Vận khí một ngày, trong người thoải mái hơn, lại phát giác trong cơ thể có một luồng khí trì trệ trong máu nên vận công để bức ra, nghĩ đến phấn độc mà Đại Đạo Dạ Hương dùng ở Lý phủ, chẳng lẽ là thứ lão sư phụ thường nói trên giang hồ, nhuyễn cốt tán âm độc gì đó, cũng không biết lợi hại thế nào.
Lúc này người trong lòng hắn đã động đậy, hắn vội vàng điều chỉnh tư thế của nàng để nàng có thể dựa thoải mái hơn. Thủy Nhược Vân từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa ẩm ướt, khắp người đau nhức, rất khó chịu. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy thiếu niên trong rừng cây, nhớ tới việc đã trải qua kinh khủng trước đó, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, trời đã tối. Ánh trăng chiếu rọi bùn đen cùng cây mục dưới đáy vách núi, bầu không khí u ám, không có bóng dáng quen thuộc của ca ca Thủy Trọng Sở. Cơn đau trong cơ thể và nỗi sợ hãi khiến nước mắt rơi.
Lăng Việt Sơn đau lòng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, đừng sợ, hiện tại đã an toàn rồi. Chúng ta đang ở dưới vách núi trong rừng, kẻ xấu đã bị đánh đuổi, đừng sợ. Nàng cảm thấy có chỗ nào không thoải mái sao?”
Thủy Nhược Vân sụt sịt, một giọt nước mắt xuyên qua hốc mắt lăn xuống. “Ca ca ta đâu?”
“Hắn còn ở trên đó, chúng ta đều bị ngã xuống, hiện tại không sao cả. Đừng sợ, ta sẽ không để nàng bị thương nữa.”
Ngón tay thô ráp lau đi nước mắt trên mặt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới lòng bàn tay to đen càng tái nhợt, có giọt nước mắt mỏng manh rơi xuống, rất đáng thương. Lăng Việt Sơn cảm thấy trái tim mình tê dại, chỉ hận không thể đem hết tất cả ra, hắn chưa từng có cảm giác như vậy.
Thủy Nhược Vân bị ánh mắt như thiêu đốt của hắn làm cho có chút ngượng ngùng, nhưng vì thân thể không thoải mái, nàng không muốn nghĩ tới. Trong động tối tăm này, không có người thân quen, lại vừa trải qua sự việc sinh tử kinh hoàng, nàng chỉ là một đứa trẻ chưa đầy 15 tuổi, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao nàng có thể chịu đựng được chuyện này? Trong tiềm thức, lồng ngực rộng rãi ấm áp trước mắt trở thành chỗ dựa duy nhất của nàng lúc này.
“Ta tên là Lăng Việt Sơn, không phải hai chữ mộc tạo thành chữ lâm mà là chữ lăng trong băng lăng, Việt Sơn là ngọn núi mà ta đã lớn lên ở đó.”
Lăng Việt Sơn tự giới thiệu mình, thầm mắng mình không biết ăn nói. Cuối cùng, thậm chí không biết mình đang nói cái gì. Phải nói thể nào mới gây được ấn tượng với mỹ nhân đây?
Phần tự giới thiệu của hắn không nhận được phản hồi từ tiểu nhân nhi. Vì vậy hắn suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy nàng tên là gì?”
“Ta? Ta tên là Thủy Nhược Vân.”
Thủy Nhược Vân cảm giác thân thể mềm nhũn tê dại, đau nhức, khí huyết trì trệ, không có chút khí lực nào, cảm thấy khó chịu không sao tả xiết. Gió lạnh rít gào bên ngoài cơ thể, lạnh như băng, vụ tấn công lúc trước khiến toàn thân nàng đau nhức. Nàng nhịn rồi lại nhẫn, cuối cùng cũng không chịu nổi sự thống khổ này.
“Lăng Việt Sơn, ta khó chịu quá.”
Nàng vô thức nép mình vào lồng ngực ấm áp, giọng nói như sắp khóc. “Ta lạnh quá, lại không có khí lực, đau quá…”
“Lạnh?”
Lăng Việt Sơn thầm mắng chính mình hồ đồ, hắn da dày thịt dày, lại dùng võ công bảo hộ thân thể, tự nhiên không cảm thấy lạnh nữa. Nhưng tất nhiên tiểu tiên nữ này không chịu nổi. Vì vậy, hắn vòng tay ôm lấy nàng và vươn lòng bàn tay ra để truyền chân khí cho nàng.
Nhưng không biết trong cơ thể Thủy Nhước Vân trúng phấn độc, mặc dù lúc đó phần lớn phấn độc đã bị Lăng Việt Sơn đánh bay đi, nhưng nàng vẫn hít vào một ít. Nàng không hiểu nguyên nhân gì khiến mình không có sức lực, nàng chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu và không biết diễn tả thế nào. Ở nơi thâm sơn cùng cốc, còn cảm thấy hoảng sợ, vì vậy nàng vòng tay qua cổ Lăng Việt Sơn và bật khóc.
Lăng Việt Sơn chưa gặp chuyện này bao giờ, hắn bất lực và không biết phải làm gì. Trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tiên của hai tên Đại Đạo Dạ Hương. Lại hận lão sư phụ vì sao không nói rõ loại độc kia trong giang hồ là như thế nào, làm thế nào để hóa giải.
Thủy Nhược Vân khóc đến không còn sức lực lại vì lạnh mà khó chịu, thỉnh thoảng động đến vết thương trên người sẽ vì đau mà rên rỉ. Lăng Việt Sơn ôm nàng, vì tiếng của nàng mà phát hoảng, vừa lo lắng cho vết thương của nàng, còn đau lòng cho những giọt nước mắt của nàng. Thật sự không biết phải làm gì. Hai thiếu niên ngây thơ ôm nhau, trong hang động lạnh lẽo, rất thê thảm.
Cuối cùng, Lăng Việt Sơn nghĩ đến ao nước, đi thăm dò thử, nó dường như sâu bằng chiều cao của một người. Hắn nhớ lời lão sư phụ đã dạy, dùng lực nước, lấy khí lạnh, có thể bức độc ra khỏi người. Vì vậy, hắn muốn đưa Thủy Nhược Vân vào trong ao và ép chất độc ra ngoài cho nàng. Nhưng sợ về đêm sương lạnh, nàng ngâm mình trong nước sẽ sinh bệnh.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, tạm thời đem Thủy Nhược Vân đặt ở một bên, dùng chưởng mở rộng hố sâu, nhặt rất nhiều cành cây, đem cành và lá bức ra, đem cành khô ném vào trong lửa. Sau đó, hắn ôm Thủy Nhược Vân, cởi áo ngoài của nàng ra, muốn đặt nàng vào ao nước.
Ao nước đó vào ban đêm trông tối tăm và lạnh lẽo, khiến Thủy Nhược Vân sợ đến tái nhợt, không chịu xuống. Lăng Việt Sơn dỗ dành nàng rất nhiều, nhưng cuối cùng hắn không còn cách nào khác ngoài việc nhảy xuống rồi vòng tay ôm lấy nàng. Phải mất rất nhiều công sức mới tống được chất độc trong cơ thể nàng ra ngoài. Thủy Nhược Vân run cầm cập vì lạnh, nàng ôm Lăng Việt Sơn không chịu buông ra. Nàng bị quăng cả đêm, đánh nhau rồi nhảy xuống vách núi, trúng độc ngâm mình trong ao, vừa lạnh vừa mệt vừa đau, cuối cùng chịu không nổi nữa, nên mê man bất tỉnh.
Lăng Việt Sơn bế nàng trở lại hang động, cành cây đã bị đốt cháy hết, hang động đã ấm hơn. Hắn đá những cành cây bị cháy ra ngoài động, trải chiếc áo ngoài hắn đã cởi ra trước khi đi xuống ao, cẩn thận đặt tiểu nhân nhi lên chiếc áo ngoài, cởi bỏ nội y ướt sũng của nàng và che cho nàng bằng chiếc áo ngoài của mình.
Thủy Nhược Vận rất mệt, hoàn cảnh hơi ấm áp, liền nặng nề đi vào giấc ngủ. Ngồi bên cạnh nàng, Lăng Việt Sơn nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt trên má nàng, nghĩ lại, lấy trung y của mình nhẹ nhàng lau tóc cho nàng, nhìn nàng, trong lòng tràn đầy ấm áp. Hắn nằm xuống bên cạnh Thủy Nhược Vân, dường như ngửi thấy mùi thơm của cô nương thoang thoảng trên cơ thể nàng, tim hắn đập rối loạn.
Một lúc sau, hắn thấy tiểu nhân nhi lật người, cau mày, như thể ngủ không thoải mái. Hắn nửa ngồi dậy nhìn kỹ, cảm thấy đất đá dưới khuỷu tay thô cứng, khó trách nàng nằm không thoải mái. Thế là hắn ôm nàng vào lòng, dường như cuối cùng nàng cũng tìm được chỗ ngủ thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi vào cổ hắn, thở dài một hơi rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Lần này Lăng Việt Sơn có thể ngửi thấy mùi thơm của cô nương một cách rõ ràng, mái tóc dài của nàng xõa trên ngực hắn, dường như làm trái tim hắn nhộn nhạo, hắn cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài. Mặt nàng rất gần với hắn, hắn hơi quay mặt lại thì có thể chạm vào mặt nàng. Rất mềm và mịn, hắn giật mình nhận ra mình đang cọ sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn đỏ mặt nhanh chóng lui ra sau.
Một lúc sau, nàng không hề động đậy, hơi thở nhẹ nhàng, nàng đã chìm vào giấc ngủ. Hắn quay đầu lại nhìn nàng, lông mi nàng rất dài, chiếc mũi nhỏ xinh xinh, làm sao lại có một tiểu nhân nhi xinh đẹp dễ thương như vậy chứ. Hắn không nhịn được đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thật mịn. Hắn có chút ngại ngùng, lại không nhịn được sờ mặt nàng hết lần này đến lần khác, nàng đang ngủ nên không phát hiện ra đâu.
Nhìn đôi môi hồng của nàng kề sát trong tay, rốt cuộc hắn không nhịn được cúi người hôn nhẹ, cảm thấy vô cùng mềm mại, hắn lập tức đỏ mặt, ôm chặt lấy nàng, vùi mặt vào tóc nàng, lén cười một tiếng. Hắn đã từng nhìn thấy một nam nhân và một nữ nhân hôn nhau, lúc đó hắn nghĩ chuyện này có gì thú vị đâu, nhưng bây giờ hắn mới biết rằng mùi vị đó thật tuyệt.
Hắn vòng tay ôm lấy mỹ nhân, ra lệnh cho mình mau nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn chỉ cảm thấy cuộc đời của mình dường như dài hơn rất nhiều, chưa bao giờ sung sướng như vậy.