Thủy Nhược Vân đi ra ngoài một chuyến, khi trở về đã đem theo một đứa bé, chuyện này khiến Thủy Sở và Mai Mãn bận rộn với việc bảo vệ bị bất ngờ. Đứa bé ba tháng tuổi như mềm như bột, suốt đường đi đều ngủ thiếp, Thủy Trọng Sở và Mai Mãn nhìn nó rất lâu, thấy rất mới lạ.
Những ngón tay thô to của Mai Mãn cứ chọc khuôn mặt trắng trẻo non nớt của đứa bé, sợ bị chọc thủng. Đứa bé chép miệng, chảy chút nước miếng rồi quay đầu tiếp tục ngủ. Mấy người lớn bật cười, Mai Mãn rất thích bé, còn muốn chọc tiếng nhưng lại bị Lăng Việt Sơn đánh một cái: “Đừng có động vào con trai ta, sẽ đánh thức bé đó.”
Mai Mãn lẩm bẩm: “Chơi chút thôi mà.”
Sau khi bị Lăng Việt Sơn nhìn chằm chằm, cuối cùng hắn cũng dừng lại.
Thủy Trọng Sở nhìn đứa bé, rất thích nó, hỏi Lăng Việt Sơn, “Các ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Đây là một đứa bé, không phải chó mèo đâu?”
“Ừ.”
Lăng Việt Sơn gật đầu: “Có thể bọn ta không thể có con của mình, Nhược Nhược vẫn cứ canh cánh trong lòng chuyện này, đứa bé này cũng rất đáng thương, xem như là ông trời sắp xếp như vậy đi.”
Lăng Việt Sơn nhìn đứa bé, cười nói: “Ngươi thấy dáng vẻ Nhược Nhược ôm đứa bé không, lâu rồi ta không thấy nàng vui vẻ như vậy.”
Chỉ cần Nhược Nhược vui vẻ, đừng nói nhận nuôi một đứa, dù nhận nuôi mười đứa, hắn cũng sẵn sàng.
Mai Mãn cũng đi tới hỏi: “Sư phụ, đứa bé này tên là gì?”
“Tiểu Diệp Tử nói Lăng đại phu đã đặt tên đứa bé là Lăng Duệ, ta thấy cũng khá hay, nên vẫn theo ý cha mẹ ruột của bé, gọi bé là Lăng Duệ, không đổi tên.”
Thật ra chính Lăng Việt Sơn cũng là trẻ mồ côi, cho nên tận đáy lòng, hắn cảm thấy rất đau lòng cho tiểu Lăng Duệ, tuổi còn nhỏ, bé đã chịu khổ, gặp bất hạnh, mất cả cha và mẹ. Nhưng may mắn là có bọn họ, hắn và Nhược Nhược nhất địn sẽ chăm sóc bé thật tốt.
Không biết vì sao, Lăng Duệ đột nhiên tỉnh lại, bé cử động tay chân mũm mĩm, mở mắt ra và tò mò nhìn ba người lớn đang vây quanh mình. Sau khi Tiểu Diệp Tử đến đây đã bị thẩm vấn, Thủy Nhược Vân ở phòng bên cạnh, nàng đang được Hàn Tiếu châm cứu giải độc, chỉ còn lại ba nam nhân cao lớn và đứa bé, thấy bé tỉnh lại, họ hơi hoảng hốt.
“Bé tỉnh rồi, không xong rồi, bé có khóc không đây?”
Lăng Việt Sơn nghĩ đến kỹ năng khóc của đứa bé thì có chút đau đầu.
Mai Mãn nói: “Sư phụ, ngươi mới là cha đó, vậy mà ngươi lại hỏi bọn ta, sao bọn ta biết được.”
Thủy Trọng Sở dứt khoát quyết định trốn trước: “Ta đi xem Tiểu Diệp Tử kia được thẩm vấn xong chưa, còn phải chuẩn bị chút đồ cho đứa bé, ta đi làm việc đây.”
Lăng Việt Sơn nhìn vẻ mặt của hắn liền hiểu được: “Vậy tốt nhất là trước khi Tiểu Duệ Nhi nhà ta khóc thì ngươi nên mang đủ đồ cần dùng đến đây.”
Hắn nói xong thì Lăng Duệ đã bắt đầu khóc.
Ba người họ đứng đó mà căng da đầu, không biết phải làm gì. Thấy con khóc thật đáng thương, Lăng Việt Sơn quyết định thử một lần, bắt chước cách bế con của Thủy Nhược Vân, ôm Lăng Duệ vào lòng nhưng đứa bé vẫn khóc, Mai Mãn thò đầu qua, chọc vào má của bé, đứa bé quay đầu đi, càng khóc dữ dội hơn.
Lăng Việt Sơn đá Mai Mãn: “Đi, đi, đi, khuôn mặt hung dữ của ngươi dọa con ta sợ rồi.”
Thủy Trọng Sở rất muốn chạy, nhưng thấy đứa bé khóc như vậy, hắn còn chạy nữa thì không có nghĩa khí, nên đành trốn đi. Ba nam nhân cao lớn lúng túng, Tiểu Diệp Tử và Thủy Nhược Vân đã vội vàng quay lại.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, lão gia đừng trách, ta quay lại ngay đây.”
Tiểu Diệp Tử vừa vào liền sợ hãi giải thích, nàng tiếp nhận Lăng Duệ, nhanh chóng kiểm tra cái mông nhỏ của bé, giúp bé thay tã. Thủy Nhược Vân và Lăng Việt Sơn nghiêm túc nhìn, xong việc rồi nhưng đứa bé vẫn khóc.
Tiểu Diệp Tử ôm bé và nhẹ nhàng đung đưa, Thủy Nhược Vân đưa tay ra, “Để ta ôm bé.”
Tiểu Diệp Tử nói: “Chắc là tiểu công tử đói bụng, ta đi tìm chút canh trước.”
Nói xong, nàng vội vàng chạy ra ngoài, Thủy Trọng Sở và Lăng Việt Sơn liếc mắt nhìn nhau, đi theo Tiểu Diệp Tử ra ngoài, cho dù nàng ta đến cùng đứa bé nhưng đây là thời kỳ đặc biệt, cẩn thận chút vẫn tốt hơn.
Tiểu Diệp Tử không làm gì khả nghi, nàng hỏi người hầu trong phủ, tìm được phòng bếp, nhanh chóng làm chút đồ ăn cho đứa bé rồi vội vã về phòng. hài nhi rồi vội vã trở vào nhà. Trần tổng quản cũng nói lại với Thủy Trọng Sở, đã điều tra về Tiểu Diệp Tử, nàng đã ở nhà Lăng đại phu ba bốn năm, ngày thường trung thực chịu khó không có gì khả nghi.
Thủy Nhược Vân và Lăng Việt Sơn đã học cách đút canh cho đứa bé, Tiểu Diệp Tử nói với Lăng Việt Sơn: “Lão gia, tiểu công tử còn nhỏ tuổi, cứ uống nước canh hoài cũng không được, nếu có thể, nên tìm một bà vú là tốt nhất.”
“Bà vú?”
Lăng Việt Sơn cau mày, trong thời kỳ đặc biệt này, muốn mời ai cũng phải thật cẩn thận.
Tiểu Diệp Tử lại nói: “Bên cạnh y quán của đại phu ta có một gia đình, nương tử của hắn vẫn luôn tốt bụng chăm sóc tiểu công tử nhà ta, nếu lão gia không biết tuyển ai, có thể cân nhắc đến nàng ta.”
Lăng Việt Sơn suy nghĩ một chút: “Ta đi hỏi tổng quản thử xem trong phủ có thể tuyển được ai không, nếu không được mới tìm người ngoài phủ.”
Trần tổng quản không cần kiểm tra liền trả lời trong phủ không có phụ nhân mang thai. Nên phải tìm người ngoài phủ, ở trong phủ có một nha hoàn làm việc được sau năm, nên đã tiến cử một tiểu di thẩm, nói nàng ta mới sinh không lâu nên có thể làm việc này. Nên tổng quản đã phái người điều tra phụ nhân đó, nàng ta cũng ở trong thành sáu bảy năm, gia đình cũng trung thực, đáng tin, hàng xóm cũng nói gia đình nàng ta không tệ, còn người mà Tiểu Diêp Tử đề cử chỉ mới vào thành một năm thôi. Đánh giá hai người, đương nhiên tổng quản đã chọn tiểu di thẩm đáng tin cậy vào phủ.
Tiểu di thẩm kia họ Tạ, khuôn mặt xinh đẹp, thật thà, không nói nhiều, ban ngày, nàng ta đến chăm sóc đứa bé cùng với Tiểu Diệp Tử, tối về chăm sóc đứa con của mình.
Việc Thủy Nhược Vân lên núi Vân Vụ cũng đã được sắp xếp xong, Nhiếp Thừa Nham và Lăng Việt Sơn đã thống nhất rằng họ sẽ âm thầm sắp xếp xe ngựa lên núi mà không nói với ai. Theo quy củ, người thân không thể lên núi, nên chỉ có một mình Thủy Nhược Vân lên núi, sau khi trị bệnh xong thì sẽ được đưa xuống núi. Hơn nữa, Thủy Nhược Vân phải thề, không thể tiết lộ nửa điểm những gì mắt thấy tai nghe trên núi.
Thật ra Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân đã chuẩn bị tinh thần cho những quy củ này, nên họ đương nhiên đồng ý. Cho dù Lăng Việt Sơn không muốn đến mức nào, hắn vẫn phải tuân theo quy củ của núi Vân Vụ, hắn không dám dùng sức khỏe của Thủy Nhược Vân để mạo hiểm dù chỉ là một chút. Ngàn lượng vàng đã được đưa cho Tiết Tùng, đương nhiên Lăng Việt Sơn cũng biết hắn đang nợ ba điều kiện, Nhiếp Thừa Nham nói rằng khi núi Vân Vụ cần hắn thực hiện ba điều kiện mà Lăng Việt Sơn nợ, tự nhiên hắn sẽ biết. Lăng Việt Sơn không hỏi nhiều nữa.
Nghe nói về cơ bản độc Quỷ Tiên Hương của Thủy Nhược Vân phải được điều trị ít nhất một năm, nếu tiến triển không khả quan, thì thời gian phải kéo dài hơn, mà sau khi xuống núi thì vẫn cần phải điều dưỡng một thời gian dài. Lăng Việt Sơn không lo những chuyện khác, nhưng hắn không muốn phải xa nàng trong một năm, nếu không ổn thì còn phải kéo dài hơn nữa, hắn không biết nếu không được gặp Nhược Nhược hắn sẽ sống thế nào đây?
Hắn và Thủy Nhược Vân ở trong phòng nói về các sắp xếp sau khi lên núi, hắn ôm nàng, hôn liên miên, nghĩ đến mấy ngày nữa sẽ phải xa nhau, hắn cảm thấy rất khó chịu, nhưng miệng lại nói: “Sau khi nàng lên núi, phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng nhớ ta quá, ta sẽ ở dưới chân núi đợi nàng, nàng phải chữa bệnh thật tốt để mau chóng xuống núi. Nếu thiếu gì thì cũng đừng đừng ngại, nhanh chóng cho người xuống núi báo, để họ đưa đồ cho nàng, nếu trên núi không có gì thì gửi thư cho ta, ta sẽ đưa cho nàng.”
“Được rồi, yên tâm đi, ta tự lo được, hơn nữa Tiết thúc cũng nói thúc sẽ thường xuyên lên núi thăm ta, đến lúc đó ta sẽ nhờ thúc đưa thư. Chàng cũng phải chăm sóc cho mình thật tốt, đừng có xúc động mà đánh nhau với người ta, nếu ta chữa khỏi bệnh xong xuống núi, thấy chàng gầy đi hay bị thương, ta sẽ rất tức giận.”
Thủy Nhược Vân không dám nghĩ nữa, nàng cũng không muốn xa nhau, nhưng phải cố gắng động viên, an ủi hắn.
“Được, ta cam đoan với nàng sẽ không gây sự, ta chỉ ở trong thành Bách Kiều đợi nàng, ta sẽ nuôi tiểu Duệ Duệ của chúng ta thật tốt, khi nàng xuống núi, nói không chừng sẽ nghe được bé gọi mẹ.”
Thủy Nhược Vân nghĩ đến thì mỉm cười, chuyện này thật hạnh phúc. Việt Sơn ca ca và nàng không thể sinh con, nhưng cũng không sao, bọn họ vẫn có con, bọn họ nhất định sẽ là cha mẹ tốt, sẽ nuôi dạy đứa bé trưởng thành.
“Vậy chàng định ở đây luôn sao? Lâu vậy rồi khong về, chuyện làm ăn của đường khẩu tính sao đây? Duệ Duệ cũng còn nhỏ, đi quãng đường dài cũng khó, nếu chàng muốn vội vã về thì phải sắp xếp cho con thật tốt.”
Thật ra tâm lý của Thủy Nhược Vân rất yếu đuối, trong lòng muốn Lăng Việt Sơn có thể ở gần nàng nhất có thể, nhưng lý trí lại thấy không thể liên lụy hắn, dù sao hai người cũng không thể gặp mặt, hắn ở đây cũng không giúp được gì, chuyện kinh doanh trong nhà cũng rất quan .
“Nếu bảo bối của ta ở đâu thì ta cũng sẽ ở đó. Nàng ở đâu ta ở đó, cho dù không được gặp mặt, ta cũng phải canh giữ ở gần đó mới có thể an tâm. Nàng đừng lo cho chuyện kinh doanh trong nhà, dù không có ta và Mai Mãn ở đó, thì vẫn còn Chung ca, A Phù, họ cũng có thể làm việc đọc lập. nhà còn có ca và cha nàng giúp đỡ, nàng đừng lo lắng. Ta ở đây cũng không nhàn rỗi, ta sẽ đi xung quanh thăm dò, nói không chừng có thể mở thêm một phân đường ở đây. Thành Bách Kiều cũng là một nơi tốt, có một căn cứ điểm ở đây cũng không hại gì.”
Lăng Việt Sơn vén tóc ra sau tai cho nàng, nhìn đi nhìn lại, hắn thực sự không nỡ, không nhịn được hôn lên môi nàng: “Nàng không cần lo cho Duệ Duệ, ta chắc chắn sẽ nuôi dưỡng bé thật tốt, đối xử với bé như con ruột của chúng ta vậy, cũng sẽ ở đây chờ nàng chữa khỏi bệnh về.”
Hắn đang nói thì bỗng nhiên nghiêm túc hơn: “Chúng ta đã nói rồi, ta luôn để nàng ưu tiên trong các sắp xếp của ta, những người khác, kể cả Duệ Duệ đều phải xếp sau, nàng phải nghĩ đến ta nhiều hơn nữa kìa.”
Thủy Nhược Vân bị hắn chọc cười: “Chàng lại nói bậy, cái gì mà vị trí này vị trí kia chứ.”
Vẻ mặt Lăng Việt Sơn nghiêm túc: “Đương nhiên phải phân rõ ràng, nàng mau nói, ta phải ở vị trí quan trọng nhất. Ây da, từ khi ôm đứa bé về, hai ngày này nàng lạnh nhạt không nói chuyện với ta. Ôm đứa bé nhiều hơn ôm ta, đúng không? Không được, sau này ta nhất định phải để mắt đến nó, không thể chịu thua thiệt được.”
“Chàng không biết xấu hổ, còn ghen tuông với con mình nữa sao.”
Rốt cuộc Thủy Nhược Vân vẫn bị hắn chọc cười thành tiếng. Lớn vậy rồi mà tính tình vẫn như trẻ con.
Ôm đứa bé về được vài ngày, nàng đã yêu thích không buông tay được, chỉ cần có thời gian nàng đều ôm con, nói chuyện với bé, học cách đút bé ăn, thay tã, tắm rửa, và nhiều chuyện khác nữa, những chuyện này nàng chưa từng làm, đều là Tiểu Diệp Tử kiên nhẫn dạy nàng. Bà vú Tạ cũng tốt, vừa thật thà vừa chịu khó.
Vì đứa bé này, Thủy Nhược Vân mới trì hoãn việc lên núi mấy ngày, nên Nhiếp Thừa Nham dẫn Hàn Tiếu đi trước, tuy không nói rõ nhưng Thủy Nhược Vân và Lăng Việt Sơn cảm thấy họ cũng đã lên núi Vân Vụ. Sau khi mọi chuyện ổn định lại, mỗi ngày, Tiết thần y vẫn giúp đỡ ở các y quán khác nhau, không hề có cái gọi là cuộc tấn công thần y, nên mọi người cũng dần giảm bớt lo lắng.
Ngày mai là ngày Thủy Nhược Vân lên núi theo thỏa thuận, Lăng Việt Sơn vốn muốn chiếm lấy ngày cuối cùng này, dính lấy nàng không nỡ xa. Nhưng dường như Lăng Duệ cũng biết rằng mẹ sắp rời đi, bé đã khóc lóc cả ngày, mọi người luân phiên dỗ thế nào cũng không được, Thủy Nhược Vân cũng cảm thấy bất an, thật ra từ khi bắt đầu theo Lăng Việt Sơn lên đường, nàng vẫn luôn có cảm giác bất an trong lòng, nhưng vì gần đây phát sinh nhiều chuyện, nàng cũng nghĩ là do mình suy nghĩ nhiều, thấy ngày mai phải chia tay rồi, lại thêm việc bé khóc rất nhiều nên nàng càng cảm thấy hoảng hơn.
Lăng Việt Sơn cũng cảm thấy việc đứa bé khóc quấy có gì đó không đúng, bà vú Tạ nói, nàng cho bé uống sữa bé cũng khóc, Tiểu Diệp Tử nghĩ mọi cách dỗ cũng không được, Lăng Việt Sơn lo bé bị bệnh, Trần quản gia vội vàng gọi người hầu biết y thuật trong phủ đến khám thử, xác thực có chuyện không ổn, nhưng không phải là bệnh bình thường, chỉ không đầu không đuôi nói lại, Thủy Nhược Vân muốn khóc, Lăng Việt Sơn vội vã mời Tiết thần y đến.
Lăng Duệ càng khóc càng thảm thiết, mặt tím tái, nhưng Tiết thần y vẫn chưa đến. Lúc này, Mai Mãn đột nhiên xông vào, nói nửa đường Tiết thần y gặp nạn, Thủy Trọng Sở và mấy hộ vệ đã đến đói, nhũng vì lần này lo lắng mời Tiết thần y đến, nên không sắp xếp nhiều người lắm, người đến báo tin cũng không ít, toán là cao thủ, Lăng Việt Sơn vừa nghe tin, lần này Tiết thần y lại là mục tiêu của họ, họ vừa mới được ổn định lại, hắn lại lo lắng cho đứa bé, nên đã bỏ qua không có đề phòng, nếu Tiết thần y và Thủy Trọng Sở xảy ra chuyện gì, thì phải làm sao đây, Lăng Việt Sơn vội vã theo Mai Mãn đến đó.
Tim Thủy Nhược Vân đập thình thịch, ngày mai nàng phải lên núi rồi, sao hôm nay lại đột nhiên xảy ra chuyện. Lăng Duệ vẫn đang khóc, Thủy Nhược Vân đau lòng ôm bé lại từ trong tay bà vú Tạ, nhẹ nhàng ôm bé dỗ. Khi Trần quản gia nghe tin Tiết thần y gặp nạn, cũng vội vã, để đứa nhỏ vậy cũng không phải cách, nên phái người mời một đại phu quen biết mau chóng đến đây. Lúc này một người hầu thở hổn hển chạy đến báo ói bên phòng người hầu phía tây bị cháy, lửa rất lớn, Trần quản gia vội vã sắp xếp người đến dập lửa, vội vã chạy đến đó.
Chỉ còn lại Tiểu Diệp Tử, bà vú Tạ và Thủy Nhược Vân ở trong phòng, trong thời gian ngắn mà mọi người nghe nhiều tin kinh ngạc cùng lúc vậy nên đều hoảng sợ. Thủy Nhược Vân nhìn Tiểu Diệp Tử, lại nhìn bà vú Tạ, đọt nhiên ôm đứa bé vào phòng: “Đứa bé khóc đến toàn thân đều là mồ hôi, ta đi thay đồ cho bé.”
Tiểu Diệp Tử vội vàng đi theo nói: “Phu nhân, để ta thay đi.”
Thủy Nhược Vân quay đầu nhìn nàng nói: “Không cần, chỉ là thay quần áo mà thôi, ngươi ở đây với bà vú Tạ đi, đề phòng khi có chuyện gì đó.”
Thủy Nhược Vân vào nhà, để con lên giường, từ người lấy ra hai cái lọ nhỏ, lại lấy con dao nhỏ buộc vào tay, dùng ống tay áo che lại. Sau khi xảy ra việc của Tây Nha Thác, nàng nhờ Lăng Việt Sơn chuẩn bị cho nàng chút phấn độc và vũ khí, để dùng trong trường hợp khẩn cấp. Lăng Việt Sơn đã rút ra được bài học, lại sợ thê tử tức giận, sẽ phạt hắn nữa, cho nên mặc dù thấy không cần thiết nhưng vẫn chuẩn bị cho nàng. Thủy Nhược Vân thở dài, hy vọng là do nàng nghĩ quá nhiều thôi.
Nàng quay lại chỗ đứa tbé, lấy một bộ quần áo nhỏ thay cho nó, mới phát hiện một lỗ kim trên eo bé, Thủy Nhược Vân xem từng chút trên người bé, nàng xem toàn thân thì không biết vì sao trên eo và mông đều có lỗ kim, khó trách đứa bé lại khóc quấy đến như vậy, chỉ không biết họ tên đó dùng gì để châm, có nguy hiểm đến tính mạng hay không? Xem ra bên cạnh có nội gián. đầu Thủy Nhược Vân chợt nhớ đến vẻ luống cuống của Tiểu Diệp Tử khi nghe nàng nói muốn thay quần áo cho bé, chẳng lẽ là nàng ta sao?
Thủy Nhược Vân thật sự không thể tin được phỏng đoán của mình, nhìn Tiểu Diệp Tử trung thành như vậy, liệu khi nàg quyết định nhận nuôi đứa bé này, sự vui sướng mà nàng ta thể hiện không phải vì đứa bé mà là vì có cơ hội tiếp xúc với họ sao? Chẳng lẽ là bởi vì bọn họ không tìm được cơ hội giết Tiết thần y nên cố tình án binh bất động đề họ mất cảnh giác, rồi tấn công Tiết thần y trên đường ông ấy đến xem bệnh cho đứa bé?
Trong lúc nàng đang nghi ngờ, đột nhiên bà vú Tạ hét lớn từ bên ngoài “Tiểu Diệp Tử, ngươi đang làm gì vậy?”
Sau đó là mấy tiếng rầm, rầm, rầm, hình như có người ngã xuống đất. Thủy Nhược Vân giật mình đứng trước giường đứa bé, giấu con dao trong tay áo. Lúc này, bên ngoài hỗn loạn, dường như có người xông vào, một giọng nữ kêu lên: “Bà vú Tạ… hóa ra là Tiểu Diệp Tử.”
Thủy Nhược Vân nghe là giọng của nha hoàn giới thiệu bá vú Tạ vào phủ, nhưng Lăng Duệ còn đang khóc, nàng không nghe rõ họ nói gì, nhưng có người đến giúp là tốt rồi.
Ngay sau đó, đại nha hoàn kia dùng sức đẩy cửa vào phòng, khuôn mặt lo lắng, không để ý đến lễ nghi, nói Thủy Nhược Vân: “Lăng phu nhân, Trần tổng quản nói trong phủ có nội gián phóng hỏa, sợ sẽ có nguy hiểm nên lệnh cho nô tỳ đưa phân nhân và công tử chạy trốn trước.”
Thủy Nhược Vân gật đầu, xoay người ôm Lăng Duệ vào lòng, đi theo đại nha hoàn ra ngoài. Bên ngoài, bà vú Tạ kinh ngạc, chỉ vào Tiểu Diệp Tử ngã trên đất nói: “Phu nhân, là nàng ta, nàng ta đột nhiên tấn công ta, ta…”
Bên cạnh Tiểu Diệp Tử có một cái ghế bị lật ngược, có vẻ như bà vú Tạ quá vội vã nên dùng ghế đánh nàng ta.
Đại nha hoàn nói: “Đừng nói nữa, chúng ta đưa phu nhân rời khỏi đây đi.”
Trước cửa có một người hầu, dường như Thủy Nhược Vân có linh cảm, nhưng đây là tình hình nguy cấp, người hầu phủ cũng nhiều, có lẽ trước đây nàng từng gặp hắn, nhưng không biết gặp ở đâu. Thủy Nhược Vân không để ý những, đi theo đại nha hoàn và người hầu, vội vàng đi ra ngoài. Vú em Tạ vội vàng đi theo, đi một hồi mới nói: “Phu nhân, để ta ẵm tiểu công tử đi.”
Thủy Nhược Vân quay đầu nhìn nàng: “Không cần, ta tự làm.”
Bà vú kia nhìn qua người hầu, thuyết phục: “Tiểu công tử cũng khá nặng, để ta ẵm đi, phu nhân bị mệt thì không tốt đâu, đến lúc đó, Lăng gia sẽ trách tội bọn ta.”
Thủy Nhược Vân không để ý tới nàng, chỉ hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?”
Đại nha hoàn trả lời: “Trong phủ đã không còn an toàn, Trần tổng quản dặn ta đưa phu nhân đi, ở trong một căn nhà nhỏ trong thành, rồi báo với Lăng đại hiệp đến đón phu nhân.”
Thủy Nhược Vân gật đầu đồng ý, lại đột nhiên đứng sững lại, nói: “Không xong rồi, đứa bé sao vậy, tiểu rồi sao?”
Bà vú Tạ vội vàng chạy tới, lại đứng sững lại, đại nha hoàn cau mày hỏi: “Sao vậy?”
Bà ta cuối đầu kiểm tra, khi bà ta đến gần cúi đầu, Thủy Nhược Vân giơ tay ném phấn lên mặt bà ta, đại nha hoàn chưa kịp nói gì đã không thể cử động.
Hai nữ nhân lần lượt ngã xuống đất, Thủy Nhược Vân ôm đứa bé, bắt gặp ánh mắt tàn nhẫn của tên người hầu. Thậm chí hắn không nhìn hai người ngã xuống đất, chỉ nhìn chằm chằm vào Thủy Nhược Vân.
Thủy Nhược Vân lạnh sống lưng, vươn tay cầm con dao trong tay áo che chở cho đứa con, hiện tại nàng phải một mình, nàng còn có một đứa con, ngày mai Việt Sơn ca ca sẽ đưa nàng lên núi chữa bệnh, bọn họ khổ tận cam lai, sẽ nhanh chóng có những ngày hạnh phúc, nàng không thể xảt ra chuyện gì được. Thủy Nhược Vân âm thầm lui về phía sau hai bước, đồng thời cũng chăm chú nhìn tên người hầu này. Nàng nhất định không thể xảy ra chuyện, nàng muốn sống, nàng tuyệt đối không khiến Việt Sơn ca ca đau lòng.
Tên người hầu kia nở nụ cười nham hiểm, đột nhiên nói: “Sơ hở ở đâu chứ?”
Thủy Nhược Vân lại lùi thêm hai bước, đầu óc quay cuồng nhanh chóng, nghĩ cách kéo dài thời giạn để chạy trốn, nàng chậm rãi đáp: “Ta vốn tưởng là Tiểu Diệp Tử, nhưng nếu trong tình huống nguy cấp như vậy, dù thế nào thì Trần tổng quản cẩn thận như vậy sao lại phái một nha hoàn đưa ta đi, dù thế nào cũng phải phái người có võ công cao cường bảo vệ. Bà vú Tạ này còn là người mà nha hoàn giới thiệu vào phủ, còn đánh ngất Tiểu Diệp Tử, đương nhiên họ cùng một giuộc rồi.”
Tên người hầu kia khẽ gật đầu: “Ừm, suy đoán rất có hợp lý, thì ra ngươi cũng có chút đầu óc.”
Thủy Nhược Vân lại nói: “Cũng không chỉ có việc này.”
“A?”
Tên người hầu dừng lại, “Còn gì nữa?”
“Tướng công ta luôn sắp xếp ám vệ ở gần, nếu ta có chuyện gì, nhất định bọn họ sẽ xuất hiện bảo vệ ta, nếu không thì khi thấy ta đi theo các ngươi, bọn họ cũng sẽ đi theo. Xung quanh không có chút động tĩnh nào, quá yên tĩnh.”
Thủy Nhược Vân nói: “Cho nên nhất định có cao thủ đánh họ bị thương rồi, nếu có người có võ công cao cường đến, sao có thể để một người hầu bình thường dễ dàng đưa ta đi trốn như vậy?”
“Ha ha ha ha, “
Tên người hầu cười to: “Được, rất tốt, xem ra trước đó ta đánh giá thấp ngươi rồi, Thủy Nhược Vân.”
Thủy Nhược Vân chăm chú nhìn hắn, trong mắt lại không che giấu được vẻ kinh hãi: “Ngươi thật là đánh giá thấp ta rồi, Đồng Thiên Sách.”
Nghe đến đây, hai mắt Đồng Thiên Sách sáng lên: “Ha ha, thật là thú vị, ngươi lại có thể nhận ra tao sao?”
“Mặc dù vẻ ngoài không giống, nhưng từ hình dáng cơ thể, biểu cảm, thần thái, giọng nói, vẫn có thể nhìn ra.”
“Ây da, chuyện này khó thật, ta thích nữ nhân thông minh, ngươi như vậy, ta thật sự không nỡ giết ngươi.”
Đồng Thiên Sách chắp tay sau lưng, đi mấy bước. Hắn nhìn thấy dáng vẻ Thủy Nhược Vân đang sợ hãi, hai chân yếu đi, nhưng lại giả vờ bình tĩnh, trong lòng thầm cười, nói: “Nếu như ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, ta bảo đảm sẽ không tổn thương ngươi cùng đứa bé này, được không?”
Thủy Nhược Vân cảnh giác nhìn hắn, hỏi: “Ngươi muốn lợi dụng ta để uy hiếp Việt Sơn ca ca sao?”
“Lăng Việt Sơn?”
Đồng Thiên Sách cười lắc đầu: “Mặc dù võ công Lăng Việt Sơn khá cao, nhưng cũng chưa thể trở đệ nhất giang hồ, ta không cần uy hiếp hắn. Nhưng hắn và ta có thù với nhau, nếu không phải vì nhát dao của hắn, ta không bị tổn thương bởi Phần Dương Ngũ Tuyệt Công, nhưng bây giờ chưa đến lúc để báo thù. Trước mắt, trong lòng ta, người còn có giá trị hơn Việt Sơn ca ca của người. Nhưng ngươi cũng đã nhắc nhở ta, nếu ngươi ở trong tay ta, ta còn có thể khiến Lăng Việt Sơn làm chút việc vặt giúp ta.”
“Ngươi nằm mơ đi, Việt Sơn ca ca tuyệt đối sẽ không giúp kẻ ác.”
Đồng Thiên Sách mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: “Được rồi, Lăng phu nhân, ngươi trì hoãn đã lâu rồi, ta không có kiên nhẫn, mau đi theo ta, nếu không, ta sợ Việt Sơn ca ca của ngươi sẽ phải khóc trước thi thể của ngươi đó.”
“Chờ, chờ một chút, ta có thể đi với ngươi, nhưng con ta phải ở lại đây.”
“Không được.”
Mặc dù Đồng Thiên Sách thấy đứa bé này khóc lóc rất phiền, nhưng có đứa bé ở đây, Thủy Nhược Vân sẽ càng bị hạn chế. Ông trời quả nhiên đang đứng về phía hắn, rõ ràng là một nguồn thuốc máu, hắn rất muốn nghiên cứu thử xem có thể nuôi tằm trên người Thủy Nhược Vân không, bọn họ sẽ có chút lo lắng nào khi điều chế độc quỷ tằm cả.
Thủy Nhược Vân giãy giụa: “Nếu con ta không thể ở lại đây, ta sẽ không đi.”
Đồng Thiên Sách tức giận hét lên, “Ngươi muốn chết sao!”
“Phu nhân!”
Một tiếng hét vang lên, chính là Tiểu Diệp Tử vừa ngất khi nãy, nàng lảo đảo đi về phía bên này, đầu còn đang chảy máu, trên mặt lấm lem, khuôn mặt tái nhợt của nàng, thật đáng sợ.
Thủy Nhược Vân thẳng lưng, lớn tiếng nói: “Nàng là nha hoàn của đứa bé, ta giao đứa bé cho nàng rồi ta sẽ đi theo ngươi, nếu ngươi muốn giết ta đã sớm ra tay rồi, cần gì phải kéo dài đến giờ. Ta cũng không muốn chết, nhưng ngươi không thể động đến con của ta.”
Đồng Thiên cau mày và cân nhắc tình hình, một nguồn thuốc máu để giải độc, so với chết thì còn hấp dẫn hơn, được rồi, lấy võ công của Thủy Nhược Vân thì nàng ta không thể thoát khỏi tay hắn. Hơn nữa càng về sau càng bất lợi, hắn phải đưa nàng ta đi càng sớm càng tốt. Thế nên Đồng Thiên Sách gật đầu, Thủy Nhược Vân đưa đứa bé cho Tiểu Diệp Tử nói: “Tiểu Diệp Tử, đưa đứa bé đi đi, đừng để bé bị thương.”
Tiểu Diệp Tử thở hổn hển, cuối cùng cũng chạy đến bên cạnh Thủy Nhược Vân, nhưng nàng không dừng lại, lao về phía Đồng thiên Sách, hét lớn với nàng: “Phu nhân, mau mau đi!”
Hành động này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đồng Thiên Sách và Thủy Nhược Vân, Đồng Thiên Sách sững sờ, nhưng Tiểu Diệp Tử đã ôm ấy hắn hắn, nàng siết chặt cánh tay và cơ thể hắn, còn cắn vào cổ hắn. Võ công của Đồng Thiên Sách cao cường, nhưng lại không đánh nàng ta, trên cổ bị đau, Tiểu Diệp Tử đang cắn chặt hắn như một con thú nhỏ.
Thủy Nhược Vân nhìn thấy một màn như vậy, không kịp suy nghĩ, xoay người ôm con chạy đi. Tiểu Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử dũng cảm, Thủy Nhược Vân nghiến răng, mắt nàng nhòe đi vì nước mắt, khi nhà của Lăng đại phu gặp nạn, nhờ Tiểu Diệp Tử ôm Duệ Nhi tránh trong lu gạo mới thoát được một kiếp, bây giờ nàng ta lại liều mạng bảo vệ nàng. Thủy Nhược Vân liều mạng chạy, vừa rồi nàng còn nghi ngờ Tiêu Diệp Tử, bên tai tràn ngập tiếng gió ù ù, đầu nóng lên, nàng cảm thấy đầu đau nhói, nàng nhất định phải sống sót, nhất định phải sống sót cùng với Duệ Nhi, nàng không thể để Tiểu Diệp Tử thất vọng.
Đồng Thiên Sách giật mình, vận công đánh nha đầu này, nhưng vẫn bị Tiểu Diệp Tử ôm chặt lấy, miệng cắn chặt không buông. Tiểu Diệp Tử biết hắn là người xấu, hắn vừa muốn hại phu nhân cũng giống như bọn người xấu giết nhà đại phu, Tiểu Diệp Tử nàng không có gì, chỉ có cái mạng này. Nàng dốc toàn lực, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: phu nhân, mau chạy đi!
Đồng Thiên Sách lay nàng vài cái, nhưng không lay được nàng, cổ đau không chịu nổi, sợ nàng cắn đứt một miếng thịt. Hắn tức giận bẻ gãy cánh tay của nàng, rắc một tiếng, làm cánh tay của nha đầu này gãy, nhưng vẫn không buông ra, nhưng hai tay của Đồng Thiên Sách đã có thể cử động, hắn bẻ gãy cánh tay của nha đầu này, vung chưởng lên cổ nàng, miệng của nàng vẫn cắn chặt hắn, Đồng Thiên Sách nhéo má nàng kéo miệng nàng ra. Đồng Thiên Sách ném Tiểu Diệp Tử lên đất, Tiểu Diệp Tử đã chết, nhưng tứ chi vẫn cứng đờ, nàng chỉ có thể dùng hết sức mạnh của mình không buông, khi ngã trên đất, vẻ mặt của nàng như hận thù và mỉa mai, dựa như thể cô ấy đang nhìn chằm chằm vào Thiên Sách.
Thủy Nhược Vân đã chạy một quãng đường dài, ba hộ vệ đến trước mặt nàng, một người bế đứa nhỏ, mấy người cùng nhau chạy tới bảo vệ nàng. Đồng Thiên Sách hơi híp mắt, vội vàng nhảy tới, trước khi có quá nhiều người tới trợ giúp, nhất định phải mang nàng rời đi.
Lăng Việt Sơn điên cuồng cưỡi ngựa đến, trong lòng rất sợ hãi, vừa đến gặp Tiết thần y không bao lâu, họ đã nhìn thấy khói dày đặc bốc lên từ hướng Nhiếp phủ, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành liền vội vàng quay lại. Trong phủ không có người ngoài, đã bố trí ám vệ, có nhiều biện pháp an ninh, chắc là nơi an toàn nhất, Nhược Nhược sẽ không sao, nàng không thể có chuyện gì.
Nhưng khi hắn điên cuồng vao phủ, hắn chỉ nhìn thấy Tiểu Diệp Tử, còn thấy hình bóng của một nha hoàn và bà vú Tạ ngã trên đất, hắn không nhìn kỹ, chỉ muốn tìm Nhược Nhược. Ở đằng xa, một bóng người với vẻ ngoài của một người hầu lao về phía Thủy Nhược Vân và mấy hộ vệ.
Thủy Nhược Vân nhìn thấy ba hộ vệ đem đứa bé đi, nàng mời thở phào nhẹ nhõm, Đồng Thiên Sách đuổi tới rồi. Hắn vươn tay muốn bắt Thủy Nhược Vân, một thị vệ bên cạnh chạy tới trước mặt nàng, bị Đồng Thiên Sách chưởng sang một bên. Thủy Nhược Vân vừa quay người, con dao trên tay chém vào mu bàn tay của Đồng Thiên Sách, Đồng Thiên Sách theo bản năng rút tay về, bỏ lỡ cơ hội bắt được nàng. Lúc này, một thị vệ khác cũng xông tới, chém ngang kiếm, muốn đỡ đòn.
Thủy Nhược Vân dang chân chạy như điên, một con tuấn mã đang lao thẳng tới, người trên ngựa hét lớn một tiếng: “Nhược Nhược!”
Là Lăng Việt Sơn!
Đồng Thiên Sách biết hắn không có cơ hội bắt sống Thủy Nhược Vân rồi, nhưng hắn ta vẫn có thể làm một việc, đó là biến nguồn thuốc máu này thành một vũng máu chết.
Đồng Thiên Sách dùng hết sức chưởng vào người Thủy Nhược Vân, Lăng Việt Sơn ở trên ngựa có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn tức giận hét lớn, bay lên cao, lợi dụng đà đang tiến về phía trước của con ngựa, dùng toàn lực đánh ra một chưởng, thân thể khổng lồ của con ngựa bị đấm bay với tốc độ khó tin, chạy giữa Thủy Nhược Vân và Đồng Thiên Sách, ngẫu nhiên chặn được cái chưởng đó, nhưng sức mạnh Thiên Kim Ấn của Đồng Thiên không phải nhỏ, con ngựa hí lên đâu đơn ngã xuống, Thủy Nhược Vân cũng bị trúng lực chưởng đó làm cơ thể bay lên, Lăng Việt Sơn bay đến, trước khi nàng ngã xuống đất thì hắn đã đón được nàng.
Thủy Nhược Vân hộc máu, chưa kịp nói gì đã ngã vào trong lòng Lăng Việt Sơn.