Lăng Việt Sơn ngồi trong nhà lo lắng chờ đợi, đêm Thủy Nhược Vân rời đi, cả đêm hắn không ngủ, ban ngày hắn chờ rất lâu, chờ đợi là chuyện khó chịu nhất, hắn cứ thấp thỏm không yên, căn bản không thể vận công trị thương, càng không có tâm tư ăn uống. Thấy vậy, Mai Mãn cảm thấy khó chịu không sao tả xiết. Là do hắn muốn tham gia cùng với Niên Tâm Phù nên mới có cục diện hôm nay, hắn có lỗi với sư phụ và sư nương, nhưng nếu hắn không tham gia cùng thì Niên Tâm Phù và sư tỷ của nàng đã bị bắt. Hắn hối hận lại không hối hận, trong lòng hắn quay cuồng, khó chịu đến cả ngày không nói nên lời. Đến trưa, cuối cùng không kìm được, hắn chạy ra một góc sau nhà khóc một hồi. Niên Tâm Phù trốn trong góc phòng, nhìn theo bóng lưng hắn và lặng lẽ đi cùng hắn một lúc.
Buổi chiều mặt trời ngả về tây, trời đã gần chạng vạng tối, vài người lặng lẽ đến gần ngôi nhà. Chung Khải Ba thăm dò tình hình và nhanh chóng trở lại, bảo mọi người trốn trong nhà và tìm một nơi an toàn để nấp. Ngay sau đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ, sau đó là một giọng nói vang lên: “Lăng tiểu ca có ở đây không? Chúng tôi đến để giao hương liệu, hoa dạ mê hương hai màu, Tiềm Nguyệt Tầm Hương.”
Lăng Việt Sơn vội vàng tiến lên, mở cửa một chút và lo lắng hỏi: “Nhược Nhược đâu?”
Nam nhân mặc áo vải ở trước cửa nhà, sau khi xác nhận thân phận của Lăng Việt Sơn, liền đưa lệnh bài bằng đồng cho hắn, nói: “Thủy cô nương dặn dò chúng tôi mau chóng tới đây tiếp ứng. Xe ngựa đã được chuẩn bị xong, người của chúng tôi đã có đề phòng trên đường đi, nếu có việc gì sẽ kịp thời thông báo. Bây giờ tôi sẽ đưa mọi người đến chỗ ẩn nấp của chúng tôi.”
Lăng Việt Sơn lại hỏi: “Nhược Nhược đâu? Nàng có sao không?”
Hắn biết nàng sẽ không một mình đợi họ ở nơi ẩn nâó đâu, nhưng nàng không quay lại, chuyện gì đã xảy ra?
Người kia nói: “Thủy cô nương hỏi chúng tôi đường đến một ngôi nhà trong thôn khác, nàng dặn chúng tôi tách ra hai đường, một đường tiếp ứng cho Lăng thiếu hiệp, đường khách ở phía sau nàng chạy đến căn nhà trong thôn kia để tiếp ứng cho nàng.”
Lăng Việt Sơn nhìn chằm chằm và hét lên: “Ngươi nói cái gì? Tại sao không đưa nàng trở lại đây?”
Trong lòng hắn đau đớn, không chịu được, phun ra một ngụm máu. Mai Mãn và Chung Khải Ba kinh hãi, một trái và một phải vây quanh đỡ hắn.
Chung Khải Ba vội vàng nói: “Việt Sơn, đừng hoảng, chúng ta đi cùng những huynh đệ này trước, nói không chừng tiểu thư đang chờ chúng ta ở đó.”
Vết thương cũ và vết thương mới của Lăng Việt Sơn đã bị đè vào nhau, vào lúc này, hắn rất tức giận mà còn hoảng hốt, nói không nên lời. Chung Khải Ba nhanh chóng đưa ra quyết định, mọi người thu dọn đồ đạc và nhanh chóng đi theo người của Nguyệt Ảnh đến đường khẩu.
Lăng Việt Sơn ngã xuống xe ngựa, sắc mặt tái nhợt, hắn lẩm bẩm: “Điệu hổ ly sơn, điệu hổ ly sơn…sao nàng lại ngốc như vậy?”
Chung Khải Ba ở bên cạnh an ủi hắn cũng không giúp hắn kìm nén được sự hoảng sợ trong lòng, hắn nói với Chung Khải Ba: “Nhược Nhược nhất định cảm giác được chuyện gì đó, trực giác của nàng rất nhạy, nếu không nàng sẽ không vô duyên vô cơ dùng chiêu này. Nàng đã xảy ra chuyện, ta làm thế nào đây…”
Mai Mãn đứng bên cạnh nghiến răng cố gắng không rơi nước mắt, tự mắng mình: Đồ vô dụng, lúc này khóc làm gì, không thể thêm phiền phức cho sư phụ nữa.
Đúng như dự đoán của Lăng Việt Sơn, sau khi đến đường khẩu, không thấy tung tích của Thủy Nhược Vân, hai thành viên của Nguyệt Ảnh phải đi, khi trở về đã bị thương nặng và báo tin xấu: Đội đi tiếp ứng cho Thủy Nhược Vân, trừ hai người họ thì toàn bộ đều bị giết. Thủy Nhược Vân bị một người tên là Cửu Vĩ Công Tử từ La Diễm Môn bắt đi. Võ công người này rất cao, tính tình thì cổ quái. Hai người họ đã báo cáo tất cả những gì họ có thể nhìn thấy và nghe thấy vào thời điểm đó.
Lăng Việt Sơn nghe xong thì không cảm nhận được điều gì đang xảy ra nữa, mặt không cảm xúc về phòng. Mai Mãn không yên tâm đi theo về phòng, đi vòng quanh Lăng Việt Sơn. Lăng Việt Sơn lạnh lùng quở trách hắn: “Cút đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của ta, ngày mai ta phải dậy sớm để chữa thương.”
Thủy Nhược Vân bị cơn đau đánh thức, đau đớn trên tay và đùi kịch liệt kéo nàng ra khỏi cơn ngất, nàng từ từ tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy thân thể ngoại trừ đau đớn không còn cảm giác gì khác. Nàng nhớ lại mọi thức, lên tiếng gọi “Việt Sơn ca ca”, vừa đến miệng đã bị nàng nuốt trở lại. Mở mắt ra nhìn xung quanh, nàng thấy mình đang nằm trên một chiếc giường sang trọng với chăn gấm thêu, rèm cửa và lan can sang trọng. Tay và chân bị gãy đều được nẹp, chắc chắn đã được bôi thuốc. Trong lòng nàng nghi ngờ, thầm nghĩ không phải Cửu Vĩ Độc Nương bắt nàng tới đây, nếu không sao được đối đãi tốt như vậy. Không có khả năng đó là đường khẩu của Nguyệt Ảnh, phong cách trang trí sang trọng trong căn phòng này không giống của Tông Thị và Việt Sơn không ở bên cạnh nàng. Không biết người cứu nàng là ai, có ý đồ gì hay không. Nghĩ đến Lăng Việt Sơn, trong lòng nàng càng hoang mang, bây giờ chắc hắn đã được đưa đến đường khẩu rồi, bọn họ không sao thì tốt rồi, chỉ hy vọng hắn đừng buồn bực vì nàng.
Trong lúc suy nghĩ miên man, một mỹ nhân xinh đẹp bước vào, bưng khay gỗ chạm trổ dát vàng, trên đó đặt một bát thuốc bốc khói nghi ngút, chiếc bát cực kỳ tinh xảo. Khi nàng đi vào, nhìn thấy Thủy Nhược Vân đã tỉnh lại, khẽ cười nói: “Cô nương tỉnh rồi, ngươi có cảm thấy đau không? Vết thương đã thay thuốc, cần một thời gian dưỡng thương. Yêu phụ kia cũng quá tàn nhẫn. Cô nương uống thuốc đi, lát nữa ăn một chút, ngươi đã hôn mê hai ngày, nếu tiếp tục không tỉnh sẽ rắc rối đó.”
Nàng nhìn vẻ mặt hoảng hốt và nghi ngờ của Thủy Nhược Vân, nói: “Đừng hoảng sợ, đây là nơi ở của Cửu Vĩ Công Tử, rất an toàn. công tử nhà ta là người tốt, hôm đó là người cứu ngươi khỏi tay của độc nương yêu phụ kia. Ta tên là Sính Đình, là nha hoàn của công tử.”
Nha hoàn? Thủy Nhược Vân thầm chậc lưỡi, một nha hoàn thôi mà cũng có phong thái như vậy, nhìn đồ đạc vật dụng trong phòng này, cái nào mà không lộng lẫy xa hoa, vị công tử này nhất định là người phi phàm. Sính Đình thấy nàng đang nhìn xung quanh phòng, liền giải thích: “Công tử nhà ta thích trang trí nhà sang trọng, phòng nào cũng vậy, không phải cố ý làm cô nương không tự nhiên đâu. Ngươi cứ an tâm ở đây, không sao đâu.”
Thủy Nhược Vân đau không chịu nổi, nàng căn bản không nghĩ tới cái gì khác, chịu đau nói cảm ơn, một tay nhận thuốc, nàng nín thở đổ thuốc vào trong bụng, Nha hoàn nhìn nàng khí phách uống thuốc, che miệng cười nói: “Đừng lấy tay áo lau miệng, khăn tay của ngươi đây.”
có lẽ họ thật sự cho rằng nàng là một thôn nữ, chuyện này thầm nhắc nhở nàng. Kết quả là nàng giả bộ ra dáng vẻ lúng túng,
Thủy Nhược Vân sửng sốt một chút, thầm nghĩ mình không định lấy tay áo lau miệng, nhưng sau đó mới phát hiện mình ăn mặc thôn nữ, vừa rồi còn nín thở uống thuốc, có lẽ họ thật sự cho rằng nàng là một thôn nữ, chuyện này thầm nhắc nhở nàng. Kết quả là nàng giả bộ ra dáng vẻ lúng túng lấy khăn tay lau mạnh.
Bộ dạng vụng về quả thực khiến Sính Đình bật cười, nàng không che giấu nụ cười, chỉ nói: “Thuốc này có tác dụng giảm đau, nhưng ngươi đừng ngủ nữa, ta đem một ít đồ ăn cho ngươi.”
Thủy Nhược Vân gật đầu cảm ơn, lén lút cố gắng cử động chân, nhưng nàng đau đến toát mồ hôi, nàng không thể di chuyển dù chỉ một nửa, vết thương thật sự nghiêm trọng. Nàng nghiến răng cố kìm nước mắt, nàng lớn như vậy, chưa từng chịu tội như vậy, bên cạnh không còn ai để nàng làm nũng, nàng càng cảm thấy mình yếu đuối hơn. Nhưng dù khó khăn đến đâu, nàng cũng phải chịu đựng, nàng phải tìm cách gửi thư cho Việt Sơn ca ca, nếu không hắn sẽ rất lo lắng.
Một lúc sau, nha hoàn Sính Đình mang cháo và món ăn phụ đến, trông rất hoa mỹ, bày một chiếc bàn nhỏ trên giường để nàng tự ăn. Điều này làm cho Thủy Nhược Vân cảm thấy nhẹ nhõm một chút, bây giờ nàng đang được Lăng Việt Sơn nuôi, để người khác đút cho nàng làm nàng cảm thấy không tự nhiên. Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể cử động tay trái, vụng về cầm thìa múc cháo, Sính Đình rất ân cần và kiên nhẫn, dùng đũa giúp nàng gắp thức ăn, Thủy Nhược Vân đau nên không có khẩu vị, ăn rất ít, lại cảm thấy chóng mặt, lại thấy bất tiện khi chỉ dùng tay trái, phải mất một thời gian dài mới ăn xong một bữa ăn đơn giản. Sính Đình cũng không vì Thủy Nhược Vân là thôn nữ mà lạnh nhạt nàng, cũng không có vẻ nịnh bợ, chuyện này làm Thủy Nhược Vân rất có thiện cảm. Sau khi ăn xong, hai người trò chuyện một lúc, Thủy Nhược Vân nhân cơ hội hỏi thăm về Cửu Vĩ Công Tử, nhưng Sính Đình lại mím môi, không nói gì khác hơn là khen ngợi công tử nhà nàng. Đồng thời, cũng từ chối yêu cầu của Thủy Nhược Vân để nàng rời đi và giúp nàng chuyển thư cho người nhà, chỉ nói rằng mọi việc phải đợi công tử trở về mới có thể quyết định.
Lăng Việt Sơn bên này cũng ăn cơm, sáng sớm, hắn dậy sớm vận công trị thương, lại giục đại phu cho hắn những loại thuốc tốt, không nhíu mày uống một hớp thuốc. Khi ăn, hắn cho vào miệng từng ngụm lớn, nhai không thấy mùi vị thì nuốt xuống, Chung Khải Ba và những người khác trông có vẻ khó chịu nhưng cũng không thuyết phục được hắn. Mắt và mũi của Mai Mãn đỏ hoe. Lăng Việt Sơn ăn no, rồi đjăt chén xuống, đi lấy một ít thuốc và đổ vào đó, sau đó nói với Tất Đan Dương, đường chủ của Nguyệt Ảnh, “Ta đi ngủ trưa, buổi chiều còn phải luyện công. Khi nào mật thám của Tất đường chủ quay lại thì phiền ngươi báo với ta một tiếng.”
Tất Đan Dương đáp lời, nhìn bóng nặng trĩu của hắn, thầm than thở.
Vào buổi chiều, các mật thám mang về tin về Cửu Vĩ Công Tử có một biệt viện trong thành, những ngày gần đây đã được dọn dẹp sạch sẽ và có nhiều người hầu ra vào, có vẻ như Cửu Vĩ Công Tử đang sống ở đó. Họ hỏi thăm thì nghe nói có một nàng thôn nữ bị thương được đưa về, hiện đang được chăm sóc trong nhà. Tuy nhiên, Cửu Vĩ Công Tử đó võ công cao cường, những nha hoàn dưới trướng của hắn cũng có thân thủ bất phàm. Cửu Vĩ Độc Nương và mấy người Lang Nhãn đã từng đi thăm dò biệt viên sang trọng kia, sợ rằng họ vẫn còn ý định bắt Thủy Nhược Vân, nhưng sau hai lần thăm dò cũng đều tay không ra về. Hiện tại mấy người kia vẫn quanh quẩn trong thành thăm dò, thậm chí còn đi đến mấy thôn gần đó điều tra, dẫu sao bốn năm người của Lăng Việt Sơn đều bị thương, mục tiêu cũng tương đối lớn. Trực tiếp tìm ra chúng dễ dàng hơn nhiều so với việc đối phó với Cửu Vĩ Công Tử kia.
Tất Đan Dương nói: “Lăng thiếu hiệp, tình hình bên ngoài không tốt, mọi người yên tâm tránh ở đây một thời gian, phía Thủy cô nương tạm thời bình an, chúng tôi sẽ phái người cải trang thành người bán hàng rong, hoặc người giao thức ăn, tìm cơ hội vào biệt viện đó để điều tra.
Lăng Việt Sơn im lặng một lúc, sau đó từ trong ngực lấy ra một chiếc trâm cài tóc hình đám mây màu bạc, đưa cho hắn và nói: “Còn xin phiền Tất đường chủ sắp xếp, chạm khắc thêm những chiếc trâm cài tóc bằng gỗ theo phong cách này, còn làm mấy cái trâm cài tóc bằng bạc nữa. Nhớ rao bán gần biệt viện kia, nếu có nha hoàn mua về cài, có lẽ Nhược Nhược sẽ có cơ hội nhìn thấy, như vậy nàng sẽ biết chúng ta đang tìm nàng, thì sẽ không quá sợ hãi.”
Giọng của hắn càng lúc càng trầm, vẻ mặt đau lòng. Thủy Nhược Vân đã nhiều lần hỏi về chiếc trâm cài tóc của nàng, muốn lấy lại nhưng hắn vẫn không cho nàng, không nghĩ đến bây giờ chỉ mong nàng có thể lập tức cài lên.
“Bách Cầm Môn, hiện tại thế nào?”
Mai Mãn nghe Lăng Việt Sơn hỏi câu này, không khỏi vểnh tai lên.
“Chúng tôi theo ám hiệu Niên cô nương đã nói để tìm kiếm, hiện tại, không có ám hiệu nào như vậy trong trấn gần đây, một số đã được khắc trước đó. Chúng tôi giả vờ lấy vài ám hiệu, quả nhiên bọn người Cửu Vĩ Độc Nương kia đã có phản ứng, theo ám hiệu đi tìm. Xem ra họ rất quen thuộc với cách trao đổi thông tin của Bách Cầm Môn.”
“Người kia đâu? Niên cô nương nói sư phụ cùng sư huynh nàng hẳn là ở gần đây.”
Mai Mãn nhịn không được cắt ngang.
Tất Đan Dương trả lời: “Không tìm được, mật thám đã chú ý đến. Dù sao Bách Cầm Môn cũng có danh tiếng trong giang hồ, nếu người của môn phái đi loanh quanh đây, mật thám của chúng tôi sẽ không bỏ qua. Nhưng đúng là không có chút tung tích nào của Bách Cầm Môn. Thậm chí còn không điều tra được mấy ngày gần đây có trận đánh nhau nào không.”
Bách Cầm Môn cứ như biến mất sao? Mấy người ở đây trố mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì. Trong lòng Mai Mãn cũng trĩu nặng, chuyện này nên nói với Niên Tâm Phù thế nào đây.