì nữa?" Lý Chiêu thần sắc lạnh lùng, cố ý kéo Thương Kính lại nói: "Đúng rồi. Không phải trên triều đang thúc trẫm cưới gấp sao? Ngày mai tiên sư xem thử hoàng lịch, chọn giúp ngày lành tháng tốt mau chóng làm cho xong việc đi thôi!"
Trong lòng Thương Kính nóng lên, bất khả tư nghị nhìn sang người bên cạnh. Biết rõ không phải thật tâm nhưng nàng vẫn không khống chế nổi tâm tình kích động. Tiểu hoàng đế muốn thành hôn với nàng sao?
Nhạc Chức xoay người cực nhanh đi ra ngoài điện. Nàng sợ chỉ cần chậm một chút nữa sẽ bị tiểu hoàng đế nhìn thấy nước mắt giàn giụa.
Lý Chiêu nghe thấy tiếng cửa điện khép lại, nghe thấy tiếng gió Nhạc Chức bay về cung muội muội, thậm chí nghe thấy tiếng khóc Nhạc Chức cực lực đè nén... Nàng bỗng ngồi sụp xuống như mất hết sức lực.
Thương Kính phản ứng rất nhanh, khi nàng sắp ngã xuống đất đã đưa tay ôm lấy nàng.
"Có thể đừng chạm vào ta được không?" Lý Chiêu áy náy nói: "Nhờ ngươi."
"Lúc nàng nhào vào người ta sao không thấy nàng khách khí như vậy." Thương Kính không buông tay, ngược lại ôm Lý Chiêu vào trong ngực càng chặt hơn, cơ hồ dán môi lên mập mờ nói: "Không phải muốn thành thân với ta sao? Hay là đêm nay động phòng trước nhé?"
Ánh mắt Lý Chiêu trống rỗng nhìn Thương Kính, không biết lấy từ đâu ra một cây dao găm được chạm khắc tinh xảo nói: "Ngươi biết nàng là thần tiên, cũng biết là ta cố ý trêu tức nàng nhỉ? Thả ta ra, bằng không --"
"Bằng không nàng sẽ dùng nó đâm ta sao? Hay là muốn dùng nó tự đâm chính mình?" Thương Kính có chút thất vọng đau khổ, cay đắng mắng: "Cái đồ vô lương tâm này." Nàng vươn tay đoạt dao găm, tay bỗng nhiên hơi nóng lên. "Pháp khí?" Thương Kính chịu đau đoạt dao găm trong tay Lý Chiêu ném đi, "Nàng dùng pháp khí đối phó ta?"
Thương Kính không đè nén được lửa giận, đang định phát cáu thì chợt phát hiện ra vết thương đáng sợ trong lòng bàn tay Lý Chiêu. Dao găm là pháp khí, tiểu hoàng đế mang theo Phục Linh đan, cũng coi như yêu vật.
Lý Chiêu chết lặng nói: "Không có. Ta chỉ muốn..." Muốn vơi bớt đau đớn trong lòng, thế là nhân lúc Thương Kính nói chuyện với Nhạc Chức, nàng đã vụng trộm giấu đi dao Thái Sử để lại. Trên thân phải đau đớn một chút thì trong lòng mới bớt đau, nàng mới có thể không ngừng nói ra những lời tàn nhẫn.
"Vừa rồi nàng giấu cái đồ quỷ này ở đâu?" Thương Kính không màng tức giận, chỉ tràn đầy đau lòng. Nàng hoài nghi trên người tiểu hoàng đế còn có vết thương khác, người ăn yêu đan lại giấu pháp khí trên người là không muốn sống nữa sao? "Nàng đừng sợ, ta chỉ nói đùa, sẽ không thật sự làm gì nàng."
Thương Kính muốn cởi đồ tiểu hoàng đế ra xem có còn vết thương nào nữa không nhưng sợ nàng tức giận, tay giơ giữa không trung chậm chạp không dám đụng vào.
"Ngươi thấy ánh mắt Nhạc Chức lúc rời đi chứ? Nàng giận ta thật rồi." Lý Chiêu chảy nước mắt thương tâm nói: "Nàng ấy tính tình không tốt lắm, nhưng rất ít khi tức giận."
"Nàng không cảm thấy ở trước mặt ta mà lại kể lểyêu thương muội ấy là quá tàn nhẫn sao?" Thương Kính biến ra một vũng nước, ngâm bàn tay bị bỏng của tiểu hoàng đế vào, ôn nhu hỏi: "Còn đau không?"
"Tay không đau, đau lòng." Lý Chiêu tự nhủ. Nàng không có khí lực dư thừa đi quan tâm cảm nhận của Thương Kính, giả vờ vô tình trước mặt Nhạc Chức đã hao hết sức lực của nàng rồi.
Thương Kính trợn nhìn tiểu hoàng đế một cái: "Cố ý làm ta chán ghét đúng không? Hỏi tay nàng có đau không, ai hỏi lòng nàng."
Lý Chiêu dừng lại, lỗ tai giật giật, bất chợt cởi đồ ra.
"Lại phát bệnh gì vậy?" Thương Kính có chút bất an che mắt lại, xuyên thấu qua khe hở lén nhìn tiểu hoàng đế nói: "Đừng câu dẫn ta nha! Ta định lực kém cực kì, không chừng một phút thiếu kiên định sẽ làm gì nàng đó nha."
"Nói bậy gì đó? Nàng là Hoàng hậu của trẫm, chuyện này không gọi là 'làm', gọi là thị tẩm." Lý Chiêu chỉ mới cởi dây thắt lưng chứ chưa thật sự cởi đồ.
Lúc này Thương Kính mới nghe thấy tiếng động ngoài cửa, đau lòng thấp giọng nói: "Lỗ tai nàng thính thật đấy, tâm cũng đủ hung ác. Vừa rồi thương tâm thành như thế, nghe thấy A Chức tới là lại giả vờ ngay."
Nhạc Chức không khách khí chút nào đẩy cửa vào, trong ngực ôm Lý Uẩn nửa tỉnh nửa mê. Nàng vào điện nhìn thấy tiểu hoàng đế quần áo không chỉnh tề tựa sát vào Thương Kính, tim lại nhói lên một cái, cũng may là mình chạy về kịp, nếu trễ một bước thì hậu quả khó lường.
"Uẩn Nhi cứ đòi ngủ chung với nàng." Nhạc Chức bế hài tử xuyên qua giữa hai người, tiện tay sửa sang lại y phục cho Lý Chiêu nói: "Giường lớn thế này, bốn người ngủ chung cũng được mà nhỉ?"