Ba ngày sau, mười mấy môn khách giang hồ có mặt trong phủ của Lý viên ngoại chờ Đại Đạo Dạ Hương đến. Mọi người phân bố ở 4 hướng quanh nơi ở của Lý tiểu thư, bày sẵn trận địa, sẵn sàng đón quân địch. Lăng Việt Sơn ở đây không tính là môn khách giang hồ, nhiều lắm cũng chỉ là tới kiếm cơm.
Khi lần đầu tiên đến Lý phủ, hắn nói rằng hắn đã đọc cáo thị. Người gác cổng của Lý phủ không cho hắn vào. Nhìn thấy bộ quần áo thô xơ của hắn, liền khinh thường hỏi hắn có danh hiệu gì?
Danh hiệu? Trên giang hồ cần cái này sao? Lăng Việt Sơn không biết, hay gọi mình là “Việt Sơn Tiểu Quái” đi.
Đại ca gác cổng thấy vẻ mặt hắn trung thực, chất phác, cảm thấy hắn chỉ muốn vào đánh nhau để lấy tiền, nên tốt bụng nói cho hắn biết danh hiệu trong giang hồ là gì, chẳng hạn như “Thanh Phong Kiếm Lý Siêu”, “Võ Đang Phó Trưởng Lão” “Hoa Sơn Tiêu Diêu Quyền” còn có “Tuyết Hồ Công Tử Trần Kiếm Phi”, vân vân.
À, thì ra có một cái danh hiệu sẽ dễ làm việc hơn. Lăng Việt Sơn nở nụ cười trên khuôn mặt non nớt, nói mình học võ công Truy Hồn Chưởng từ núi Việt, bởi vì ra mới ra giang hồ, địa vị còn thấp nên chưa có danh hiệu. Nhưng hắn có bản lĩnh cao cường, lần này thành tâm đến nhà họ Lý hỗ trợ bắt đạo tặc, nếu không có hắn đạo tặc kia sẽ có nhiều cơ hội trốn đi hơn, chỉ sợ đến lúc đó hỏng việc, đại ca gác cổng sẽ bị quở trách.
Đại ca gác cổng sửng sốt một lúc, sau đó nói: “Vậy để ta xem võ công của ngươi thế nào?”
Lăng Việt Sơn không biết phải làm sao, sợ ra mấy chiêu sẽ làm trờ cười, liền bày ra vẻ cao ngạo nói: “Sao có thể tùy tiện để lộ chiêu thức ra ngoài như vậy. Như vậy đi, ta tùy tiện nâng vật nặng cho ngươi xem thì ngươi sẽ biết ta có thần lực trời sinh, võ nghệ cao cường.”
Nói xong, hắn đi đến chỗ sư tử đá trước cửa Lý phủ, vận dụng nội lực, một tay nâng con sư tử đá 200 cân lên, lắc lắc hai cái rồi từ từ nhẹ nhàng đặt xuống, không chút đỏ mặt hay thở hổn hển. Hắn chiến đấu với lão sư phụ quái dị trong núi mỗi ngày, lực chưởng của lão rất kinh người, đánh đến nóng thì đá hay cây gì cũng bay đến, nếu muốn sống sót, nội công không đủ, tốc độ thân thủ không nhanh, thì đã sớm nhắm mắt xui tay. Sau khi hắn khổ luyện 10 năm, nâng được đá sư tử đương nhiên không thành vấn đề.
Người gác cổng ngẩn người, vội mở cửa cho hắn vào. Nhưng không có tên, thật khó để giải thích với quản gia, nghĩ đến khuôn mặt non nớt đang cười của chàng trai trẻ này, hắn đã viết “Tiếu Diện Kim Đồng Lăng Việt Sơn” vào danh môn khách giang hồ. Đại ca gác cổng không biết Lăng Việt Sơn được vào đã mừng thầm thế nào. Theo hắn nghĩ, nâng được con sử tử đá này cũng như biểu diễn đặt tảng đá lên ngực trên đường thôi.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày mà Đại Đạo Dạ Hương đã định. Trước khi màn đêm buông xuống, các môn khách vào chỗ ngồi theo sự sắp xếp từ trước. Lăng Việt Sơn là người kém tiếng nhất trong số đó, cũng không ai xem trọng, vì vậy tự nhiên được xếp ở phía đông cách xa nơi ở của thiên kim nhất, gần cửa sau của Lý phủ.
Hắn chán nản chờ đợi rồi lại bắt đầu mơ tưởng. Khi bước vào phủ nhà họ Lý, hắn phát hiện ra rằng không có tiểu tiên nữ mà hắn thương nhớ, nhưng hắn nhìn thấy chàng trai trẻ mặc đồ trắng đưa kẹo hồ lô cho nàng ngày hôm đó, hóa ra hắn tên là Trần Kiếm Phi. Hắn là con trai thứ hai của nhà họ Trần, đường huynh của người đã đính hôn với Lý Hiểu Tình, còn được gọi là “Tuyết Hồ Công Tử”, chính là người mà người gác cổng đã nói.
Gia đình Trần Kiếm Phi trong võ lâm là gia đình chuyên kiếm pháp, hắn là đời thứ 3. Bởi vì hay mặc đồ trắng, cầm bảo kiếm Ngân Tuyết màu bạc, nên được gọi là “Tuyết Hồ Công Tử”. Lần này, đệ muội tương lai của nhà hắn bị đạo tắc nhắm trúng, hắn tình cờ đi ngao du với bằng hữu, sau khi nhận được tin báo liền ra tay giúp đỡ.
Lăng Việt Sơn chờ đợi, suy nghĩ miên man, xem ra, người trong võ lâm đến nhiều như vậy, 500 lượng này hắn chắc là không có phần rồi. Nghĩ đến địa vị của Trần Kiếm Phi cao như vậy, lại nghe hắn thân mật gọi tiểu tiên nữ là “Như Vân muội”, không biết họ có quan hệ gì. Trong lòng dâng lên một sự chua xót, cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là cảm thấy bản thân không thoải mái.
Cảm thấy phiền muộn, hắn chỉ dựa vào gốc cây lớn và chợp mắt, nghĩ rằng sau đêm nay, hắn sẽ rời đi và qua một thành khác.
Lúc này, chợt nghe ở trước sân, xa xa truyền đến tiếng động đạp đi trên mái nhà, là Đại Đạo Dạ Hương sao? Hắn cảnh giác ngồi dậy, vận khí lắng nghe, lại nghe thấy âm thanh dùng ám khí trên mái nhà. Còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt, trước sân liền náo nhiệt lên, có 5 môn khách giang hồ nhảy lên mái nhà, chỉ thẳng vào người tập kích vào ban đêm.
Người kia chắc là Đại Đạo Dạ Hương, hắn không dừng lại, thân thể cực kỳ nhanh nhẹn, né tránh sự truy kích của những người này, di chuyển trên mái nhà. Một lúc sau, hắn quay người đi vào phòng, 3 môn khách giang hồ trước cửa cũng đồng loạt tấn công, vài tên lao ra khỏi cửa phòng cùng lúc với Đại Đạo Dạ Hương. Lúc này, những người trên mái nhà cũng lao xuống, cùng nhau vây chặt lấy Đại Đạo Dạ Hương.
Khinh công của Đại Đạo Dạ Hương đó thật sự rất tốt, hắn luồn lách và thoát ra khỏi giữa ba thanh kiếm, sau đó hắn quay lại tung hai đòn, khiến hai môn khách ngã xuống đất. Một số người gần đó đã cùng nhau tấn công và ép hắn về phía bên phải.
Một nhóm người đang đánh nhau loạn xạ, nhưng Lăng Việt Sơn lại cảm thấy có gì đó không ổn, trên mái nhà vẫn còn người!
Bởi vì khoảng cách quá xa, hắn chỉ nghe được có người vùng vẫy đánh nhau và tên kêu rất nhỏ. Một hồi, lại yên lặng. Một bóng người lặng lẽ thoát ra, lẻn vào dãy phòng của Lý viên ngoại, ôm một người trốn ra ngoài.
Bên kia, hầu hết các môn khách vẫn đang dây dưa với Đại Đạo Dạ Hương, bức hắn vào trận pháp của phó trưởng lão Võ Đang, không ngờ người đó lại biết rõ trận pháp, xoay người hoán đổi, đem mấy môn khách vây trong đó. Mọi người toàn lực ứng phó, tập trung tinh thần ứng chiến với tên Đại Đạo Dạ Hương này, nên không biết bên kia một người khác đã lẻn vào sương phòng của Lý viên ngoại, bắt cóc tiểu thư nhà họ Lý.
Lăng Việt Sơn đứng ở lối vào, đợi Đại Đạo Dạ Hương đi tới. Lúc này, Trần Kiếm Phi thân mặc y phục màu trắng phấp phới, giương kiếm chắn trước mặt nam nhân, một chiêu “Thải tuyết thám hoa” thẳng tới mặt nam nhân. Đại Đạo Dạ Hương không hề sợ hãi, hắn né tránh và không do dự ném người trong tay về phía Trần Kiếm Phi. Trần Kiếm Phi sợ làm bị thương người khác nên thu kiếm, đón được Lý Hiểu Tình, Lăng Việt Sơn thấy được, hô to: “Cẩn thận móng vuốt bên phải của hắn tấn công.”
Đại Đạo Dạ Hương xuống tay thật độc ác, Trần Kiếm Phi hoảng hốt, nguy hiểm cận kế, vạt áo bị móng vuốt của hắn cắt một mảng. Không đón được Lý Hiểu Tình, mắt thấy nàng rơi xuống, Đại Đạo Dạ Hương nhanh nhẹn ôm nàng về, cười khanh khách quái dị, giọng cười không rõ nam nữ.
Hắn còn chưa kịp cười xong, đột nhiên cảm thấy một gió chưởng trước mặt như đao, vội vàng lui về phía sau hai bước, lại không cách nào né tránh. Nhưng cái chưởng phía trước vẫn chưa dừng lại, mà lại giáng thêm một quyền nữa vào bụng, khiến hắn lùi ra sau 3 thước, hắn nhìn kỹ lại, thì ra là thiếu niên mặc áo vải thô xơ cách đó ba thước. Thậm chí, người này đến gần và ra chiêu lúc nào hắn cũng không nhận ra. Lý Hiểu Tình, người vừa bị ném đi, đã bị thiếu niên dễ dàng đón được bằng một tay và ném cho Trần Kiếm Phi. Ba động tác này đã được thực hiện trong một lần mà không có sai sót.
Cả Trần Kiếm Phi và Đại Đạo Dạ Hương đều ngạc nhiên và nghi ngờ, không biết thiếu niên này là ai. Chiêu thức cực nhanh, còn quái dị, không nhìn ra là môn phái nào. Lúc này, một Đại Đạo Dạ Hương khác chiến đấu trong phủ đã thoát thân đến đây. Thấy vậy, hắn hô to: “Sao vậy, thất thủ à?”
Giọng nói không rõ nam nữ.
Cả hai đều che mặt, nhưng tư thế và ánh mắt giống hệt nhau, không lệch chút nào. Không đợi Đại Đạo Dạ Hương trả lời, hai người nhìn nhau, chỉ liếc mắt một cái, đã ngầm hiểu bắt đầu tấn công, một người tấn công Lăng Việt Sơn, người kia tấn công Trần Kiếm Phi.
Trần Kiếm Phi ôm Lý Hiểu Tình trong tay, nhìn thấy Đại Đạo Dạ Hương đến gần, cho rằng hắn sẽ cướp nàng lần nữa nên vội quay người tránh, đồng thời lùi lại mấy bước. Không ngờ đây chỉ là trò bịp bợm của Đại Đạo Dạ Hương, Đại Đạo Dạ Hương thấy sơ hở liền bỏ chạy. Bên Lăng Việt Sơn, sau khi ra chiêu đầu thuận lợi, không khỏi có thêm vài phần tin tưởng, thầm nghĩ võ công lão sư phụ dạy cũng có chút tác dụng.
Không ngờ, Đại Đạo Dạ Hương này ra tay lại tập trung vào vị trí hiểm, tấn công được hai chiêu thì bất ngờ tung ám khí giấu trong tay áo, Lăng Việt Sơn né tránh, nhưng phấn độc phun ra trước mặt, không thể tránh khỏi hít phải một ít. Đại Đạo Dạ Hương nhìn thấy cơ hội này thì mừng rỡ, cũng xoay người bỏ chạy.
Hai Đại Đạo Dạ Hương, một trước một sau, cười khanh khách bỏ chạy. Trần Kiếm Phi giao Lý Hiểu Tình cho một người hầu trong phủ rồi cùng mấy môn khách giang hồ đuổi theo. Sau khi Lăng Việt Sơn vận công, hắn rất tức giận và nghĩ: “Mụ nội hắn, lại dám ra ám chiêu với tiểu gia ta, so với lão sư phụ còn âm hiểm hơn mười phần.”
Hắn mới ra đời, làm sao biết được giang hồ có nhiều tiểu nhân hiểm ác, đâu như hắn đánh nhau với lão sư phụ, cứng rắn liều mạng, trung thực đánh nhau. Chỉ với một chiêu hắn đã lao ra ngoài như một con chim ưng.
Khinh công của Đại Đạo Dạ Hương rất cao cường, sau một thời gian, đã có thể bỏ lại một số người khinh công kém. Chỉ còn lại Trần Kiếm Phi, phó trưởng lão và Thanh Phong Kiếm Lý Siêu. Nhìn thấy khoảng cách với những người này ngày càng xa, Đại Đạo Dạ Hương rất vui mừng, nhưng khi hắn thấy Lăng Việt Sơn đang chạy đến chỗ Trần Kiếm Phi và những người khác, rồi nhanh chóng tới gần họ.
Mọi người đều thầm ngạc nhiên. Hai người Đại Đạo Dạ Hương nghiến răng, liếc nhìn nhau rồi đột nhiên tách ra chạy về hai hướng. Lăng Việt Sơn sững sờ trong giây lát, sau đó hắn chọn một hướng và đuổi theo, Trần Kiếm Phi và phó trưởng lão đuổi theo tên còn lại, còn Lý Siêu chạy bên hướng Lăng Việt Sơn.