Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 47



Thủy Nhược Vân đã ướt sũng, mơ hồ, hai người cọ xát với nhau, toàn thân Lăng Việt Sơn cũng ướt, lúc này toàn thân đều bị áp chế, trong lúc còn đang giãy giụa, nàng đã đã mất đi một nửa sức lực, chỉ mềm nhũn, Lăng Việt Sơn đưa tay chạm vào hương thơm mềm mại và đặc của nàng. Dù cố gắng thế nào hắn cũng không thể nhịn được, hắn ngừng lại, điều chỉnh vị trí của hai người họ, lần vào trong và thăm dò trực tiếp.

Men say dâng lên, nàng mềm nhũn mở ra, cũng không khó tiếp nhận, nhưng dù như vậy, nàng vẫn cảm thấy vừa tê vừa nóng, còn có chút đau nhức, khiến nàng ngẩng đầu hít một hơi. Lăng Việt Sơn cũng chỉ cảm thấy từng lớp dịu dàng và ràng buộc khiến sống lưng tê dại, lần này, hắn không chút do dự, dùng sức đẩy eo và hông, thâm nhập đến cùng

Lực va chạm mạnh khiến Thủy Nhược Vân kêu lên một tiếng, theo bản năng co rút, lại càng vặn chặt hắn hơn, cả hai người đều không dám động nữa. Lăng Việt Sơn buông đôi tay đang trói buộc cánh tay nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng chạm vào nơi tiếp xúc của hai người, đắc ý cười: “Nhược Nhược, chúng ta ở cùng với nhau rồi.”

Đôi mắt nàng nửa mở, có chút ngốc nghếch nhìn hắn. Bộ dáng đáng yêu kia làm cho hắn bật cười thành tiếng, rung động cọ xát, Thủy Nhược Vân khó khăn co rút người, Lăng Việt Sơn cũng chịu không nổi nữa, bắt đầu kịch liệt đẩy lên. Hắn vừa giết vừa đuổi, Thủy Nhược Vân lập tức bị đánh bại, chỉ có thể kiều mỵ kêu lên, sau đó lại lộ ra dán vẻ kiều mỵ, vươn hai tay run rẩy cầu xin: “Việt Sơn ca ca, ôm ta đi.”

Lăng Việt Sơn cảm thấy vô cùng xinh đẹp và mất hồn, bây giờ nếu nàng muốn hái trăng xuống hắn cũng sẽ đồng ý, hắn cúi xuống và ôm nàng vào lòng, hôn và hôn một lần nữa: “Được, ôm nàng.”

Phía dưới không ngừng lại, bởi vì tư thế ôm ấp, ngực nàng cọ sát vào ngực hắn khiến hắn ngứa ngáy không chịu nổi, cúi đầu mút mạnh, nàng lại bắt đầu rên rỉ đau đớn. Miệng ngậm không muốn nhả ra, hắn chỉ nhỏ giọng hỏi: “Đau ở đâu?”

Thủy Nhược Vân hoa mắt chóng mặt, không biết chuyện gì, chỉ cảm thấy trong người nóng như lửa đốt, khiến nàng cảm thấy không thể nói nên lời, vì vậy kiều diễm nói: “Chỗ nào cũng đau.”

Mặc dù là lần đầu Lăng Việt Sơn ra trận, nhưng làm sao không nghe ra ý nghĩa trong những lời nói kiều diễm này? Vì vậy, động tác càng mạnh dạn hơn. Thủy Nhược Vân chịu đựng hồi lâu, cảm thấy sự tê dại và sảng khoái dâng lên, cảm giác này làm nàng hơi luống cuống, nên vặn vẹo giãy giụa. Lăng Việt Sơn dường như đã nhận ra sự thay đổi trong sự dịu dàng của nàng, bắt đầu siết chặt mông nàng và dùng sức chà xát hông của nàng, Thủy Nhược Vân sững sờ trong giây lát, nàng không thể nhúc nhích được, chỉ có thể ôm cổ hắn, cảm giác có thứ gì đó nổ tung, xông ra ngoài. Phải mất một lúc mới dừng co quắp, sương trắng trước mắt nàng tan biến, nàng mở mắt ra và thấy Lăng Việt Sơn đang mỉm cười dịu dàng với nàng.

Khuôn mặt hắn lấm tấm mồ hôi, đôi mắt hắn sáng ngời đến kinh ngạc, nụ cười đó dụ dỗ nàng hôn hắn, hắn cười ôm nàng lên, để nàng hôn mình, môi lưỡi dịu dàng khiến nàng choáng váng. Chỉ nghe thấy hắn thấp giọng hỏi: “Thoải mái không?”

Một lúc lâu sau nàng mới ý thức được hắn đang hỏi cái gì, ngây ngốc thành thật gật đầu. Thấy hắn lại cười, sau đó bộ phận lấp đầy nàng lại bắt đầu di chuyển, hắn nói: “Vậy chúng ta tiếp tục đi, vẫn chưa xong.”

Cảm giác ngứa ngáy lại dâng lên, lần này nàng trở nên nhạy cảm hơn, nàng không nhịn được buông ra, thở dốc không ngừng, nhẹ giọng nói: “Ta khó chịu quá.”

Hắn treo hai chân nàng lên cánh tay của mình, từ từ ấn xuống, tư thế này khiến nàng mở ra, hắn càng ngày càng tự do, nàng giống như được làm bằng nước, cả cơ thể nàng và hắn đều ướt át trơn trượt, khiến cho hắn càng thêm lưu loát. Hắn trêu chọc nàng, cố ý thay đổi góc độ, dùng sức, còn cố ý hỏi: “Chỗ nào khó chịu?”

Nàng bị lay đến phát ra tiếng không thành tiếng, nhắm mắt chịu đựng hắn, cuối cùng nàng chỉ có thể run rẩy rên rỉ: “Không cần…đến rồi…khó chịu quá…”

Nàng đỏ mặt, dáng vẻ yếu ớt yếu ớt, khiến hắn đau đớn cùng yêu thương tràn ngập, nói: “Được, được, không như vậy, chúng ta đổi một chút.”

Hắn đứng thẳng dậy buông hai chân nàng ra, nàng nằm nghiêng thở hổn hển, trên cổ lấm tấm những hạt mồ hôi mỏng, lấy chiếc áo lau mồ hôi cho nàng. hắn suy nghĩ một chút, lật người nàng lại, nâng eo nàng lên, để đầu gối nàng buông xuống, hông nâng lên, sau đó lại đi vào, hắn khẽ động, hôn mút lấy lưng nàng, ghé sát vào tai nàng hỏi: “Vậy được không?”

Nàng nằm ở trên gối, nhẹ nhàng chiều theo động tác của hắn, nắm bàn tay to lớn của hắn, quấn lấy ngón tay hắn, vuốt ve đầu ngón tay cùng đốt ngón tay, không nói gì nữa. Hắn để bàn tay cho nàng chơi, nằm sấp, lúc đầu còn đối xử dịu dàng, nhưng dần dần trở nên cuồng dã, hiện tại Thủy Nhược Vân lại bắt đầu khóc, nàng bị đè xuống, chân không nâng lên được, chỉ biết đau khổ gọi tên hắn hết lần này đến lần khác, muốn ôm lấy hắn.

Nhìn thấy thân thể hai người kết hợp, Lăng Việt Sơn xoay người nàng lại, ôm lấy nửa người trên của nàng, đem nàng ôm vào trong lòng: “Ôm nàng như vậy đúng không?”

Thủy Nhược Vân cảm động đến gật đầu liên tục. “Ôm chặt ta đi.”

Nàng vòng tay qua cổ hắn, ngoan ngoãn phục nghe theo, đêm nay biểu hiện ngoan ngoãn hiếm có. Lăng Việt Sơn ôm chặt lấy mông nàng, tư thế từ dưới lên dùng sức, bắt đầu ra sức, càng lúc càng mạnh, nàng không chịu được, lại bắt đầu đá chân, nghiến răng nghiến lợi, lòng bàn chân chà sát vào ga giường, miệng tức giận vừa khóc vừa nói: “Không cần, không được…chàng bắt nạt ta, ta không muốn…”

Lăng Việt Sơn hôn nàng, liên tục dỗ dành nàng: “Được rồi, được rồi, không cần nữa.”

Khi nàng nhấc chân vắt lên cánh tay hắn, nàng mềm nhũn như bùn, nàng ngây ngốc để hắn nâng mình lên, trọng tâm dồn về một chỗ, hắn có thể dễ dàng thâm nhập sâu, hắn cảm thấy như mất hồn, mong muốn trở thành một với nàng. Nhưng nàng bị đau quá, không thể chịu đựng được nữa, nàng kêu lên một tiếng, sau đó thút thít, cắn vào vai hắn, bụng bắt đầu co giật, nàng vùi đầu, không ngừng run rẩy, hắn đưa tay ra đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ra khỏi hõm vai, nói: “Đừng cắn, để ta nghe giọng của nàng, ta thích nghe, nàng gọi ta đi.”

Nàng run rẩy: “Việt Sơn ca ca…”

Nàng không ngừng co giật, hắn cũng không muốn dừng lại, hắn nhanh chóng đè xuống, ép nàng tiếp tục gọi: “Việt Sơn ca ca…”

“Không phải, không phải gọi như vậy.”

“Tướng công, tướng công…”

Nàng lớn tiếng gọi, muốn nàng gọi thế nào cũng được, nàng run rẩy cầu xin tha thứ, hôn lên cổ hắn: “Tướng công, không cần, không muốn…”

Lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, hắn mới yên lòng mà đè nàng xuống giường, đem hai chân nàng đặt ở trên vai hắn, cúi người ấn xuống, khiến toàn thân nàng phô bày trước hắn, hắn thâm nhập thật sâu, muốn đem nàng hòa vào máu thịt của mình, hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ướt át của nàng, dỗ dành: “Cố gắng một chút nữa, ngoan, một chút nữa, chịu đựng một chút nữa là được, ta cũng yêu nàng.”

Nàng không trả lời được nữa, thống khổ một hồi, đột nhiên ưỡn lưng lên, cái bụng trắng như tuyết của nàng co rút kịch liệt, hắn cũng chịu đến cực hạn, tưới vào nơi mềm mại và sâu nhất bên trong nàng.

Một lúc lâu sau đó, cả hai đều không thể động đậy, Lăng Việt Sơn vuốt tóc đẫm mồ hôi trên mặt nàng, hôn đi hôn lại, cảm thấy thật đáng thương, hắn nói: “Sau này, nàng vẫn có thể uống rượu, nhưng chỉ là chúng ta uống với nhau thôi.”

Ở nơi chưng bày hoa bên, Tông Tiềm Nguyệt cũng trải qua một chuyện hắn không bao giờ ngờ tới. Hắn uống chút rượu, gió thổi vi vu, hương hoa thoảng qua mũi, có giai nhân làm bạn, hắn cảm thấy thoải mái khó tả. Nhưng không lâu sau, hắn cảm thấy tay chân bủn rủn, lúc đầu hắn còn tưởng do bản thân, nhưng cơ thể hắn càng ngày càng cứng đờ, hắn nhìn sang Tông Tầm Hương bên cạnh, thấy mắt nàng đẫm lệ nhìn hắn, với vẻ mặt áy náy.

“Ngươi…”

Nhất định không phải như hắn nghĩ, nàng sẽ không đối với hắn như vậy.

“Thật xin lỗi.”

Nước mắt nàng lăn dài trên mặt, “Cửu ca, ngươi đã hứa không hận ta, ta cũng không còn cách nào khác.”

“Tại sao?”

Hắn vẫn không thể tin được.

“Ngươi định làm gì?”

Nàng không nói gì, chỉ là đưa tay lau nước mắt, xoay người leo lên trên lấy ra hai bọc, lúc mở ra thì ra là hai cái chăn. Tông Tiềm Nguyệt nhìn nàng, không biết tại sao. Hắn chỉ có thể nói: “Hoa Nhi, ngươi định làm gì? Có chuyện gì có thể cùng Cửu đệ thương lượng, ta sẽ không trách ngươi, ngươi đừng một mình chịu đựng.”

Tông Tầm Hương cắn môi không nói gì, đi tới trải một tấm chăn lên chiếc ghế ngoài hiên bên cạnh hắn, hai bên đình đều có những chiếc ghế dài và rộng, chỉ vừa đủ cho một người nằm, nàng đỡ hắn nằm lên chăn và lặng lẽ nhìn hắn. Khi nhìn, nước mắt lại trào ra.

Tông Tiềm Nguyệt chậm rãi cảm thấy bụng dưới của mình như bị đốt cháy, hắn nhìn nàng lau nước mắt khi đưa tay cởi thắt lưng, hắn đột nhiên hiểu ra, sự buồn bã đột nhiên lấn át hắn: “Tại sao ngươi làm như vậy?”

Ở đây làm vậy với hắn để mọi người đến bắt gian sao? Đây coi là gì, đường đường là một tông chủ lại hủy hoại một nha hoàn nhỏ bé, để ba ngày sau hắn không thể chiến thắng ở tế điển sao?

“Ta biết ngươi nhất định sẽ coi thường ta, ta không còn cách nào khác, cầu xin ngươi đừng hận ta.”

Dường như nàng không nghe thấy những gì hắn hỏi, chỉ chìm trong cảm xúc của chính mình.

Nàng run tay cởi thắt lưng cho hắn, do dự một lúc rồi cuối cùng cởi quần hắn ra. Tông Tiềm Nguyệt đau đớn nhắm mắt lại, cơ thể hắn mềm đến mức không thể cử động, nhưng có một cảm giác ở đâu đó, hắn biết rằng mình đang cứng lại, hắn hoàn toàn không thể kiểm soát được. Trong lòng hắn vừa đau vừa buồn, chẳng lẽ hắn thật sự nhìn lầm rồi sao, sao lại như vậy, sao nàng có thể làm hại hắn. Chẳng lẽ tro bích la kia là của nàng sao? Hắn vẫn không thể tin được, tình cảm của nàng đối vắn hắn hiện lên từ trong mắt, có lẽ nàng cũng không biết, nàng cho là mình rất giỏi che giấu, nhưng hắn biết, sao hắn lại không hiểu nàng chứ. Chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, không đời nào hắn nhìn lầm.