Mười mấy tuổi Chung Khải Ba đã ở nhà họ Thuỷ, đi theo Thuỷ lão qua không ít chuyện trong giang hồ, bản thân hắn cũng ra ngoài cũng trải qua nhiều nhiệm vụ, nên đối với chuyện trong giang hồ, môn phái gì đó tất nhiên là hiểu rõ hơn so với Mai Mãn và Lăng Việt Sơn rồi. Lăng Việt Sơn chỉ muốn lo ít chuyện để được sớm về nhà thành thân, sau đó dẫn Nhược Nhược ra ngoài chơi sẵn tiện tìm người, mấy chuyện rắc rối khác, hắn không có hứng thú.
Mà Chung Khải Ba lại suy xét đến việc giang hồ phân tranh, ân oán các môn phái không hồi kết, các môn phái muốn dây dưa là phiền phức không ngừng. Cho nên ét theo lợi ích của môn phái thì việc này không nên nhúng tay vào.
Mai Mãn đáng thương kia lại rối loạn trong lòng, hai bên đều nói phải xử lý cẩn thận. Mà thế nào mới được xem là xử lý cẩn thận đây? Trong lòng hắn biết mình không thể đứng nhìn Niên Tâm Phù bị người ta bắt đi. Cho dù nàng không bị bứt thì khi hai môn phái tranh đấu, nàng cũng rất nguy hiểm, thật ra hắn không nói lên được, chỉ hiểu được, dù sao cũng phải giúp một tay. Nhưng là hắn muốn đi cùng theo, đánh nhau cho xong, như vậy có phải là cẩn thận xử lý không? Chuyện này thật đau đầu.
Đáng tiếc không ai cùng hắn buồn rầu. Lăng Việt Sơn một chân đá hắn ra khỏi cửa, đóng cửa lại, tính sổ với Thuỷ Nhược Vân chuyện không an phận hầu hạ tiểu gia mà chạy đi lung tung. Chung Khải Ba phải đi tìm quản sự Tông Thị mới biết được chuyện này, nếu lỡ có gì họ cũng sẽ chuẩn bị trước. Bốn người họ ở lại Tông Thị, trong đầu hắn là chuyện đứng đắn, không giống với những người chuyên lăn lộn trong giang hồ.
Vài ngày sai, Mai Mãn không có thời gian để lo lắng nữa. Lăng Việt Sơn đã tàn nhẫn buộc hắn phải luyện công chăm chỉ bằng cách học thuộc lòng bộ thương pháp, Mai Mãn cảm thấy tính tình của sư phụ càng lúc càng tệ. Nhưng thương pháp kia đúng là võ công chí ảo, nếu trước kia, chắc là hắn đã ôm đùi sư phụ cầu xin được nhìn một chút, còn bây giờ khi đang luyện công nhưng lại thấy có gì đó là lạ, không biết Hỏa Phượng Hoàng hung dữ kia sao rồi?Nghe Chung Khải Ba nói tông chủ đã phái người đến Bách Cầm Môn thông báo, hai ngày nữa sẽ đưa hai cô nương đi. Tông không giữ người ngoài, để bọn họ ở chỗ này dưỡng thương vài ngày, tránh tai họa cũng là ngoại lệ lớn.
Kết quả hôm đó Mai Mãn không yên chờ đợi, hôm đó hắn cố ý ra cửa núi tiễn người, Hỏa Phượng Hoàng Niên Tâm Phù ngồi trên moọt con ngựa lớn màu đỏ, nhìn hắn một cái, kông nói gì, quay đầu, cùng sư tỷ cưỡi ngựa đi. Trong lòng Mai Mãn rung động, cảm thấy trên mặt hơi nóng. Mẹ kiếp, may mà lão tư có nhiều râu che giúp.
Vết khâu trên vết thương ở ngực của Lăng Việt Sơn cuối cùng cũng được cắt chỉ, vết thương mọc ra da mới, đỏ ửng và phồng lên, trông vẫn rất xấu, vừa ngứa vừa đau, khiến hắn khá khó chịu. Hắn không nhịn được cứ dùng tay gãi làm cho Thủy Nhược Vân rất lo lắng, ngay cả tối ngủ cũng phải nắm chặt tay hắn, chỉ sợ hắn sẽ tự cào mình. Ngày cắt chỉ, nàng nhìn vết thương rất lâu, sau đó ôm Lăng Việt Sơn và khóc lớn một trận.
Dù kéo dài bao lâu thì cũng sẽ có ngày chia tay, vết thương của Lăng Việt Sơn gần như đã được chữa lành, những cảm xúc rối loạn của Mai Mãn cuối cùng cũng được giải tỏa nhờ liều thuốc thời gian. Tông Tầm Hương và Thủy Nhược Vân trở thành bạn tốt của nhau và nói về mọi thứ với nhau, Lăng Việt Sơn và Tông Tiềm Nguyệt cũng âm thầm nuôi dưỡng sự ăn ý, cả hai thường cùng nhau thảo luận và lên kế hoạch xây dựng danh tiếng gì đó. Nhưng ngày chia tay vẫn đến. Theo yêu cầu tiêu chuẩn của Lăng Việt Sơn, Tông Tiềm Nguyệt đã chuẩn bị một cỗ xe lớn và tiện nghi, đồng thời chuẩn bị những thức ăn cho họ trên đường. Sau đó, hắn đưa Tông Tầm Hương đến tiễn họ ở cổng núi.
Hôm đó thời tiết tốt, có gió nhẹ thổi qua, giống như lúc đến, có một bệnh nhân ngồi trên xe ngựa, nhưng bệnh nhân đó đã chuyển từ Thủy Nhược Vân thành Lăng Việt Sơn. Thủy Nhược Vân kéo Tông Tầm Hương và nói rất nhiều lời, Tông Tiềm Nguyệt và Lăng Việt Sơn chờ đợi, cuối cùng không nhịn được cho người gọi thê tử mình lại đoàn người mới có thể lên đường.
Thủy Nhược Vân nằm trên cửa kính xe vẫy tay chào hai người, khi xe càng lúc càng xa, Tông Tiềm Nguyệt dẫn Tông Tầ Hương, tay trong tay đi lên núi. Thủy Nhược Vân vui vẻ quay sang Lăng Việt Sơn: “Thật ra Tầm Hương tỷ tỷ rất hạnh phúc, tông chủ là thật lòng với tỷ ấy, nhưng tỷ ấy luôn cảm thấy áy náy, cả, thấy tôg chủ chỉ đang chịu trách nhiệm với mình, vì tình hình ở tế điển Hoa Thần mới không thể không cưới tỷ ấy.”
Lăng Việt Sơn bĩu môi, xem thường: “Cho nên ta mới nói Tông Cửu lòng dạ đen tối, đã lợi dụng người ta rồi mà còn để người ra cảm thấy mình thiếu hắn.”
Hắn kéo nàng vào lòng: “May mà tướng công của nàng là người tốt.”
“Chàng còn nói người khác, thật ra chàng cũng là tên đại bại hoại thôi.”
Nàng cười nhéo má hắn: “Chàng nói tông chủ lợi dụng người ta, vậy sao chàng còn thoải mái nhận đồ của người ta như vậy.”
Trước khi bọn họ rời đi, Tông Tiềm Nguyệt đưa họ khá nhiều bảo vật, còn có mấy bản sao của bí tịch võ công, vạn lượng vàng như đã hứa, thật ra là chia thành mấy tấm chi phiếu để hắn có thể mang theo, cần dùng thì đổi. Ngoài ra còn có một tấm lệnh bài, đây là lệnh bài của tổ chức do Tông Tiềm Nguyệt nắm quyền ở ngoài hoa cốc, Lăng Việt Sơn giữ lệnh bài này, tương đương đại diện cho chủ tử, có thể sai người điều tra gì đó, đây là một hậu thuẫn rất lớn.
Lăng Việt Sơn nói: “Vậy thì sao, hắn dám cho ta dám nhận thôi.”
Hắn bóp cằm nhỏ của nàng, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, trầm giọng nói: “Vết thương của ta đã lành rồi.”
Nàng đỏ mặt, lúc này dưới sự gợi ý mỗi ngày của hắn, nàng đã hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn. Nàng cũng nhỏ giọng đáp lại: “Không được, nếu dùng sức, vết thương vẫn sẽ rách ra.”
“Làm sao vậy?”
Hắn nhướng mày: “Tối hôm qua ta cho nàng xem rồi đó, da thịt đang hồi phục, sao có thể rách được?”
“Như vậy cũng sẽ đau, không được.”
Nàng không có bị lừa.
Vẻ mặt rất không hài lòng của hắn khiến nàng cảm thấy khó chịu, gần đây Lăng tiểu gia rất hay giở trò, nếu không dỗ khéo thì sẽ càng khó đối phó với tính bướng bỉnh. Hắn vội vàng cười theo: “Nuôi thêm hai ngày nữa, nuôi thêm hai ngày nữa.”
Lăng Việt Sơn liếc xéo nàng, ậm ừ hai tiếng, sau đó nằm xuống không nói gì. Hai ngày sau, Thủy Nhược Vân mới biết vì sao mình khó chịu, nàng đến kỳ kinh nguyệt.
Người bị thương chính là đại gia, bị thương mà còn không vui, thì chính là đại gia của đại gia. Thủy Nhược Vân và Mai Mãn phải dè dặt trải qua mấy ngày đó, ngược lại không phải nói Lăng việt Sơn sẽ giở trò đùa giỡn với nàng, nhưng khi hắn ủ rũ, dáng vẻ đó khiến nàng đau lòng, Thủy Nhược Vân không biết vì sao lại cảm thấy xấu hổ với hắn, đôi khi nàng nghĩ, xong rồi, chắc nàng bị lừa như Tầm Hương tỷ rồi. Làm Lăng Việt Sơn không vui còn có một lý do khác, khi bọn họ ở lại trong thành đã gặp Niên Tâm Phù. Mai Mãn vốn muốn tránh Lưng Việt Sơn, mấy hôm nay sư phụ rất cáu kỉnh, sau đó, ai ngờ còn gặp Niên Tâm Phù, chuyện này càng phiền phức, quả nhiên sắc mặt Lăng Việt Sơn càng đen hơn, mà trong lòng Mai Mãn lại hơi rung động.
Niên Tâm Phù vẫn ở cùng với sư tỷ Tiêu Nhiễm Vi, còn có một nam nhân trung niên mà họ chưa từng gặp. Nam nhân kia hốc mắt lõm sâu, ánh mắt sáng ngời, hình như hắn là người có nội công thâm hậu. Ba người họ ngồi trên bàn ăn cơm. Nhìn thấy Mai Mãn và họ vào, Niên Tâm Phù liếc hắn một cái, không như không quen biết, không phản ứng. Lăng Việt Sơn vốn cũng không muốn hìn thấy họ, cho nên không rảnh để ý cũng là bình thường, Mai Mãn trước giờ bị Niên Tâm Phù coi thường dĩ nhiên cũng không bất ngờ, nhìn một cái liền ão não cùng sư phụ đi ăn cơm.
Đêm đó, ba người Niên Tâm Phù không có chỗ ở, vội vàng rời đi, Mai Mãn lén theo dõi, trong lòng cảm thấy kích động. Sáng sớm hôm sau, khi lên đường, còn cảm thấy cả người không ổn.
Bốn người đi đường không gặp chuyện gì, theo kế hoạch trước hoàng hôn là họ có thể đến trấn tiếp theo. Ngược lại, hôm nay tâm trạng của Lăng Việt Sơn khá tốt, nằm trên xe ngựa giở sách đao phổ vừa xem vừa cười. Thủy Nhược Vân đỏ mặt ngồi bên cạnh, biết đang âm mưu gì đó, Việt Sơn ca ca này, tuy rằng thân hình ngày càng cao lớn, nhưng tính tình lại càng trẻ con. Lăng Việt Sơn thấy nàng ngồi bên cạnh không có việc gì, duỗi tay ôm lấy nàng, cười như hồ ly: “Tối nay muốn uống rượu không?”
“Không muốn.”
Nàng biết rằng hắn không đứng đắn.
“Không uống cũng không sao, nhưng ta sợ nàng căng thẳng. Uống chút rượu để thả lỏng.”
Bây giờ hắn khá có kinh nghiệm với chuyện này.
Nàng bất lực vùi đầu vào lòng hắn, không đáp lại lời hắn nói cũng đúng. Lăng Việt Sơn mỉm cười vui vẻ, mong chờ chuyến hành trình tiếp theo. Nghĩ tới đây, nàng trở nên lo lắng hơn, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ra: “Nhược Nhược, nàng không vui sao?”
“Ai lại đi hỏi người ta chuyện này?”
Nàng đỏ mặt, thật sự không có mặt dày như hắn.
Lăng Việt Sơn đang định nói tiếp, Mai Mãn ở bên ngoài hét lên: “Niên cô nương!”
Lăng Việt Sơn thở dài, ôm lấy Thủy Nhược Vân, oán hận nói: “Dự cảm của ta rất nhạy, hôm qua, khi gặp nàng ta, ta đã biết phiền phức tới rồi.”
Quả nhiên, từ xa, đôi mắt sắc bén của Mai Mãn đã nhìn thấy Niên Tâm Phù và Tiêu Nhiễm Vi ngồi trong rừng, bên cạnh có một nam nhân bị trói, chính là nam nhân trung niên đã đi cùng họ ngày hôm qua. Quần áo hai nàng rách nát, đầu tóc hơi rối, sắc mặt không tốt, nhưng có vẻ vẫn bình thường. Mai Mãn nhìn thấy cảnh tượng này, đương nhiên sẽ không khoanh tay ngồi yên, liền phi ngựa chạy tới. Hắn lo lắng nhìn trái nhìn phải để chắc chắn rằng hai nàng vẫn ổn.
Lần này, Niên Tâm Phù không giả vờ không biết hắn nữa, trả lời câu hỏi của hắn. Sau khi trò chuyện, hỏi thăm, hóa ra sau khi Niên Tâm Phù và sư tỷ rời hoa cốc, muốn đến trần Hồng Vũ gặp đồng môn đến tiếp ứng, kết quả sau khi đến, kông thấy sư phụ và đồng môn đã hẹn mà lại gặp người trung niên này, trung niên kia võ công cao cường, hạ độc họ, bảo là muốn dẫn họ về La Diễm Môn. Hôm qua vô tình gặp ở nhà trọ, họ không muốn làm phiền nên giả vờ không quen biết. Nửa đường, tỷ muội họ có cơ hội khống chế trung niên này, nên điểm huyệt trói lại. Từ trên người hắn tìm được thước giải, nên tạm thời không sao.
“Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì?”
Mai Mãn hỏi.
“Chúng tôi muốn đưa người này về cho sư phụ, để sư phụ trừng phạt hắn, chúng tôi nhất định phải báo thù cho sư muội.”
“Vậy thì, hai người đưa về thế nào?”
Mai Mãn đang suy nghĩ cách giúp đỡ họ.
“Chúng tôi đã phát tín hiệu cho đồng môn, sư phụ và sư huynh cũng ở không xa, vốn là hẹn ở trấn Hồng Vũ, nhưng sau khi chúng tôi bị bắt, vẫn không thấy họ. Chúng tôi thấy ám hiệu sư huynh để lại, huynh ấy cách không xa, cho nên chúng tôi mới chờ cơ hội ra tay ở đây. Đã phát tín hiệu, chắc sau đó huynh ấy sẽ đến.”
Mai Mãn nghe vậy, ánh mắt mong đợi nhìn về phía Lăng Việt Sơn: “Sư phụ, không bằng chúng ta nghỉ chân ở đây một chút, cùng hai vị cô nương này…lỡ như hắn lừa gạt, chúng ta có nhiều người có thể hỗ trợ.”
Hắn nhìn Lăng Việt Sơn không có phản ứng tốt với đề nghị này, lại sợ Niên Tâm Phù không vui, vội vàng nói: “Chúng ta tiện đường nghỉ chân một chút, chờ đồng môn của Niên cô nương đến chúng ta liền đi.”
Thủy Nhược Vân nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Lăng Việt Sơn, nàng muốn giúp Mai Mãn. Nàng xuất ciêu làm nũng, Lăng Việt Sơn tự nhiên sẽ không nói gì. Thấy vậy, Chung Khải Ba đánh xe ngựa vào rừng.
Thủy Nhược Vân ngồi bên ngoài với Mai Mãn, có nàng ở đây, Mai Mãn sẽ có nhiều cơ hội để nói chuyện với Niên Tâm Phù hơn. Thấy nàng không muốn cùng hắn trở về xe ngựa, Lăng Việt Sơn tự nhiên có chút không vui, nghiêm mặt ngồi ở đó. Trên thực tế, mọi người cũng không nói nhiều, Thủy Nhược Vân ngược lại tạo ra một ít chuyện phiếm, tính tình Niên Tâm Phù vốn lạnh lùng, ít nói, nhưng nàng vẫn có thiện cảm với Thủy Nhược Vân. Khi nàng đuổi giết Mai Mãn, tiểu cô nương này đã nói chuyện với nàng, tạo thiện cảm với nàng. Hơn nữa Mai Mãn liều mạng cứu nàng, thù oán lần trước đã qua, nàng là nư nhi giang hồ, ân oán rõ ràng, có chắc sẽ báo, nàng không coi họ là kẻ thù nữa. Mà Tiêu Nhiễm Vi thì khác, trong Bách Cầm Môn, nàng có địa vị cao hơn, mặc dù danh tiếng trong giang hồ của nang không vang dội như Hỏa Phượng Hoàng, nhưng Độc Bách Linh nàng xuất đạo sớm, lại được sư phụ trọng dụng, trong môn là đại tỷ nên ngày thường hơi kiêu căng.
Người đầu tiên nàng tiếp xúc là Mai Mãn, hắn cao lớn, ngốc nghếch, quê mùa lại lỗ mãng, tất nhiên không vừa mắt nàng, cho nên cũng liên đới với sư phụ bà tiểu sư nương của Mai Mãn, một thiếu niên bị thương, một tiểu cô nương nhõng nhẽo, nàng cũng chỉ muốn ngồi ở đây, mấy người ô hợp thì ngồi chung với nhau đi. Tình cờ trở thành bạn của người đứng đầu tông thị. Trong lòng Tiêu Nhiễm Vi ngưỡng mộ phong thái tiên khí của Tông Tiềm Nguyệt. So sánh vậy, càng khiến nàng coi thường mấy người trước mặt hơn. Trong lòng nghĩ gì thì thể hiện hết ra mặt, cứ mặc kệ họ. Niên Tâm Phù bên cạnh hơi lúng túng, lại không biết nên nói gì.
Lăng Việt Sơn nhìn thấy hai mặt lạnh phí thời gian ở đây, thời gian trôi qua từng chút một, sao có thể kịp thời gian đến nhà trọ? Lâu như vậy, không thấy bóng của bất kỳ sư phụ hay sư huynh nào. Thủy Nhược Vân muốn dỗ hắn nên nhóm lửa pha trà cho hắn. Hắn ngồi ở bên ngoài đã lâu, ra khỏi hoa cốc, thời tiết đầu xuân thực ra khá lạnh, Thủy Nhược Vân gầy, hắn lại không yên tâm, liền đi lên xe ngựa, lấy một cái áo choàng dày để quấn lấy nàng. Trà nóng ở đây cũng đã chuẩn bị xong, hắn uống hai ngụm mới ngừng lại, rất tự nhiên vươn tay rót nửa cốc còn lại cho Thủy Nhược Vân, nàng cũng không chút nghĩ ngợi uống cạn cốc từ tay hắn. Tiêu Nhiễm Vi nhìn, lạnh lùng cười khinh thường, xem thường Thủy Nhược Vân là nữ nhân chưa xuất giá mà lại thân mật với nam nhân như vậy. Lăng Việt Sơn uống trà xong nên mới thấy ấm áp hơn, nâng mắt thấy vẻ mặt kia của Tiêu Nhiễm Vi thì nổi giận, bật dậy, muốn phát tác, Thủy Nhược Vân nhanh tay kéo hắn đi vào rừng, nói với Mai Mãn: “Chúng tôi tản bộ một chút.”