Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 31



Ánh trăng trong veo chiếu trên bệ cửa sổ, ngoài nhà hoa nở rộ, trong nhà tràn ngập hương thơm, bầu không khí vốn kiều diễm, lại bị sự tức giận của Lăng Việt Sơn nguyền rủa cắt ngang.

Lăng Việt Sơn ở trần, ngồi ở mép giường thở hổn hển, cố gắng đè nén ngọn lửa trong lòng, hồi lâu mới bình tĩnh lại, quay người lại, lại thấy Thủy Nhược Vân đã vùi mình vào trong chăn, không nhúc nhích, mái tóc đen dài buông xõa, và cái đầu nhỏ trông có chút đáng yêu và đáng thương nhìn Lăng Việt Sơn.

Hắn nhẹ nhàng vươn tay muốn lật nàng lại, nhưng bị chống cự, tiểu nhân nhi ngoan cố không chịu xoay người. Hắn kinh ngạc nhướng mày, còn tưởng có chuyện gì, dùng hết sức kéo nàng lại. Quả nhiên, trên mặt Thủy Nhược Vân tràn đầy nước mắt, vừa rồi nàng ở trong chăn lén lút khóc, cái mũi đỏ bừng, hai mắt ướt át, bộ dáng thật đáng thương.

Lăng Việt Sơn sợ hãi, hắn vội vàng ôm tiểu nhân nhi vào lòng và hôn, nhưng nước mắt không ngừng rơi và không thể lau được, vì vậy hắn chỉ có thể ôm nàng và dùng mọi cách để dỗ dành, trong chốc lát ngực hắn đã ướt. Hắn thầm thở dài, xem ra thái độ của mình đã làm nàng tổn thương, nhưng dù thế nào thì hắn cũng đau lòng muốn chết, chỉ có thể dỗ nàng đừng khóc, không ngừng nói xin lỗi.

Còn hơn là làm tổn thương thân thể của nàng, haiz.

Thủy Nhược Vân cảm thấy mình bị ruồng bỏ, rất đáng thương. Nàng mím môi không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được nước mắt, nhất là hắn càng dỗ thì nàng càng khóc. Cứ khóc và khóc, nàng mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.

Để lại Lăng Việt Sơn ngây ngốc ôm nàng, dỗ nàng hồi lâu cũng không nói được lời nào, tiểu nhân nhi thật sự không để ý tới hắn, sau đó cứ như vậy ngủ thiếp đi. Hắn phải làm sao đây?

Hắn phiền não và bất an, trong lòng hắn rất muốn chửi thề. Cẩn thận chui vào chăn ngủ trước, ngày mai lại giải thích, hắn thật sự không cố ý, hắn chỉ là, rất lo lắng cho thân thể của nàng mà thôi. Haiz, có trời mới biết hắn còn khó chịu hơn nàng.

Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nhìn nàng vô thức dán vào người mình, tìm hõm vai thoải mái dựa vào, vòng cánh tay nhỏ bé của nàng qua eo hắn. Hắn nhắm mắt lại và thở dài trong lòng, thật khó chịu!

Ngày thứ hai vào Hắc Trạch, hóa ra nơi này là là một sơn cốc hoa cỏ tươi tốt, càng đi vào, mùi càng thơm cảnh sắc càng đẹp. Dọc đường không thấy ai, nhưng đi ngang qua một cái đình, nhìn thấy hai kiếm khách ôm kiếm đang ngủ say, bọn họ cũng không dừng lại, tiếp tục đi dò đường, đi nửa ngày, cảm giác cứ đi vòng vo không ngừng, mọi người đều cảm thấy rất mệt mỏi, toàn bộ hoa trong sơn cốc này thật cổ quái, vì vậy Lăng Việt Sơn quyết định không đi xa hơn nữa, sau khi nghỉ ngơi một lúc, muốn tìm đường trở về trấn Thông Khúc. Để Nhược Nhược ở trong trấn, hắn sẽ một mình đi thăm dò lần nữa.

Thế là mọi người tìm một khoảng đất trống, ngồi xuống dựa vào nhau, Lăng Việt Sơn nhân lúc này vội vàng đi tới xe ngựa dỗ dành giai nhân. Từ sáng sớm, sau khi Thủy Nhược Vân thức dậy đã làm ầm ĩ lên, chỉ cần Lăng Việt Sơn nhì đến, liền vội vàng quay đầu tránh đi, xem như không nhìn thấy hắn. Ăn sáng xong lên xe ngựa, suốt đường đi cũng không nói nhiều. Lăng Tiểu Hiệp cũng rất bực bội, oan uổng nha, nhìn khuôn mặt nhỏ ủ rũ của nàng mà cảm thấy đau lòng. Bây giờ có chút thời gian rảnh rỗi, liền lên xe ngựa nhìn nàng.

Thủy Nhược Vân thấy hắn đi lên, vội vàng xoay người cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy hắn. Trong lòng nàng vẫn cảm thấy kỳ lạ khó chịu, nghĩ lại cũng thấy uất ức, không nói ra được là vấn đề gì, biết không nên trách hắn, nhưng nàng không kìm được vẻ mặt, đành phải làm mình khó xử.

Lăng Việt Sơn đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nàng giãy giụa, hắn không buông, nàng cắn môi, dừng lại. Lăng Việt Sơn thở dài, kéo nàng vào lòng: “Nàng còn giận ta sao?”

Nàng cúi đầu không nói gì.

“Ta đã sai rồi. Ta sẽ không làm nàng đau nữa, lần sau ta sẽ không như vậy.”

Nàng đỏ mặt, muốn nói lại thôi, không phải chuyện này, cuối cùng im lặng không nói gì.

“Thật đó, lần sau nhất định sẽ không, thiếu chút nữa làm nàng bị thương rồi, là ta không tốt, cuối cùng ta cũng không biết có khống chế được không nữa? Ta rất khó khó chịu, nàng không quan tâm đến ta.”

Xin lỗi cũng vô dụng, làm nũng không biết có được không.

Thấy nàng im lặng, hắn dụi đầu vào nàng.

Nàng vừa xấu hổ vừa muốn cười, cái cách hắn làm nũng và lưu manh còn đáng ghét nữa!

Thấy vẻ mặt nàng buông lỏng, hắn tranh thủ thời cơ: “Nếu ta hại nàng bị bệnh, nàng nói có phải ta sẽ hận chết bản thân mình hay không. Ta hy sinh rất nhiều, đừng giận ta nữa mà.”

Hắn khẽ mổ vào môi nàng, nói: “Chờ khi trở về, nàng được giải độc rồi, ta đảm bảo sẽ không như vậy. Nàng không được giận ta nữa.”

Nàng không nhịn được, đỏ mặt tức giận nói: “Ai cùng chàng lần sau nữa chứ, ta không cần chàng nữa.”

“Đương nhiên là nàng, còn có thể là ai chứ.”

Chịu nói chuyện là tốt rồi, hắn cúi đầu hôn lên chiếc cổ hồng hồng của nàng, cổ áo hơi mở ra, nhìn vết hồng tối qua để lại, hắn không nhịn được cắn lên, làm màu sắc đậm hơn.

Nàng sợ nhột rụt cổ lại để trốn. Vừa đẩy hắn, vừa nói: “Đồ vô lại, không biết xấu hổ.”

Tâm trạng hắn tốt hơn, đem mặt lại gần: “Nếu không nàng đánh ta một chút, bỏ qua cho ta lần này, được không?”

“Không được.”

Nàng giả vờ tức giận, cố gắng giữ khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ta phải giận thêm một lúc nữa.”

Hắn cười khẽ, cưng chiều vuốt tóc nàng: “Được, nàng có thể tức giận một lúc. Chỉ một lúc thôi. Ta ở cùng nàng, được không?”

“Không được.”

Nàng lắc đầu.

“Vậy ta ở dưới xe chờ nàng, nàng giận một lúc rồi xuống tìm ta, ta dẫn nàng đi dạo một vòng, lát nữa chúng ta trở lại trấn. Nơi này có chút cổ quái.”

Thấy nàng gật đầu, hắn lại hôn lên má nàng một cái, xoay người đi xuống.

Thủy Nhược Vân dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, phong cảnh thật là đẹp. Thực ra, sao nàng giận được, nhưng trong thâm tâm nàng luôn muốn giả vờ một chút, chỉ một chút nữa thôi. Nàng phải đợi thêm một thời gian nữa, có lẽ lát nữa hắn lại lên dỗ nàng, chỉ cần hắn lại đến dỗ nàng, nàng sẽ cùng hắn đi xuống. Hoa thật thơm, còn thơm hơn ở trong trấn, nàng úp mặt nóng bừng vào cánh tay, thầm nghĩ nơi này tên là Hắc Trạch nhưng lại không hợp với phong cảnh. Sắp cuối năm rồi mà nơi này vẫn còn ấm áp lắm, nếu già rồi mà có thể ở trong một thiên đường như vậy, chỉ hai người sống trong thế giới nhỏ bé của riêng mình thì tuyệt vời biết bao!

Nàng nghĩ như vậy, nhưng nàng cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Có vẻ như đã lâu lắm rồi, Lăng Việt Sơn vẫn chưa lên xe tìm nàng. Nàng hơi lo lắng, cuối cùng quyết định tự mình xuống xe.

Khi xuống xe, nhìn thấy Lăng Việt Sơn ngồi bên cạnh xe, trông như đang ngủ, Thủy Nhược Vân giật mình, đi lên thăm dò, hơi thở đều đặn, mạch đập bình thường, hắn thật sự đang ngủ. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, Mai Mãn, Tam Thạch Đầu và Chung Khải Ba đều đang ngồi và dựa vào nhau, ngủ say. Thủy Nhược Vân đi tới và kiểm tra từng người một, chuyện gì đang xảy ra vậy? Họ mệt vậy sao. Trong lòng nàng cảm thấy áy náy, bọn họ đều vì nàng mà chịu khổ.

Nàng quyết định để họ nghỉ ngơi một lúc, nên nàng đi dạo một mình, nơi tuyệt đẹp này khiến nàng cảm thấy lâng lâng. Nàng hái rất nhiều hoa và buộc chúng thành một bó hoa lớn, rất thơm nha, đem đưa mũi ngửi bó hoa một cái, muốn lên xe lại. Nhìn lại, Lăng Việt Sơn vẫn đang ngủ bên cạnh chiếc xe. Nàng ngồi bên cạnh, đẩy hắn: “Việt Sơn ca ca.”

Hắn không trả lời, vẫn ngủ. Nàng lấy một bông hoa gãi mũi hắn và gọi: “Việt Sơn ca ca.”

Hắn vẫn đang ngủ, nàng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trong khi đang nghi ngờ, vài người không biết từ đâu chui ra. Thủy Nhược Vân giật mình và đứng trước mặt Lăng Việt Sơn.

Có hai nam nhân, một nữ nhân và một đứa trẻ, trong đó, một nam nhân áo xanh là người bất ngờ mở cửa xe ngự hôm đó. Dẫn đầu là một nữ nhân dáng vẻ hơn 40 tuổi, mặc một chiếc áo khoác màu đỏ sẫm và váy màu xanh lam, trên tóc cài một bông hoa lớn màu đỏ sẫm, có phần yêu mị. Nàng ta cẩn thận nhìn Thủy Nhược Vân, cười khúc khích: “Lão Thất nói không sai tiểu cô nương này rất đặc biệt.”

“Ngươi là ai?”

Thủy Nhược Vân đề phòng.

“Ha ha, nhìn xem ánh mắt nàng, long lanh rất đjep nha.”

Nữ nhân căn bản không thèm để ý Thủy Nhược Vân, nói với người bên cạnh.

“Ngươi là ai, muốn làm gì?”

Thủy Nhược Vân lui về phía sau một bước, gót chân đụng phải chân Lăng Việt Sơn, đá hắn một cước, vẫn không có phản ứng.

“Các ngươi xông vào địa bàn của chúng ta mà còn hỏi chúng ta là ai à?”

Nam nhân mặc áo xanh nói.

Tông thị?

“Chẳng qua chúng ta muốn đến để xin chưa bệnh thôi, không được sao?”

Thủy Nhược Vân cố gắng giữ bình tĩnh. Có phải những người này đã đầu độc họ? Phải làm sao đây?

“Xin chữa bệnh?”

Nữ nhân ngạc nhiên nói: “Ai bị bệnh?”

“Là ta. Ta bị bệnh, nghe người ta nói ở chỗ này có thể tìm được đại phu trị bệnh cho ta, đúng không?”

Thủy Nhược Vân chậm rãi nói, tự hỏi nên ứng phó như thế nào. Cuối cùng không nhịn được: “Bạn của ta xảy ra chuyện gì? Sao bọn họ lại bất tỉnh?”

Một tiểu cô nương mở to mắt nhìn Thủy Nhược Vân nói: “Mỗi người đến đây đều sẽ bất tỉnh nha, tỷ tỷ, sao tỷ không ngủ?”

Thủy Nhược Vân còn chưa hiểu ý tứ của tiểu cô nương kia đã thấy nữ tử áo đỏ đột nhiên hướng về phía mình, nắm tay bắt mạch của nàng, một lúc sau mới buông ra, nói: “Ngươi nói ngươi bị bệnh, nhưng ta không bắt ra được mạch gì lạ cả.”

Hai nam nhân cũng nghe nói mình bị bệnh, sắc mặt thay đổi. Thủy Nhược Vân nói: “Ta bị trúng độc, đại phu xem qua, nhưng cũng không bắt được mạch.”

Nói xong lời này, chỉ thấy nam tử áo xanh lấy ra một cái lọ, nữ tử áo đỏ nắm lấy tay Thủy Nhược Vân, nhanh chóng không biết từ đâu lấy ra con dao cắt đầu ngón tay của Thủy Nhược Vân, máu từ từ chảy xuống, nam nhân áo xanh cầm cái lọ lấy máu, nhìn tình hình trong lọ rồi nói: “Có độc thật đấy, nhưng không quá nghiêm trọng”.

“Ai bảo ngươi tới đây, ngươi tới đây tìm ai?”

“Ân, ta nghe một đại phu nói, Đại Lý có thần y rất lợi hại. Cụ thể là nói với ta…nói với Việt Sơn ca ca, các ngươi phải hỏi hắn.”

Nếu muốn hỏi thì phải đánh thức Việt Sơn ca ca chứ.

“Ha ha, là tình lang của ngươi sao?”

Nữ nhân không để ý tới lời của nàng, ngược lại giơ tay sờ sờ gò má nhỏ của nàng: “Thật non, lúc ta còn trẻ cũng không kém ngươi đâu.”

Tay nàng không lạnh, nhưng Thủy Nhược Vân vẫn nổi da gà. Sau đó, nghe thấy nữ nhân đó nói: “Hắn đang ngủ, chúng ta đừng để ý đến hắn. Ngươi đi cùng chúng ta thôi.”

“Không được.”

Thủy Nhược Vân lắc đầu, áp chế trong lòng sợ hãi: “Các ngươi là ai? Rốt cuộc, bọn họ bị gì vậy? Bị các ngươi hạ độc sao?”

Nữ nhân cười tươi như hoa: “Muội muội thật biết nói đùa, chúng ta hạ độc thế nào chứ. Đại Lý Tông Thị sẽ không giở thủ đoạn như vậy. Vào Hắc Trạch này, ngủ hay chết là tùy vào phúc phận của mỗi người. Chỉ có ngươi là đặc biệt nhất.”

Nàng ta lại đưa tay sở mặt Thủy Nhược Vân: “Ngươi không bị gì cả. Nhất định là Hoa Thần đưa ngươi tới. Chỉ có cô nương như vậy mới xứng đáng làm Tông Chủ của chúng ta.”

“Hoa Thần?”

Trong đầu Thủy Nhược Vân lóe lên một cái gì đó.

Nam tử áo xanh nóng nảy: “Được rồi, đại tỷ, không cần nói nhiều, mau mang nàng đi mau đi.”

“Ha ha, tiểu cô nương không muốn sao?”

Nữ nhân vẫn cười ma mị.

Nam nhân áo xám im lặng đột nhiên rút kiếm và đi về phía Lăng Việt Sơn. Thủy Nhược Vân kinh hãi, dang tay ngăn cản trước Lăng Việt Sơn: “Đừng làm chàng bị thương, ta đi, ta cùng ngươi đi.”

“Ha ha, ngoan nha.”

Nữ nhân nói xong lời này, nam tử áo xám lui về.

Thủy Nhược Vân vội vàng nghĩ: “Ta, ta phải mang theo thuốc.”

Thấy ba người bọn họ nhìn chằm chằm nàng, nàng cẩn thận chỉ xe ngựa: “Là ở trên xe ngựa, không uống thuốc ta sẽ chết. “

“Ha hả, ngươi không thể chết. Cũng được, mang theo thuốc để ngươi yên tâm hơn một chút.” Nữ nhân kia thoải mái, sờ đầu nàng: “Tiểu Thanh, đi giúp tỷ tỷ lấy thuốc trên xe đi.”

“Được!”

Tiểu cô nương leo lên xe ngựa, dưới sự giám sát của họ, từ vị trí Thủy Nhược Vân nói lấy ra hai cái lọ nhỏ.

Đứa bé đưa cái lọ cho nữ nhân kia, nàng liếc nhìn Thủy Nhược Vân, mở lọ ra, đổ những viên thuốc bên trong ra. Sau khi ngửi cẩn thận, lại mỗi bên cầm một viên bóp nát nhìn.

“Một là thuốc ta uống, một là mật ong vo viên, ta sợ đăng, uống thuốc phải ngậm viê mật ong.” Thủy Nhược Vân nhìn hành động của nàng ta thì liền lên tiếng giải thích.

“Ngươi nói thật.”

Nữ nhân cười đem hai cái lọ trả lại cho nàng. Rồi lại nói với đứa trẻ: “Tiểu Thanh, con dắt tỷ tỷ, chúng ta về nhà thôi.”

Tiểu cô nương ngoan ngoãn tiến lên nắm tay Thủy Nhược Vân, Thủy Nhược Vân muốn lùi lại, buông lỏng tay, bó hoa rơi xuống đất, nàng quay đầu nhìn Lăng Việt Sơn, giẫm lên đóa hoa. Tiểu cô nương kéo nàng, Nàng và rời đi cùng những người kia.