Đại Lý Tông Thị được cho là một nơi rất bí ẩn, là vì ở đây đã xảy ra vài chuyện thần kỳ sao? Ví dụ như chất độc đột nhiên biến mất.
Cả đêm Thủy Nhược Vân không ngủ, dựa theo tình huống trước đó của nàng, nàng chạy loanh quanh một ngày, ăn không ngon ngủ không yên, tâm trạng lo âu, đúng ra tim sẽ đập nhanh, nhưng ngoại trừ việc có chút buồn ngủ, thì nàng lại không cảm thấy khó chịu. Sau đó, không lâu sau bữa sáng, người đại nãi nãi kia và Thất gia dẫn một ông lão đến. Tiểu Thanh vừa nhìn thấy đã vui vẻ đi đến chào đón: “Đại Tiên bá bá.
Hóa ra đây là Đại Tiên trong truyền thuyết.
Đại Tiên trông rất hiền lành, râu tóc bạc phơ, mặc một chiếc áo dài trắng, phấp phới trong gió, đúng là có một chút tiên khí.
Đại Tiên bắt mạch cho Thủy Nhược Vân, tay cầm một cái chén bạc, bên trong chứa một loại chất lỏng trong suốt nào đó, máu từ ngón tay Thủy Nhược Vân chảy ra, hạt máu đỏ tươi lăn tròn, màu sắc vẫn như cũ, nguyên vẹn chìm xuống đáy chén. Đại Tiên ngước nhìn đại nãi nãi và Thất gia nói, “Trong người nàng ta không có chất độc.”
Thất gia sửng sốt: “Không thể nào, hôm qua ta và đại tỷ đã thử qua.”
Hắn lấy ra cái lọ, nắm ngón tay bị cắt của Thủy Nhược Vân nhỏ máu vào trong đó. Sau khi xem xét kỹ hơn, thật sự không có độc.
Đại nãi nãi ngạc nhiên nói: “Chính nàng cũng nói mình bị trúng độc, cho nên chúng tôi đã thử, thật sự là có độc. Nàng còn mang theo thuốc giải các loại. Ta đã kiểm tra thành phần rồi.”
Sau đó, Đại Tiên quay sang Thủy Nhược Vân hỏi: “Cô nương trúng loại độc gì? Sao lại trúng độc?”
Chỉ trong một ngày, 3 ngón tay của Thủy Nhược Vân đã bị thương, nàng sợ đau nên không dám nói. Nghe được Đại Tiên hỏi, nàng nhanh chóng đem lời giải thích kia nói lại, từ việc gặp phải dâm tặc, đến chuyện đại phụ giới thiệu đến Đại Lý tìm thần y, nhưng nàng vẫn luôn được chăm sóc nên không biết nhiều, phải hỏi Việt Sơn ca ca mới biết được. Về việc giải độc như thế nào, nàng thật sự không biết. Cuối cùng, nàng hỏi một câu mà nàng quan tâm nhất: “Việt Sơn ca ca và những người khác sẽ không sao, họ sẽ tỉnh lại chứ?”
Đại Tiên vuốt râu và nói: “Hoa Thần sẽ không hại người. Người lương thiện sẽ gặp may mắn.”
Thủy Nhược Vân lo lắng nói: “Đại Tiên, ta không phải người được Hoa Thần đưa đến. Ta chỉ là một người bình thường đến cầu y. Van xin mọi người để ta trở về đi. Việt Sơn ca ca không tìm được ta sẽ rất lo lắng. Cha mẹ và ca ca ta đều đang chờ ta trở về.”
Đại Tiên quay sang đại nãi nãi và Thất gia nói, “Hai người cưỡng ép nàng đến đây sao?”
Đại nãi nãi nói: “Đại Tiên, tất cả những người đi cùng nàng đều đã ngủ. Nếu chúng tôi không mang nàng đi, nàng cũng sẽ bị lạc và chết đói. Sao có thể gọi là cưỡng ép nàng đi? Những năm này, có rất nhiều người bên ngoài đã xâm nhập vào Hắc Trạch của ta, có ai vẫn tỉnh giống như nàng đâu, vả lại, nàng là người trúng kỳ độc, vào Tông thị của chúng ta liền hồi phục, nếu không phải do Hoa Thần đưa tới thì là gì?”
Tóm lại, từng chi tiết đều khéo léo phù hợp với suy luận trinh thám, đó là sự chỉ dẫn âm thầm của Hoa Thần.
Đại Tiên trầm ngâm một lát rồi nói: “Vậy thì để tông chủ gặp nàng trước đi, nếu thật sự là người có duyên được Hoa Thần đưa tới, tông chủ và nàng sẽ có vận mệnh an bài, cứ để tự nhiên đi. “
Thủy Nhược Vân nóng nảy, những người này sao lại vô lý như vậy, còn lộ ra dáng vẻ sẽ đánh nàng ngất để bỏ vào túi đưa đến cho tông chủ. Không biết Việt Sơn ca ca sao rồi, nàng nóng nảy đến mức hốc mắt nóng lên: “Tông chủ gì chứ, cái gì mà người có duyên, ta không muốn gặp. Ta có Việt Sơn ca ca rồi, ta, ta đã thành thân. Các người đừng vô lý như vậy, để ta quay lại tìm Việt Sơn ca ca đi.”
Đại Tiên không quan tâm đến lời nói của nàng, mà dùng giọng nói thân thiết thuyết phục nàng: “Cô nương, đừng lo lắng. Ngươi có thể tới đây tất nhiên là người có duyên với Tông thị, Hoa Thần sẽ không mắc sai lầm. Nếu ngươi không phải là người chúng tôi nghĩ, Hoa Thần sẽ có nhắc nhở. Ngươi yên tâm đi, mọi việc cứ để tự nhiên. Còn Việt Sơn ca ca của người, hắn có gặp được Hoa Thần hay không đều tùy thuộc vào vận may của hắn, phải xem tâm tư của hắn, vì vậy, để tùy ý trời đi.”
“Cái gì cũng là do mấy người nói, mấy người bắt ta đến đây, bỏ lại Việt Sơn ca ca, còn nói cái gì mà thuận theo tự nhiên. Ta không muốn đến đây sao mấy người không thuận theo ý ta, để lại Việt Sơn ca ca ở đó, lỡ như chàng có chuyện gì thì đều do các ngươi hãm hại, các ngươi miệng thì cứ nói không hại người nhưng chỉ là lừa gạt ức hiếp người khác mà thôi.”
Thấy thái độ không tốt của nàng, Thất gia nóng nảy muốn mắng, nhưng bị đại nãi nãi giơ tay ngăn lại.
Thủy Nhược Vân lúc này cũng không thèm để ý: “Hoa Thần dẫn dắt chỉ là cái cớ, người ta đang yên đang lành sao lại tự nhiên có thể ngủ mê man không tỉnh lại? Nhất định là trúng độc. Ta không muốn gặp tông chủ gì đó, ta muốn đi tìm Việt Sơn ca ca.”
Nàng càng nói càng gấp, càng gấp càng giận, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Thấy nàng như vậy, Tiểu Thanh đến và ôm chân nàng để an ủi. Đại nãi nãi kia nói: “Muội muội này, nếu Tông thị chúng tôi không được Hoa Thần phù hộ thì đã diệt vong từ lâu rồi. Giáo huấn của tổ tiên Tông thị là không bao giờ làm hại người khác, dù ngươi có tin hay không. Tóm lại, ngươi nên nghỉ ngơi một ngày đi, suy nghĩ thật kỹ, ngày mai ta dẫn ngươi đi gặo tông chủ, có nhiều chuyện từ từ ngươi sẽ rõ. Về phần Việt Sơn ca ca mà ngươi nhắc tới, nếu như hắn thật sự may mắn, có lẽ sẽ có ngày hai người được gặp nhau, chúng ta tuyệt đối sẽ không cản trở hai người, ta cũng sẽ xem như Hoa Thần dẫn dắt, sẽ không ép buộc ngươi.”
Đại Tiên cũng an ủi nàng vài câu, sau đó cùng những người khác dẫn Tiểu Thanh rời đi.
Thủy Nhược Vân sao có thể nghỉ ngơi, nàng lo lắng cho sự an toàn của Lăng Việt Sơn, cho dù tỉnh lại được, chàng có thể tìm được nàng hay không? Người ở đây thật kỳ quái, lỡ nàng thật sự bị ép gả cho tông chủ gì đó, tất nhiên nàng thà chết chứ không nghe theo. Theo như nếu bọn họ nói, độc trong người nàng đã không còn, vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng nàng đầy băn khoăn, cuối cùng vẫn lau nước mắt, quyết định ra ngoài tìm hiểu thử. Nàng đi ra khỏi phòng thì không thấy có người canh gác, nàng bước nhanh ra khỏi sân, nhưng lại đụng phải người giúp việc hôm qua đưa nàng đến đây. Nha hoàn kia mỉm cười: “Cô nương, ngươi muốn đi dạo à? Để ta đi cùng ngươi.”
Thủy Nhược Vân nói: “Ở chỗ này thật nhàm chán, ta muốn đi dạo một mình.”
Nha hoàn cũng không để ý, chỉ nói: “Được, nếu ngươi cảm thấy không được tự nhiên, ta sẽ không quấy rầy ngươi, nếu ngươi đi dạo mệt, hoặc không tìm được đường về, chỉ cần lắc cái chuông này thì sẽ có người xuất hiện. Cô nương chỉ cần nói muốn quay lại Tịch Viên là được.”
Nói xong đưa ra một chiếc chuông tinh xảo.
Thủy Nhược Vân nhận chuông, thấy nàng ta đã đi xa, liền đi ra ngoài, đi một hồi thì lén lút quan sát, nhưng không có người đi theo. Nàng đi chậm lại, theo trí nhớ tối hôm qua đi ra ngoài. Nhớ rẽ trái là một vườn hoa, hai bên có đất trống, họ đến bên cạnh ba cái cây, nàng nhớ vậy. Xa hơn về phía bên phải, có một cái hồ, không quá lớn, hình dáng cái hồ giống hồ lô, nàng đi về hướng hồ hẹp. Sau một quãng đường dài, chắc là có một hồ nước tròn, nàng đi đã lâu như vậy, sao lại không thấy. Suy nghĩ một chút, nàng quay lại, rẽ vào một con đường khác trước hồ hình hồ lô, lần này đúng là có một cái hồ hình tròn. Nàng hít một hơi, lo lắng đổ mồ hôi. Nàng có thể, nàng có thể biết đường. Tiếp đến là hành lang quanh co uẩn khúc, nàng thầm tự động viên mình rồi tiếp tục bước đi.
Dọc đường không gặp ai, chỉ thấy hai nha hoàn, bọn họ gật đầu chào nàng, sau đó rời đi. Khi Thủy Nhược Vân thành công đi đến hành lang thứ tư, nàng nhìn thấy đại nãi nãi. Nàng vừa đi vừa nói chuyện với một nữ nhân khác mặc y phục màu hồng, nữ nhân này có trẻ hơn một chút, vẻ mặt dịu dàng, xinh đẹp đoan trang. Hai người ngẩng đầu, nhìn thấy Thủy Nhược Vân. Đại nãi nãi lại cùng nữ nhân áo hồng nói gì đó, đi đến chỗ Thủy Nhược Vân, nữ nhân áo hồng dường như ngăn lại, lại nói thêm vài câu, đại nãi nãi rốt cục từ bỏ, gật đầu với Thủy Nhược Vân, rồi xoay người rời đi.
Nữ nhân áo hồng lại mỉm cười thân thiện với Thủy Nhược Vân và bước tới. “Ngươi là Thủy Nhược Vân cô nương đúng không? Ta là Tứ gia Tông thị, Tông Tú Bình.”
Thủy Nhược Vân lẩm bẩm và không biết nên nói gì, Tông Tú Bình lại nói: “Đừng sợ, chúng tôi thật sự không phải là người xấu. Đại tỷ của tôi làm việc gấp gáp, lão Lục, lão Thất cũng hơi bạo lực, nhưng chúng tôi không có ác ý. Ta và tướng công vừa từ bên ngoài trở về, nghe được chuyện của ngươi. Ta đến tìm ngươi trò chuyện một chút.”
Trong lòng Thủy Nhược Vân có một tia hy vọng, nói: “Ta thật sự không phải do Hoa Thần phái tới, ta có tướng công rồi, ta muốn đi tìm hắn.”
Tông Tú Bình cười, nắm lấy tay nàng: “Ta đi với ngươi, ta biết đường, đi đến cửa núi sẽ nhanh hơn.”
Nàng ta dẫn nàng đi, vừa đi vừa trò chuyện
“Đừng trách tỷ tỷ của ta, bởi vì lời tiên đoán của Đại Tiên chưa bao giờ sai, Tông thị chúng ta đều dựa vào Hoa Thần mới có thể bình yên vô sự cho đến ngày hôm nay. Khi còn bé, ta cũng không tin, ha ha, ta là người phản nghịch nhất trong số các huynh đệ tỷ muội.”
“Ngươi? Phản nghịch?”
Thủy Nhược Vân thật sự không thể tưởng tượng được, một nữ nhân đoan trang và dịu dàng như vậy lại có liên quan gì đến từ phản nghịch.
“Ha ha, có câu không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá một người, chính là nói đến ta đó.”
Tông Tú Bình cười to, lộ ra một chút kiêu ngạo. “Khi còn nhỏ, ta nhất định muốn ra ngoài phiêu bạt khắp nơi. Gia đình không thể ngăn cản ta, nên ta đã nhờ Đại Tiên tiên đoán cho ta. Đại Tiên nói nhất định ta phải mang theo Hoa Thần, nói rằng với sự dẫn dắt của Hoa Thần ta có thể hóa giải nguy nan thành an toàn, ngươi thử nghĩ xem, ta hành tẩu giang hồ, mang theo mấy chậu hoa kia có ích lợi gì?”
Thủy Nhược Vân cũng cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến quyết tâm ngao du giang hồ của mình, nàng cảm thấy gần gũi với Tông Tú Bình hơn một chút.
“Nhưng sau đó đã xảy ra một số chuyện, cho nên ta không thể không tin.”
Tông Tú Bình mỉm cười: “Những chuyện này nói ra rất dài dòng, có cơ hội ta sẽ kể cho ngươi nghe. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, hãy bình tĩnh, cho dù ngươi có là người đó hay không, chúng ta cũng sẽ không ép buộc ngươi làm bất cứ điều gì, Hoa Thần sẽ dẫn dắt cho ngươi, ngươi cứ nghe theo trái tim mình thì sẽ biết mình nên làm gì.”
“Trái tim mách bảo rằng ta phải đi tìm Việt Sơn ca ca. Ta rất lo lắng cho hắn, ta muốn ở bên cạnh hắn.”
Thủy Nhược Vân cảm thấy đối với Tông Tú Bình, mình dễ dàng khi nói ra suy nghĩ trong lòng của mình hơn.
Tông Tú Bình cười và nói: “Ta đã lặng lẽ nhờ tướng công đi tìm Việt Sơn ca ca của ngươi, đại tỷ và những người khác tuân theo quy tắc của gia tộc, những người mà Hoa Thần gọi để ngủ say, người của Tông thị tuyệt đối sẽ không để ý đến, sợ sẽ đắc tội Hoa Thần, những người đó sẽ ra sao, Hoa Thần sẽ có sắp xếp, có người tỉnh lại, có người trở về, có người vĩnh viễn ngủ yên. Chúng ta là con người không thể can thiệp vào.”
“Vậy, Việt Sơn ca ca và những người khác…”
“Yên tâm đi, tướng công của ta cũng là người ngoại tộc, hắn đã đi tìm, dù la fthức hay ngủ gì hắn cũng sẽ mang đến đây.”
Tông Tú Bình dẫn nàng đi đến cửa núi: “Nhưng người Tông thị sẽ không cho người ngoài đi vào, ngươi là ngoại lệ, nhưng Việt Sơn ca ca của ngươi thì không được nên chúng ta chờ bọn họ ở ngoài cửa núi đi.”
“Được!”
Thủy Nhược Vân cảm thấy nhẹ nhõm, nàng cảm thấy Tông Tú Bình là người nàng có thể tin tưởng.
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện suốt quãng đường, rồi nhanh chóng thân thiết với nhau hơn. Sau khi đến cửa núi, Tông Tú Bình thấy một khoảng trống trên một bãi cỏ, Tông Tú Bình lại lắc chuông gọi người hầu mang đồ ăn nhẹ và nước uống, giống như đi dã ngoại ngắm cảnh.
Đến khi mặt trời ngả về tây, thấy một nam nhân trung niên cao lớn đi tới. Tông Tú Bình nhíu mày, có chút kinh ngạc hỏi: “Sao không thấy người?”
Trái tim của Thủy Nhược Vân trầm xuống ngay lập tức.
Nam nhân lắc đầu: “Ở đại tỷ nói không có ai, cũng không thấy xe ngựa, Ta đi xung quanh một vòng cũng không tìm được.”
Nam nhân vừa nói chuyện vừa đi lại gần một chút, Thủy Nhược Vân nhìn khuôn mặt của hắn, hít được một hơi lạnh: “Tây Nha Thác!”