Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 100



Tông Tú Bình và Tây Nha Lãng Thanh đến muộn hơn vài ngày so với lịch trình ban đầu, khi họ đến núi, Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân đang chơi trò ném tên gỗ. Luật chơi rất đơn giản, đó là dựng một trụ gỗ tròn, ném những mũi tên gỗ vào trụ, ai ném trúng nhiều hơn sẽ thắng. Hai người đã đấu mấy ván, Thủy Nhược Vân thần kỳ thắng nhiều thua ít, Lăng Việt Sơn thua liên tiếp mấy ván đều không phục, lớn tiếng nói phải chơi một ván lớn, hơi kích động, đánh cược, người thua phải đáp ứng 1 điều kiện với người thắng. Thủy Nhược Vân đang thắng nên đương nhiên đồng ý.

Ban đầu, Mai Mãn cũng chơi cùng nhưng khi thấy sư phụ bắt đầu không có ý tốt thì hắn vội vàng tìm lý do muốn đi kiểm tra Tây Nha Thác để trốn đi. Bây giờ hắn đã được đôi phụ thê trẻ này huấn luyện nên có nhãn lực rất tốt

Trong ván cược này, mười mũi tên thì Thủy Nhược Vân ném vào được chín cái, Lăng Việt Sơn thì vô tư ném vào được tám cái rồi, Thủy Nhược Vân bình tĩnh thấy hắn ném vào mũi tên thứ chín, trong lòng hơi ớn lạnh. Nàng nhìn Lăng Việt Sơn đang mỉm cười, thấy hắn cười đầy ẩn ý, dĩ nhiên biết tình hình không ổn.

Lăng Việt Sơn giơ tay lên, ném mũi tên thứ mười vào ống, nhưng vào lúc này, Thủy Nhược Vân vui mừng kêu lớn: “Dì Tú.”

Cả người lao đi như bươm bướm.

Lăng Việt Sơn nhìn vào ống có mười mũi tên cắm trong đó, trong lòng nóng nảy, đuổi theo. Thủy Nhược Vân ôm lấy Tông Tú Bình xuất hiện đúng lúc, vui vẻ làm nũng, Lăng Việt Sơn đi tới chào hỏi: “Chú Lãng Thanh, dì Tú.”

Sau đó kéo Thủy Nhược Vân lại, vội càng nói: “Ta thắng rồi, ta ném được mười mũi tên.”

“A, vừa rồi ta không thấy.”

Thủy Nhược Vân giả ngu.

“Nhược Nhược…”

Hắn nhéo mặt nàng, tốn biết bao công sức mới có thể dỗ nàng đánh cược ván này, sao có thể dễ dàng nhận thua như vậy.

Phu thê Tây Nha Lãng Thanh nhìn họ mỉm cười, đôi phu thê trẻ này vẫn thú vị như vậy. Thấy vậy, Thủy Nhược Vân đỏ mặt, đẩy Lăng Việt Sơn ra, nhỏ giọng nói: “Chuyện này nói sau đi, đừng để dì Tú cười mà. Người ta từ xa đến là khách, phải tiếp đón họ trước.”

Nhưng Lăng Việt Sơn không muốn để nàng đi như vậy: “Vậy thì nàng không được phép giở trò, ta đã tuân thủ đúng luật, nàng lại ăn gian như vậy là không được.”

Thấy nàng đồng ý với ván cược, hắn không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Tông Tú Bình nhìn hai người, Lăng Việt Sơn dường như đã cao hơn, so với lần đầu tiền gặp mặt thì hắn đã không còn dáng vẻ của cậu thiếu niên nữa, cử chi cũng ra dáng nam tử hán hơn, mà Thủy Nhược Vân vẫn ngọt ngào, đáng yêu như vậy, nhưng lại thêm vẻ quyến rũ của tiểu phụ nhân, vừa nhìn đã biết nàng rất được cưng chiều. Hai người cãi nhau như chốn không người, Lăng Việt Sơn trìu mến vén tóc ra sau tai của Thủy Nhược Vân. Tông Tú Bình liếc nhìn Tây Nha Lãng Thanh, nắm lấy tay hắn. Cuối cùng, Tây Nha Thác đã bị bắt, hai người họ sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Lần này bọn họ đi, cũng đã đến gặp A Lãng trước. Vào ngày A Thanh qua đời, A Lãng cũng suy sụp, anh em song sinh họ đúng là tâm ý tương thông, hai người có cảm ứng rất ký lạ. Đao Tiểu Thất nói với họ, hôm đó, không hiểu sao A Lãng rất hoản loạn, đêm đó đột nhiên hộc máu ngã xuống đát, dọa họ một trận. Rồi sau đó, A Lãng đổ bệnh không dậy nổi, dường như hắn biết A Thanh đã xảy ra chuyện, hắn cũng có suy nghĩ không muốn sống nữa. Mà sau khi bọn Đao Tiểu Thất nhận được tin do Lăng Việt Sơn bí mật chuyển đến thì mới hiểu hết mọi chuyện.

Cả Tông Tú Bình và Tây Nha Lãng Thanh đều rất biết ơn vì A Lãng đã đi theo Đao Tiểu Thất, hắn đã kéo A Lãng từ đáy vực trở lại. Khi bọn họ đến gặp A Lãng, mặc dù hắn gầy hơn xưa, cũng hơi tiều tụy, nhưng tinh thần đã khá hơn, đã sống một cuộc sống bình thường. Tây Nha Lãng Thanh giao một bình đựng tro cốt cho A Lãng, dùng hình thức này giúp huynh đệ họ đoàn tụ. Còn Tây Nha Lãng Thanh cũng mang theo một bình đựng tro cốt bằng sứ khác bên người, ông hy vọng A Thanh sẽ không thấy cô đơn nữa.

Nhìn thấy A Lãng, Tây Nha Lãng Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cùng Tông Tú Bình vội vã đến núi Việt, vì vậy mới trễ vài ngày. Lần này họ và Tây Nha Thác sẽ thực sự kết thúc.

Mọi người đã ngồi lại với nhau, thương lượng xem phải làm thế nào. Mai Mãn nói tên Tây Nha Thác này thật đáng sợ, võ công hắn đã bị phế, chân cũng tàn rồi, hắn không thể chạy trốn, biết ở trong tay họ, cầu xin họ cũng vô dụng, nên đưa gì hắn cũng hắn, cho uống gì cũng uống, xem dáng vẻ là đang tìm cách để sống sót. Đổi lại là người khác, gặp tình cảnh như vậy, sợ là đã mất ý chí, không còn võ công, chân cũng tàn phế, như tên phế nhân, không thể thực hiện được tâm nguyện cả đời của mình, thì hắn còn muốn làm gì nữa chứ.

Nhưng Tây Nha Thác ngoan cường lạ thường, chỉ cần không giết hắn, hắn sẽ sống, sống được một ngày thì hắn còn có hi vọng, ngay cả một người thân kinh thô như Mai Mãn cũng bị hắn dọa sợ.

Lăng Việt Sơn nói với Tây Nha Lãng Thanh: “Ngươi đã nói giao hắn cho ngươi, vì vậy ta tạm thời không giết hắn. Muốn làm gì, ngươi tự mình làm, nhưng nếu ngươi không giết hắn, ta sẽ ra tay, ta tuyệt đối không để hắn tồn tại trên đời để có cơ hội tổn thương Nhược Nhược nữa.”

Tây Nha Lãng Thanh im lặng hồi lâu, đương nhiên ông muốn giết hắn, sao có thể không giết hắn chứ, ông có huyết hải thâm cừu, người nhà của ông đều chết trong tay Tây Nha Thác, bây giờ chỉ cần đâm hắn một nhát thì có thể trả mối hận lớn của gia tộc, của thê tử, cửa nhi tử của ông, còn có thể rửa cả nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời ông nữa, tất cả đều kết thúc hết. Nhưng ông không biết trong lòng có cảm giác gì. Tất cả họ đều như đã đi qua địa ngục, đứa con đáng thương của ông còn chưa được sống một ngày nào yên ổn. Việc này tất cả đều là do Tây Nha Thác, tất cả đều là vì tên điên ác ma, hắn làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như vậy, bây giờ lại chỉ đâm một nhát thôi sao? Chỉ một nhát kiếm đơn giản thôi sao?

Chỉ một thanh kiếm có thể kết thúc cơn ác mộng khốn khổ của họ? Ông rất hận! Ông không cam tâm!

Tông Tú Bình hiểu rõ ông nhất, bà cũng hận, hận tên ma đầu kia, ba là nữ nhân, là nữ nhân yêu Tây Nha Lãng Thanh sâu sắc, từ góc độ nào đó mà nói, bà cũng hiểu một chút về Tây Nha Thác mà người khác không biết. Đối với tên ác ma nay, để Tây Nha Lãng Thanh cho hắn một kiếm là quá dễ dàng với hắn!

“Lãng ca, đối với tên Tây Nha Thác này, chàng không gặp lại hắn nữa là tốt nhất.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Tây Nha Lãng Thanh khó hiểu: “Không được, thù này, ta nhất định phải báo.”

Tông Tú Bình nắm tay ông, bình tĩnh nói: “Hắn tra tấ chàng nửa đời, tra tấn cả A Thanh nữa, chúng ta nhất định phải tra tấn hắn lại, để hắn không được yên.”

Trong lòng ai cũng hiểu rõ điểm này, Lăng Việt Sơn không ngại cho Tây Nha Thác một trận nữa, nhưng Tông Tú Bình lại nói: “Đánh hắn, chém hắn, cắt da thịt hắn, đâm hắn một kiếm, vậy thì sao chứ? E rằng như vậy còn khiến hắn vui vẻ, trước khi chết, chính Lãng ca còn có thể tiễn hắn một đoạn, đúng không?”

Bà nói lời này, cũng đúng…Trong lòng mọi người suy nghĩ, đúng vậy, sợ là nếu vậy, tên điên ác ma này sẽ mỉm cười mà chết. Thủy Nhược Vân rùng mình tưởng tượng, vô thức nghiêng người về phía Lăng Việt Sơn.

Tông Tú Bình đau khổ nhìn Lăng Việt Sơn ôm Thủy Nhược Vân trong tay, khẽ mỉm cười: “Lãng ca, Việt Sơn, khi người ta yêu, nỗi đau lớn nhất chính là không thể gặp được, suốt đời không thể gặp được, tương tư như điên nhưng lại không thể đến gần người đó dù chỉ gần trong gang tấc.”

Lăng Việt Sơn quay đầu nhìn Thủy Nhược Vân, trong lòng hoảng hốt, đúng vậy, nếu như hắn có thể ở gần Nhược Nhược, nhưng không thể gặp mặt, vậy thì làm sao hắn có thể chịu được?

“Đương nhiên Tây Nha Thác đáng chết, nhưng chúng ta không thể để hắn chết thoải mái như vậy, chúng ta cũng sẽ để hắn nếm trải đau khổ.”

Tông Tú Bình đón nhận ánh mắt của mọi người, tràn đầy tự tin: “Chuyện này, chỉ có ta mới có thể làm được.”

Mọi người cuối cùng đã bị Tông Tú Bình thuyết phục. Tây Nha Lãng Thanh ôm chặt thê tử đứng trước ngôi nhà nơi Tây Nha Thác bị nhốt, nhẹ nhàng dặn dò: “Nàng phải coi chừng, nếu có chuyện gì, thì phải lớn tiếng gọi bọn ta.”

Tông Tú Bình mỉm cười gật đầu, Mai Mãn ở bên cạnh nói: “Lãng thúc, ngươi yên tâm đi, tên kia chỉ còn có nửa cái mạng, sẽ không có nguy hiểm đâu.”

Tông Tú Bình bước vào, Tây Nha Thác nhìn thấy bà đi vào, ý thức được nhất định Tây Nha Lãng Thanh đang ở bên ngoài, hắn cố gắng vươn cổ nhìn ra ngoài cửa, nhìn xung quanh. Tông Tú Bình lạnh lùng nhìn hắn cười, đóng cửa lại. Tây Nha Thác trước mặt, sắc mặt xám xịt, yếu ớt, nhưng đôi mắt của hắn vẫn u ám và lạnh lùng.

Tông Tú Bình nhìn hắn mà không chút do dự. Nàng ngồi xuống ghế, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng lạnh lùng nói: “Người không cần nhìn xung quanh, ngươi sẽ mãi mãi không gặp được chàng đâu.”

Tây Nha Thác cười điên cuồng: “Thế nào, Lãng Thanh ca nhất định sẽ đến gặp ta, ta và hắn còn nhiều chuyện để nói lắm, bất kể xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ đích thân tiễn ra một đoạn.”

Hừ, quả nhiên. Tông Tú Bình cười lạnh, tên điên này thật sự cho rằng mình có thể chết trong tay người mình yêu nhất sao?

“Chàng không muốn gặp ngươi nữa, cũng không cần gặp, chàng sẽ quên ngươi, chàng cũng không thèm giết ngươi nữa.”

Tông Tú Bình vui vẻ nói. Tây Nha Thác hung hăng nhìn bà, giống như đang nghĩ về lời nói của bà.

Tông Tú Bình lại cười: “Ngươi gạt Việt Sơn, nói Vương cô nương đang ở trong tay người, muốn lừa Lãng ca đến Miêu Cương. Thật ra ngươi không biết, thật ra Việt Sơn đã sớm tìm được Vương cô nương rồi, còn có A Lãng nữa. Ngươi tưởng là ngươi giỏi lừa gạt lắm sao, thật ra mọi người đều đang cười nhạo ngươi.”

Cái tên A Lãng này đã kích thích Tây Nha Thác, hắn vùng vẫy một chút, nhưng không thể di chuyển được.

“A Lãng đang sống tốt lắm.”

Tông Tú Bình nói tiếp: “Khi đó nó cách ngươi không xa, đáng tiếc ngươi không biết, nếu không, người đã có thể dùng nó làm con tin. Nhưng mà vây giờ, đến gặp mặt họ người cũng không có dịp đó rồi.”

Tây Nha Thác trợn tròn mắt, hơi luống cuống, hắn nghĩ hắn đã sắp xếp hết mọi chuyện, vì sao hắn lại không điều tra được tung tích của A Lãng. Theo như nữ nhân này nói, nếu khi đó hắn tìm được A Lãng, thì tình hình đã không như vây giờ rồi..

“Việt Sơn nói với ta, trước đây có mấy người đến đây tìm ngươi, nhưng bị hắn giết hết rồi, sau đó không ai đến nữa. Người thật đáng thương, không có ai quan tâm đến ngươi hết.”

Tông Tú Bình bình tĩnh nói. Bà cẩn thận nhìn vẻ mặt của Tây Nha Thác, rồi nói: “Sẽ sớm thôi, cái tên Tây Nha Thác sẽ không còn tồn tại trong tâm trí mọi người nữa, và Lãng ca cũng vậy. Ngày mai ta sẽ quay lại kể cho ngươi nghe về cuộc sống hạnh phúc của ta và Lãng ca ở hoa cốc, bọn ta đã sống rất hạnh phúc.”

Bà đứng lên, rồi nói thêm: Đúng rồi, nói cho ngươi biết, từ nay họ sẽ không cho ngươi ăn uống nữa đâu, trước đây cho ngươi ăn uống là vì sợ ngươi chết rồi, ta sẽ không vui, nên mới giữ mạng lại cho ngươi. Ta muốn đích thân nói với ngươi, ngươi thua rồi, Tây Nha Thác, ta mới là người chiến thắng cuối cùng! Người ở bên cạnh Lãng ca, có thể cùng chàng già đi và chết là ta. Còn ngươi, chỉ như cái rắm thôi, thối một chút là qua.”

Bà mỉm cười với hắn, quay người bước ra khỏi phòng.

Một lúc sau, tiếng gầm dữ tợn của Tây Nha Thác phát ra trong phòng, hắn hét lớn tiếng tên Tây Nha Lãng Thanh, khàn đến tận phổi, Mai Mãn lao vào, điểm vào huyệt câm của hắn, nhìn hắn trừng mắt, giãy giụa trong đau đớn. Từ tận đáy lòng Mai Mãn, tràn ngập bội phục! Nữ nhân quả thật lợi hại, bọn họ đánh hắn như vậy, Tây Nha Thác xem như không có việc gì, Tú di vừa đến nói vài câu, Tây Nha Thác đã làm ra vẻ không muốn sống nữa.

Quả nhiên, mỗi ngày, Tông Tú Bình đều đến nói chuyện với Tây Nha Thác, tất cả mọi người đều không biết bà nói gì, chỉ biết Tây Nha Thác càng ngày càng điên cuồng.

Tông Tú Bình còn ngại không đủ kích thích, thậm chí còn tổ chức mấy hoạt động cho gia đình, tỷ như nướng khoai lang, chơi trò ném tên gỗ yêu thích của Lăng việt Sơn,…Mọi người nói đủ chuyện, nói đến kế hoạch của họ sau khi Tây Nha Lãng Thanh về hoa cốc, bọn họ quyết định nhận nuôi hai đứa trẻ, mặc dù họ không có con, nhưng hy vọng sau này về già sẽ có bạn, trong hoa cốc có hai đứa trẻ mồi côi, nên Tông Tú Bình đã quyết định nhận nuôi. Đây cũng có thể coi là cuộc sống mới của họ. Chuyện gì họ cũng nói, nói rất vui vẻ, nhưng chỉ không nói đến Tây Nha Thác.

Đến ngày thứ năm, sau khi Tông Tú Bình rời khỏi căn nhà nhỏ, một lúc lâu sau, phát hiện Tây Nha Thác chết bên trong. Hắn mở to hai mắt, vẻ mặt thống khổ, miệng há hốc, tựa như muốn hét lên điều gì đó. Năm ngón tay bấu chặt trên mặt đất, ngón tay cọ sát, viết nửa chữ lãng trên đất, đã nhiều ngày chưa ăn gì, còn chịu kích thích, cuối cùng cũng không chịu được. Dường như hắn muốn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, nhưng hắn không thể nói nên viết gì đó trên đất, tóm lại, phải để Tây Nha Lãng Thanh biết được hắn muốn viết gì. Đáng tiếc cũng không được như nguyện.

Dù có làm gì cũng không được đắc tội với nữ nhân! Thông qua chuyện này, trong lòng Mai Mãn thầm ghi nhớ chuyện này. Chuyện này cũng kích thích Lăng Việt Sơn, đột nhiên hắn rất lo lắng, nếu hắn phải chia ly Nhược Nhược, không thể gặp lại, chỉ sợ là hắn cũng sẽ tương tư muốn điên lên.

Trò chơi cá cược của hắn với Thủy Nhược Vân đã có hiệu lực, cuối cùng hắn đã có thể lấy lại quyền lợi của tướng công trên giường. Trong mấy đêm, phu thê thân mật kịch liệt, đến mức Thủy Nhược Vân khóc lóc xin tha, hắn vẫn bắt nàng hứa đi hứa lại rằng sẽ mãi mãi, không bao giờ rời xa hắn, mãi mãi, không bảo giờ khiến hắn muốn gặp mà không được.