Lăng Việt Sơn suy nghĩ hồi lâu, mới khàn giọng nói: “Ta không thể đi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Mọi người đều có thể nhìn ra sự lo lắng của hắn trong những ngày này, cứ nghĩ rằng một khi có tin tức về Thủy Nhược Vân, Lăng Việt Sơn nhất định sẽ là người đầu tiên chạy đến. Bây giờ Thủy cô nương đã gửi thư đến cho hắn, sao hắn lại không muốn đi chứ?
Lăng Việt Sơn dường như không thể nhịn được, ngã xuống ghế: “Vết thương của ta vẫn chưa lành, nếu vào phủ của Cửu Vĩ, họ có đông nha hoàn, người hầu, ta không thể uống thuốc trị thương, vận công chữa thương, bây giờ Nhược Nhược ở trong phủ của Cửu Vĩ an toàn, nhưng một khi chúng ta ra ngoài, La Diễm Môn sẽ một mực theo dõi, tìm cơ hội ra tay, ta cũng không có năng lực để bảo vệ Nhược Nhược, bây giờ quan trọng nhất là chữa lành vết thương, đến lúc đó mới có thể để Nhược Nhược ở bên cạnh mình.”
Mai Mãn vội vàng: “Vậy, nhưng tiểu sư nương cũng có nói nàng bị thương, nhất định nàng đang chờ người.”
Lăng Việt Sơn vuốt ve chiếc trâm cài tóc: “Nhược Nhược à, thì ra nàng dũng cảm hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, nàng biết ta ở đường khẩu, nhưng trong thư chỉ viết đang tránh nạn bên ngoài, thư này không thể giao đến tay tướng công. Nàng biết tình hiện hiện tại bên này, cho nên ta sẽ có lý do để không đến phủ của Cửu Vĩ. Như vậy dù ta không đi được, Cửu Vĩ cũng không nghi ngờ.”
“Nếu không thì để ta đi đi.”
Chung Khải Ba nói, “Ta có thể nói là đường ca của Nhược Nhược, biết tin này, nhưng vì không tìm được muội phu, cho nên tự mình đến phủ Cửu Vĩ để gặp muội tử của mình, vậy mới có thể yên tâm.”
Mọi người đang cân nhắc, phương pháp này cũng có thể.
Nhưng Niên Tâm Phù đã bước lên trước: “Hay là để ta đi đi. Ta là nữ, cũng tiện chăm sóc Thủy cô nương hơn. Huống chi chuyện này là do Bách Cầm Môn của chúng tôi, vì vậy hãy để ta góp một phần lực đi.”
—————-Dải phân cách—————–
Khi Sính Đình nói với Thủy Nhược Vân rằng nghĩa tỷ của nàng đã đến tìm nàng, Thủy Nhược Vân thật sự có chút thất vọng, mặc dù nàng đã mở đường để Lăng Việt Sơn có lý do để không đến, nhưng khi hắn thật sự không đến, nàng vẫn buồn. Nhưng nàng thật sự không thể nghĩ ra ai sẽ là nghĩ tỷ của mình?
Thủy Nhược Vân không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình khi nhìn thấy Niên Tâm Phù đi vào cùng nha hoàn. Niên Tâm Phù không đợi nàng nói chuyện, đã chạy tới lớn tiếng nói: “Đào Hoa muội, ta tới rồi đây.”
Nhìn băng nẹp trên tay và chân của Thủy Nhược Vân, nước mắt rơi xuống: “Tất cả là lỗi của tỷ tỷ, ta làm liên lụy muội rồi.”
Nàng nắm chặt tay Thủy Nhược Vân, Thủy Nhược Vân hiểu ý, cũng siết chặt, phối hợp nói: “Tỷ tỷ, đừng nói vậy. Sao tỷ lại tới đây?”
Sính Đình lấy một cái ghế cho Niên Tâm Phù ngồi ở mép giường, để hai tỷ ta muội trò chuyện về nhau. Nói được mấy câu, đã thấy hai nha hoàn trải khăn lụa đỏ thêu chỉ vàng vào phòng, Cửu Vĩ Công Tử bước vào. Niên Tâm Phù nhìn thấy sự phô trương trên quần áo của hắn, chỉ nhướng mày và giữ bình tĩnh.
Ngược lại, Cửu Vĩ Công Tử khi nhìn thấy quần áo đỏ rực của Niên Tâm Phù, bên hông đeo một thanh kiếm có treo chuôi ngọc màu đỏ, dáng vẻ nàng xinh đẹp động lòng người, hai mắt hắn lập tức sáng lên. Hắn nhìn trái nhìn phải, khen ngợi: “Đúng là mỹ nhân, dung mạo và khí chất này có thể so sánh với nha hoàn của ta đó.”
Niên Tâm Phù lạnh lùng nói: “Đây nhất định là Cửu Vĩ Công Tử mà muội muội của ta hết lời khen ngợi. Quả nhiên rất có phong thái. Nhưng Hỏa Phượng Hoàng ta, chưa từng làm nha hoàn đâu.”
Cửu Vĩ Công Tử cười to: “Được, được, nàng là một mỹ nhân có khí chất.”
Hắn lui về phía sau hai bước, vỗ chiếc quạt xếp hồng ngọc trong tay, hỏi: “Đào Hoa sao có thể là muội muội của ngươi? Nàng chưa từng nhắc tới.”
Niên Tâm Phù bình tĩnh trả lời: “Hai năm trước ta ở thôn gần đây gặp nạn, may mã được muội muội cứu giúp, từ đó chúng tôi đã kết nghĩa. Lần này Cửu Vĩ Độc Nương của La Diễm Môn muốn bắt ta, ta được muội muội và muội phu tương trợ, không ngờ muội phụ lại bị độc phụ kia chọn trúng, còn hại muội muội bị thương.”
“Mấy ngày nay ta bị Cửu Vĩ Độc Nương kia truy kích, chỉ có thể đến nhà muội phu tránh nạn, không thể ngờ muội phu bị ta làm phiền nên đã đến nơi khác tránh nạn, ta ở đó hai ngày, đúng lúc gặp muội muội đưa thư tới, biết được bản lĩnh hơn người của công tử, tấm lòng nhân hậu, cũng quan tâm chăm sóc cho muội muội bị thương, xin công tử cho ta ở đây bầu bạn cùng muôi muội. Chờ cơ hội, Hỏa Phượng Hoàng ta sẽ tìm độc phụ kia tính sổ.”
Cửu Vĩ Công Tử nói: “Độc phụ kia muốn bắt ngươi sao?”
“Thật hay giả, công tử thử một chút sẽ biết. Chỉ cần công từ truyền ra tin, nói Hỏa Phượng Hoàng ta đang ở đâu đó, chỉ cần truyền đến tai một trong hai người kia, nàng ta sẽ đi bắt ta.”
Cửu Vĩ nhìn nàng tự tin tràn đầy, trong lờng đã tin hơn phân nửa, không khỏi cười to: “Độc phụ kia muốn bắt ngươi ở đây sao, ta sẽ làm nàng ta tức chết, ha ha.”
Vậy nên Cửu Vĩ Công Tử kia đã đi tung tin, nhưng hắn không tìm ngươi tung tin mà trực tiếp phái người báo tin cho Độc Nương, nói Hỏa Phượng Hoàng Niên Tâm Phù đang ở trong phủ của hắn, quả nhiên Độc Nương kia vô cùng tức giận, Cửu Vĩ Công Tử vô cùng vui vẻ, thậm chí còn thỉnh thoảng đến tìm Niên Tâm Phù và Thủy Nhược Vân để khoe khoang, chúc mừng.
Mặc dù Lăng Việt Sơn không đến phủ Cửu Vĩ, nhưng hắn đã nhờ Niên Tâm Phù mang một thứ đến đó cho Thủy Nhược Vân. Đó là một ngọn núi nhỏ bằng phỉ thúy, giữa sườn núi có khắc một đám mây. Chất của Phủ Thúy rất tốt, xanh biếc, mây nhỏ đúng lúc là màu trắng, rất đẹp, rất đáng yêu. Niên Tâm Phù thừa dịp không có ai, lặng lẽ đư sợi dây chuyền có trang sức này cho nàng. Thủy Nhược Vân vừa nhìn, cảm thấy những ủy khuất đau lòng của mình đều biến mất, nước mắt cũng rơi xuống. Đêm hôm đó, nàng nằm trên giường, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, vuốt ve núi ngọc nhỏ trên cổ, cảm thấy vết thương cũng không đau lắm. Bên phía Lăng Việt Sơn cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, Nhược Nhược thích nhất là ở trên cao ngắm trăng sáng, chơi đùa với ngón tay của hắn và nói chuyện phiếm. Bây giờ không biết nàng đã ngủ chưa, vết thương thế nào rồi. Hắn ngồi trước bàn, cầm bút viết thư cho Nhược Nhược, dù thư không thể gửi nhưng hắn vẫn muốn viết, nhớ lại chuyện xảy ra trong ngày, hắn rất muốn nói, giống như Nhược Nhược ở bên cạnh, hắn sẽ nói những chuyện đó với nàng. Trâm cài tóc đám mây trong tay, hắn viết được hai hàng, lại nhìn trăng sáng trên cao, Nhược Nhược cũng không xa hắn lắm. Lăng Việt Sơn thầm thề trong lòng, hắn phải mạnh mẽ hơn, sẽ không để nàng bị tổn thương nữa.
Mặt khác, vẻ đẹp và tính cách lạnh lùng của Niên Tâm Phù lại hấp dẫn Cửu Vĩ Công Tử coi trời vằng vùng, mù quáng tự luyến. Không biết cả ngày hắn bận rộn gì bên ngoài nhưng luôn có chút thời gian rảnh để cùng Niên Tâm Phù tán gẫu chút chuyện hay khoa tay múa chân đánh vài chiêu. Còn nhân cơ hội hỏi tiều thôn nữ Thủy Nhược Vân xem Hỏa Phượng Hoàng thích gì.
Nhưng sư tỷ của Niên Tâm Phù, Tiêu Nhiễm Vi lại ở trong tình huống khác, nàng quen thói kiêu ngạo, ở đường khẩu Nguyệt Ảnh lại không ai xem nàng là đại tiểu tư, trước đó còn có Niên Tâm Phù làm bạn, có thể qua được, nhưng bây giờ chỉ có một mình nàng, ở đó cũng không vừa mắt với ai. nàng cũng không đồng ý chuyện Niên Tâm Phù đến chỗ Thủy Nhược Vân, bây giờ nàng chỉ muốn tìm được sư phụ và đồng môn, mau mau rời khỏi nơi này, cáo trạng sư muội với sư phụ.
Ngày hôm đó, đường khẩu Nguyệt Ảnh cuối cùng cũng nhận được tin tức, ở phía nă, cách thành hơn mười dặm có tin tức của Bách Cầm Môn, Tiêu Nhiễm Vi lập tức bỏ lại mọi người, ra ngoài tự mình đi tìm. Phía Nguyệt Ảnh cũng phái người lặng lẽ hộ tống nàng đi, cuối cùng quay lại báo Tiêu Nhiễm Vi đã gặp được sư phụ nàng và sư đệ, nhìn dáng vẻ họ nói chuyện với nhau cũng không có gì khác thường. Từ đó về sau Tiêu Nhiễm Vi đã đi theo sư phụ nàng.
Tiêu Nhiễm Vi rời đi, nhưng một người Lăng Việt Sơn không ngờ đã tới: Tông Tiềm Nguyệt
Hóa ra ba tháng sau, tại thành Phong thăng, có một cuộc thi đấu võ công ngầm tên là Hắc Sát. Đó là nơi tỷ võ ngầm vì những người tham gia đều có thân phận thần bí, không khoe khoang, thậm chí có thể nói là lén lút tới tham gia. Sau khi chiến thắng sẽ được lợi ích mà người ngoài cũng không biết. Tông Tiềm Nguyệt lấy được tin tức chính xác là Hắc Sát này là do người trong hoàng tộc muốn chiêu mộ nhân tài giang hồ so tài với nhau. Người thắng sẽ trở thành thuộc hạ ngầm của hoàng tộc trong giới giang hồ, tất nhiên sẽ có vinh hoa phú quý, đồng thời cũng sẽ làm giúp hoàng tộc vài chuyện mà họ không tiện ra mặt. Không biết được là ai hay cấp bậc nào trong hoàng tộc đã đứng ra tổ chức cuộc thi này. Nhiều người là nhờ trung gian mới biết đến. Cuộc tỷ thí Hắc Sát này cũng không phải đưa thư mời rộng rái, mà do mật thám trong dân gian của hoàng tộc, trước đó đã có thăm dò, rồi sau đó mới gửi thư mời tỷ thí. Kết quả sau khi chọn xong, người tham gia đa số là nhân sĩ giang hồ tà phái. Đối với một cuộc tỷ thí võ công đặc biệt như vậy, La Diễm Môn còn đúng lúc cứ loanh quanh trong thành Phong Thăng này, sợ rằng đã lê kế hoạch, vì Đại tiên cũng khá quen thuộc với hoa cộc, sợ hắn sẽ tập hợp nhiều tà phái xâm phạm Tông Thị, cho nên Tông Tiềm Nguyệt khá quan tâm đến vấn đề này.
Khi Tông Tiềm Nguyệt nhận được tin ở hoa cốc rằng Lăng Việt Sơn bị tấn công và bị thương, cầu cứu đường khẩu Nguyệt Ảnh, hắn đang điều chỉnh tuyến phòng thủ ở khu vực rìa của toàn bộ Hoa cốc, dẫu sao Đại Tiên cũng quen thuộc với địa hình hoa cốc, lại ỷ vào La Diễm Môn, vì đề phòng hoa cốc bị tập kích, cho nên tốn rất nhiều khí lực, lần nữa tu chỉnh hoa trận trước sau, trong ngoài hoa cốc. Vì vậy mới trì hoãn, bây giừo mới đến.
Điều đầu tiên Tông Tiềm Nguyệt làm sau khi đến là chuyển đường khẩu đi nơi khác. Hắn nói với Lăng Việt Sơn: “Tiêu Nhiễm Vi và Niên Tâm Phù dù sao cũng là người ngoài. Họ đã biết chỗ của đường khẩu này, bây giờ họ đã ra ngoài, thời gian này thành Phong Thăng cũng khá yên ổn, lỡ bị người ta lợi dụng cơ hội thì không tốt, đường khẩu đã không còn an toàn nữa.”
Di chuyển đường khẩu là một động thái lớn, nhưng Nguyệt Ảnh rõ ràng đã được đào tạo, thần tốc lại yên tĩnh, trong một đêm đã di dời sạch sẽ, chỉ cách chỗ kia nửa con phố, chắc là đã có chuẩn bị từ trước.
Sự việc lại một lần nữa chứng minh Tông Tiềm Nguyệt có tầm nhìn xa, hôm sau khi chuyển đi, địa điểm đường khẩu cũ đã bị tập kích, là La Diễm Môn. Lăng Việt Sơn và Tông Tiềm Nguyệt đều cảm thấy thật kỳ lạ, cả Bách Cầm Môn và Cửu Vĩ Công Tử đều là kẻ thù của La Diễm Môn, đánh nhau còn không kịp sao có thể để tin tức đường khẩu lọt ra ngoài.
Ngoài ra, ở vài thành gần đó, có vài nữ nhân giang hồ có nội công, chưa thành thân cũng bị biến mất một cách bí ẩn. Tông Tiềm Nguyệt nghi ngờ chuyện này có liên quan đến La Diễm Môn, hắn co rằng vì La Diễm Môn muốn tham gia Hắc Sát, vì mong muốn thắng cuộc nên muốn nhanh chóng tìm nữ nhân để luyện công, cho nên trong thời gian ngắn mới bắt nhiều nữ nhân như vậy.
Lăng Việt Sơn cũng cảm thấy kỳ lạ: “Đúng lúc là gần đây còn đang đuổi bắt một nhóm nữ hiệp giang hồ.”
Nhưng hắn không nghĩ nhiều như Tông Tiềm Nguyệt, hắn không có hứng thú với chuyện của người khác, hắn muốn dưỡng thương thật tốt, sau đó đón Nhược Nhược về. Tông Tiềm Nguyệt rất xem thường suy nghĩ này của hắn, hắn nói với Lăng Việt Sơn, chuyện ngươi cho là của người khác, có khi lại ấp đến trên đầu ngươi, khi ngươi phát hiện đó là chuyện của mình thì đã không kịp ứng phó. Nói xong, cũng giúp Lăng Việt Sơn hiểu được. Đúng rồi, không phải hắn đã thua thiệt mấy lần vì chuyện này sao.