Nàng nhìn vào đôi mắt dịu dàng của hắn, trong lòng càng khó chịu, nàng thật sự vô dụng, thật muốn khóc, nàng co người vào trong chăn, vùi mặt vào lòng hắn, không thể khóc, nàng tự hứa với lòng mình nhất định sẽ khóc, nàng phải làm một người mạnh mẽ và hữu ích.
Bây giờ Lăng Việt Sơn đang bị thương, không thể đưa tay kéo nàng ra như trước, nửa người của hắn bị băng bó thật chặt, cánh tay cũng không có sức, cuối cùng hắn suy một chút rồi nói: “Nhược Nhược, nếu nàng bắt nạt ta, ta cũng sẽ khóc.”
Nàng vùi mặt, giọng ồm ồm nói: “Ta không có bắt nạt chàng, ta phải chăm sóc chàng thật tốt.”
“Nàng không chịu dây dưa với ta, không cùng ta nói chuyện, nàng chê ta, chắc chắc nàng chê ta võ công không tốt, bị một lão tặc đánh gục nên nàng mới bày ra bộ mặt lạnh lùng như vậy.”
Nàng ngẩng mặt ngạc nhiên nhìn hắn: “Ta không có, sao chàng lại nói như vậy, chàng đổ oan cho ta.”
Thật oan uổng mà, nàng vì hắn mà bận rộn, cực khổ như vậy, vì hắn mà hối cải, hắn lại chụp tội danh đó cho nàng.
Lăng Việt Sơn mím môi, chết tiệt, hắn bị trói thành cái bánh chưng như vậy mà phải còn ra vẻ đáng yêu cũng thật không dễ, hắn vô lại, lớn tiếng nói: “Nàng chính là như vậy, chính nàng nói, từ khi ta bị thương, có phải thái độ của nàng với ta khác trước rất nhiều hay không, trước kia lúc nào cũng ôm, còn dính lấy ta, cả ngày hôm nay, nàng lại bày bộ mặt đó cho ta nhìn. Nàng không cần ta nữa đúng đúng không, không được như vậy! Cái gì ta cũng cho nàng mà nàng lại bỏ mặt ta sao.”
Thủy Nhược Vân đột nhiên ngồi bật dậy, tức giận đến quên hết mọi thứ, duỗi chân đá vào chân hắn: “Chàng đổ oan cho ta, tên đại bại hoại, người ta vất vả như vậy.”
Nàng thở hổn hển, cuối cùng nhịn không được ồ lên khóc lớn: “Ta rất lo lắng, còn sợ nữ, hu hu, chàng chảy máu rất nhiều, vết thương thì lớn, nhất định rất đau, ta không biết phải làm sao, ta muốn làm chút chuyện cho chàng, mà chàng còn đổ oan cho ta…”
Nhìn thấy nước mắt của nàng rơi xuống, Lăng Việt Sơn có chút an tâm, giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói: “Khóc ra thoải mái hơn đúng không?”
Nàng hất tay hắn ra, xấu xa, không cần hắn an ủi. Thấy hắn đau co rút lại, lại cảm thấy đau lòng, lại khó xử nên càng khóc thê lương hơn. Lăng Việt Sơn lại vươn tay ôm lấy nàng, lần này nàng không dám mạnh tay, sợ lại làm hắn đau hơn. Cuối cùng hắn cũng có thể ôm lấy nàng và để nàng dựa vào vai hắn. “Ngoan, đừng khóc, ta đùa nàng thôi. Ta chỉ thích nàng tùy ý, đừng học người khác dáng vẻ thê tử hiền lương ngu ngốc, ta khó chịu.”
“Nhưng mà, đúng là ta không đối xử tốt với chàng, ta chưa từng làm chuyện gì cho chàng cả.”
Nàng vừa khóc vừa kéo, Nước mắt ướt đẫm vai hắn, thấm xuống miếng băng trước ngực hắn, nàng nhìn thấy, lại lấy tay áo lau đi.
“Ai nói vậy, Nhược Nhược nhà ta thương ta nhất. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, để ta chăm sóc kỹ lưỡng, nhfin nàng khỏe mạnh ta sẽ rất vui, só với những chuyện khác ta càng yên tâm hơn, nàng đừng học dáng vẻ của những người khác, ta không thích. Nàng chỉ cần náo loạn với ta, làm nũng, vui vẻ mỗi ngày, vậy là được rồi.”
Thủy Nhược Vân vẫn chán ghét chính mình: “Ta muốn luyện võ công, cũng muốn học cách quán xuyến chuyện trong nhà, ta muốn giúp đỡ chàng, không muốn vô dụng như bây giờ.”
“Haiz, Nhược Nhược, nàng tức giận vì ta làm mình bị thương thì nàng đánh ta một trận đi. Đánh xong rồi đừng suy nghĩ nữa được không? Ban đầu nàng thể nào thì ta thích nàng như vậy, nàng thừa dịp ta bị thương, làm mất thê tử ta yêu thích rồi, nàng đừng tàn nhẫn như vậy mà. Nàng đánh ta đi, đánh xong rồi trở về làm Nhược Nhược như ban đầu, được không?”
Sau đó, nàng vùi mặt vào vai hắn, nhỏ giọng nói: “Ta không nỡ đánh chàng.”
Hắn quay đầu lại, đúng lúc hôn lên đỉnh đầu nàng: “Nàng không đánh ta nhưng lại đang hành hạ ta. Cả ngày hôm nay ta rất khó chịu, nhìn nàng chịu đựng khôn khóc lóc, ta càng hoảng sợ hơn, nàng đó, thật biết giày vò ta.
Nàng không lên tiếng đáp lại, chỉ cọ đầu vào người hắn. Hừ, lúc này mới biết làm nũng. Hắn nắm lấy cơ hội, nói: “Nàng cho ta hôn một cái.”
Nàng nghe lời, đứng dậy, chủ động đưa khuôn mặt nhỏ tới, nhưng hắn không hài lòng, lấy tay đỡ gáy, muốn hôn nhưng thiếu chút nữa, nàng đã té lên người hắn, nàng lật đật chống tay, sợ sẽ động vào vết thương trên ngực hắn.
“Vậy tự nàng tới đi, đừng có lấn át mà hôn cho cẩn thận.”
Hắn không tin hôm nay không hôn được cho đàng hoàng.
Mặt nàng đỏ như lửa đốt, nghĩ lại vẫn phải cắn răng chịu đựng, cúi người in lên môi hắn, chưa kịp rút lui, hắn đã nhìn chằm chằm nàng với đôi mắt sáng ngời, hừ một tiếng, dưới sự ám chỉ rõ ràng, nàng lại in một lần nữa, lần này hắn khẽ hé môi, dụ dỗ đầu lưỡi của nàng, nàng rụt rè vươn ra, chạm nhẹ vào môi hắn. Trong lòng hắn cảm thấy ngọt ngào, định hôn sâu hơn, lại thấy nàng vội lùi ra sau.
“Thủy Nhược Vân, nàng trêu ghẹo ta.”
Hắn tức giận nói: “Không được như vậy, làm lại lần nữa đi.”
Nàng không đồng ý, cúi người vùi đầu vào trong chăn, ôm lấy cánh tay hắn vùi đầu. Đương nhiên, hiện tại hắn không thể bắt được nàng, vì vậy hắn nghiến răng nói: “Chờ ta khỏe lại, xem ta thu hồi có vốn lẫn lãi thế nào.”
Nàng đỏ mặt và che đầu, cười trong chăn. Thấy nàng lại nháo như cũ, trong lòng Lăng Việt Sơn có chút nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút lại dặn dò: “Sau này, nàng không được xa lánh ta như vậy nữa, muốn khóc cứ khóc, muốn nháo cứ nháo, ta thích vậy, biết không?”
Nàng suy nghĩ một lát, sau đó từ trong chăn thò đầu ra: “Việt Sơn ca ca, chờ chàng khỏe lại thì dạy ra võ công đi.”
“Hừm…”
Hắn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, luyện võ là một việc rất vất vả, vừa mệt lại vừa đau, hắn không nỡ, suy nghĩ một chút: “Ta dạy nàng khi công đơn giản, ít hất nàng có thể bảo vệ tốt cho mình.”
Thật ra không phải Thủy Nhược Vân không có người dạy võ công, nhà họ Thủy ở Tô Châu cũng có chút danh tiếng trong giang hồ, chẳng qua là nàng nũng nịu, cả nhà cũng chiều nàng, nên mới không luyện được chút võ công nào. Sao Lăng Việt Sơn lại không biết, hắn cũng không nỡ để nàng chịu khổ như vậy.
“Ta sẽ học thật tốt.”
Trong lòng nàng cũng muốn bảo vệ cho hắn.
“Ngày mai ta muốn ăn sườn kho.”
Một lúc sau, hắn mới thản nhiên trả lời. Nàng a một tiếng, đang nói cùng một chuyện sao, suy nghĩ chút liền nói: “Vậy thì ngày mai ta sẽ đi tìm đầu bếp…”
“Ta muốn ăn do thể tử nấu, nàng học nấu ăn được không. Ta chỉ thích ăn vài món, sau này nàng làm cho ta ăn đi.”
Nàng vừa nghe, ánh mắt sáng lên, gật đầu thật mạnh: “Được, ta sẽ học nấu ăn.”
“Hơn nữa, Tầm Hương cô nương chắc giờ cũng tỉnh rồi, hai ngày nữa nàng đi tìm nàng ấy, lần trước nàng ấy pha trà hoa kia rất ngon, ta rất thích, muốn uống nữa, nàng đi hỏi cách pha đi.”
Nàng vui vẻ đỏ mặt, liên tục cam đoan: “Được, ta nhất định sẽ học, trà đó rất ngon, ta sẽ pha cho chàng.”
“Được, vậy cơm nước đều giao cho nàng, nàng phải chăm sóc ta thật tốt.”
Khóe miệng hắn cong lên, cười vui vẻ.
“Được!”
Nàng hài lòng gật đầu thật mạnh. Nàng có rất nhiều việc phải làm, thật hạnh phúc. Tinh thần thoải mái, nàng nheo mặt, mệt mỏi. Dụi mắt bò dậy.
“Đi đâu đó?”
“Ta ngủ bên kia, nếu không sợ ban đêm sẽ xoay người đè trúng vết thương của chàng.”
Thói quen khi ngủ của nàng rất xấu, rất thích đè lên người hắn. Mỗi khi tỉnh dậy, tám phần là đè trên ngực hắn.
“Không được!”
Hắn bực bội, phí nửa ngày cuối cùng cũng quay lại như cũ. “Nàng phải ngủ bên cạnh ta, nếu không ta không dám ngủ, sẽ ngủ không ngon, vết thật cũng sẽ lâu lành hơn. Nàng nhìn đi, chuyện này ta không hề nói oan cho nàng, nàng không đua lòng cho ta chút nào.”
“Ta sợ đè trúng vết thương của chàng mà.”
“Sao nàng không sợ đè chỗ khác của ta.”
Hắn cong môi lườm nàng: “Nằm xuống đi, tiểu gia cần người ngủ cùng.”
Vẻ mặt hờn tủi của hắn khiến nàng buồn cười, cười khúc khích, suy nghĩ một chút rồi nằm xuống, thật ra nàng rất thích ngủ bên cạnh hắn: “Còn tiểu gia nữa chứ, nô tỳ hầu hạ như vậy có được hay không?”
Nàng giả bộ nói với giọng điệu đáng thương, mềm mại, đem cánh tay hắn ôm vào lòng.
“Được, tiểu gia muốn nàng hầu hạ như vậy, nhưng bây giờ sức khỏe của tiểu gia có chút không tốt, chờ ta khỏe lại, nàng cũng phải hầu hạ ta như vậy nha.”
Hắn quay đầu, hôn lên trán của nàng.
Một lúc sau nàng mới hiểu được, đỏ mặt: “Ta, ta không uống rượu nữa.”
Không phải hắn nói nàng uống rượu nên trêu chọc hắn sao, nàng mới không tin như vậy, hắn là tên lừa gạt.
“Uống rượu cũng tốt,”
Hắn mập mờ cười nói, “Khi chỉ có hai chứng ta, ta rất thích dáng vẻ khi sau của nàng.”
Đương nhiên, nàng sẽ không tiếp thu những lời nói này, giả vờ ngủ thiếp đi. không nghe thấy. Hắn càng ngày càng vui vẻ, nghĩ tới đây, hắn thật sự không cam lòng, hắn đúng là một con heo ngu xuẩn, sao có thể tự cao tự đại như vậy, làm cho bị chém một nhát, bây giờ phải chịu khổ như vậy.
Thân thể mềm mại dính vào cánh tay hắn chậm rãi thả lỏng, mềm nhũn, nàng thật sự rất mệt mỏi, nên đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, Lăng Việt Sơn khẽ cử động cánh tay, chạm vào tay nàng, nắm lấy, cảm thấy nhẹ nhõm. Không bao giờ để nàng sợ hãi như vậy nữa, hắn nghĩ trong lòng và một lát sau thì ngủ thiếp đi.
Vài ngày kế tiếp, Lăng Việt Sơn thật sự được hưởng thụ như đại gia, hắn đã biết lý do vì sao Thủy Nhược Vân lại thay đổi như vậy nên đã biết cách đối phó. Nhược Nhược của hắn có đầu óc đơn giản, nàng rất dễ bị lừa, đêm đó đã mở lòng, nên nàng càng trở nên phụ thuộc vào hắn nhiều hơn, đó là kiểu phụ thuộc nỗ lực quan tâm để đáp lại điều gì đó, điều này làm cho hai người càng gần gũi với nhau hơn, hắn sẽ khéo léo đặt những nhu cầu nhỏ của mình thành mục tiêu dễ dàng thực hiện, nàng cũng sẽ vui vẻ xung phong ra trận giúp hắn thực hiện. Sườn kho của nàng làm qua ba mâm mới tính là luyện tập thành công, còn làm thêm những món ăn mà Lăng Việt Sơn thích ăn, hôm đó, lúc ăn cơm, hắn hăng hái chưa từng thấy, nếu có cái đuối chắc nó đã giơ thẳng lên trời rồi. Tông Tiềm Nguyệt đến thăm hắn, thật sự không chịu nổi dội nước lạnh vào người hắn, nói: “Tay nghề của Hoa Nhi rất tốt, còn làm cho ta một số món điểm tâm mới nữa.”
Lăng Việt Sơn liếc xéo hắn một cái, hừ lạnh một tiếng: “Đầu bếp nấu ngon hơn thì đã sao.”
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó cười ranh mãnh: “Tông Cửu, đừng quá hâm mộ ta, phu thê nhà ta hạnh phúc như vậy ngươi không hiểu cũng đúng, chờ khi thê tử ngươi hào phóng giúp ngươi đi vệ sinh, còn có thể trò chuyện, hay giúp nhau mấy chuyện lặt vặt thì ngươi sẽ hiểu được thôi.”
Chính hắn cũng mới hiểu được trong mấy ngày nay thôi.
Tông Tiềm Nguyệt nghe hắn nói vậy thì mặt đen lại, chuyện quái gì đang xảy ra vậy, tiểu tử thúi nói năng xằng bậy. Bản thân Lăng Việt Sơn cũng tưởng tượng ra vị Tông chủ anh tuấn và tao nhã Tông Thị sẽ làm những việc đó như thế nào trước mặt thê tử của mình thì anh liền buồn cười, đến nỗi muốn rách cả vết thương.