Trong vài ngày đầu tiên trên đường, mọi thứ đều diễn ra thuận lợi, Thủy Nhược Vân vẫn nghe lời ăn ăn ngủ ngủ, nếu thời tiết tốt, Lăng Việt Sơn đồng ý để nàng cùng nhau cưỡi ngựa ngắm cảnh dọc đường và vào thành, nếu thời gian cho phép sẽ đưa nàng đi dạo, thỏa mãn ước nguyện của nàng. Mấy ngày nay, tiểu cô nương thật sự sống rất hạnh, nhưng sau khi bước sang ngày thứ 8, Thủy Nhược Vân ngã bệnh.
Mới đầu, buổi sáng thức dậy nàng cảm thấy tim đập hơi nhanh, ăn sáng không có cảm giác ngon miệng, nàng nghĩ chắc tối hôm qua ngủ không ngon nên cố nhịn, cố gắng nhét buổi sáng bình thường vào bụng, Lăng Việt Sơn trông sắc mặt nàng hơi nhợt nhạt, hỏi vài câu, nàng mỉm cười, vui vẻ nói nàng chỉ buồn ngủ và không cảm thấy khó chịu. Vì vậy, đúng giờ, mọi người khởi hành. Thủy Nhược Vân nghĩ rằng nàng sẽ khá hơn sau khi ngủ một giấc trên xe ngựa, vì vậy nàng đã đuổi Lăng Việt Sơn ra ngoài để cưỡi ngựa. Nhưng càng nằm, xe xóc càng khó chịu, bụng quặn lên, không nhịn được lâu nên nàng chật vật ghé vào bên cửa sổ, nôn thốc nôn tháo. Không có vấn đề gì nếu cơn nôn làm trống rỗng dạ dày của nàng, đột nhiên nàng cảm thấy yếu ớt, đổ mồ hôi khắp người, sắc mặt tái xanh và không lâu sau đó lại lên cơn sốt
Sắc mặt Lăng Việt Sơn âm trầm khó coi, trên đường cũng không vội vàng, đi nửa đường thấy không tốt, đành phải dừng xe ở ven đường trong rừng cây, cho nàng uống thuốc, nàng nôn ra sau khi nuốt chúng, nhiệt độ cơ thể của nàng tăng cao. Lăng Việt Sơn rút ra một hàng kim, bình tĩnh cắm chúng vào các huyệt đạo theo lời dạy của Tiết Tùng. Bên ngoài xe, Chung Khải Ba nhóm lửa với người đánh xe, lấy nồi nấu cháo ra, lấy túi thuốc và làm nóng.
Trằn trọc hồi lâu, Thủy Nhược Vân rốt cuộc cũng cảm thấy dễ chịu hơn, đầu vẫn còn hơi choáng váng, nhưng đã có thể ăn một ít cháo, nuốt hơn nửa bát canh thuốc mới đun sôi, cũng không nôn nữa, bọc trong chiếc chăn dày, nàng nặng nề dựa vào xe. Lăng Việt Sơn và những người khác vội vàng ăn lương khô và cháo bên ngoài xe, nhìn thấy trời sắp tối, nếu không nhanh lên, sẽ không thể đến thị trấn tiếp theo, vì vậy họ sẽ không thể ở trong nhà trọ, ngủ ngoài trời đối với sức khỏe hiện tại của Thủy Nhược Vân là không thể chịu nổi. Vì vậy, nhóm người lại vội vàng lên đường, xe ngựa nhanh chóng chạy.
Lăng Việt Sơn lên xe ngựa và bảo vệ Thủy Nhược Vân. Nàng không ngủ, thấy hắn đi vào, nàng liền dụi vào người hắn. Hắn thấp giọng trách mắng: “Nàng ốm còn không an phận, nằm cho đàng hoàng là được.”
Vừa nói, hắn vẫn tùy ý để nàng dựa vào. Tiểu cô nương kề sát bên hắn, đầu nhỏ dựa vào lưng hắn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy lòng bàn tay to lớn của hắn, hài lòng nhẹ nhàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Lăng Việt Sơn vuốt trán nàng, may mắn là nhiệt độ đã giảm xuống.
“Tối hôm qua nàng ngủ không ngon sao?”
“Ừ, ta nằm mơ, tỉnh lại, sau đó ngủ không ngon, đèn tắt.”
Lăng Việt Sơn mỗi đêm trước khi rời đi đều để lại một ngọn đèn trong phòng, sau khi xảy ra chuyện kia, nàng sợ ngủ trong bóng tối.
Hắn xót xa nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, nói: “Tiết thúc nói nàng phải ngủ ngon, buổi tối đốt cho em ít hương an thần.”
Ngửi hương đó nhiều quá cũng không có tác dụng gì, cơ thể sẽ trở nên phụ thuộc, lâu ngày sẽ như vậy. Ngược lại, nó không tốt cho giấc ngủ nên Lăng Việt Sơn đã dùng rất cẩn thận. Với thể chất hiện tại của nàng, nếu ngủ không ngon dễ bị tim đập nhanh, phát sốt, tổn hại tinh thần và thể xác, mệt mỏi, quá đói, nóng lạnh khó chịu, ngoại lực đều sẽ khiến cơ thể khó chịu.
Nàng rúc vào người hắn, cảm thấy ấm áp và hơi buồn ngủ.
“Ngươi ở lại với ta nha?”
Giọng nói yếu ớt vô cùng đáng thương.
“Được rồi, nàng yên tâm ngủ đi, đến nhà trọ có thể ngủ thoải mái hơn, buổi tối ta dẫn nàng đi ngắm trăng.”
Được hắn ôm, ở trên cao ngắm trăng, là hoạt động yêu thích trước khi ngủ của nàng, nhưng cả ba đêm qua trời quá lạnh nên hắn không đưa nàng đi. Việc này được sử dụng như một phần thưởng để giúp cho giấc ngủ.
“Thật sao? Ngươi nói phải giữ lời đó.”
Bàn tay nhỏ bé của nàng dưới chăn móc lấy ngón tay hắn.
“Thật, ta từng lừa nàng bao giờ chưa? Ngủ đi.”
Hắn cúi đầu, dùng môi hôn lên mi mắt nàng.
Nàng cong khóe miệng, rúc vào người hắn, cố gắng ngủ.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng, trong lòng dâng lên sự oán hận, hắn sẽ không bao giờ bỏ qua những người đã khiến Nhược Nhược phải chịu khổ sở, hắn có cả đời để từ từ thanh toán.
“Nếu cuối cùng ta thật sự chết, ngươi cũng đừng quá đau buồn. Những ngày này đối với ta là những ngày hạnh phúc nhất. Nếu không có Đại Đạo Dạ Hương, ta đã không gặp được ngươi. Nếu không có tên mắt xanh đó, chúng ta sẽ không thể ở bên nhau như thế này. Vì vậy, cho dù mọi thứ có tồi tệ đến đâu, thì cũng có mặt tốt, phải không. ta thật sự hạnh phúc khi có chàng ở bên cạnh.”
“Nàng đừng nghĩ như vậy, nàng sẽ không chết, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng.”
Nghe được nàng lời nói, trong lòng Lăng Việt Sơn trầm xuống.
“Nếu ta chết, chàng cũng ở bên cạnh ta nhé?”
Nàng cười nhẹ, trêu chọc hắn.
Hắn trầm mặc một lát: “Nếu đã như vậy, ta sẽ không ở cùng nàng, ta sẽ đi tìm những kẻ hại nàng, mỗi ngày tra tấn bọn họ, báo thù cho nàng.”
Nàng nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Như vậy không tốt, như vậy chàng mãi mãi sẽ không vui vẻ được. Nếu không có ta ở đây, chàng chỉ cần đau khổ một thời gian là được. Rồi chàng cứ vui vẻ làm chuyện mình muốn, sống thật tốt. Chàng có thể báo thù vì ta, ta lại không nhìn thấy được, không thể sống lại. Chàng như vậy không phải là đang tra tấn họ, mà là đang tra tấn chính bản thân mình, không được như vậy.”
“Nhược Nhược, ta không thích nói những chuyện này.”
Cổ họng của hắn nghẹn ngào, cảm thấy không thoải mái.
Thủy Nhược Vân nghiêng người, đem hai tay hắn ôm vào trong lòng, âu yếm vuốt ve: “Là Nhược Nhược không tốt, vậy phạt ta đi ngủ nha, ta ngoan như vậy, nhất định sẽ khỏe lại. Hơn nữa ta còn có đại anh hùng Lăng Việt Sơn, Lăng tiểu hiệp nữa mà.”
Lăng Việt Sơn ôm nàng thật chặt: “Được rồi, nàng có ta rồi.”
Xe vững vàng tiến về phía trước, trong xe ngựa trở nên yên tĩnh, Thủy Nhược Vân dần dần chìm vào giấc ngủ, Lăng Việt Sơn vươn tay lấy ra một cuốn sách nhỏ từ đa bảo cách, đó là những điểm trọng yếu của lý thuyết y học do Tiết thần y tập hợp lại các trọng điểm, còn tặng hắn vài bản y thư để hắn học. Trong khi tiểu nhân nhi ngủ thiếp đi, hắn đã dành thời gian để xem xét. Bên ngoài trời đã tối, hắn thắp đèn trong xe ngựa, Chung Kỳ Bác phi ngựa tới gần cửa sổ, nhỏ giọng nói với hắn, có lẽ đến chập choạng tối mới tới.
Hắn vừa dứt lời, một cây cột gỗ đang cháy đột nhiên từ trong rừng bắn ra, lao thẳng về phía con ngựa kéo xe, người đánh xe phản ứng rất nhanh, một cước đá văng cây cột đang cháy ra xa. Nhưng con ngựa hoảng sợ, hí dài một tiếng, nhảy dựng lên, cả xe xóc nảy dữ dội. Sau một vài âm thanh vù vù, một số mũi tên đất bay qua không trung. Khoảng hơn chục nam nhân cao lớn hét lên và lao ra từ trong rừng và vung dao. Khi xảy ra chuyện, Chung Khải Ba cưỡi ngựa và lao thẳng về phía trước, người đánh xe và hai người hộ tống khác cũng rút kiếm ra đón.
Cỗ xe lắc lư dữ dội, làm Thủy Nhược Vân tỉnh giấc. Lăng Việt Sơn nhanh chóng ôm nàng vào lòng, liên tục nói: “Đừng hoảng sợ, không sao đâu.”
Khi đưa tay ra bắt mạch cho nàng, hắn cảm thấy nó đập nhanh và hỗn loạn. Hắn tức giận, vất vả mới ngủ được, lũ khốn này. Phải mất một lúc sau, Thủy Nhược Vân mới tỉnh táo lại, hắn nghe thấy tiếng vũ khí va chạm, la hét và đánh nhau bên ngoài. Lăng Việt Sơn nói với nàng: “Có lẽ là vài tên thổ phỉ, nàng ở trong xe đi, ta đi xem một chút.”
Quả nhiên là một đám thổ phỉ, cầm đầu là một nam nhân cao lớn, vạm vỡ, bộ râu quai nón che gần hết khuôn mặt, tay cầm trường thương vút lên trời, một tay chống hông, quát lớn: “Này, đường này do ta mở…”
Còn chưa kịp nói xong thì Chung Khải Ba đã vung kiếm tấn công. Thủ lĩnh thổ phỉ vội vàng quay người, một tay vung thương, “đinh” một tiếng, hắn chặn kiếm, nghe thanh âm, thì ra là một cây thương làm bằng sắt. Hổ khẩu tay Chung Khải Ba tê lại khi cầm kiếm, trong lòng hắn sửng sốt, nam nhân này rất mạnh. Hắn không có dừng lại, liên tiếp ba lần công kích, tên cướp đầu lĩnh vừa ra tay vẫn quát: “Cây này do ta trồng, ngươi muốn qua đây thì để lại tiền mua đường. Bà nội nó không thể đợi nói xong rồi đánh sao? Lão tử còn chưa nói xong đâu, sao phải nóng lòng chiến đấu như vậy chứ.”
Tuy cao lớn vạm vỡ nhưng hắn lại cực kỳ khéo léo, để né tránh rất dễ dàng.
Chung Khải Ba không quan tâm đến lời hắn nói, võ công của người này hơn hắn nhiều, sao một tên thổ phỉ lại có thể có võ công như vậy, hắn thầm cảnh giác. Trường thương của tên cướp vừa dài vừa nặng, hắn uy vũ sinh phong, hai người nhanh chóng đánh thêm mười chiêu nữa, Chung Khải Ba không chiếm được ưu thế nào.
Những tên cướp khác thật sự có bản lĩnh tiêu chuẩn của một tên cướp, họ thường cướp của người thường. Do đó, ba người đánh xe ngựa đã có thể chiến đấu với hơn chục người một cách dễ dàng. Nhưng tên tướng cướp đó càng đánh càng hăng, gặp địch thủ càng đánh càng vui. “Ha ha, đã lâu không ai lợi hại như vậy, huynh đệ chúng ta cùng chơi một hồi đi, Giàu quá sẽ bị trời phạt, tốt nhất nên đưa tiền cho ta để giữ được mạng sống.”
Miệng đang hét lên những lời nói nhảm. Chung Khải Ba chiến đấu càng lúc càng cẩn thận, tên thủ lĩnh thổ phỉ này cực kỳ lợi hại, ra chiêu cực nhanh, qua bao nhiêu chiêu vẫn không có sơ hở, càng kéo dài chỉ sợ hắn sẽ ở thế hạ phong.
Khi đang suy nghĩ, một bóng người như đại bàng bay tới, đó là Lăng Việt Sơn đang tức giận, hắn hét lên: “Ta đến đây.” Hắn đẩy ra cây thương mà thủ thổ phỉ đâm vào. Chung Khải Ba lăn đi, tránh một đòn của tên thủ lĩnh, đồng thời từ bỏ vị trí của mình để phản đòn. Tên thủ lĩnh thấy thiếu niên tiến lên liền chộp lấy cây thương, hắn thật sự không biết làm thế nào, chỉ sợ chính mình sẽ bị đánh cho một trận tơi bời, không vui, vừa rồi đánh với tên cầm kiếm kia còn tốt mà.