Một lúc lâu, mới nói một câu: “Sao lão tử biết được có thật là ngươi muốn lão tử chờ hay không, hay là ngươi lừa lão tử…”
Cái gì vậy, cái gì vậy, hắn đang nói gì vậy? Mai Mãn bị mình dọa, phi phi phi, nói bậy gì vậy, đúng là trong lòng hắn có hơi nghi ngờ nhưng sao hắn lại nói ra chứ?
“Không phải, không phải. Ý ta là, mặc dù ta không biết có thật sự ngươi muốn ta chờ ngươi hay không nhưng ta vẫn chờ ngươi.”
Ừ, đúng vậy, chính là như vậy, nói câu này rất đúng, Mai Mãn hài lòng, thật thông minh, hắn có thể đối đáp hay như vậy, đúng là đã tiến bộ rất nhiều.
Nhưng hiển nhiên Niên Tâm Phù không bị những lời này lay động, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, không nói chuyện.
Thấy nàng như vậy, Mai Mãn gãi đầu, lại nhìn về phía Phương Nhi, mới nhớ tới, chuyện này cần phải giải thích, hắn nói: “Ta không có làm chuyện gì xấu sau lưng ngươi, ta chỉ muốn an ủi nàng ta một chút, bọn ta hoàn toàn trong sạch.”
Hắn cầu cứu Phương Nhi: “Đúng rồi, Phương cô nương, ngươi làm chứng giúp ta đi.”
Phương Nhi kia đỏ mặt, nàng thật sự muốn khóc, nàng có thể không làm chứng không? Sự thật cũng gần như là vậy, chỉ có nàng bày tỏ tâm ý của mình với người ta. Nàng nhìn Niên Tâm Phú, thật là xinh đẹp, nhưng xem ra cũng khá hung sữ, Mai đại ca thích như vậy sao?
Niên Tâm Phù hừ lạnh, cuối cùng cũng nói: “Ngươi không cần ép buộc người khác chứng minh cho ngươi, ta có mắt nhìn, vừa ra khỏi cửa ta đã thấy được.”
Nàng đến nhà họ Thủy ở Tô Châu tìm hắn mới biết được hắn đang ở đây, lại không ngại xa xôi đuổi đến đây tìm, tìm lâu như vậy, nàng còn lo lắng tên ngốc này sẽ không vui. Kết quả không ngờ, vừa thấy hắn, người không vui lại là nàng.
Tim Mai Mãn thắt lại, a, nàng đã sớm đứng ở đây, thấy hết chuyện của họ rồi? Hắn cố gắng nhớ lại nhất cử nhất động khi nãy của mình, trừ việc bị ôm một chút, thì không làm gì khác thường hết, đúng không?
“Ngươi nhìn thấy thì sao?”
Phương Nhi muốn bảo vệ Mai Mãn, muốn ra mặt thay hắn:
“Ta và Mai đại ca không có làm chuện gì sai trái cả.”
Nàng khẽ căn môi, muốn thành thân thì phải tranh thủ, lại nói: “Nói đi, nam chưa cưới, nữ chưa gả, cho dù có quan hệ hơi thân mật thì liên quan gì đến ngươi chứ?”
Mai Mãn không thể tin nhìn chằm chằm nàng, hoảng sợ vẫy tay với Niên Tâm Phù: “Không đúng, không đúng,…không có, không có…”
Niên Tâm Phù lạnh lùng nhếch khóe môi, cười nửa miệng liếc nhìn Phương Nhi: “Ngươi có thể tự hỏi Mai đại ca của ngươi xem có liên quan đến ta hay không?”
Phương Nhi cúi đầu nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên nàng sẽ không ngốc mà hỏi như vậy, rất mất mặt, sau này sẽ không còn cơ hội gì nữa. Mai Mãn thấy vậy, lại nhìn lại, thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Niên Tâm Phù nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn thì nổi giận, hừ, thì ra hắn còn có thể thu hút ong bướm như vậy, đúng là nàng đã xem thường hắn rồi. Nàng nghiêm nghị, cất giọng hỏi hắn: “Lăng thiếu hiệp đâu? Ta có thư của nhà họ Thủy muốn đưa cho hắn, phiền ngươi báo với hắn một tiếng.”
Mai Mãn sửng sốt: “Tìm sư phụ? Ngươi tìm sư phụ làm gì?”
Niên Tâm Phù lạnh lùng nói: ” Thế nào, ta có nói là phải đến tìm Mai đại ca sao?”
Mai đại ca thấy ba từ này rất nghiêm trọng. Mai Mãn đỏ mặt, trong lòng bị nghẹn, sao lại không phải tìm hắn chứ? Thì ra là không phải đến tìm hắn!
Hắn buồn bực nói: “Vừa rồi sư phụ nóng nãy, bây giờ chắc là đang ngủ trưa với sư nương. Ta không dám đi gọi hắn, chờ chút đi.”
Niên Tâm Phù nhìn hắn, nghĩ rằng hắn lại dám không vui, hừ, ta cũng không vui đâu. Sau khi chạy đi xa như vậy, khi gặp nhau, còn tặng ta một món quà lớn như vậy.
Mai Mãn nhìn nàng, đổi ý: “Sao ngươi không ở lại chờ đi, dù sao trong đường khẩu cũng còn nhiều phòng.”
“Đương nhiên, ta đi đường xa đến đây, sao Tất đường chủ và Lăng thiếu hiệp có thể đuổi ta ra ngoài chứ.”
Niên Tâm Phù đương nhiên muốn ở lại, tên ngốc này cứ ngẩn người như vậy, nàng mà không cẩn thận trông chừng, hắn bị người ta bắt đi cũng không biết.
Thấy nàng nhanh chóng đồng ý, Mai Mãn liền vui vẻ: “Đúng rồi, đúng rồi, ở lại trước, họ thấy ngươi đến nhất định sẽ rất vui vẻ, nhất là sư nương, mấy ngày trước nàng còn nhắc đến ngươi.”
Phương Nhi muốn nói lại thôi, xem ra, sư đồ Mai đại ca, thậm chí là Tất đường chủ đều là người quen của cô nương này, dù thế nào, nàng cũng phải bình tĩnh, thăm dò tình hình trước rồi nói sau.
Ba người đều có suy nghĩ riêng mà đi vào, Phương Nhi lấy khí thế chủ nhà hỏi danh tính của Niên Tâm Phù, sau đó nói với Mai Mãn: “Mai đại ca, ngươi yên tâm đi, người đến là khách, ta sẽ tiếp đón Niên cô nương thật tốt.”
Mai Mãn nghe thấy thì cảm thấy kỳ lạ, nhưng không biết lạ chỗ nào. Niên Tâm Phù chỉ mỉm cười, tiếp lời: “Vậy thì làm phiền Phương Nhi cô nương rồi. Mai Mãn hơi ngốc, cũng không biết lo cho bản thân, vậy thì mấy ngày qua chắc đã làm phiền Nương cô nương không ít rồi, đúng không? Ta cảm ơn cô nương trước nhé.”
Nói vậy cứ như thể Mai Mãn là người nhà của nàng vậy, Mai Mãn cũng không phản đối, khuôn mặt Phương Nhi liền tái nhợt.
Niên Tâm Phù lại nói: “Vừa rồi Mai Mãn nói rằng Lăng thiếu hiệp nóng giận đã khiến cô nương chịu oan ức, ngươi đừng để trong lòng, mọi người bọn ta đều biết, với tính tình của Lăng thiếu hiệp, đừng động đến Nhược Vân muội muội là được…Bây giờ ngươi chỉ bị hắn mắng mấy câu, làm ta nhớ đến khi ta vừa mới quen họ, còn từng đánh nhau với Lăng thiếu hiệp, hắn không có quan niệm không đánh nữ nhân, nên bình thường người làm việc thì cẩn thận một chút.”
Lời nói này chứng tỏ nàng rất quen thuộc với sư phụ và sư nương của Mai Mãn, có chỗ dựa vững chắc, mà Phương Nhi cùng lắm chỉ là một quản sự.
Trong lời nói của Niên Tâm Phù có ý gì đó, nhưng Mai Mãn không nghe ra được, chỉ cảm thấy những gì nàng nói rất giống mình nói, thấy rất thân tiết, nên âm thầm vui vẻ. Nhưng Phương Nhi nghe hiểu được, Niên cô nương này muốn ra oai với nàng.
Như Mai Mãn đã nói, khi Thủy Nhược Vân tỉnh dậy, gặp được Niên Tâm Phù thì rất vui, khi hai cô nương bị nhốt trong phủ của Cửu Vĩ thì đã bồi dưỡng tình bạn sâu sắc, lúc này vừa gặp, đã vui vẻ nói chuyện không ngừng. Phương Nhi thấy thì trong lòng hơi lạnh, xem ra với quan hệ này, Niên Tâm Phù đã chiếm ưu thế hơn.
Khi Lăng Việt Sơn nhìn thấy Niên Tâm Phù, phản ứng đầu tiên của hắn là nhướng mày với Mai Mãn, người đang ở đằng sau hắn, xem ra chuyện rồi. Mai Mãn thấy vẻ mặt của hắn, biết hắn muốn nói gì, nên đã vội vã kể khổ trước: “Sư phụ, nàng nói đến tìm người thôi, đưa cho người thư từ Tô Châu. Sư phụ, sao nàng không đến tìm ta.”
Lăng Việt Sơn vỗ đầu của hắn: “Đúng là con heo ngu ngốc. Nhà bọn ta thiếu người đưa thư sao mà phải cần nàng đi đưa thư? Đúng là ngốc muốn chết!”
“Vậy, vậy…”
Mai Mãn lại tràn đầy hy vọng.
“Yên tâm đi.”
Lăng Việt Sơn vỗ ngực: “Đã đến mức này, sư phụ nhất định sẽ giúp ngươi, ngươi cũng phải tranh thủ một chút.”
Lăng Việt Sơn nói sẽ giúp Mai Mãn, thật ra cũng vì lợi ích của hắn. Ở Tô Châu, hắn muốn mở một tiệm hương liệu, rất cần một nữ nhi trẻ trung xinh đẹp làm bản hiệu sống, tất nhiên sẽ thu được lợi nhuận nhiều hơn. Hơn nữa, Niên Tâm Phù không những xinh đẹp mà còn có võ công cao cường, mặc dù tính tình hơi nóng nảy, nhưng lại là một người mạnh mẽ, biết xử lý mọi việc. Sau khi quen biết một thời gian, đương nhiên hắn cũng rất tin tưởng nhân cách của nàng, bây giờ nàng đã không còn gì ràng buộc, nếu có thể chiêu mộ được nàng thì đương nhiên là quá tốt.
Lăng Việt Sơn thấy Niên Tâm Phù là một nữ nhân bản lĩnh, không biết chịu thua, nhất định nàng sẽ có hứng thú với đề nghị của mình. Quả nhiên, hắn vừa ngỏ lời mời, nàng đã đồng ý, Mai Mãn ở bên cạnh nghe thấy thì trong lòng vui vẻ, quả nhiên sư phụ thật lợi hại.
Vì vậy, Lăng Việt Sơn, Mai Mãn, Tất Đan Dương và Niên Tâm Phù bắt đầu thảo luận nghiêm túc về mọi chuyện. Bức thư mà Niên Tâm Phù từ Tô Châu đưa đến là bản điều tra và phân tích tình hình địa phương của Chung Khải Ba, nêu chi tiết tình trạng cửa hàng, vị trí, môi trường xung quanh, nhân lực, tình hình kinh doanh gần đây trong thành. Tình hình ở Tô Châu và thành Phong Thăng hoàn toàn khác nhau, vì vậy không thể rập khuôn làm theo các chính sách điều hành ở thành Phong Thăng, khi nói đến việc mở cửa hàng buôn bán, sản phẩm cũng không thể hoàn toàn giống nhau.
Kế hoạch của Lăng Việt Sơn là Chung Khải Ba cẩn thận và thận trọng, sẽ làm lo đối nội, phối hợp với những người ở Tô Châu, là đại tổng quản, Mai Mãn là người nhiệt tình, tính cách chính trực, hợp làm việc bên ngoài hơn, Niên Tâm Phù là nữ nhân, có ưu thế trong việc mua bán, hơn nữa khiến người khác không đề phòng, phụ trách quản lý công việc kinh doanh và bí mật kiểm tra việc sắp xếp gửi thư.
Thành Phong Thăng của Tất Đan Dương là một trong những căn cứ điểm quan trọng của Tông Tiềm Nguyệt, trong tương lai, họ vẫn phải giữ liên lạc chặt chẽ. Tất Đan Dương đã sớm nhận được chỉ thị của Tông Tiềm Nguyệt, Lăng Việt Sơn cũng xem như là nửa chủ tử, vì vậy hắn đã tích cực báo cáo và toàn lực phối hợp.
Mấy người ở trong phòng họp sôi nổi thảo luận, Thủy Nhược Vân cũng không để ý những chuyện này, nàng chỉ đun trà bưng nước cho bọn họ, chuẩn bị nghiên bút, cần thì giúp đỡ ghi chép lại sự việc, nàng chỉ làm những việc nho nhỏ nhưng có thể cùng tham dự nghe họ họp thì nàng cũng rất vui vẻ.
Trên thực tế, người vui vẻ nhất chính là Niên Tâm Phù, nàng là nữ nhân có tâm lập nghiệp, lúc ở trong sư môn, nàng vẫn luôn có biểu hiện xuất sắc, chuyện lớn chuyện nhỏ gì nàng cũng từng xử lý. Hiện giờ không còn ở trong sư môn nữa, nàng lẻ loi một mình cũng không biết phải làm gì, cho dù bị Mai Mãn làm cảm động, hạ quyết tâm đi tìm hắn, nhưng chuyện sau này cũng phải giải quyết, dù cuộc sống như thê snào, nàng vẫn muốn tìm chuyện gì đó để làm. Lời mời của Lăng Việt Sơn đúng là vừa đúng lúc.
Bên trong bàn bạc sôi nổi, nhưng Phương Nhi lại bị để bên ngoài, nàng chỉ là một tổng quản nội vụ, không thể tham gia vào chuyện bên nội bộ của đường khẩu. Nhưng Niên Tâm Phù và Thủy Nhược Vân được ở bên trong, tình hình này lại khiến trong lòng Phương Nhi trở nên lạnh lẽo.
Mai Mãn không hiểu những cảm xúc phức tạp trong lòng cô nương nên cho rằng mình đã nói rõ. Hắn tràn đầy niềm vui và phấn khích, sư phụ đã ra tay, giữ Niên Tâm Phù ở bên cạnh hắn, hắn lo việc bên ngoài, còn Niên Tâm Phù phụ trách kinh doanh và thu thập tin tức, đây không phải là phu xướng phụ tùy sao? Ha ha, không đúng, còn chưa phải là phu, hắn phải cố gắng hơn, sư phụ ở trên núi xuống, không có gì cả, cũng có thể cưới được sư nương, một đại tiểu thư hào môn danh tiếng trong võ lâm, Mai Mãn hắn cũng không được thua kém, phải nắm bắt cơ hội.
Càng nghĩ càng thấy vui vẻ, mấy ngày nay hắn đều mơ màng, Niên Tâm Phù đương nhiên không biết, mấy ngày nay, nàng đột nhiên có chuyện cần làm, nên phải học nhiều thứ, Lăng Việt Sơn lại yêu cầu phải có giới hạn thời gian, đây chính là buộc nàng phải nhanh chóng học hỏi, tiếp thu kinh nghiệm, phấn đấu nỗ lực.
Mai Mãn cũng không ngốc, nhân cơ hội này bồi dưỡng ăn ý hợp tác, mỗi ngày đều theo sát, không có việc gì làm sẽ tìm chủ đề nói chuyện, hiện tại đã có chuyện công để nói, hắn không còn vụng về nữa, giả vờ nói: “A Phù.”
Niên Tâm Phù trả lời, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, giống như con gấu lấy được mật, không chú ý đến nụ cười lặng lẽ ở khóe miệng của Niên Tâm Phù. Thế là từ đó về sau, Mai Mãn trái một tiếng A Phù, phải một tiếng A Phù, giọng điệu tuy thân mật nhưng thái độ lại rất cung kính, khiến Thủy Nhược Vân cười ra nước mắt.
Phương Nhi đã hoàn toàn nhận rõ tình thế, nàng không nghĩ còn chưa khai chiến mà đã phải chịu thua, nhưng Niên Tâm Phù đó rất lợi hại, không phải do nàng có nhiều thủ đoạn mà là khi nàng đối xử với Mai Mãn lại tỏ ra khi thế bá đạo, khi Phương Nhi đối xử tốt với Mai Mãn, trước đó vẫn bình thường, Niên Tâm Phù vừa nhìn đến, thì Mai Mãn đã cụp đuôi chạy trối chết, không thèm nhìn đến nữa, hừ lạnh, Mai Mãn kia vội vã vẫy tay với Phương Nhi, tránh sáng một bên, rất biết nghe lời.
Phương Nhi không cam lòng, nhưng nàng cũng sợ, khí thế và ánh mắt của Tâm Phù khi đó có thể giết người. Nếu Lăng Việt Sơn chỉ cần nhíu mày thì giống như đã dùng một quyền đã khiến người ta ngã xuống đất thì ánh mắt lạnh lùng của Niên Tâm Phù chính là như dùng kiếm chém chết người. Phương Nhi thấy không đáng cho Mai Mãn, nữ nhân này, có xinh đẹp hơn cũng là một người hung dữ, Mai đại ca tốt như vậy, sao có thể rơi vào bẫy của nàng ta chứ.
Cuối cùng, có một lần, Mai Mãn lại bị Niên Tâm Phù nhìn chằm chằm, Phương Nhi không nhịn được muốn lên tiếng, nàng không thể thành đôi được với Mai đại ca, nhưng sao nữ nhân như thế này lại có thể chứ. Phương Nhi đã nghe ngóng, Mai đại ca đúng là có ý với nàng ta, nhưng nàng ta chưa từng nói đồng ý, mà chỉ biết suốt ngày bắt nạt Mai đại ca, mà hắn vẫn đối tốt với nàng ta.
Đối mặt với lời buộc tội phẫn nộ của Phương Nhi, Niên Tâm Phù cười lạnh lùng: “Cô nương lo thật nhiều chuyện, ngươi vẫn nên đi hỏi Mai đại ca của ngươi đi, xem hắn có thấy oan ức không?”
Niên Tâm Phù nhướng cằm về phía Mai Mãn, tên ngốc này đương nhiên sẽ lắc đầu, còn sợ người ta không thấy được. Niên Tâm Phù lại nói: “Nhưng Mai đại ca rất thành thật, lương thiện này, vừa gặp ta lần đầu đã trêu ghẹo ta, cho nên cả đời này hắn đều phải nghe lời ta, để ta bắt nạt cả đời để chuộc tội.”
Đương nhiên Phương Nhi không tin, Mai đại ca là người chính trực, sao có thể trêu ghẹo cô nương người ta, nhưng nàng thấy Mai Mãn cũng không phủ nhận thì thấy khó hiểu. Mai Mãn không truy cứu chuyện ai trêu ghẹo ai, nhưng hai chữ “cả đời” khiến hắn cảm thấy thật hạnh phúc, ý này là gì vậy? Hắn vui vẻ đuổi theo Niên Tâm Phù ra ngoài, nghe lời cũng được, bắt nạt cũng được, nhưng mà rốt cuộc là có ý gì vậy?
Hai người cứ mập mờ mập mờ như vậy, rất nhanh đã qua hơn hai tháng, Lăng Việt Sơn đã hoàn thành công việc và định đưa Thủy Nhược Vân đến hoa cốc Tông thị. Mai Mãn và Niên Tâm Phù cũng được lệnh quay trở lại nhà họ Thủy ở Tô Châu.
Vào ngày bốn người họ rời đi, Thủy Nhược Vân lại nhìn thấy Mai Mãn đã cạo râu, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy khuôn mặt của Mai Mãn, nàng ngạc nhiên hỏi: “Mai Mãn, tại sao ngươi lại cạo râu vậy?”
Nàng vẫn cảm thấy bộ râu này là biểu tượng của Mai Mãn.
Mai Mãn đỏ mặt, không biết nên nói gì mới được, lén nhìn qua Niên Tâm Phù, lại bị nhìn chằm chằm. Hắn nhỏ giọng oan ức nói: “Là ngươi nói cạo râu sẽ đau mà.”
Lăng Việt Sơn cười to, Thủy Nhược Vân không hiểu hắn nói gì, chỉ nói: “Mai Mãn, ngươi đỏ mặt rồi, không có râu khi đỏ mặt thì thấy rất rõ nha.”
Những lời này khiến Lăng Việt Sơn càng thêm buồn cười, hắn vội vã bế Thủy Nhược Vân lên xe ngựa, giải vây cho Mai Mãn, mặt hắn đỏ như vậy, chắc sắp chín luôn rồi.
Thủy Nhược Vân lên xe ngựa, loáng thoáng nghe thấy Mai Mãn bị Niên Tâm Phù trách mắng, cái gì mà ta đồng ý, ngươi thử làm lại lần nữa xem…Nàng chỉ nghe được mấy câu, lại không hiểu, cạo râu cũng không phải chuyện gì lớn, sao A Phù lại tức giận như vậy?
Lăng Việt Sơn cố nén cười, vén rèm xe lên và nói lớn với hai người đang cãi nhau: “Hai người các người, quay về Tô Châu nhớ hoàn thành những chuyện ta đã dặn, đừng làm trễ nãi công việc. Đến ngày đã hẹn, ta sẽ trở về, nếu làm lỡ chuyện lớn, ta sẽ lột da Mai Mãn đó.”
Hai người đồng ý, nhìn xe ngựa đi xa, Mai Mãn có chút không phục: “Rõ ràng hai chúng ta đều làm nhiệm vụ, sao không làm tốt thì chỉ lột da của ta, sư phụ thật bất công.”
Đáng tiếc, không ai có phản ứng với sự oán giận của hắn.
Trên xe ngựa, Thủy Nhược Vân cũng tò mò: “Chàng giao việc lớn gì cho họ vậy, sao ta lại không biết.”
Trước giờ chuyện gì hắn cũng nói ới nàng, sao lần này lại có chyện thần bí như vậy?
Lăng Việt Sơn vẫn tiếp tục cười, ôm và hôn nàng: “Đó là chuyện lớn sẽ khiến nàng vui vẻ.”