"Tiếng gió... Có người đến." Lý Chiêu bỗng dừng bút lại, lỗ tai cảnh giác giật giật, thần sắc trở nên nghiêm nghị.
Nhạc Chức toe miệng cười: "Ừ. A Kính xuất cung tìm đồ ăn cho ta, chắc là về rồi." Nàng đưa tay chọc chọc cánh tay tiểu hoàng đế ngọt ngào nói: "Còn tưởng rằng nàng vĩnh viễn không để ý tới ta nữa chứ! Hết giận rồi hả?" Điểm này của tiểu hoàng đế là tốt nhất, đặc biệt đặc biệt dễ dỗ.
Lý Chiêu không có tâm tư nói đùa với Nhạc Chức, gạt tay nàng ra nói: "Không phải A Kính! Cũng không phải A Trản! Càng không phải Mạc Điệp!"
"Chỉ cần nghe tiếng gió là có thể nhận ra người đến sao?" Nhạc Chức không thể tin được, cười càng vui vẻ hơn: "Ta luôn cảm thấy là nàng sắp thành tinh." Nàng cười cười cũng nghe động tĩnh sau lưng, quay đầu nhìn lại, đúng là một đạo sĩ. Lần này nàng không cười được nữa, đạo sĩ vào cung không có gì hiếm lạ, nhưng không qua thông truyền đã dám xông vào tẩm cung của tiểu hoàng đế thì có thể là loại lương thiện gì?
"Thường Hoan!!!" Lý Chiêu lớn tiếng kêu cứu.
Nhạc Chức hít vào một ngụm khí lạnh, ráng chống đỡ thân thể mỏi mệt đứng lên ngăn trước người tiểu hoàng đế lo lắng nói: "Vô ích. Bọn hắn không nghe được động tĩnh bên trong."
"Ngươi là bằng hữu của A Trản phải không?" Cù Thanh Liên cười nhìn Nhạc Chức, rút kiếm chỉa vào Lý Chiêu nói: "Việc này không liên quan tới ngươi, ta cũng sẽ không đả thương ngươi. Chỉ cần Phục Linh đan!"
"Chỉ e không được!" Nhạc Chức đẩy tiểu hoàng đế ra sau lưng càng xa hơn. Trong lòng nàng biết bản thân mình vừa bị Phục Linh đan hút đi quá nhiều linh lực, không có mấy phần thắng, chỉ có thể chống đỡ hết sức, đợi Thương Kính về tới giải vây.
Cù Thanh Liên không dám lề mề, Thủy yêu có thể về tới bất cứ lúc nào, đến lúc đó hắn một chọi hai khó có phần thắng. Chủ ý đã định, hắn rút kiếm bay phóng tới Nhạc Chức.
Đây là một cuộc chiến không tính là kịch liệt.
Nhạc Chức vốn đã nguyên khí đại thương, đánh rất miễn cưỡng. Cù Thanh Liên cố kỵ quan hệ với Trản, cũng không dám hạ tử thủ với Nhạc Chức.
Hai người đánh rất giằng co, đồ vật bày biện trong điện rơi đầy dưới đất, trong tay Lý Chiêu ôm bình hoa, muốn nhân cơ hội xông lên giúp Nhạc Chức một tay. Nhạc Chức suy yếu như vậy đều là lỗi của nàng, nàng mắt thấy Nhạc Chức đánh càng ngày càng miễn cưỡng... Càng ngày càng miễn cưỡng... Nhiều lần muốn xông tới nhưng mãi không tìm được thời cơ tốt.
"Xin lỗi." Tay phải Cù Thanh Liên rút kiếm đâm về Nhạc Chức, nhân lúc Nhạc Chức tiếp chiêu, tay trái dùng chưởng lực hút Lý Chiêu tới trước người không chút do dự hút Phục Linh đan ra khỏi cơ thể nàng.
Đan dược to bằng quả nhãn, hồng quang lóe bỏng mắt.
Lý Chiêu kêu thảm một tiếng, mềm nhũn ngã xuống đất, bình hoa trong ngực còn chưa kịp ném ra đã ngã theo vỡ tan tành.
"A Chiêu!" Nhạc Chức không còn bận tâm đánh với Cù Thanh Liên, vọt tới trước mặt tiểu hoàng đế ôm lấy nàng.
Cù Thanh Liên quay người toan đi, lại gặp phải Thương Kính đứng ở cửa ôm một đống lớn cống phẩm trở về. Thương Kính đưa mắt nhìn tiểu hoàng đế ngã quỵ trong điện, còn có Cù Thanh Liên đang cầm hỏa hồng linh đan, trong nháy mắt đã hiểu hết thảy.
Cù Thanh Liên thấy tình thế không ổn, xông phá Thương Kính chặn đường toàn lực chạy trốn.
Thương Kính ném đồ trong ngực đi, mắt đỏ đuổi theo. Tiểu hoàng đế chết! Đạo sĩ thúi cũng đừng mong sống sót!
Nhạc Chức hôn tiểu hoàng đế liên tục rót tiên khí vào, lại nhét tiên dược Thương Kính cho vào trong miệng nàng, dùng đầu lưỡi chống cho nó trôi xuống. Nhưng người trong ngực đã dần lạnh lẽo, nàng đứng dậy nhìn khuôn mặt tiểu hoàng đế đã dần mất đi huyết sắc, khóc rống nghẹn ngào. "A Chiêu ~ Nàng mở mắt ra nhìn ta đi... Nhìn ta đi..."
"Nha đầu đáng thương. Khóc cái gì?" Lý Chiêu chẳng biết lúc nào đã ngồi dậy, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Nhạc Chức.
Nhạc Chức tưởng rằng bản thân mình bi thương quá mức sinh ra ảo giác, vừa rồi nàng đã thử qua hơi thở và mạch đập của tiểu hoàng đế, đều đã ngừng a! Nàng khóc dụi dụi mắt, đợi thấy rõ thật sự là tiểu hoàng đế thì khóc càng dữ dội hơn.
Lý Chiêu trái lại bình tĩnh một cách lạ kỳ, ngồi xếp bằng cười một tiếng, nhìn Nhạc Chức ngoắc ngón tay nói: "Tiểu thạch đầu, tới đây." Chỉ là lời nói bình thường nhưng khí độ ung dung tao nhã.
Nhạc Chức luôn cảm thấy tiểu hoàng đế rất lạ, nhưng lại không nói được là lạ ở chỗ nào. Tiểu hoàng đế là thiên tử Đại Đường, có chút khí thế là chuyện đương nhiên a? Nhưng lúc trước nàng ở trước mặt tiểu hoàng đế chưa từng thấy sợ, hôm nay lại cảm thấy sợ hãi lạ kỳ. Còn tiên thụy chi khí* toàn thân tiểu hoàng đế là chuyện gì xảy ra? Là do đã ăn tiên dược sao?
*khí chất bất tử
"Gọi nàng qua đây a!" Lý Chiêu đầy mắt đau lòng nhìn thần sắc Nhạc Chức mệt mỏi, thấy nàng bất động, đành phải nghiêng người đỡ lấy gáy nàng, hôn nàng đưa tiên dược qua, nói: "Thuốc này cũng không tính là thuốc tốt, chờ trở về sẽ hảo hảo bồi bổ cho nàng."
"Cho ta thuốc, thì nàng biết làm sao?" Nhạc Chức luôn cảm thấy tiểu hoàng đế trước mắt này vừa quen thuộc lại xa lạ. Trở về? Trở về đâu? Còn nữa, khói lửa bên trong miệng tiểu hoàng đế sao cũng mất rồi? Tiểu hoàng đế bây giờ đến cùng là quỷ... Hay là tiên?
Lý Chiêu cười khẽ đứng dậy, một tay kéo Nhạc Chức vào trong ngực thân thiết ôm nàng nói: "Ta vốn chưởng quản thuốc, không cần đến những vật này. Lẽ ra nên độ tiên khí cho nàng bồi bổ thân thể, nhưng nàng tuổi tác quá nhỏ, tiên khí của ta sợ nàng không tiêu hoá được."
(Rồi xong, Tiểu hoàng đế không loli, A Trản không loli, A Kính lại càng không loli, vậy ai mới là loli?! Nhạc Chức 😂😂😂)
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Nhạc Chức... Cuối cùng kết lại một câu. Nàng trừng lớn mắt khó tin hỏi: "A Chiêu, không phải nàng là thần tiên hạ phàm lịch kiếp sao?"
"Là thần tiên, nhưng không phải hạ phàm lịch kiếp, mà là buồn chán đến chơi một chút thôi." Lý Chiêu, hoặc đúng ra là thượng cổ nữ thần Ân Nguyệt chưởng quản thuốc trường sinh sau khi tìm lại ký ức say đắm nhìn tiểu thạch đầu vừa mừng vừa sợ trong ngực nói: "Việc này nói ra dài dòng lắm, ta là Ân Nguyệt, có lẽ nàng đã từng nghe nói qua."
"Ân Nguyệt sao? Chưởng quản tiên dược Ân Nguyệt thượng tiên sao?" Nàng đương nhiên biết, các thượng cổ đại thần đều vạn kiếp bất tử, vĩnh sinh bất diệt, tuổi thọ của tiểu thần tiên bình thường kỳ thật có hạn, có điều hạn kia đối với phàm nhân mà nói cũng rất lâu. Vào tiên tịch làm thần tiên, trọng yếu nhất kỳ thật không phải địa bàn hương hỏa, thậm chí không phải tiền đồ lên chức, mà là cấp trên sẽ theo tiên tịch quy định mà phát thuốc trường sinh kéo dài tính mạng.
Cho nên vị thần tiên mà không ai dám trái lời vì nắm biết bao sinh mệnh trong tay! Chính là Ân Nguyệt thượng tiên.
Nhạc Chức khẽ ngả người ra sau ngẩng lên, tiểu hoàng đế trước mắt này không có chỗ nào khác, nhưng chỗ nào cũng không giống đại thần: "Ta đương nhiên biết ngài. Cho nên... Tiểu hoàng đế đã chết?"
"Ta không chết!" Ân Nguyệt thấy Nhạc Chức muốn bỏ trốn, quấn lấy eo nàng càng chặt hơn.
"Không phải..." Nhạc Chức nghe bên trong miệng quen thuộc phát ra ngữ điệu lạ lẫm, che lấy con tim đau đớn rơi lệ nói: "Tiểu hoàng đế nhà ta... Còn lâu mới được tốt như ngài..." Không tốt được như vậy nhưng lại là độc nhất vô nhị. Ân Nguyệt thượng tiên có lẽ còn bảo lưu ký ức của tiểu hoàng đế, nhưng đã không phải người kia a? Ký ức hai mươi năm ở thế gian đối với thượng cổ đại thần sống vạn vạn năm mà nói, chỉ như một giấc mộng vô cùng vô cùng ngắn ngủi a?
Mắt Ân Nguyệt lạnh lẽo, nàng quay mặt khỏi Nhạc Chức lạnh lùng nói: "Xem ra trước kia tiên sư thật tâm cảm thấy trẫm không tốt a!"
"Nàng ——" Nhạc Chức giật mình. Ngữ điệu rất quen thuộc, làm nàng động tâm.
"Chuyện của hai ta vẫn chưa xong đâu! Đã bảo là không cho phép dùng tiên khí cứu ta, thế sao nàng vẫn làm? Nếu ta trở về mà nàng lại không còn nữa thì ta biết làm sao bây giờ?" Ân Nguyệt tận lực dùng ngữ điệu lúc ở thế gian nói chuyện, dù có hơi khó chịu. Nhưng nhìn thấy tiểu thạch đầu đã dần an tâm, lại cảm thấy có khó chịu cũng đáng. Nàng quả thật không phải Lý Chiêu trước đây, nhưng tình yêu nàng dành Nhạc Chức vẫn không thay đổi, thậm chí còn sâu đậm hơn.
Nàng vĩnh viễn không thể quên, khoảnh khắc xác phàm chết đi ký ức ùa về tỉnh lại, tiểu thạch đầu nằm trên người mình khóc đứt ruột đứt gan, càng không thể quên khoảng thời gian ở chung cực kỳ ngắn ngủi mà cực kỳ ngọt ngào. Mặc dù Kính Tử rắp tâm dụ nàng hạ phàm, nhưng trời xui đất khiến cũng tính là lập công lớn.
"Nàng ——" Nhạc Chức thật lâu nói không ra lời.
Trong nháy mắt, tiểu hoàng đế chết đi sống lại. Trong nháy mắt, tiểu hoàng đế ốm đau bệnh tật làm người thương yêu lại biến thành thượng cổ đại thần tinh thần hăng hái. Trong lúc nhất thời, nàng không biết rốt cuộc là mình đã mất đi người quan trọng nhất, hay là có được một vị thần tốt hơn.
"Vẫn không chịu tin ta vẫn là ta a?" Ân Nguyệt chậm rãi đi về phía Nhạc Chức, nhẹ nhàng bắt hai tay của nàng lên đỉnh đầu, từng bước ép nàng đến cây cột, dùng chân tách hai chân Nhạc Chức ra, vừa hôn nàng vừa mị hoặc nói: "Vậy thế này thì sao? Phải chăng ta nên làm lại chuyện tối qua một lần nữa thì nàng mới chịu tin?"
Nhạc Chức kinh hoảng muốn giãy dụa, nhưng giãy thế nào cũng không tránh thoát. "Ngài buông tay đi! Không phải là thần tiên không thể..." Đang nói chuyện, miệng đã bị một thứ mềm mại chặn kín.
"Thần tiên không thể yêu nhau vì sợ sẽ làm ra quá nhiều tiểu thần tiên, nhưng hai ta thì không." Ân Nguyệt ngắm nhìn bộ dáng Nhạc Chức nhỏ bé kinh hoảng bất lực, liếm môi một cái nói: "Trẫm chưa từng thấy bộ dáng tiên sư thế này bao giờ! Thật là vô cùng mê người." Đang nói chuyện bỗng trừng mắt nhìn lên khoảng không trên xà nhà.
Linh Âm ngồi trên đám mây cầm pháp khí nhìn trộm bị ánh mắt lạnh lùng của Ân Nguyệt dọa đến sợ run cả người, vội vàng cầm tay áo phủ lên hình ảnh vô cùng hương diễm bên trong pháp khí.
"Không muốn..." Nhạc Chức ngoài miệng nói cự tuyệt, tay chân vẫn bất động theo thói quen, căn bản không có ý định ra sức phản kháng. Trong nội tâm nàng kỳ thật có chút khó chịu, có điều mỗi lần nhìn thấy mặt tiểu hoàng đế là lại không còn ý phản kháng.
Ân Nguyệt càng dùng sức ngăn chặn Nhạc Chức, cười xấu xa nói: "Đêm qua tiên sư cũng nói như vậy, vừa nói vừa sáp vào lòng ta!"
"Tiểu hoàng đế nhà ta không có lưu manh như ngài!" Nhạc Chức có chút xấu hổ trừng Ân Nguyệt một cái.
"Đó cũng là học theo tiên sư thôi." Ân Nguyệt nói xong câu đùa này, bỗng nhiên nhìn vào mắt Nhạc Chức nghiêm túc nói: "Ta biết nàng nhất thời khó chấp nhận, những lời này nói một hai lần thì không sao, nói quá nhiều sẽ không tốt."
"Nàng tức giận rồi sao?" Nhạc Chức nhưng lại trông mong người trước mắt này tức giận. Thượng cổ đại thần trải qua bao tang thương sẽ không dễ dàng tức giận, nàng cố gắng tìm tung tích tiểu hoàng đế nàng yêu trên người Ân Nguyệt.
Ân Nguyệt đương nhiên không tức giận, hiện giờ nàng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ có tình yêu sâu đậm dành cho tiểu thạch đầu vừa khó chịu lại đáng yêu trước mắt này thôi. Nhưng nàng biết tâm tư Nhạc Chức, liền mặt lạnh trịnh trọng gật đầu: "Đúng. Tức giận! Ta không chết trong tay tên đạo sĩ kia không phải nàng nên cảm thấy vui vẻ sao? Cớ gì lại cứ tỏ ra khó chịu với ta? Nếu như ta không phải thần tiên thì vừa rồi đã chết mất không bao giờ tỉnh lại được nữa..."
"A Chức ~ Ta thật sự vẫn là người trước kia nàng yêu, thật đấy." Nàng cố nén khó chịu làm nũng rúc vào đầu vai Nhạc Chức, cố tình rơi ra hai giọt nước mắt.
Nhạc Chức cảm thấy đầu vai một mảnh nóng ướt, nghĩ đến tiểu hoàng đế mà không tỉnh lại thì mình sẽ đau buồn biết mấy, đưa tay ôm lấy người trước mắt thì thầm: "Ta rất vui. Nếu nàng mà không tỉnh lại ta sẽ tự trách mình đến chết, đều tại ta không thể bảo vệ tốt cho nàng."
Thương Kính trở về, cầm trong tay huyết hồng Phục Linh đan. Vừa mới vào điện liền thấy tiểu hoàng đế tựa vào đầu vai Nhạc Chức ủy khuất rơi nước mắt...
"Hoàng đế không sao chứ?" Thương Kính nhìn thấy người kia còn sống sờ sờ bỗng nhiên muốn bật khóc. Nàng cứ ngỡ tiểu hoàng đế đã không còn cứu được nữa, Phục Linh đan đã bị lấy ra thì làm sao có thể sống tiếp được? "Không có việc gì thì tốt." Nàng sợ hù dọa tiểu hoàng đế, có chút bất an vụng trộm chà vết máu trên Phục Linh đan vào áo mình.
"Đạo sĩ kia..." Nhạc Chức đại khái đoán được Thương Kính đuổi theo đã làm gì.
Ân Nguyệt lạnh lùng giương mắt, nhìn thấy Thương Kính vừa đánh xong một trận chật vật không chịu được nói: "Kính Tử, khá khen cho ngươi!" Nàng ở trước mặt Nhạc Chức còn có chút mềm ngọt dính người, gặp Thương Kính bỗng nhiên biến thành người khác, ngữ khí mạnh mẽ gay gắt hơn hẳn. Sợ Nhạc Chức lại ngốc nghếch cảm thấy nàng không phải là nàng nên đã khắc chế đi nhiều, nhưng giơ tay nhấc chân thậm chí khí phách hít thở đều không còn như trước.
Ánh mắt này Thương Kính cực kỳ quen thuộc. Nàng nhìn rất rất nhiều năm, cũng mộng thấy rất rất nhiều năm. Nào ngờ vừa mới buông xuống quá khứ lầm lạc, vừa mới chân chính cảm nhận được động tâm là tư vị gì, thì người kia đã trở lại rồi sao? Như vậy, tiểu hoàng đế yêu cười thích khóc thích nũng nịu, từng tri kỷ nói với nàng "Ta cũng yêu nàng" đã vĩnh viễn biến mất rồi sao?
"Tiểu tỳ Thương Kính, kính chào thượng tiên!" Thương Kính nhắm mắt rơi lệ, xa xa ở cửa đại điện quỳ xuống trước mặt Ân Nguyệt. Tâm tình mất đi tất cả mong đợi thế này gọi là 'tuyệt vọng' đó chăng?
"Ngươi thật cho rằng, dùng chút tiên dược là có thể nhốt ta ở thế gian sao?" Ân Nguyệt liếc thấy Nhạc Chức lại bắt đầu sợ nàng lén trốn sang một bên, bèn kéo tay Nhạc Chức lại nói với Thương Kính: "Được rồi, đứng lên đi! Ngươi đã giết đạo sĩ kia chưa?"
Thương Kính lắc đầu. Vẫn chưa, nàng sơ sẩy để đạo sĩ kia trốn thoát, chỉ đoạt lại Phục Linh đan.
"Chưa thì tốt. Vừa rồi người kia động thủ với tiên sư nhà ta vẫn thủ hạ lưu tình, tội không đáng chết!" Ân Nguyệt tay phải ôm Nhạc Chức, tay trái đặt lên người nàng, đầu ngón tay khẽ động liền kéo chiếu thư đã viết trước đó ở trên bàn tới trước mặt Thương Kính: "Cục diện rối rắm trong cung ngươi hãy thu xếp cả đi, đây là chiếu thư nhường ngôi cho Đằng vương, trước khi hắn khỏi hẳn đều do ngươi đại diện. Uẩn Nhi cũng giao cho ngươi chăm sóc, biến thành bộ dáng của ta ứng phó một chút là được."
"Tiểu tỳ tuân chỉ." Thương Kính đứng khom người. Nàng không dám ngẩng đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt người nọ. Rõ ràng khuôn mặt giống nhau, nàng dám nhìn thẳng tiểu hoàng đế nhưng không dám nhìn thẳng người này.
"Nhạc Chức những ngày qua vì cứu ta đã hao tổn quá nhiều tiên khí, ta sẽ đưa nàng về núi điều dưỡng mấy ngày." Ân Nguyệt bế Nhạc Chức bay tới trước người Thương Kính, phất tay nhẹ một cái, chữa khỏi vết thương lúc đánh nhau cho nàng. Ngữ khí mềm đi mấy phần nói: "Những suy nghĩ kia của ngươi hãy buông xuống hết đi."
"Tiểu tỳ tuân chỉ." Thương Kính lấy dũng khí ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Ân Nguyệt. "Thượng tiên yên tâm, người mà tiểu tỳ yêu, đã chết!" Dù cho nơm nớp lo sợ, trong lòng đã không còn chút rung động nào.