Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 18



Thủy Nhược Vân bị bệnh, cả đường đi đều mê man, phát sốt nhẹ, ngủ không ngon dậy không được, được khiêng từ căn nhà gỗ trong rừng lên xe ngựa, sau đó khiêng từ xe ngựa đến nhà trọ, mà không biết gì cả. Nàng ngủ cho đến khi cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo đang bắt mạch cho mình, nàng đột ngột bị đánh thức. Trong vô thức, nàng giật tay, co vai và trốn đi. Khi nhìn kỹ, đó là một ông già nhỏ người với chòm râu dê mặc áo màu xanh lá cây.

“Nhược Nhược.”

Bên cạnh ông già nhỏ người, Lăng Việt Sơn đang đứng. Thấy nàng tỉnh lại, vui mừng chạy tới, sờ sờ mặt và trán nàng: “Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, nàng làm ta sợ chết khiếp.”

Ông già cười tủm tỉm: “Cô nương này không sao, lát nữa uống hết thuốc, uống ba lần là khỏi. Về phần cái kia…”

“Hồ đại phu, nếu không ông giúp tôi nhìn xem thuốc nấu thế nào là tốt nhất đi?”

Lăng Việt Sơn cắt ngang lời ông ta. Vị đại phu già sửng sốt, gật đầu hiểu ý rồi đi ra ngoài.

Thủy Nhược Vân ưu nhã ngáp một cái, ngồi dậy: “Đây là đâu?”

Lăng Việt Sơn đưa tay ra để giúp nàng, ngay lập tức kéo nàng vào lòng. “Đây là nhà trọ, chúng ta đang ở trấn An Thạch, ca ca nàng đi tìm Vương Sở Doanh, hai ngày nữa sẽ trở lại.”

“Sở tỷ tỷ, tỷ ấy…”

Thủy Nhược Vân vẫn còn có chút bối rối khi nghĩ về hai ngày vừa qua. Nhưng nàng biết rằng nếu nàng giải thích rõ ràng những gì đã xảy ra, thì sẽ giúp Lăng Việt Sơn và ca ca nàng giải quyết vấn đề.

“Tối hôm đó, ta và Sở tỷ tỷ cùng nhau chạy vào rừng, nam nhân có đôi mắt đáng sợ đó luôn đi theo chúng tôi. Ta không nhìn thấy đôi mắt của hắn cho đến khi ta ở trong nhà, trước đó, ta chỉ nhìn thấy chiếc áo choàng đen của hắn. Chúng tôi tiếp tục chạy, nhưng chúng tôi không thể thoát khỏi hắn. Sau đó, một vài người của hắn đi ra, tất cả đều mặc áo choàng đen, giống như Đại Đạo Dạ Hương. Việt Sơn ca ca, không phải Đại Đạo Dạ Hương chỉ có hai người thôi sao? Sao lại có thêm vài người nữa.”

Lăng Việt Sơn vỗ đầu nàng: “Đó không phải là Đại Đạo Dạ Hương.”

Sắc mặt tiểu nhân nhi cay đắng, y phục của họ đều giống nhau, trời đã tối, giọng nói rất rõ: “Dù sao thì mấy người đến sau cũng định bắt chúng tôi. Ta và Sở tỷ tỷ đánh nhau với bọn chúng, nhưng không đánh được nên bị bắt. Nam nhân mặc áo choàng đen với đôi mắt xanh đã lấy một viên thuốc và nhét vào miệng ta, người kia bóp cổ ta và bắt ta nuốt xuống.”

Nói đến đây, đôi mắt đáng thương nhìn Lăng Việt Sơn: “Có phải thuốc độc không?”

Lăng Việt Sơn ôm chặt lấy nàng: “Có độc, đừng sợ, Việt Sơn ca ca nhất định sẽ tìm ra thuốc giải, cứu nàng.”

“Lúc nuốt vào, ta rất sợ hãi, nhưng sau một thời gian dài không có chuyện gì xảy ra. Sau một thời gian, ta không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Sau đó, hai người bắt đầu động tay với Sở tỷ tỷ, ta muốn liều mạng để chiến đấu nhưng họ đã điểm huyệt ta, ta không thể di chuyển, ta nghe thấy tiếng Sở tỷ tỷ khóc, mấy tên Đại Đạo Dạ Hương đó thật tồi tệ.”

Tiểu nhân nhi buồn bã rơi nước mắt. Nàng tiếp tục: “Sau đó, một nam nhân mặc áo choàng đen khác đến, hắn đã chiến đấu với họ và giết chết hai người đã bắt nạt Sở tỷ tỷ. Lúc này, nam nhân có đôi mắt màu xanh lao tới, họ đánh nhau một lúc lâu. Sau đó, nam nhân đó mặc áo choàng đen đã bị bắt.”

“Sau đó, một vài người trong số họ đã đưa ba chúng tôi cùng nhau đến căn nhà gỗ đó. Sở tỷ tỷ và ta bị nhốt trong căn nhà gỗ đó. Nam nhân mắt xanh và nam nhân mặc áo choàng đen đến cuối cùng đã ở rất xa bên ngoài. Không biết họ đang làm gì, ta nằm ở đó vẫn nghe được tiếng kêu la của họ, dường như rất thống khổ, chúng ta rất sợ hãi. Sau tiếng động đó, không biết tên mắt xanh kia đi đâu. Bên ngoài cũng không có người, Sở tỷ tỷ nằm đó xem xét, liền lén đi ra ngoài nói mau đến nhìn tên áo choàng đen. Tỷ ấy ra ngoài rồi không thấy quay lại nữa.”

“Sau đó, tên mắt xanh đó vào nhà. Ta sợ đến mức co rúm người lại. Lúc đó ta cảm thấy khó chịu. Hắn nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi đột ngột đi ra ngoài. Ta chỉ ở đó và không dám cử động. Rất lâu, rất lâu sau, ngươi cùng ca ca đã tới.”

Lăng Việt Sơn cảm thấy vô cùng thương xót, Nhược Nhược đáng thương của hắn đã phải chịu đựng rất nhiều, hắn ôm nàng và an ủi: “Đừng sợ hãi, ta ở đây rồi. Ca ca nàng đi tìm Sở tỷ tỷ của nàng rồi, nàng sẽ ổn thôi. Chúng ta chờ ở đây, nàng đừng lo lắng.”

Đang nói chuyện, cửa bị gõ nhẹ hai lần, Lăng Việt Sơn đáp, cửa bị đẩy ra, một thiếu nữ hai mắt ngấn nước đi vào, lông mày trăng khuyết cùng đôi mắt to, trắng trẻo thanh tú, khiến người ta nhìn vào thấy rất thoải mái. Cầm bát thuốc, nàng ngọt ngào nói: “Lăng công tử, thuốc của cô nương đã chuẩn bị xong, gia gia bảo ta mang tới.”

Lăng Việt Sơn mỉm cười với nàng, liên tục cảm ơn nàng, vươn tay nhận lấy thuốc, đưa đến bên miệng Thủy Nhược Vân: “Nào, Nhược Nhược, uống thuốc đi.”

Thủy Nhược Vân thấy hắn cười với nàng ta dịu dàng như vậy, trong lòng như có tảng đá lớn chặn lại. Cúi đầu uống một ngụm lớn, lưỡi đắng tê dại, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi nhăn lại. Cô nương kia che miệng cười khẩy, đôi mắt cong long lanh. Thủy Nhược Vân nghiến răng một hơi uống cạn. Lăng Việt Sơn không ngừng khen ngợi nàng ngoan. Thủy Nhược Vân đắng muốn khóc, vén chăn lên che mình lại.

Lăng Việt Sơn nhẹ nhàng hỏi, “Đã đến lúc nghỉ ngơi.”

“Ừm”

“Vậy lát nữa ta đến gặp nàng, ngủ ngon.”

Sau đó, hắn cùng cô nương kia ra ngoài.

Thuốc kia rất khó uống, Thủy Nhược Vân nằm trên giường tức giận nghĩ, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt. Gặp cô nương xinh đẹp rồi thì không quan tâm đến ta, ta bệnh cũng không bồi ta, thật xấu ca.

Nàng căng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng không nghe thấy gì. Một lúc lâu sau, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lăng Việt Sơn ngoài cửa sổ: ” Hồ cô nương, xin chờ chút.”

Thủy Nhược Vân vội vàng đứng dậy, nghiêng người đến bên cửa sổ để nhìn trộm, và nhìn thấy cô nương và đại phu già vừa rồi đứng dưới cửa sổ, Lăng Việt Sơn quay mặt về phía họ. Hắn thì thầm điều gì đó vào tai nàng, nàng có vẻ xấu hổ, quay lại nhìn đại phu già, sau đó che miệng cười và gật đầu với Lăng Việt Sơn. Lăng Việt Sơn vui mừng khôn xiết, vui vẻ đi theo hai người họ.

Sau khi Thủy Nhược Vân nhìn thấy tất cả những điều này, nàng hung hăng giậm chân, ngồi phịch xuống ghế, nước mắt không ngừng rơi xuống, thuốc sao lại đắng như vậy, thật sự đáng ghét. Nàng hung hăng lau nước mắt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ lem luốc trong chiếc gương đồng lớn, a, nàng chạy tới, nhìn đến gần gương, dùng tay áo lau mặt thật mạnh. Nhìn thấy người trong gương có khuôn mặt nhếch nhác, bẩn thỉu, mí mắt sưng húp, những sợi tóc lòa xòa trên vai, cơ thể được bao bọc trong bộ y phục nam nhân tồi tàn.

Nàng nhanh chóng lục lọi trong phòng, may mắn thay, trong tủ có quần áo  sạch của nữ nhi. Gọi tiểu nhị qua mang nước nóng tới, nàng tắm rửa từ trong ra ngoài ba lần.

Vừa tắm xong, nàng thay y phục, xe vài miếng vải bông và chăm sóc bản thân, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, đang dùng khăn lau tóc thì Lăng Việt Sơn quay lại.

Vừa vào cửa, hắn liền thấy trong phòng bừa bộn, sau bình phong còn bốc khói, dưới đất có vết nước. Mái tóc dài của Thủy Nhược Vân ướt và nhỏ giọt. Lăng Việt Sơn đột nhiên trở nên lo lắng, ném những thứ hắn đang mang lên bàn, kéo chiếc khăn vải lớn lên đầu nàng và vò tóc nàng thật mạnh. hắn giáo huấn: ” Sao nàng lại tắm rửa, nàng đâu phải trẻ con? Nếu tóc ướt để bị bệnh thì phải làm sao, đến lúc đó sẽ đau đầu đó.”

Tay hắn chà sát da đầu của nàng nhưng nàng lại cảm thấy vui trong lòng.

Nàng chu miệng cãi lại: “Ta bẩn muốn chết, gội đầu sẽ không sao.”

Hắn cong ngón tay gõ lên vầng trán nhỏ nhắn của nàng: “Sao lại không, ta đã hỏi đại phu rồi.”

“Cái gì? Ngươi hỏi đại phu cái này sao?”

Cái đầu nhỏ giãy giụa chui ra khỏi khăn vải.

“Đúng vậy.”

Bàn tay to lại che lấy đầu nàng, cố gắng chà sát. “Ta là người thô lỗ, ở trên núi chưa từng nghe nói chuyện này, nàng lại nói không rõ ràng, ta tự nhiên sẽ tự đi tìm hiểu. Nếu không sao có thể chuẩn bị những thứ đồ ấy cho nàng.”

Vừa xấu hổ vừa lo lắng, Thủy Nhược Vân hét lớn: “Sao có thể hỏi đại phu, lão già đó…”

Sau khi mái tóc dài được dùng khăn vải lau khô, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng lo lắng, Lăng Việt Sơn không nhịn được cúi người hôn một cái: “Ta không hỏi đại phu, ta hỏi cô nương kia.”

Gương mặt thơm tho sau khi tắm xong, hắn lại hôn thêm một cái nữa.

Nàng cúi đầu xấu hổ sau khi bị hôn, không nói gì. Một lát sau: “Ngươi lau lâu rồi, đủ rồi.”

“Không được, vẫn còn rất ướt, lau lại đi, nếu không sẽ đau đầu, lần sau đừng như vậy nữa, ta phải quản nàng mới được, nếu không chú ý sẽ không an tâm.”

Cái miệng nhỏ nhắn mím lại, âm thầm vui vẻ, tắm rửa thật tốt.