Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 20



Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Lăng Việt Sơn và lão gia nhà họ Thủy Thủy có bầu không khí căng thẳng. Lo lắng cho sự an toàn của con mình, Thủy Thanh Hiền vất vả đuổi đến, khi đến nhà trọ ông tìm không thấy nữ nhi, vô cùng lo lắng ra ngoài tìm, đi một vòng lớn lại nhìn lên trên cây, thì thấy nữ nhi đang bị một thiếu niên khinh bạc, mặc dù cảnh tượng dường như cũng không phải dùng nhiều sức nhưng cũng đủ khiến lão gia nhà họ Thủy nổi trận lôi đình.

Dưới sự giám sát của lão gia nhà họ Thủy, Lăng Việt Sơn đã mang Thủy Nhược Vân đến gặp Thủy Thanh Hiền. Nhớ đến cảnh tượng bị cha nàng nhìn thấy, lại thêm vẻ mặt tức giận, Thủy Nhược Vân lo lắng đổ mồ hôi, nàng xoắn áo, cúi đầu không biết nên nói gì. Thủy Thanh Hiền hừ lạnh một tiếng, mắng nàng rồi bảo nàng trở về phòng ở yên đó, cho rằng trước tiên phải xử lý tiểu tử này, sau đó mới tính sổ với nàng. Nàng lo lắng nhìn Lăng Việt Sơn, muốn nói lại thôi. Lăng Việt Sơn vỗ nhẹ vào vai nàng, nhẹ nhàng nói: “Không sao, nàng về trước đi.

Mặc dù Thủy Thanh Hiền là cha của Nhược Vân, nhưng khi ông mắng nàng, khiến tiểu nhân nhi sợ hãi như vậy, Lăng Việt Sơn vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Thủy Nhược Vân bước từng bước, cúi đầu chậm rãi bước đi, lén lút liếc nhìn Lăng Việt Sơn, hắn mỉm cười với nàng và vẫy tay trấn an nàng. Nàng lại liếc nhìn Thủy Thanh Hiền, ông không nhìn nàng mà chỉ hằn học nhìn chằm chằm Lăng Việt Sơn, nàng lo lắng và sợ hãi, dù bước chậm như thế nào, nàng vẫn tiến vào cửa nhà trọ.

Khi Thủy Nhược Vân đã không còn ở trong tầm mắt, Lăng Việt Sơn mới thu hồi ánh mắt, nghiêm mặt nhìn Thủy Thanh Hiền. Thủy Thanh Hiền trầm mặc, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm hắn một hồi, đột nhiên nói: “Đi theo ta.”

Nói xong, liền đi vào nhà trọ, tiểu tử thối này, đúng là như lời Trọng Sở nói, có chút dũng khí, việc nhà này tốt hơn là trở về nhà rồi nói.

Hai người trở về phòng, trên đường đi Lăng Việt Sơn, mới phát hiện lão gia nhà họ Thủy dẫn theo không ít người, bọn họ đã sắp xếp bố trí vô cùng kỹ càng, một số vị trí trọng yếu xung quanh nhà trọ, chỗ ăn, lầu trên phòng khách đều đã có người ở, những gương mặt xa lạ, hắn thầm nghĩ “gừng càng già càng cay”. Khi hắn đang suy nghĩ, Thủy Thanh Hiền ổn định ngồi xuống, trầm giọng hỏi hắn: “Tiểu tử, nhà ngươi thế nào?”

Lăng Việt Sơn cau mày: ” Lăng Việt Sơn, không có cha mẹ, từ nhỏ được sư phụ nuôi dưỡng. Ba tháng trước xuống núi. Ta nghĩ chuyện này lão gia nhà họ Thủy đều biết cả rồi. Cho dù Trọng Sở huynh khi báo tin có thể không rõ ràng lắm nhưng chắc Thủy lão gia cũng đã phái người đi điều tra rồi. Nếu Thủy lão gia không biết ta thì vừa rồi chắc đã ra tay với ta rồi.”

“Hừm, ngươi là người có lý.”

Thủy Thanh Hiền xác thực đã đọc qua thư của Thủy Trọng Sở nói về Lăng Việt Sơn, hắn lập tức phái người đi điều tra Lăng Việt Sơn. Nhìn bề ngoài, lai lịch và cuộc sống của chàng trai trẻ này quả thực rất đơn giản. Đến nỗi ông và nữ nhi bảo bối của mình, Thủy Thanh Hiền không nghĩ đến sẽ có một màn ra mắt đặc sắc, kích thích như vậy.

“Ta không ra tay với ngươi không có nghĩa là ngươi có thể ra tay với nữ nhi nhà ta, chỉ bằng việc khi nãy ngươi khinh bạc nàng, ta đã có thể giáo huấn ngươi rồi.”

“Ta thích Nhược Nhược, ta muốn cưới nàng!”

“Chỉ bằng ngươi?”

Thủy Thanh Hiền hừ lạnh một tiếng, bất mãn với thái độ hung hang của tiểu tử thô lỗ này. Không đề cập đến chuyện khác, chỉ giọng điệu và vẻ mặt này, làm sao có thể là thái độ nói chuyện với nhạc phụ tương lai. Hắn lại không có của cải, muốn gì cũng không có! Tuổi nhỏ, tóc còn chưa mọc đủ! Cưới sao? Dựa vào cái gì?

Lăng Việt Sơn cau mày đến mức có thể giết muỗi, hắn nghiêm túc hỏi: “Tại sao ta không thể?”

Hắn cố gắng suy nghĩ xem những hôn lễ trong thôn có gì đặc biệt không? Trong thôn, Điền đại thúc, Trương thẩm, hai nhà này, không phải muốn gả nữ nhi nhà mình cho hắn sao, khi ấy hắn không để ý, không hiểu con rể là thế nào, chỉ đùa cợt bỏ chạy. Vì sao nhà khác có thể nhận hắn làm con rể, nhà họ Thủy lại không được?

“Tiểu tử, nữ nhi nhà ta từ nhỏ đã là cành vàng lá ngọc, ma ma, nha đầu hầu hạ trước sau, trong phủ lớn sân rộng, thức ăn, quần áo đều là thứ tốt nhất. Một tiểu tử sống nơi rừng núi như ngươi lấy cái gì mà nuôi nàng? Sống trong gian nhà sơ sài, săn thú rừng, mặc vải thô sao? Sinh bệnh thì lấy đâu ra canh, ra thuốc uống?”

Thủy Thanh Hiền càng nói càng tức giận, nói ra một tràng dài những điều chứng minh Lăng Việt Sơn khờ khạo lại vọng tưởng. Cuối cùng ác độc nói thêm một câu: “Ngươi muốn làm con rể nhà họ Thủy ta để sau này giàu sang phú quý, địa vị cầm chắc trong tay sao?”

Lăng Việt Sơn đột nhiên bị đả kích, những điều Thủy Thanh Hiền đưa ra, hắn căn bản chưa từng nghĩ đến, cũng không cách nào tiếp nhận được. Để bảo bối Nhược Nhược của hắn ở trong căn nhà tồi tàn với một cái chăn bông, rau xào lạnh lẽo, bánh bao khô khan, làn da mịn màn lại bị bao phủ bởi y phụ thô sơ,…Không được, nếu ai dám ngược đãi Nhược Nhược của hắn như vậy, hắn nhất định đánh chết người đó. Hắn lấy gì nuôi Nhược Nhược đây. Đúng rồi, nếu cưới Nhược Nhược, nàng là tất cả của hắn, dựa vào một mình hắn nuôi, quan tâm, chăm sóc nàng, sao hắn lại khờ dại đến mức chưa từng nghĩ qua chuyện này. Hắn chỉ biết mình thích nàng, thích đến mức không nhìn thấy nàng sẽ lo lắng, nghĩ nàng muốn làm gì, có đói hay không, có vui hay không. Bây giờ đối mặt với khuôn mặt nghiêm nghị của Thủy lão gia, nhưng tâm trí hắn chỉ có chuyện vừa nãy Nhược Nhược bị mắng về pòng, hiện tại nhất định rất đau lòng, nàng sẽ lo lắng cho hắn, chỉ điều đó thôi cũng làm hắn khó chịu..

Thủy Thanh Hiền nhìn Lăng Việt Sơn sắc mặt xanh mét tái nhợt, đứng thẳng người, ông biết người này đã trúng chiêu rồi, ông biết bản thân mình khắc nghiệt thế nào khi ông thẳng thắng nói những chuyện này, biết bao nhiêu hậu bối đều căng thẳng khi giao chiến trực diện với ông, đến người trẻ tuổi hợp ý như Trần Kiếm Phi cũng phải cẩn thận, ông biết lời nói của mình thẳng thắng và gây tổn thương thế nào, nhưng mà, nếu cửa này cũng qua không được thì…

“Ta thật sự chưa từng nghĩ nhiều như vậy, ta quá ngây thơ rồi. Nhưng ta tuổi trẻ cường tráng khỏe mạnh, có võ công, không ngu ngốc, lại chịu cực được, sao ngươi biết sau này ta không thể cho Nhược Nhược cành vàng lá ngọc, phủ lớn vườn rộng? Ta từng nhận lời với Nhược Nhược, càng muốn gì ta đều sẽ cho nàng, ta nói được làm được. Ta yêu nàng thật lòng, sẽ không ít hơn nhà họ Thủy các ngươi nửa phần.”

Lăng Việt Sơn thẳng lưng và nhìn thẳng vào Thủy Thanh Hiền.

Thủy Thanh Hiền cẩn thận nhìn hắn một cái, cuối cùng nói: ” Kiến thức ngươi không nhiều, nói chuyện hoa ngôn xảo ngữ, dỗ nữ nhi ta thì được, ta thì không như vậy. Nếu như ngươi có bản lĩnh, thì nhanh chóng uy danh thiên hạ đi rồi nói tiếp với ta. Trước mặt, phải giải cục diện trước mắt đã.”

Lúc này, người hầu nhà họ Thủy gõ cửa đi vào, nói: “Lão gia, Tiết thần y đã tới.”

Thủy Thanh Hiền lập tức đứng dậy chào đón và nói với Lăng Việt Sơn: “Tiết thần y là đệ tử chân truyền của Vân Vụ lão nhân nổi danh trên giang hồ, y thuật rất cao. Để xem độc Bách Nhật Phệ Tâm Tán là gì đi.”

Lăng Nguyệt Việt Sơn gật đầu theo sát, trong lòng thầm bực mình cái gì cũng không biết, không giúp được gì.

Thủy Nhược Vân đang ngồi trong phòng cảm thấy lo lắng, không biết cha sẽ làm khó Lăng Việt Sơn như thế nào, nhưng khi nghe cha gọi ngoài cửa, nàng vội vàng mở cửa, đầu tiên nhìn thấy là Lăng Việt Sơn phía sau Thủy Thanh Hiền, đôi mắt hắn đảo quanh, khi nhìn thấy nàng thì mỉm cười và chớp mắt. Tiểu cô nương thở phào nhẹ nhõm, chắc không sao đâu. Nhìn thấy Thủy Thanh Hiền và Tiết Tùng ở bên cạnh, nàng ngoan ngoãn gọi: “Cha, Tiết thúc thúc.”

Tiết Tùng đã ngoài bốn mươi, ngoài y thuật giỏi ra thì lòng tốt của hắn cũng khiến nhiều người yêu mến, hắn đã đến Thủy phủ vài lần, và rất thích Thủy cô nương dễ thương và ngoan ngoãn này. Lập tức, tới bên cạnh Thủy Nhược Vân, cười nói: “Thủy nha đầu, đã lâu không gặp, lại cao hơn rồi.”

Thủy Thanh Hiền đến chỗ Thủy Nhược Vân và nói: “Nghe nói tên mắt xanh kia cho con uống gì đó, để Tiết thúc thúc kiểm tra thử xem.”

Thủy Nhược Vân vâng lời ngồi xuống và để Tiết Tùng bắt mạch. Một lúc lâu sau, Tiết Tùng bắt mạch xong, nhưng hắn không nói gì, chỉ ra hiệu cho trợ thủ phía sau, trợ thủ đi tới, mở một bao vải ra, lộ ra một hàng kim châm, dài ngắn, dày mỏng, ước chừng mười cây. Thủy Nhược Vân vừa nhìn liền xanh mặt. Tiết Tùng cười nói: “Thủy nha đầu đừng sợ.”

Sắc mặt Thủy Thanh Hiền ở một bên rất khó coi, Tiết Tùng bắt mạch cũng không tra ra được gì, xem ra trúng độc không bình thường. Lăng Việt Sơn không biết tình hình, hắn thật sự muốn hỏi mạch của nàng có vấn đề gì, nhưng Thủy lão gia đã không nói gì, hắn chỉ có thể cố gắng chịu đựng và chỉ cẩn thận nhìn chằm chằm vào Tiết Tùng chọn ra ba cây kim, ra phía sau Thủy Nhược Vân, nhanh chóng châm hai cây kim vào huyệt đạo của nàng, Thủy Nhược Vân đau xót, nhịn không được hừ một tiếng, Lăng Việt Sơn lo lắng bước một bước về phía nàng. Tiết Tùng vòng ra trước mặt Thủy Nhược Vân, an ủi: “Đừng căng thẳng, Tiết thúc cần châm một cây nữa, nhắm mắt lại, thả lỏng, một lát sẽ tốt.”

Thủy Nhược Vân liếc kim châm trong tay, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Tiết Tùng châm một kim vào huyệt khác trên người nàng. Trong chốc lát, ba cây kim bạc đều biến thành đen kịt. Khuôn mặt của Tiết Tùng trở nên nghiêm túc, hắn định bước tới rút kim, nhưng Thủy Nhược Vân đột nhiên mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ nhăn lại và tỏ vẻ đau khổ, trái tim của Tiết Tùng thắt lại, hắn bước tới bắt mạch của nàng, sau đó hắn nhanh chóng điểm vào huyệt thiên trung, huyệt kì môn của nàng, nhẹ nhàng truyền nội lực đến các mạch, Thủy Nhược Vân đau đến mức không thể kêu lên, cuối cùng nôn ra máu đen và suýt ngã xuống đất. Lăng Việt Sơn sải bước về phía trước và ôm nàng vào lòng. Chỉ chốc lát sau, sắc mặt Thủy Nhược Vân tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, yếu ớt. Tiết Tùng rút kim châm, Lăng Việt Sơn ôm nàng lên giường đặt nàng nằm xuống, trong lòng vô cùng đau đớn.

Tiết Tùng liếc nhìn Thủy Thanh Hiền, hai người đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy giọng nói mềm mại của Thủy Nhược Vân: “Tiết thúc, con bị sao vậy, thúc không thể nói trước mặt con sao?”

Lăng Việt Sơn vuốt ve khuôn mặt của nàng: “Nhược Nhược, hãy nghỉ ngơi thật tốt và đừng suy nghĩ nhiều.”

Thủy Nhược Vân lần này không nghe hắn dỗ dành, nói với Thủy Thanh Hiền: “Cha, nếu con thật sự phải chết, con cũng muốn rõ ràng, cha đừng giấu giếm con, khiến con cảm thấy khó chịu.”

Cho đến lúc này, nàng mới chợt nhận ra mạng sống của mình đang ngàn cân treo sợi tóc. Tuy rằng lúc trước nàng nuốt độc, cũng không ngứa không đau, Lăng Việt Sơn lại chăm sóc, dỗ dành nàng, nàng thật sự không có cảm giác mình trúng độc sắp chết.

Nghe lời của nàng, Thủy Thanh Hiền gật đầu với Tiết Tùng. Hai người quay người lại, Tiết Tụng nói với Thủy Nhược Vân: “Thủy nha đầu, Tiết thúc không lừa con, độc này rất kỳ quái, không có trong huyết mạch nhưng khi dùng kim châm thử thì đúng là có độc. Vừa rồi, dùng kim châm tác động, làm cho độc chuyển hướng mới khiến con đau đớn phát độc. Tiết thúc tạm thời bức ra một ít, nhưng vẫn chưa thể giải quyết hết. Nhưng chỉ cần con không để ngoại lực tác động, tâm trạng ổn định, không sinh bệnh, không mệt mỏi thì tạm thời không cần lo về mạng sống. Tiết thúc sẽ có cách, con đừng sợ.”

Thủy Nhược Vân ngước mắt từ khuôn mặt của Tiết Tùng đến Thủy Thanh Hiền, rồi nhìn Lăng Việt Sơn đang nắm tay nàng, lòng bàn tay to của hắn hơi lấm tấm mồ hôi, nàng không thể nhịn được nữa, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Vậy thì, con đi ngủ trước, cảm ơn tiết Thúc.”