Thủy Nhược Vân mất ba ngày để xem toàn bộ ngôi nhà, không phải vì ngôi nhà quá lớn, mà vì tướng công Lăng Việt Sơn đã về đến địa bàn của mình đã bộc phát tính tình buông thả của mình, cứ dính lấy nàng.
Ngoại trừ tên ở cổng là Vân Sơn Cư ở cổng, toàn bộ tòa lầu khác trong nhà đều chưa được đặt tên, Lăng Việt Sơn nói, chuyện quan trọng này phải để cho nữ chủ nhân Thủy Nhược Vân làm. Thủy Nhược Vân quyết định cái tên đầu tiên chính là đặt cho sân vườn của hắn, được gọi là Y Sơn Viên
Đêm đó họ chuyển đến ngôi nhà mới ở Y Sơn Viên, mặc dù đã kết hôn hơn hai năm nhưng Thủy Nhược Vân vẫn cảm thấy mình vẫn là tân nương tử vào nhà tân hôn của mình. Hai người tất nhiên lại có một đêm ngọt ngào nhiệt tình, trong bữa tiệc hôm đó, hai người đều uống rượu, Lăng Việt Sơn vui vẻ uống khá nhiều, nên có chút say. Vì vậy, một người làm nũng, một người làm càn, làm bừa bộn cả căn phòng tân hôn, ầm ĩ đến mức Thủy Nhược Vân không hài lòng với bất kỳ vị trí hay tư thế nào, cứ lầm bầm nói không thoải mái, nếu không thì quá mệt mỏi, làm Lăng Việt Sơn nóng nảy, cuối cùng đặt nàng lên bàn mà xử lý.
Vốn dĩ Thủy Nhược Vân bị dày vò như vậy thì đã sớm ngủ say đi, nhưng không biết là do tinh thần quá hưng phấn hay sao mà nàng không thể ngủ được, sau đó lại muốn đi ngắm trăng. Thế nên tòa lầu ngắm sao của họ đã có phát huy tác dụng ngay ngày đầu tiên dọn đến. Đôi phu thê nép vào nhau ngòi trên giường, Thủy Nhược Vân ngắm trăng, gối đầu vào lồng ngực ấm áp rồi cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, điều này khiến trong lòng Lăng Việt Sơn thầm nghĩ, thì ra ngắm trăng còn có tác dụng thôi miên.
Hai người ở trong vườn hai ngày mới ra ngoài, nếu không phải Lăng Việt Sơn có rất nhiều việc quan trọng phải làm, hắn thật sự không muốn ra ngoài. Vì vậy, vào ngày thứ ba, chủ mẫu Thủy Nhược Vân chính thức nhậm chức và kiểm tra toàn bộ ngôi nhà, Lăng Việt Sơn cũng là lần đầu đến Nguy Vân Lâu làm việc. Cái tên Nguy Vân Lâu này vốn là ý tưởng của Thủy Nhược Vân, cái tên này vốn dĩ là là Nguy Sơn Lâu, nàng nói tướng công mình xuất thân từ vùng núi, phải ở đây gánh vác gia đình nên phải lấy chữ “Sơn” trong tên của hắn. Nhưng Lăng Việc Sơn nói rằng Nguy Sơn là một địa danh có thật, chuyện này khiến người ta cảm thấy như nhà mình có liên quan đến nơi đó, như vậy không tốt. Hắn là Việt Sơn, không phải Nguy Sơn.
Lúc đó lại phải khiến Thủy Nhược Vân ão não suy nghĩ lại, khi nghĩ đến cái tên này nàng đã rất buồn ngủ, khi ngắm ánh trăng trong veo, nghĩ đến tướng công của mình đã là núi cao rồi, thấy cái tên này cũng không tồi nên mới quyết định như vậy. Nhưng nàng lại cảm thấy cái Cao Sơn Lâu không đủ khí phách thì Lăng Việt Sơn đã nói: “Mọi chuyện ta làm đều là vì nàng, hay gọi nó là Nguy Vân Lâu đi.”
Nàng đỏ mặt, thấy cái tên này vừa hay vừa có ý nghĩa.
Đôi phu thể trẻ bắt đầu cố gắng học hỏi và thích nghi với cuộc sống mới, Lăng Việt Sơn trở nên bận rộn, mặc dù ở Tô Châu, đã có một số quan phủ hỗ trợ, lại thêm có nhà họ Thủy làm hậu thuẫn nhưng cũng có rất nhiều chuyện phải cần đương gia như hắn đích thân ra mặt. Cũng có một ít bằng hữu giang hồ biết hắn sẽ định cư ở nhà mới ở Tô Châu đến viếng thăm, có người đến chúc mừng, có người chưa từng gặp nhưng lại nói có có quen biết, thật ra là đến gây sự. Còn có nhiều chuyện của Nguyệt Ảnh cần hắn quyết định. Cho nên Lăng Việt Sơn bề bộn nhiều việc, vô cùng bận rộn.
Tiệm của Nguyệt Ảnh ở Tô Châu đã được mở cửa theo kế hoạch, Niên Tâm Phù là nữ chủ tiệm. Quả nhiên, đúng như dự đoán của Lăng Việt Sơn, có mỹ nữ làm bảng hiệu sống rất dễ nâng cao khả năng kinh doanh, khách hàng không chỉ là nữ nhân già trẻ lớn bé mà đến ngay cả nam tử cũng đến mua thứ gì đó, cố tình tạo cơ hội nói vài câu với chủ tiệm. Niên Tâm Phù rất phóng khoáng, mạnh mẽ, không lâu sau khi mở cửa kinh doanh đã kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng bây giờ Mai Mãn rất lo lắng, mặc dù Lăng Việt Sơn đã hào phóng cho họ lấy doanh thu của cửa tiệm làm tiền hoa hồng, xem như thưởng cho cặp đôi của họ, nhưng nàng vẫn chưa phải là nương tử của hắn, tiến triển hiện tại của hắn là tranh thủ lúc nàng không để ý thì nắm tay hay hôn một chút, hắn còn muốn thành hôn nữa nhưng cô nương nhà người ta không đồng ý.
Được rồi, hắn thừa nhận hắn ngu ngốc, lại không biết nói lời nào hay, cũng không có can đảm đi cầu thân thì sao cô nương nhà người ta đồng ý được chí. Hắn đang chờ đến một ngày mình chuẩn bị đầy đủ, nhưng trước khi ngày đó đến, hắn quá chướng mắt với đám nam nhân như ong bướm kéo đến cửa tiệm. Hắn cũng bận rôkn, không thể suốt ngày trông chừng ở cửa tiệm, nếu không có hắn ở đó, lỡ có người sơ hở bắt thê tử của hắn đi thì sao.
Mai Mãn nhanh trí nghĩ đến hai tiểu đệ khi mình làm thổ phỉ, A Mộc và Lư Đản, hai người họ còn đang ở nhà cũ của hắn để trông chừng nhà. Mai Mãn là người niệm tình cũ và trọng tình nghĩa, hai tiểu đệ của hắn không biết nhiều chữa, còn thô lỗ nhưng lại là người nghĩa khí và trung thành, từ đầu họ đã liều mạng theo hắn, cũng hứa là sau này sẽ ở bên cạnh hắn. Hắn quay về tìm họ, cho họ một lối thoát. Bây giờ hắn đã trưởng thành, không thể quên đi huynh đệ cũ của mình nên đưa họ về, huấn luyện họ rất chăm chỉ. Mục tiêu của hắn là đưa họ vào cửa hàng, làm nhân viên bán hàng. Sao Niên Tâm Phù không nhìn ra những toan tính này? Nhưng chỉ xếp người của mình vào thì có ích gì? Chuyện cần làm thì hắn không chịu làm. Niên Tâm Phù thầm nghĩ rằng nàng cũng không gấp, để xem ai sốt ruột hơn ai.?
Thủy Nhược Vân không thể giúp trong việc kinh doanh, nhưng nàng cũng rất bận, nàng bận chăm sóc bản thân, bận trấn an Lăng Việt Sơn, mỗi giờ, đương gia đều cử một nha hoàn đến xem nàng đang làm gì rồi báo cáo ljai, đúng là đến lao đầu cũng không quản lý chặt chẽ như vậy. Có khi ở Nguy Vân Lâu không có người ngoài, hắn sẽ đưa nàng đến đề nàng làm việc bên cạnh hắn, đôi phu thê trẻ cùng nhau làm việc, dù mỗi người đều đang làm việc của mình nhưng họ cũng rất hạnh phúc.
Thủy Nhược Vân trồng rất nhiều hoa trong nhà, còn bận rộn học nấu ăn bồi dưỡng sức khỏe, để có thể nấu những món ngon cho đương gia nhà nàng, vì để bồi bổ cho hắn mà không hề thấy mệt. Nàng còn học cách làm quần áo, giày dép và mũ, bây giờ khả năng nữ hồng thủ nghệ của nàng đã tiến bộ rất nhiều, đồ Lăng Việt Sơn dùng trên người đều không để người khác làm. Khuê nữ nhà người ta phải rèn luyện những chuyện này thật tốt trước khi thành thân còn nàng thì sau khi kết hôn mới từ từ học những chuyện này. Nàng đã nghĩ, thật ra không cần gấp rút học những chuyện này, chờ gả con gái đi, nàng yêu thương tướng công của mình từ tự nhiên cái gì cũng có thể học.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến năm mới, Thủy Nhược Vân háo hức mong chờ sự xuất hiện của sinh linh bé nhỏ của nàng với Lăng Việt Sơn, nhưng vẫn không có tin tức gì, thậm chí nàng còn bắt đầu chuẩn bị khá nhiều quần áo trẻ con. Nhưng càng mong chờ thì càng không có động tĩnh.
Lăng Việt Sơn thấy nàng nóng vội muốn làm mẹ thì vòng tay ôm lấy nàng, cười nói: “Sao nàng nóng vội vậy, em bé cũng không thể tự nhiên chui ra đâu. Ây da, là do ta không đủ cố gắng, ta sẽ chăm chỉ hơn nha.”
Lời này làm Thủy Nhược Vân đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn, hắn còn dám nói mình không đủ cố gắng sao? Bây giờ hắn đúng là đại đương gia trong nhà, càng ngày càng có phong thái của chủ tử, tính tình hắn vốn không quan tâm chuyện gì, nhưng bây giờ cũng tốt rồi, dù sao người hầu đều hơi sợ hắn, nếu hắn không gọi người, xung quanh rất yên tĩnh, không ai dám làm phiền họ. Cho nên chỉ cần hắn có ý muốn, thì sẽ làm nàng ngay tại chỗ. Có hai lần thậm chí còn ở trong Nguy Vân Lâu, bị hắn xé rách quần áo, cuối cùng hắn phải tự lo liệu về Y Sơn Viên lấy quần áo cho nàng thay.
Thậm chí hắn còn thay đổi cách bố trí thư phòng của Nguy Vân Lâu, dọn dẹp một khoảng trống và kê một chiếc ghế dài ở đó, khi nàng ở bên hắn, nếu cảm thấy buồn ngủ hay mệt mỏi thì nàng có thể nằm trên ghế chợp mắt. Hắn nói nếu vậy thì hắn có thể nhìn thấy nàng bất cứ lúc nào, hắn rất thích như vậy. Thủy Trọng Sở đương nhiên không chịu nổi muội phu này của mình, đã bôn ba bên ngoài rồi cứ phải chăm chăm nhìn thê tử của mình thì đúng là khó hiểu, dù sao đang ở ngoài thì đâu cần chăm sóc gì. Nhưng khi ở nhà mà cũng phải chăm chăm ở bên cạnh thì mới làm hắn không vừa mắt, đúng là không bình thường. Nhưng Lăng Việt Sơn rất thẳng thắng nói đó là thê tử nhà hắn, hắn yêu thương nàng thế nào là chuyện của phu thê nhà hắn, anh vợ thì cũng là người ngoài, không có quyền can thiệp.
Nhưng tại sao hai người họ dính lấy nhau như vậy mà vẫn không thấy có em bé vậy? Thủy Nhược Vân rất lo lắng.
Khi đó, Tiết thần y đến Vân Sơn Cư làm khách, bắt mạch cho Thủy Nhược Vân, trấn an nàng nói hiện tại sức khỏe của nàng bình thường, nếu mang thai cũng sẽ không có vấn đề gì. Khi ông ấy nghe Lăng Việt Sơn kể về cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa một công tử ngồi xe lăn và Hàn cô nương thì sắc mặt ông không hề thay đổi, nhưng cũng không nói gì. Lăng Việt Sơn cũng chuẩn bị hoa và sách về hoa gửi đến thành Bách Kiều cho Hàn cô nương kia, thực hiện lời hứa của mình.
Trong khoảng thời gian này, Tề Thư Bằng cũng được mời đến Vân Sơn Cư ở Tô Châu chơi nhưng ông ấy ở một thời gian ngắn thì đã nói có chuyện phải đi. Lần này Lăng Việt Việt Sơn không nhịn được hỏi ông, hắn nói đã cùng ông ở trên núi hơn mười năm nhưng chưa từng thấy ông bồn chồn như vậy.
Tề Thư Bằng hét lên rằng ông bị nữ nhân lừa: “Lúc đó nàng ta nói thích ta, nhưng phải nghe lời lão thái bà kia cưới tướng quân gì đó, sau này, nghe nói nàng ta có con, thời gian gần như vậy đương nhiên ta có đi hỏi, cuối cùng nàng ta nói đứa trẻ đó không liên quan gì đến ta, ta tức giận bỏ đi, lên núi ở. Sau này ngươi xuống núi, ta một mình ở trên núi cũng chán nên ra ngoài đi dạo, vô tình biết được đứa con của nàng ta chính là cốt nhục của ta.”
Lăng Việt Sơn nghe vậy thì hồ đồ: “Sao ông biết đó là cốt nhục của ông, nhìn dáng vẻ thì có thể nhận ra sao?”
“Ở trên tai, có một vết sẹo hình quả hồ lô nhỏ, ngươi xem ngươi xem.”
Lão đầu nhấc tóc lên chỉ vào tai, cho hắn xem: “Nhiều người như vậy cũng không dễ tìm được đâu, sao có thể trùng hợp giống nhau như vậy, đương nhiên nó là con ta rồi.”
“Ồ, vậy ông còn chạy loanh quanh làm gì, cứ nhận con rồi sống thật tốt thôi.”
Lăng Việt Sơn hơi không hiểu.
“Sống tốt cái nỗi gì, nữ nhân kia không chịu nhận. Ngươi nói xem nàng ta có quá đáng hay không, tướng quân kia đã chết, nàng ta còn tái giá, nàng ta tái giá đương nhiên không liên quan đến ta, nhưng người nói xem, chuyện này còn có thiên lý hay không? Ta còn không tính toán thì nàng ta lại sinh thêm một đứa con. Rất đang giận, xem ta là cái gì chứ?”
Lão đầu tức giận giậm chân: “Lão tử mặc kệ, ta phải nhận lại con mình. Để ta chơi với nó một lúc rồi sau đó sẽ về tìm ngươi.”
Nói xong ông liền gấp rút chạy đi.
Lăng Việt Sơn cũng không chịu được nữa, đi thì đi đi, xem tiểu gia đây là gì chứ? Chơi chán rồi còn đến tìm ta, lão tử chết tiệt, ai rảnh chơi cùng ông.
Dù hắn nghĩ như vậy nhưng khi mấy tháng sau khi nhận được một phong thư cầu cứu từ lão đầu, Lăng Việt Sơn vẫn gấp rút đuổi đến.
Trong thư, lão đầu nói Cửu Vĩ Công Tử đến La Sát Lĩnh ở Hội tiêu diệt Quỷ Vực, ông lo lắng nên đi theo, cuối cùng Cửu Vĩ rơi vào bẫy của Quỷ Vực ở La Sát Lĩnh bị bắt đi, mà lão đầu cũng bị trọng thương nên viết thư này nhờ Lăng Việt Sơn giúp đỡ.
Lăng Việt Sơn đọc bức thư, cuối cùng cũng biết con của lão đầu là ai, thì ra là Cửu Vĩ Công Tử. Thật sự khiến người ta không tin được, lão đầu này lại có thể có quan hệ với công chúa, còn có con nữa chứ. Lăng Việt Sơn thầm nghĩ hắn đã xem thường sư phụ của mình rồi. Chuyện trước mắt rất khẩn cấp, Lăng Việt Sơn không thể chần chờ được, thu dọn hành lý rồi chuẩn bị xuất phát. Hội Kê cách Tô Châu không xa, trong vòng ba ngày có thể đến nơi, lão đầu đang chờ cứu mạng, hắn nhất định phải nhanh lên.
Thủy Nhược Vân rất lo lắng, từ khi bức thư được đưa đến, tim nàng đập loạn xạ, linh cảm không lành đã lâu không có lại xuất hiện. nàng nắm lấy tay Lăng Việt Sơn không chịu buông ra: “Chàng chỉ đi với mấy người thì sao có thể được, Chung ca cũng không thể đi, chờ ca của ta và Mai Mãn về rồi đi được không, có thêm người thì vẫn tốt hơn.”
Lăng Việt Sơn xoa đầu nàng, hôn lên má nàng: “Ca của nàng và Mai Mãn phải mấy ngày nữa mới quay lại, không phải nàng không biết tính khí của lão đầu, ông ấy rất bướng bỉnh, nếu không phải chuyện khẩn cấp, ông ấy sẽ không viết thư cầu cứu như vậy đâu.”
Nàng biết, nhưng nàng vẫn lo lắng, nàng rất sợ. Nàng ôm thắt lưng của Lăng Việt Sơn không buông, cố gắng cầu xin hắn: “Chàng chờ thêm vài ngày đi, bọn Mai Mãn sẽ nhanh chóng về, chàng đừng đi mà.”
“Nhược Nhược…”
Hắn kéo dài giọng nói mang theo ý cảnh cáo, nghĩ lại cảm thấy hơi mềm lòng, bảo bối của ắn mấy ngày này lo lắng chuyện có con, tâm trạng không ổn lắm, bây giờ hắn phải xử lý chuyện nguy hiểm như vậy, khó trách nàng lo lắng như vậy. Hắn ôm nàng vào lòng, hôn lên mái tóc nàng, dỗ dành nàng: “Nàng ngoan nha, ta phải đi àm chuyện nghiêm túc, sẽ nhanh chóng trở về. Ta hứa với nàng sẽ không manh động, sẽ xem xét tình hình trước. Chờ ca nàng và Mai Mãn về thì nói họ biết để đến tiếp ứng cho ta, như vậy đi được không. Hơn nữa những người ta đưa đi cùng cũng là những người có võ công tốt, phía Cửu Vĩ cũng có người, lão đầu đang trông chừng nên sẽ không sao đầu. Nàng đó, gần đây tâm trạng nàng không tốt, cứ suy nghĩ lung tung hoài thôi.”
Hắn gõ trán nàng, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe tủi thân của nàng, cuối cùng thở dài, hôn lên môi nàng, nàng lập tức quấn chặt lấy, khiến hắn bật cười, cuối cùng cũng buông nàng ra, hắn lại nói: “Vài ngày nữa ta không ở đây, nàng cùng Ngân Nhi về nhà mẹ ở mấy ngày đi, ở đó có người ở cùng nàng, ta cũng yên tâm hơn.”
“Không cần, ta chỉ ở nhà của mình, cũng không đi đâu cả.”
Nàng bĩu môi, vẫn không vui.
Lăng Việt Sơn gõ lên mũi nàng, cười mắng: “Đừng giở tính trẻ con nữa, nếu không ta sẽ tức giận.”
“Chàng không nghe lời ta, đi một mình như vậy, ta cũng sẽ tức giận.”
“Quỷ hành người.”
Hắn lại hung hăn bế nàng lên, không cãi nhau với nàng nữa, nếu không sẽ phải cãi không ngừng: “Ta đi rồi, nàng phải chăm sóc mình thật tốt, ăn ngon ngủ kỹ, đừng lo cho ta, ta sẽ nhanh chóng trở về, có khi còn trở về trước ca của nàng và Mai Mãn nữa kìa.”
Hắn lại hôn lên môi nàng một cái, xoay người đi ra khỏi cửa, cùng khoảng hơn chục người được tuyển chọn kỹ càng lên đường.
Thủy Nhược Vân vẫn luôn chờ ở đó, nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, cho đến khi không nhìn thấy hắn nữa, nàng vẫn cảm thấy mình không thể yên tâm, tim đập loạn xạ.
Năm ngày sau, Thủy Trọng Sở và Mai Mãn trở về, sau khi biết tin thì họ vội vã lên đường mà không kịp đổi hành lý. Mấy ngày nay, Thủy Nhược Vân cũng đứng ngồi không yên, Lăng Việt Sơn chỉ gửi thư lại nói sư phụ bị thương nặng, muốn đưa ông ấy về Tô Châu chữa trị, nhờ nhà họ Thủy mời Tiết thần y đến. Thủy Thanh Hiền đương nhiên đồng ý, gấp rút cho người mời Tiết thần y đến Tô Châu, nhưng sau đó không có tin tức gì từ Lăng Việt Sơn.