Thủy Thanh Hiền không còn lời nào để nói với tên tiểu tử thô lỗ này, đối với nữ nhi của mình cũng không còn đường lựa chọn, bởi vì khi ông nói mọi chuyện cho Thủy Nhược Vân thì bị nàng phản đối. Vốn là quyết định hai ngày sau, Lăng Việt Sơn sẽ sắp xếp đi Đại Lý, Chung Khải Ba đi cùng hỗ trợ, còn Thủy Thanh Hiền sẽ đưa Thủy Nhược Vân về nhà dưỡng bệnh chờ thuốc giải, Thủy Trọng Sở cũng đã trở về, vẫn chưa tìm được Vương Sở Doanh, lần này quay về để tìm thêm nhân lực, mở rộng phạm vi tìm kiếm. Cùng lúc đó sắp xếp ám vệ theo dõi Tây Nha Thác, hy vọng khi theo dõi hắn sẽ tìm được thuốc giải hoặc tìm thêm nhiều tin tức, mặt khác Tiết Tùng cũng tăng tốc nghiên cứu để tìm cách giải độc, đồng thời tăng thêm người canh giữ Đại Đạo Dạ Hương, một mặt đề phòng hắn trốn thoát mặt khác ngăn cản người khác đến cứu hắn. Mọi thứ đã được sắp xếp và mọi người đã vào vị trí. Nhưng tiểu cô nương Thủy Nhược Vân không chịu nghe theo sắp xếp này, nàng suy nghĩ rất lâu và nói Thủy Thanh Hiền mình muốn đến Đại Lý cùng Lăng Việt Sơn.
“Nếu Việt Sơn ca ca không kịp trở về thì sao? Con ở nhà chờ, không bằng đi cùng hắn, hắn vừa lấy được con có thể uống thuốc liền, chẳng phải như vậy tốt hơn sao?
Tiểu cô nương cảm thấy rằng mình đang nói rất hợp lý.
“Nói nhảm cái gì vậy, sức khỏe hiện tại của con sẽ không chịu nổi trên đường đi, hơn nữa Tiết thúc của con cũng đang nghĩ biện pháp, nói không chừng chúng ta có thể trực tiếp lấy thuốc giải từ Tây Nha Thác. Con ở nhà dưỡng thương là cách an toàn nhất.”
Thủy Thanh Hiền trực tiếp từ chối yêu cầu vô lý này mà không hề nghĩ ngợi.
“Nhưng, nếu cuối cùng con cũng chết thì sao? Con phải nằm ở nhà đến chết. Con không làm được gì hết, con, con không cam lòng.”
Thủy Nhược Vân được ôm trong vòng tay của cha mình nhưng vẫn cảm thấy rất buồn.
“Đừng nói càn, phụ thân sẽ không để cho con chết, phụ thân chỉ có một nữ nhi bảo bối là con thôi.”
Nữ nhi này là do nữ nhân hắn yêu nhất sinh ra cho hắn. Tiêu Vân Nhi, đó là nỗi đau đớn nhất trong cuộc đời của hắn. Năm đó hắn trẻ tuổi bồng bột, trong lòng chỉ muốn trèo cao, nghe theo lời cha mẹ thành thân với thê tử hiện tại, Lâu Cầm, bỏ qua tình cảm với Tiêu Vân Nhi, làm nàng ngậm nước mắt thành thân với người khác, còn bị nhà chồng ngược đãi. Nhưng nàng dũng cảm chạy thoát, tìm một cuộc sống khác, không ngờ gặp lại Thủy Thanh Hiền. Thủy Thanh Hiền công thành danh toại không kiềm chế được nên đã cưới nàng về nhà, chính vì vậy tạo thành cuộc sống vợ chồng ba người đau khổ.
Ông biết Tiêu Vân Nhi yêu ông, nhưng nàng không vui, yếu ớt bệnh tật nhưng lại nhất quyết sinh đứa con gái này cho ông, một thời gian sau, nàng liền mất, hắn đau lòng đặt tên cho nữ nhi là Nhược Vân, nhưng vì nàng có ngoại hình giống mẹ mình nên ông không dám nhìn nàng nhiều, ông đã xem nhẹ nữ nhi này, xem nhẹ thê tử kết tóc Lâu Cầm, cũng xem nhẹ Trọng Sở, đứa con do ông cùng Lâu Cầm sinh ra. Khi một gia đình không còn là một gia đình, nỗi buồn bao trùm lên. Chính tiểu cô nương khả ái này đã kéo họ lại gần nhau nữa, ông sẽ mãi mãi nhớ kỹ ngày giỗ của Tiêu Vân Nhi, ông vô cùng đau buồn, ôm lấy đứa con gái 5 tuổi khóc lóc thảm thiết, kể cho nàng nghe về mẹ ruột của àng, nói về sự hối hận của mình.
Thủy Nhược Vân dùng đôi tay nhỏ bé mềm mại lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi ông: “Phụ thân, lúc đầu cha hối hận vì đối xử không tốt với mẹ, sau này khi về già, có phải cũng sẽ hối hận vì đối xử không tốt với đại nương không?”
Lúc đó ông đã chết lặng. Sau đó, Thủy Nhược Vân nói với ông: “Con và ca ca chỉ có một mẹ một cha, rất ít, vì vậy phải thật khỏe mới được. Mẹ ở trên trờ trời sẽ phù hộ cả nhà chúng ta đều khỏe.”
Khi đó nàng còn nhỏ, không biết thế giới người lớn ích kỷ chỉ quan tâm đến bản thân, tranh đấu, xấu xa, chỉ có một điều ước nhỏ nhoi giản dị: cả nhà đều khỏe. Nàng đã dùng đôi tay của mình để gắn kết cả gia đình lại với nhau, ngay cả Lâu Cầm, người ban đầu đã phản đối nàng một cách quyết liệt, cuối cùng cũng coi nàng như con ruột của mình. Nàng là bảo bối của cả nhà.
“Cha, con chỉ là không muốn khi chết đi sẽ hối hận, sao không thể dũng cảm, ngắm nhìn sông núi, ngao du thiên hạ, nếu như con còn có cơ hội, con sẽ muốn về nhà. Không phải bây giờ con chỉ còn sống được 100 ngày thôi sao? Không, còn chưa đến một trăm ngày nữa.”
Thủy Nhược Vân kéo vạt áo của cha mình.
Thủy Thanh Hiền xoa đầu nàng: “Cha biết con ham chơi, nhưng cha không biết con ham chơi đến mức liều mạng như vậy.”
“Cha, trước đây con rất ham chơi, nhưng bây giờ, con chỉ muốn tồn tại.”
Thủy Thanh Hiền cảm thấy có thứ gì đó chặn ngang cổ họng, hai mắt nóng lên. Nữ nhi ngây thơ của hắn chưa tròn 15 tuổi, còn nhỏ như vậy mà chỉ muốn tồn tại. Là một người cha, ông không dám đảm bảo liệu nàng có thể thật sự cứu sống mình hay không. Hai cha con trò chuyện rất nhiều, cuối cùng Thủy lão gia cảm thấy mình sắp bị thuyết phục, ông hỏi: “Nhưng cha vẫn không yên tâm, làm sao bây giờ?”
“Cha, Việt Sơn ca ca rất giỏi võ công, còn lợi hại hơn cả ca ca, hắn đã cứu ta hai lần.”
Trong mắt nữ nhi hoàn toàn là tình cảm và sự tin tưởng. Hai má hồng hào, nhỏ giọng nói: “Hắn đối xử với ta tốt lắm.”
Ai, đúng là nữ nhi lớn không thể giữ, Thủy Thanh Hiền nhìn mặt nữ nhi hồng hào xấu hổ, lại nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc của Lăng Việt Sơn khi nói bản thân sắp có tiền, có thể nuôi được Nhược Nhược, hắn có chút không chịu nổi.
Thủy cô nương Thủy gia cuối cùng cũng thuyết phục được Thủy lão gia, nhưng không nghĩ đến tiểu hiệp Lăng Việt Sơn lại từ chối Thủy Thanh Hiền rất kiên quyết. “Tuyệt đối không được, nếu trên đường đi có gì nguy hiểm, ta…”
Lăng Việt Sơn không dám nghĩ nữa. “Nhược Nhược, ngoan nha, ta sẽ nhanh chóng trở về, nàng chờ ở nhà, ta nhất định sẽ mang thuốc giải trở về.”
“Nếu như ta bị phát độc sớm, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì làm chậm trễ, trở về không thấy ta thì làm sao?” Một loạt chữ nếu để cho Lăng Việt Sơn trong lòng rùng mình.
Hai cánh tay gầy gò vòng qua thắt lưng hắn, Thủy Nhược Vân nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực hắn: “Ngươi không lo sau khi đi rồi, khi về sẽ không gặp được ta hay sao?”
“Nhưng ta lại càng lo lắng, dọc đường hắn không thể chăm sóc tốt cho nàng, nếu như nàng xảy ra chuyện gì ở trước mặt ta, ta phải làm sao bây giờ?”
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được giơ tay vuốt ve mái tóc mềm mại của màng: “Nhược Nhược, hóa ra ta không có bản lĩnh như mình nghĩ, căn bản không bảo vệ được nàng, nghĩ đến nàng bị thương mà không làm được gì, ta rất hận bản thân mình. Lần này nàng hãy ngoan ngoãn nghe lời ta, cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ thành công.”
“Đừng nói như vậy, ngươi, ngươi tốt lắm.”
Tiểu cô nương giống như một con mèo con dựa vào trong ngực hắ, thoải mái nheo mắt lại sau khi được vuốt ve.
“Ngươi đã cứu ta hai lần, hai lần đều là ngươi.”
Nàng nhẹ giọng nói: “Chỉ cần mỗi lần có ngươi ở đây, ta đều yên tâm. Để ta đi cùng ngươi đi, nếu như đó là những ngày cuối cùng của ta, ta thật sự hy vọng có thể nhìn thấy nhiều nơi hơn, làm nhiều chuyện trước đây ta chưa được làm.”
Có người bồi bên cạnh, tiểu cô nương thầm nói trong lòng: “Thật đấy, đáp ứng cho ta đi.”
Nàng kéo tay áo hắn, dùng bản lĩnh chuyên dùng ở nhà của mình – làm nũng: “Có ngươi ở đây, ta sẽ không sao đâu, ngươi là anh hùng của ta.”
Lăng Việt Sơn mỉm cười, Thủy Nhược Vân xấu hổ đánh hắn, vùi mặt sâu hơn, nàng đã mặt dày nói vậy rồi, hắn còn cười nữa?
Lăng Việt Sơn nói: “Cha nàng nói nàng nàng nói chuyện ẩn ý rất ngọt ngào, nhưng ta thấy nàng rất thẳng thắn.”
Vừa nói xong, hắn đã véo vào eo nàng. Hắn bật cười thành tiếng. Sau đó hắn thở dài, nghiêm túc nói: “Nhược Nhược, ta rất muốn ở cùng nàng, nhưng ta thật sự không thể, tuyệt đối không thể dẫn nàng đi mạo hiểm.” Hắn hạ quyết tâm, không thể thương lượng việc này.
Cả hai im lặng, ôm nhau không nói lời nào.
Một lúc sau, Lăng Việt Sơn cảm thấy quần áo giữa ngực và bụng đều ướt, hắn giật mình, nâng mặt Thủy Nhược Vân lên, chỉ thấy đôi mắt nàng đỏ hoe vì khóc, trên mặt lã chã hai hàng lệ. Hắn giật mình, vội vàng lau nước mắt cho nàng: “Nhược Nhược.”
Thủy Nhược Vân xoay mặt, vùng ra khỏi lòng bàn tay to lớn của hắn, đẩy hắn ra. “Ngươi nói cái gì mà ta muốn cái gì cũng cho ta, ta biết là ngươi chỉ dỗ ta thôi. Dù sao ngươi cũng không lo lắng ta không thấy ngươi ở nhà sẽ sợ hãi, dù sao ngươi cũng mặc kệ ở nhà ủ rũ chờ chết. Ta thế nào ngươi cũng không quan tâm…Ngươi chỉ muốn làm cho ta không vui…ngươi lừa ta…Cha ta đã đáp ứng mà ngươi còn không chịu…Ngươi còn nói gì mà lấy đao chia cắt cũng không đi…Đồ lừa gạt…Không cần ta…”
Nàng vừa nói vừa khóc nức nở, một lúc sau nàng không thể thở được, ôm chặt lấy trái tim và cảm thấy tức ngực khó chịu.
Lăng Việt Sơn vội vàng xoay người: “Đừng khóc, đừng khóc, cẩn thận một hồi sẽ cảm thấy khó chịu, là lỗi của ta, ta sai rồi, đừng khóc. Nếu nàng khóc, ta sẽ không đưa nàng đi.”
Cẩn thận lau nước mắt của nàng, hắn vuốt lưng nàng để nàng bình tĩnh lại.
Nàng nhìn hắn với đôi mắt to đẫm lệ: “Vậy ngươi phải đưa ta đi đó.”
Lăng Việt Sơn không hài lòng: “Lát nữa Tiết thần y đưa thuốc đến, nàng phải ngoan ngoãn uống đó.”
“Được.”
“Ta có thể đưa nàng đến đó, nhưng nàng phải hứa với ta một vài điều.”
“Ừ.”
Cái đầu nhỏ vui vẻ gật đầu.
“Ngươi phải nghe ta nói hết đây.”
“Được rồi.”
“Đúng giờ ăn uống thuốc, ngủ nhiều một chút, không được ham chơi.”
“Được.”
“Nếu cảm thấy trong người có gì khó chịu, không được giấu giếm, nhất định phải nói ra ngay.”
“Ừm.”
“Đừng một mình chạy lung tung, nhất định phải ở cùng ta.”
“Được.”
“Phải…”
Nhìn thấy vẻ ngoài ngây thơ ngoan ngoãn của nàng, Lăng Việt Sơn tức giận nghiến răng nghiến lợi, ôm nàng vào lòng. “Ta nên làm gì với nàng đây?”
Tiểu nhân nhi ôm lại hắn, âm thầm nhếch miệng, lên đường rồi, chẳng lẽ hắn có thể bỏ mặc nàng giữa đường sao?