Thủy Nhược Vân khép hờ mắt, dụi mặt vào lòng bàn tay to lớn của anh: “Sẽ ngứa…”
Nàng hoàn toàn không để tâm đến lời uy hiếp của Lăng Việt Sơn: “Ta không sợ, chàng đang dọa ta thôi. Chàng không đánh ta đâu.”
Vẻ mặt lười biếng, giọng nói ngọt ngào mềm mại, Lăng Việt Sơn nhìn nàng mà lòng đau nhói, hắn cúi xuống khẽ hôn môi nàng, nàng nhắm mắt lại, rất mềm mại, nhìn lỗ tai nàng cũng ửng hồng, hắn cắn mút vành tai của nàng: “Ai nói ta muốn đánh nàng, ta có rất nhiều cách để thu thập nàng.”
Nàng cười khúc khích, nàng rụt người, bị tay hắn nâng lên
Hắn hôn lên mí mắt nàng, nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đỏ mặt, khẽ cười: “Chàng là chó con thích cắn người.”
Cuối cùng hắn cũng hôn lên cái miệng nhỏ nói chuyện không ngừng trong đêm của nàng, cuốn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào mềm mại của nàng, lẩm bẩm: “Tinh nghịch…”
Nàng mềm mại ôm lấy cổ hắn, mỗi lần lưu luyến triền miên nàng vẫn luôn ngoan ngoãn nhất. Lăng Việt Sơn khó kiềm chế, sự ngọt ngào của người trong vòng tay làm tan biến mọi lo toan suốt cả ngày. Hai người hôn nhau, quấn quýt triền miên, làm cho nàng kiều mị thở dốc, hắn cắn cổ nàng, nghĩ đến lời nói của nàng, hắn thấy buồn cười, nàng nói đúng, hắn rất thích cắn nàng. Hắn thò tay vào trong váy nàng, làn da ngọc bích dưới lòng bàn tay ấm áp, hắn lưu luyến vuốt ve, thầm nghiến răng kiềm chế, nhưng hơi thở giữa môi mũi đều là hương thơm mềm mại của nàng, khiến hắn không thể chịu nổi, không ngừng muốn thử.
Mềm mại, triền miên không ngừng, hắn nghe thấy tiếng thở đều của nàng, nàng đã chìm vào giấc ngủ. Hắn mê luyến nhìn nàng, cuối cùng nằm nghiêng trở lại bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong lòng, chỉnh lại tư thế ngủ yêu thích của nàng, cố gắng hít thở kiềm chế bản thân, nhắm mắt nghiến răng nói: “Kiềm chế, kiềm chế…”
Cả đêm Tây Nha Lãng Thanh không ngủ ngon, tên Tây Nha Thác đó là cơn ác mộng cả đời của hắn, mặc dù Tông Tú Bình giả vờ hào phóng và nói với Thủy Nhược Vân rằng để sau lại nói, nhưng thực tế phu thê đồng tâm, nàng vẫn còn lo lắng về vấn đề này. Vì vậy, sáng sớm, phu thê hai người đã đến Tịch Viên, không ngờ rằng Lăng Việt Sơn đã đứng, canh giữ ở đó.
“Tây Nha Lãng Thanh.
Khuôn mặt của hắn khiến Lăng Việt Sơn rất chắc chắn về danh tính của người này. Hắn đã chuẩn bị tâm lý với sự xuất hiện của họ.
“Lăng Thiếu Hiệp, chào buổi sáng.”
Tông Tú Bình khách sáo nói.
“Các ngươi không cần đến đây, ta nói thẳng, là tên Tây Nha Thác dùng thủ đoạn bẩn thỉu ép ta đến Đại Lý Tông Thị đưa một túi đồ cho Tây Nha Lãng Thanh. Ta hy vọng hai người không có đồng mưu trong chuyện này.”
Nếu vậy, thì hắn phải có thêm người cần tính sổ rồi.
Tây Nha Lãng Thanh nghe nói Tây Nha Thác dùng thủ đoạn bẩn thỉu, sắc mặt thay đổi. Tông Tú Bình nắm chặt tay hắn, khích lệ hắn. Tây Nha Lãng Thanh nói với giọng khàn khàn: “Tây Nha Thác là huynh trưởng trong tộc của ta, có chút…xung đột. Ta không ngờ vì chuyện của chúng ta mà làm liên lụy đến Lăng thiếu hiệp, xin lỗi!”
Lăng Việt Sơn cẩn thận nhìn hắn, suy nghĩ một chút, vào phòng lấy ra ba cái ghế, đóng cửa lại, đem ghế đặt ở trong sân, nói: “Nhược Nhược còn đang ngủ, không thể mời hai người vào nhà ngồi. Chúng ta nói chuyện trong sân. Nếu việc này liên quan đến bí mật khác, vậy mời các ngươi sai người hầu của mình đi đi.”
Tông Tú Bình gật đầu, nhanh chóng đi dặn dò nha hoàn. Ba người họ ngồi trong sân, Lăng Việt Sơn bắt đầu kể lại từ lần đầu tiên hắn gặp Tây Nha Thác, kể lại những chi tiết trong chuyến đi của họ đến Đại Lý, bao gồm cả Đại Đạo Dạ Hương, con bướm cổ quái, Tây Nha Thác đầu độc Thủy Nhược Vân và các yêu cầu buộc họ phải đến Đại Lý.
Nghe nói giang hồ thật sự có một tên Đại Đjao Dạ Hương đã lợi dụng Dạ Mê Hương để phạm tội, hai người Tông Tú Bình vô cùng ngạc nhiên: “Hoa Dạ Mê Hương chỉ được tìm thấy trong thâm cốc của Đại Lý Tông Thị ta, cùng lắm một số nơi gần trấn Thông Khúc cũng có, nhưng chủ yếu là giống lai, không giống loại trong cốc.”
Lăng Việt Sơn nói: “Hương thơm của Dạ Mê Hương là thuốc độc, đúng không? Đó là lý do tại sao những người bình thường ngủ thiếp đi sau khi ngửi thấy nó.”
“Dạ Mê Hương là loại hoa thần kỳ. Nó có tác dụng thu hút giấc mơ, kẻ ác gặp ác mộng, người tốt gặp mộng đẹp. Bởi vì hương hoa sẽ dẫn dắt nỗi sợ hãi hoặc khát khao sâu thẳm nhất của mỗi người, những thứ này sẽ được thực hiện trong mơ, sẽ mê hoặc lòng người. Đại đa số mọi người đêu fkhông muốn tỉnh lại, chỉ có số ít người kiên định mới có thể tự tỉnh lại, coi đó như một giấc mơ đẹp, phù du thoáng qua như mây khói.”
Tông Tú Bình nói: “Nhưng Tông thị chúng tôi sẽ không lấy hoa này để làm việc xấu. Tổ tiên của chúng tôi đã bị người ngoài làm hại, nhờ nhân duyên mới đến được sơn cốc này, may mắn có Hoa Thần che chở mới có thể tránh được kiếp nạn, ngày càng đông đúc hơn. Chúng tôi thờ phượng Hoa Thần, chưa bao giờ làm điều ác. Những người có ý đồ tiến vào Hắc Trạch, xâm phạm đến người của Tông thị ta, phần lớn đều bị hoa Dạ Mê Hương ngăn cản bên ngoài, phần ít người có thể tỉnh lại cũng lạc đường, không rõ tung tích. Mấy năm nay, thậm chí không ít người danh tiếng trên giang hồ đều muốn xâm phạm vào Tông thị của ta.”
“Tông thị mấy người có cất giấu bảo bối gì mà sao mọi người đều cố gắng đổ xô vào vậy?”
Tông Tú Bình và Tây Nha Lãng Thanh nhìn nhau, nói: “Thật ra, Tông thị chúng tôi cách biệt với thế giới, không tranh không đấu, thanh tịnh sống, làm người như tiên. Ban đầu, chúng tôi không hiểu tại sao những người này lại cứ tìm cách vào đây, nhưng sau khi nghe những gì Lăng thiếu hiệp nói, ta nghĩ nguyên nhân là do tướng công của ta. Bây giờ nghĩ lại, tất cả những chuyện này đều xảy ra trong mấy năm sau khi ta cùng Lãng đại ca về đây.”
“Ý ngươi là, những người đó, giống như ta, đều bị Tây Nha Thác ép đến đây?”
“Ngược lại có khi không cần ép buộc, là người đều có lòng tham, chỉ cần nói Đại Lý Tông Thị chúng ta có vô số bảo vật, có bí kíp võ công kinh người, tự nhiên sẽ có nhiều người đổ xô đến tìm bảo vật.”
Tông Tú Bình cười khổ nói: “Sau này, người trong tộc chúng ta không còn cách nào, không muốn những người đó quấy rầy sự thanh tĩnh trong cốc, kết quả phải phái người trong tộc ra ngoài trấn, chỉ cần nghe nói họ là nhân sĩ giang hồ muốn đến Hắc Trạch, chúng ta sẽ làm cho họ lùi bước.”
“Khó trách Tây Nha Thác lại yêu cầu không được có danh tiếng, không được để nhiều người chú ý.”
Lăng Việt Sơn cuối cùng cũng hiểu lý do của yêu cầu kỳ lạ này.
“Nhưng nếu chất độc của Dạ Mê Hương đến từ hoa Dạ Mê Hương, làm sao Tây Nha Thái và Đại Đạo Dạ Hương lại có nó?”
Tông Tú Bình suy nghĩ một lúc: “Có lẽ đó là những chậu hoa tôi mang ra ngoài.”
Theo những gì Đại Tiên nói, năm đó, nàng đã mang một vài chậu hoa Dạ Mê Hương ra ngoài và gặp Tây Nha Lãng Thanh ở Miêu Cương, cuối cùng lúc hai người trở lại, mấy châu hoa kia đều để lại ở Miêu Cương.
“Tây Nha Thác là một người rất thông minh, hắn rất có thiên phú về phương diện điều chế độc từ thực vật và động vật. Nhưng trên thực tế, tộc Độc Long của chúng tôi không chủ trương dùng những thứ bẩn thỉu và độc hại đó. Nghĩ đến những năm nay, chắc đã càng ngày càng nghiêm trọng.”
Tây Nha Lãng Thanh hiểu rất rõ Tây Nha Thác.
“Vậy người từ Miêu Cương về đây đã bao lâu rồi?”
“Gần 20 năm?”
“Thời gian dài như vậy, Tây Nha Thác vẫn không quên được, khó khăn trắc trở như vậy cũng phải tìm cho được ngươi, rốt cuộc ngươi và hắn có xung đột gì vậy?”
Sắc mặt Tây Nha Lãng Thanh đột nhiên trầm xuống, yên lặng không nói. Tông Tú Bình nắm chặt tay hắn, quay đầu về phía Lăng Việt Sơn và nói: “Lăng thiếu hiệp, không biết Tây Nha Thác nhờ ngươi mang đồ gì đến vậy, thứ đó đâu rồi?”
“Đó là một túi đồ, ta sợ hắn giở trò nên có mở ra xem thử, là mấy y phục cũ của trẻ con và nữ nhân. Túi đồ đó ta nhờ người để ở trấn Thông Khúc, nếu các ngươi muốn lấy, phải đến nhà trọ của ta lấy.”
Sắc mặt của Tây Nha Lãng Thanh càng xấu hơn, ngay cả Tông Tú Bình cũng trở nên nghiêm túc. Lăng Việt Sơn không thúc giục họ, chỉ nói: “Không tiện nói cũng không sao, ta cũng không cần biết, dù sao Nhược Nhược đã được giải độc, túi đồ kia cũng đã đưa tới. Nếu các ngươi muốn lấy thì theo ta đến nhà trọ, không muốn thì ta sẽ vứt nó đi. Ân oán giữa ta và Tây Nha Thác, ta sẽ tính với hắn sau.”
Vừa dứt lời, nghe được động tĩnh trong phòng, liền đi vào.
Trong phòng, Thủy Nhược Vân đã tỉnh lại, đang ngồi ở trên giường dụi mắt. Nhìn thấy Lăng Việt Sơn đi vào liền hỏi, “Chàng đã đi đâu vậy?”
“Ta đang nói chuyện với phu thê Tây Nha Lãng Thanh trong sân.”
Hắn đưa tay xoa đầu nàng: “Nàng ngủ đủ chưa?”
Nàng gật đầu, giang tay ôm Lăng Việt Sơn, làm nũng.
Hắn cười, bế nàng ra khỏi giường, mang giày cho nàng: “Vậy nàng đi rửa mặt chút đi, lát nữa phải đi ăn sáng, sau đó chúng ta về nhà.”
Nàng nghe xong liền cười nói: “Thật sao? Vậy thì tốt quá. Vậy chuyện Tây Nha Lãng Thanh đã xong chưa?”
“Ta đã nói rõ ràng rồi, chuyện của họ chúng ta biết được thì biết, không biết cũng không sao, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta. Độc của nàng đã được giải, ta đưa nàng về nhà.”
“Lăng thiếu hiệp.”
Tông Tú Bình gọi từ bên ngoài. Lăng Việt Sơn vỗ nhẹ Thủy Nhược Vân, ra hiệu cho nàng nhanh lên, rồi tự mình đi ra ngoài.
Tông Tú Bình đứng bên ngoài, nhìn Lăng Việt Sơn đi ra, do dự một lúc, cuối cùng nói: “Lăng thiếu hiệp, tướng công ta trước đây đã phải chịu đựng rất nhiều ở Miêu Cương, rất nhiều chuyện đều có liên quan đến Tây Nha Thác. Ta đưa chàng về Hắc Trạch, thực ra là để tránh họa sát thân, nhưng không nghĩ tới Tây Nha Thác lại cố gắng dây dưa nhiều năm như vậy. Chuyện cũ không thể quay lại, nói ra rất dài dòng, chúng tôi sẽ cùng hai người về nhà trọ lấy túi đồ đó, những thứ đó chắc không chỉ là mấy bộ y phục đơn giản như vậy. Mong Lăng thiếu hiệp đừng trách, đến lúc đó, phu thê chúng tôi nhất định sẽ thành thật nói ra tất cả.”
Khuôn mặt nàng rất chân thành, trong lời nói lộ ra sự lo lắng và quan tâm cho Tây Nha Lãng Thanh, Lăng Việt Sơn thật sự có chút cảm động. Hắn dễ bị cảm động bởi sự bảo vệ tình yêu này. Tuy rằng hắn không hứng thú dây dưa với bọn họ, nhưng dù sao, chỉ cần không cản trở hắn và Thủy Nhược Vân vậy là tốt rồi. Nhưng con người Tây Nha Thác chấp niệm kiên trì nhiều năm như vậy, thật đáng sợ. Nếu có thể biết về hắn nhiều hơn thông qua Tây Nha Lãng Thanh, chắc chắn sẽ giúp ích trong việc trả mối thù hắn đầu độc Thủy Nhược Vân. Vì vậy, Lăng Việt Sơn gật đầu, và thảo luận ngắn gọn với Tông Tú Bình về việc sắp xếp cho chuyến hành trình trở về.
Đang khi nói chuyện, Tây Nha Lãng Thanh cũng đi vào phòng, có lẽ đã đấu tranh trong lòng, vẻ mặt do dự. Khi vào phòng, hắn không nói gì, chỉ đứng bên cạnh Tông Tú Bình và im lặng lắng nghe.
“Vậy chúng ta quyết định như thế này đi. Ta đi nói cho tông chủ và Đại Tiên trước, chuyện liên quan đến Lãng ca họ cũng biết. À, còn chuyện nhân duyên do Hoa Thần đưa đến, chắc là có hiểu lầm, ta đi nói với họ. Nhưng coi như phải đi, hay là ngươi đến gặp mặt tông chủ của ta…”
Lăng Việt Sơn định từ chối, Nhược Nhược nhà hắn dường như rất mâu thuẫn về việc gặp tông chủ. Lại nhìn thấy tiểu nhân nhi từ trong phòng thò đầu ra: “Việt Sơn ca ca…”
Nàng nhìn thấy đám người Tông Tú Bình vẫn ở bên ngoài, liền nuốt lại lời trong miệng.
Lăng Việt Sơn đi tới, hỏi: “Làm sao vậy?”
Nàng thì thào: “Ta không tìm thấy trâm cài tóc?”
Nàng đang chải đầu tìm rất lâu mà không thấy.
“Tịch thu.”
“Cái gì?”
Nàng vội vàng, quên mất có người ngoài: “Đó là của ta, mau trả lại cho ta.”
“Là ta đưa cho nàng, bây giờ hối hận nên lấy lại. Để về trấn ta mua mấy món đồ làm tóc cho nàng, ta sẽ chọn món quà tốt lại cho nàng sau.”
“Không muốn!”
Nàng không muốn: “Đó là của ta, tặng ta rồi thì là của ta, trả lại cho ta.”
Nàng rất thích trâm cái tóc hình đám mây đó.
“Không được, tịch thu là tịch thu, ta tặng nàng món khác.”