Thủy Nhược Vân ôm chặt Lăng Việt Sơn, trái tim hắn đập loạn xạ, nghe thấy hắn nói: “Nhược Nhược, Nhược Nhược ngoan của ta, nàng thật tốt với ta.”
Hắn không giấu được giọng nói vui sướng, mà nàng lại băn khoăn, nàng có nên hay không, nên thẳng thắn nói với chàng không?
“Việt Sơn ca ca…”
Nàng do dự gọi.
“Hửm?”
Hắn cúi đầu, dịu dàng cười với nàng.
“Thật ra…Ta…”
Giọng nàng tắc nghẹn, bối rối nhưng vẫn không nói nên lời.
Hắn nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt nàng, lại thấy đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng, vì vậy hắn giữ chặt mặt nàng, cau mày, nhìn chằm chằm nàng nói: “Không lẽ nàng muốn nói là nàng vẫn ghét bỏ ta sao? Ta không quan tâm, dù sao chúng ta cũng là phu thê bái đường đàng hoàng, ta cũng là người của nàng rồi, nếu nàng vì chuyện không thể có con mà ghét bỏ ta, ta sẽ không nghe theo, dù thành ma cũng phải quấn lấy nàng, quấn đến chết, chết rồi vẫn phải quấn lấy, dù sao nàng cũng là của ta, ta cũng là của nàng, hai ta phải trói vào nhau mãi mãi, vĩnh viễn không xa rời nhau.”
“Không phải đâu.”
Cuối cùng nàng cũng rơi nước mắt, cảm thấy mình thật xấu xa. Việt Sơn ca ca là người thẳng thắn, chuyện gì cũng nói với nàng, nhưng nàng lại gạt hắn, nhưng nàng không thể nói ra được, nàng nên làm sao đây?
“Ta không ghét bỏ chàng, ta mãi mãi không ghét bỏ chàng. Là ta không tốt, ta rất không tốt, chàng đừng trách ta nha.”
“Nàng không tốt thế nào?”
Hắn cười, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho nàng.
Nàng nhẹ nhàng dựa vào hắn, làm nũng, thì thầm: “Dù sao cũng rất không tốt.”
Hắn ôm nàng, cảm giác được nàng đang thả lỏng, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa vào hắn, hắn không nhịn được, lại cười: “Chẳng lẽ thừa dịp ta bị thương, nàng đã thích người khác rồi sao?”
Giọng nói của hắn rất vui vẻ.
“Không có, cả đời này ta chỉ thích chàng.”
Biết rõ hắn cố ý nói vậy nhưng nàng vẫn vội vã nói lại. Nhưng đáp án của nàng không khiến hắn vui vẻ.
“Chẳng lẽ nàng lén đính ước kiếp sau với người khác sao?”
Hắn nói giả thiết tiếp theo, lại nhận được một quyền không đau, không ngứa từ nàng, trong lòng nàng đang căng thẳng mà hắn lại phá như vậy.
“Cho dù như vậy ta cũng không chịu, kiếp sau vẫn phải là ta, kiếp sau nữa cũng là ta, nam nhân khác biến sang một bên hết đi.”
Hắn ôm nàng, hôn lên miệng nhỏ của nàng, dùng sức mút đầu lưỡi của nàng, hắn đỡ lấy gáy nàng, quấn lấy môi nàng đến khi nàng không thở nổi, nàng dùng sức đẩy hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.
Lăng Việt Sơn thấy sắc mặt nàng đã tốt hơn, lại mổ một cái: “Có tinh thần như vậy mới tốt, ta thấy nàng không nghĩ đến ta thì ta sẽ khó chịu.”
Nàng hơi chột dạ, đầu vùi vào lòng hắn, nghe tiếng tim hắn đập, Việt Sơn, Việt Sơn, Việt Sơn,…
“Nhược Nhược, không có con chúng ta vẫn có thể sống hạnh phúc. Nàng đừng bỏ ta, được không?”
Hắn không đùa giỡn nữa, giọng nói vừa sợ hãi vừa đau thương. Trong lòng nàng nhói đói: “Ta bảo đảm, ta thề, thật đó, Việt Sơn ca ca, dù có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ ở cùng chàng.”
Hắn kéo nàng ra, nhìn nàng chằm chằm: “Vậy nàng phải nhớ kỹ những lời nàng nói hôm nay đó.”
Nàng đã sớm bị mê hoặc, bất giác gật đầu. Hằn hài lòng, ôm nàng vào lòng, hai người lặng lẽ ôm lấy nhau. Hắn vỗ lưng nàng, nàng thoải mái nheo mắt, hơi buồn ngủ.
Nàng dựa vào lòng hắn, nghe lời hắn nói, vừa thấy ấm áp lại yên tâm, nhưng nàng không biết nên trả lời thế nào. Không nghe được đáp án của nàng, hắn lại nói tiếp: “Nàng lo lắng hoảng loạn, lo gì vậy chứ? Nhược Nhược, nàng nói với ta đi, đừng hoảng loạn, ta là tướng công của nàng, là người thân nhất của nàng, dù có xảy ra chuyện gì, ta cũng đều chia sẻ với nàng.”
Hắn cẩn thận ám chỉ.
Nàng ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn: “Ta không làm chuyện gì có lỗi với chàng cả, thật đó. Nhưng có một việc, ta không biết phải nói thế nào với chàng, chàng để ta suy nghĩ một chút được không?”
“Được.”
Hắn xoa đầu nàng trấn an: “Nàng muốn nghĩ bao lâu cũng được, ta chờ nàng nghĩ từ từ. Nhưng mà Nhược Nhược à.”
Hắn ôm nàng lên cao hơn, cho nàng thấy vẻ mặt sợ hãi của mình: “Đừng để ta chờ lâu quá, ta cũng sẽ sợ hãi.”
“Chắc chắn ta sẽ không bỏ chàng, ta bảo đảm.”
Nàng hứa một lần nữa, ôm chặt lấy hắn, Việt Sơn ca ca thật khờ, dù không có con nàng cũng không ngại hắn như vậy, bỏ hắn mà đi.
Mỗi ngày, Thuỷ Nhược Vân đều nghĩ phải làm thế nào để nhanh chóng bỏ tảng đá lớn trong lòng này xuống, mỗi ngày nàng đều tự cổ vũ bản thân, nhưng vừa gặp Lăng Việt Sơn, nàng liền cảm thấy khó mở miệng. Hôm này, Lăng Việt Sơn nói muốn đến nhà họ Thuỷ thăm sư phụ và Cửu Vĩ Công Tử, thuận tiện đưa nàng về nhà mẹ đẻ thăm nhà, Thuỷ Nhược Vân đương nhiên rất vui. Từ ngày bị Lăng Việt Sơn đưa về nhà, Thuỷ Nhược Vân không hề nhắc đến chuyện về nhà, huống chi cách đây không lâu, hắn vừa mới thẳng thắn nói chuyện đau lòng, yếu ớt nhất của hắn với nàng, nàng lo hắn nghĩ nàng ghét bỏ hắn nên càng không dám nói đến chuyện về nhà mẹ đẻ, nhưng mẹ nàng đã lâ không đến thăm nàng, nàng không có người để thương lượng, cảm thấy khá lạc lõng. Cho nên khi Lăng Việt Sơn đề nghị về nhà mẹ đẻ, nàng thật sự rất mong đợi.
Về đến nhà mẹ đẻ, Lăng Việt Sơn đưa nàng đến phòng Lâu Cầm sau đó đi làm việc của mình, trong lòng Thuỷ Nhược Vân vui mừng, vốn không để ý đến chuyện hắn đi trước, nhìn Lâu Cầm với ánh mắt ẩn ý.
Lâu Cầm nâng bình trà nóng, rót cho Thuỷ Nhược Vân một ly. Thuỷ Nhược Vân cầm lấy cái ly ấm áp, nói: “Mẹ, sao lâu rồi mẹ không đến thăm con.”
“Mấy bữa con ở trong nhà lâu như vậy, Việt Sơn tức giận đưa con đi, sau đó ta lại thường đến thăm con, cha con đã nhắc nhở đừng chọc giận Lăng Việt Sơn, sợ đến lúc đó sẽ làm con khó xử, cho nên thời gian gần đây ta ít qua đó hơn.”
“Dạ, vẫn là cha mẹ chu đáo.”
Thuỷ Nhược Vân uống trà nóng, bụng ấm hơn: “Việt Sơn ca ca thật sự có chuyện, nhưng con không biết nên đã làm chàng đau lòng. Con còn về nhà mẹ đẻ, mỗi ngày mẹ lại đến thăm con, Việt Sơn ca ca mới hơi căng thẳng, nghĩ là con không cần chàng.”
Lâu Cầm cười, quay người mở lò sưởi: “Sao có thể vậy chứ? Nó lớn vậy rồi mà cứ như trẻ con.”
Thuỷ Nhược Vân cắn môi, thấy trong phòng chỉ có mình và mẹ, liền cúi đầu, nhỏ giọng nói về bệnh của Lăng Việt Sơn. Thấy Lâu Cầm đưa lưng về phía nàng, không có phản ứng, cho rằng mẹ nàng ghét bỏ Việt Sơn ca ca, liền chạy nhanh qua ôm lấy bà, đầu dựa vào lưng Lâu Cầm, nhỏ giọng nói: “Mẹ, đừng trách Việt Sơn ca ca, chàng đối xử với con rất tốt, mọi người đều biết mà. Đừng nói bây giờ con trở nên như vậy, cho dù con tốt hơn, con cũng không rời bỏ chàng. Mẹ, thật ra ông trời đối xử với con rất tốt, con cho rằng không còn cơ hội nữa, nhưng không ngờ độc đó cũng ảnh hưởng đến Lăng Việt Sơn. Như vậy, con có thể yên tâm ở bên chàng, mẹ nói đúng không?”
Hốc mắt Lâu Cầm đỏ lên, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, vô tay Thuỷ Nhược Vân trên eo bà, giọng nói hơi nghẹn: “Đúng rồi, con gái mẹ ngoan như vậy, ông trời nhất định sẽ đối xử tốt với con. Bệnh này của Việt Sơn, chúng ta biết thôi là được, đừng nói trước mặt nó, để nó đỡ đau lòng.”
“Dạ, con biết rồi.”
Thuỷ Nhược Vân gật đầu, đương nhiên nàng đau lòng cho tướng công, nên chưa bao giờ nói chuyện này trước mặt hắn, mấy ngày nay nàng luôn dính với hắn, quấn lấy hắn, sợ hắn nghĩ không thông.
Lâu Cầm hít sâu, xoay người kéo tay Thuỷ Nhược Vân: “Nếu vậy thì chắc là ông trời vẫn cho nó và con còn duyên phận, các con hãy sống thật tốt, yên ổn mà sống, những chuyện kia, đừng để trong lòng nữa, Việt Sơn đã gặp chuyện như vậy, nếu con còn có ý gì khác thì nó phải làm sao đây.”
“Con sẽ không như vậy đâu, con nhất định sẽ đối xử với chàng thật tốt, sẽ không làm chàng đau lòng.”
Thuỷ Nhược Vân lắc tay Lâu Cầm, để bà thấy quyết tâm của mình: “Nhưng mà, mẹ, con muốn nói với Việt Sơn ca ca chuyện của con, nhưng không biết nói thế nào mới được, mỗi lần con muốn nói thì đều không nói ra được, mẹ nói con phải làm sao đây?”
Con gái gặp chuyện khó khăn như vậy, đương nhiên sẽ nghĩ đến mẹ. “Nếu, nếu con nói ra, thì có làm Việt Sơn ca ca đau lòng không?”
Theo lý thuyết, bây giờ Lăng Việt Sơn vì bệnh của mình mà không vui, nếu nàng nói ra, chắc chắn hắn có thể thông cảm, hiểu cho nàng, nhưng như vậy có phải sẽ rắc muối lên vết thương của hắn không, hơn nữa lỡ hắn không chịu được áp lực này, bị phản tác dụng thì làm sao bây giờ?
“Vậy con muốn mẹ giúp con nói sao?”
Lâu Cầm hỏi.
“Không cần, con muốn tự nói với Việt Sơn ca ca.”
Nàng lắc đâu, chuyện như vậy, nhất định nàng phải tự mình nói rõ với Lăng Việt Sơn.
“Vậy con phải dũng cảm một chút, chuyện khó nói như vậy, nó cũng đã nói với con, nó thật lòng thật dạ với con, con nên sớm nói rõ với nó, đương nhiên có thể giảm được sự tổn thương ở mức thấp nhất, con thấy đúng không? Đứa trẻ Lăng Việt Sơn này, nó đối xử với con ra sao, mọi người đều thấy được, con yên tâm đi, nó sẽ càng thêm thương con, mấy vết sẹo đó thì sao, nhất định nó sẽ không để ý.”
Lâu Cầm cố gắng khuyên nàng: “Khi hai đứa mới thành thân, đúng là mẹ rất lo lắng, lo Lăng Việt Sơn thiếu suy nghĩ, sau này có danh có lợi, lại gặp được nhiều cô nương thì sẽ thay lòng, nhưng mấy năm nay, hai đứa cũng gặp nhiều chuyện, nó đối xử với con càng lúc càng tốt, khiến mẹ rất yên tâm.”
“Mẹ.”
Thuỷ Nhược Vân nhào vào lòng bà, mẹ cũng nói vậy rồi, nhất định nàng có thể, đúng không.
“Nha đầu ngốc, không phải con cũng nói ông trời cũng giúp con sao, bây giờ Việt Sơn gặp chuyện như vậy, nó càng dính lấy con hơn, con nghĩ quá nhiều rồi, càng sớm nói ra chuyện này, con sẽ càng thoải mái, những chuyện này sẽ qua đi. Con và Việt Sơn vẫn có thể sống yên ỏn hạnh phúc.”
Thuỷ Nhược Vân được ủng hộ, cảm thấy có thêm can đảm. Họ ở nhà họ Thuỷ ăn cơm chiều, sau đó vui vẻ theo Lăng Việt Sơn về nhà. Trước khi đi, Lâu Cầm kéo nàng, nhỏ giọng nói: “Con gái ngoan, con đừng làm khó bản thân, chuyện nên nói cứ nói, nói ra sẽ thoải mái. Việt Sơn là đứa trẻ tốt, đáng để con phó thác.”
Lời này khiến Thuỷ Nhược Vân thấy rất ngọt ngào, mẹ khen Lăng Việt Sơn còn khích lệ nàng, giúp nàng vui vẻ.
Buổi tối, nàng cố ý dặn nha hoàn chuẩn bị nước ấm trong phòng tắm lớn, sau đó cho họ ra ngoài, quyết định tự mình hầu hạ tướng công tắm rửa, trong hoàn cảnh thân mật như vậy, thẳng thắn nói hết với hắn.
Nàng lên lầu, lấy quần áo cho hắn thay sau khi tắm, lúc xuống dưới, đúng lúc thấy Lăng Việt Sơn vừa trở về. Thấy nàng chạy lên chạy xuống, vừa đau lòng lại vừa vui mừng.
Hắn cố ý bất ngờ nói: “Làm gì vậy, cố tình gọi ta về làm gì.”
Sau khi về nhà một lát, hắn thấy Thuỷ Nhược Vân kéo nha hoàn dặn dò gì đó, rồi tìm lý do đến Nguy Vân Lâu, hắn không qua đó để nàng yên tâm lo liệu. Quả nhiên, một lát sau, có người hầu nói phu nhân mời hắn quay về.
“Việt Sơn ca ca.”
Nàng vui vẻ nhào qua, được hắn giữ lại: “Chàng về thật nhanh.”
“Nghe nói nương tử đại nhân gọi ta, ta phải vắt giò chạy về chứ.”
Hắn cắn mũi nàng, cười nói. Hắn theo phương hướng của Thuỷ Nhược Vân, ôm nàng vào phòng tắm.
Phòng tắm đầy hơi nước, rất ấm áp. Thuỷ Nhược Vân nhanh chân, kéo tay áo, cởi áo của Lăng Việt Sơn: “Việt Sơn ca ca, hôm nay ta hầu hạ chàng tắm rửa, chàng thích không?”
“Nếu nàng có thể tắm cùng ta, ta càng vui hơn.”
Hắn thấy dáng vẻ bận rộn của nàng thì lén hôn, rồi trêu đùa.
Nàng dừng tay, hít một hơi, cuối cùng cũng không trả lời. Lăng Việt Sơn nhảy xuống hồ: “Lạnh quá, ta xuống trước.”
Ầm, hắn nhảy vào hồ nước nóng, bơi vài vòng, hô to thoải mái, ầm ĩ như vậy cũng làm nàng bớt xấu hổ.
Thủy Nhược Vân nhìn thấy hắn ở trong hồ nước vui vẻ cười, thấy hắn đang không mặc quần áo, bây giờ cũng vui vẻ, nói không chừng sẽ không có phản ứng gì lớn, đây là thời cơ tốt. Nàng lấy khăn và hạt bồ kết đi qua, ngồi bên cạnh hồ lau người cho hắn. Lăng Việt Sơn thoải mái nheo mắt, dựa vào thành bể, để nàng ngoan ngoãn hầu hạ hắn.
Thủy Nhược Vân nhẹ giọng hỏi: “Việt Sơn ca ca, nếu như ta giấu chàng chuyện gì, ngươi sẽ giận ta sao?”
Nghe vậy, Lăng Việt Sơn mở mắt ra và nhìn nàng: “À, chuyện đó còn phải xem là chuyện gì. Nếu là ta của trước kia, có thể ta sẽ tức giận nhưng từ khi ta bị trúng độc, ta trở thành như vậy, nàng cũng không ghét bỏ ta, vẫn chấp nhận ở bên ta, nàng tốt với ta như vậy, đương nhiên ta sẽ không giận nàng.”
“Vậy thì.”
Nàng dừng lại, cắn môi dưới nói: “Ta cũng có một bí mật muốn nói với chàng.”