Trên bầu trời có chút ánh bình minh mờ nhạt, đã có tiếng người dậy sớm đi lại trong quán trọ. Lăng Việt Sơn vuốt ve khuôn mặt nhỏ đang ửng hồng của Thủy Nhược Vân, biết rằng đã đến lúc hắn phải rời đi, nếu không, lỡ có người nhìn thấy hắn ở trong phòng của Nhược Vân tiểu cô nương này sẽ khó xử. hắn thở dài trong lòng, cảm thấy thật không nỡ, hắn hôn nhẹ lên mái tóc đen vương vãi trên gối của nàng, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Lăng Việt Sơn quanh quẩn trong quán trọ một lúc lâu, khi thì ngây ngô cười, khi thì khó chịu bực mình, luôn nghĩ phải làm gì đó cho giai nhân, lại không biết nên làm thế nào. Nhìn thấy nam nữ sáng sớm đi chợ về, trên tay cầm đủ loại đồ dùng, hắn nghĩ đến việc mua cho Thủy Nhược Vân vài lễ vật. Hắn đi loanh quanh, mơ hồ cảm thấy có người đang theo dõi, nhưng ngẩng đầu nhìn lại không thấy gì, thầm nghĩ mình không có gì cả, cũng không có bảo vật nào, cũng không để bụng. Người nghèo đi chợ xem náo nhiệt càng nhiều, Lăng Việt Sơn nhìn hồi lâu cũng không mua được gì, thứ hắn thích thì không mua nổi, thứ mua nổi thì lại chướng mắt, cảm thấy không xứng với tiểu nhân nhi Nhược Nhược. Đi rất lâu, trong lòng lại lo lắng, không biết Nhược Nhược tỉnh lại chưa, khi ca ca nàng trở về thì nàng có rời đi không? Nghĩ đến chuyện này liền vội vàng về quán trọ
Đứng ngoài cửa phòng Thủy Nhược Vân, nghe thấy nàng nói chuyện với Vương Sở Doanh, hai người hình như đang ăn sáng. Lăng Việt Sơn cảm thấy nhẹ nhõm và quyết định đi ăn gì đó trước. Đi ngang qua phòng, hắn dừng lại một lúc, cảm thấy tỉnh táo. Đẩy cửa bước vào, hắn bắt gặp một đôi mắt xanh lục đậm.
Nam nhân mặc một chiếc áo choàng lớn màu đen, ngồi lặng lẽ ở giữa phòng, nhìn thẳng vào hắn với đôi mắt xanh sẫm. Lăng Việt Sơn nhanh chóng bước vào phòng và đóng cửa lại, hắn không muốn bị nam nhân xa lạ này nhìn thấy Thủy Nhược Vân bước ra khỏi phòng.
Cả hai không ai nói gì, họ nhìn nhau. Một lúc sau, đôi mắt màu lục mở miệng: “Ta tới giúp ngươi.”
“Giúp ta cái gì?”
Lăng Việt Sơn hỏi.
“Đại Đạo Dạ Hương.”
“Ồ? Bọn họ thế nào?”
Lăng Việt Sơn nhớ đã nghe Vương Sở Doanh nói rằng sau khi họ nhảy xuống vách đá ngày hôm đó, hai Đại Đạo Dạ Hương cũng bỏ chạy.
Người cũng chạy rồi, còn thế nào nữa?
“Ngươi cùng nha đầu kia đều trúng Dạ Mê Hương của họ, mọi người đều tưởng Dạ Mê Hương chính là Nhuyễn Cân Độc, đúng ra nó có thể làm cho người không còn sức lực gì, nếu dùng lượng lớn có thể có tác dụng như tình dược, nhưng đồng thời cũng dùng như Truy Tập Mê Hương, người trúng độc, không thể loại bỏ hương thơm trên người, Đại Đạo Dạ Hương nhất đình sẽ tìm ra các ngươi. Không thành công nhất định không bỏ qua!”
Vì vậy, họ không bao giờ thất thủ!
Lăng Việt Sơn đã hiểu.
“Thật sao? Vậy ngươi định giúp ta như thế nào?”
Lăng Việt Sơn không tin, hắn rõ ràng đã vận công bức độc ra ngoài, thân thể bình thường, không có ngửi thấy mùi thơm. Tuy nhiên, vấn đề này liên quan đến Thủy Nhược Vân.
“Ta có thể cho ngươi bức độc khử mùi trên người, nếu cần ta có thể giúp ngươi giết Đại Đạo Dạ Hương, bảo vệ tiểu cô nương kia.”
Nghĩ đến cảnh Đại Đạo Dạ Hương ôm Thủy Nhược Vân, Lăng Việt Sơn cảm thấy rất khó chịu.
“Ta không rõ lai lịch của ngươi sao ta có thể tin tưởng được ngươi? Lời ngươi nói có thể nghe nhưng thuốc không thể uống bậy, hơn nữa giết chết Đại Đạo Dạ Hương cũng không cần dựa vào ngươi.”
“Ta từ Miêu Cương tới bắt Đại Đạo Dạ Hương, bọn hắn đến tộc Độc Long của chúng tôi. Tuy chậm một bước nhưng ta sẽ tìm được họ.”
” Ngươi muốn tìm ai ta không có hứng thú, ta cũng không tin tưởng ngươi. Muốn bắt Đại Đạo Dạ Hương thì người phải nhanh chóng ra tay, không cần ngươi phí tâm vào chuyện của ta và tiểu cô nương kia..”
Lăng Việt Sơn không lễ độ, xua tay đuổi khách, gằn giọng nói: “Còn nữa, đừng đến gần cô nương đó, để ta thấy rằng nàng có chút vết thương nào, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Ha ha ha, ngươi đúng là lo lắng cho nàng ta.”
Đôi mắt xanh lục cười khúc khích.
Lăng Việt Sơn hơi nheo mắt lại, không chút nào che giấu sự tức giận đang dâng lên, lòng bàn tay sắp động.
“Ngươi ta muốn tìm chính là ngươi!”
Đôi mắt màu lục tương đối bình tĩnh, tựa hồ căn bản không nhìn ra Lăng Việt Sơn tức giận: “Chúng ta cần người võ công cao cường, không rõ lai lịch, đáng tin cậy, giúp ta chuyển đồ đến tộc Độc Long.”
“Ngươi muốn tìm ai ta không có hứng thú!”
“Tìm được một người võ công cao cường lại không rõ lai lịch, hơn nữa còn đáng tin cậy, càng khó mò kim đáy bể.”
Đôi mắt xanh lục nói tiếp, “Ta tìm Đại Đạo Dạ Hương khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được ngươi.”
Lăng Việt Sơn vẫn im lặng, mặc cho đôi mắt xanh lục nói tiếp: “Ngươi mới ra giang hồ, không ai biết về ngươi, vẻ ngoài đơn giản, ngươi sẽ không thu hút sự chú ý, ngươi có võ công cao cường, sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để cứu giai nhân trong lúc nguy cấp, ngươi là người trọng tình nghĩa. Ngươi chính là người ta muốn tìm. Chỉ cần ngươi giúp ta đưa món đồ này đến tộc Độc Long, sau khi thành công, ta chẳng những giúp người và tiểu cô nương kia giải độc, tiêu diệt Đại Đạo Dạ Hương, còn tặng ngươi ngàn vạn lượng vàng, ngươi có thể một bước lên trời, từ nay hưởng vinh hoa phú quý…”
“Ồ!”
Lăng Việt Sơn cắt ngang lời hắn: “Ngươi thật nhàm chán, nói chuyện vô nghĩa, nghe ta nói này. Thứ nhất, ngươi thật xấu xí, ta không hoan nghênh ngươi, không hứng thú nghe ngươi nói tiếp. Thứ hai, thái độ của ngươi không tốt, ta không tin ngươi, không cần giải dược của ngươi. Thứ ba, ngươi nói bản thân mình có bản lĩnh vậy thì tự mình đi đưa đồ thì được rồi, đừng lãng phí thời gian của tiểu gia ta. Thứ tư, đồ ngươi ăn mặc rách rưới, cũng không giàu hơn ta bao nhiêu, vạn lượng vàng kia ngươi tự mình dùng đi. Thứ năm, là điểm quan trọng nhất, ta nói lại lần nữa, tránh xa cô nương của ta ra! Được rồi, đã nói xong, bây giờ, ngươi có thể đi rồi.”
Sau đó, hắn lùi lại một bước để chặn cửa, hếch cằm về phía cửa sổ, ra hiệu cho hắn đi ra ngoài qua cửa sổ.
Đôi mắt màu lục khẽ lắc đầu: “với tính tình này của ngươi sẽ bị thua thiệt. Hôm nay đuổi ta đi, sẽ có một ngày, ngươi sẽ đến tìm ta. Đến lúc đó đừng quên, muốn ta giúp ngươi thì phải có điều kiện trao đổi. Còn nữa, sau khi ngươi vang danh thiên hạ thì sẽ đến tìm ra, khi đó ta đã không cần ngươi nữa rồi.”