Đao Tiểu Thất nói: “Không phải ta muốn ngươi tham gia để tranh giải, ta muốn người tham gia để bảo vệ một người.”
“Ai?”
“Cửu Vĩ Công Tử.”
Thật ra Đao Tiểu Thất và Cửu Vĩ Công Tử là anh em cùng mẹ, họ đều là người của hoàng tộc, mẹ là công chúa Ninh Viễn. Công chúa Ninh Viễn là do thái hậu đương triệu sinh ra, lưu lạc ở dân gian, đây là tai tiếng của hoàng tộc, cho nên thân phận của công chúa không được thái hậu thừa nhận. Nhưng dẫu sao cũng là máu mủ nên năm công chúa Ninh Viễn 10 tuổi, thái hậu đã nhận nuôi công chúa với danh nghĩa là nghĩa nữ, sau đó ở luôn trong cung. Năm 20 tuổi, công chúa Ninh Viễn được thái hậu chỉ hôn nhưng sau khi thành hôn mấy năm, công chúa Ninh Viễn vừa mới hạ sinh Cửu Vĩ Công Tử thì phò mã đã chết trận ngoài sa trường.
Lúc này, thái hậu muốn một lần nữa nhúng tay và chuyện giang hồ, mà thân phận công chúa ở dân gian này đúng lúc lại dùng được, nên đã sắp xếp gả công chúa Ninh Viễn cho một nhân sĩ giang hồ nổi danh là Chấnn Lôi Đao. Hai người họ sinh ta Đao Tiểu Thất. Nhưng sau đó, Chấn Lôi Đao phát hiện mình bị thái hậu lợi dụng, thê tử lại luôn giúp đỡ thái hậu, khiến hắn nhiều lần làm chuyện trái với lương tâm. Trời sinh hắn tính tình thẳng thắng vô tư, không muốn giúp triều đình làm mấy chuyện mờ ám nên đưa Đao Tiểu Thất rời nhà.
Thật ra công chúa Ninh Viễn cũng đã có tình cảm thật sự với Chấn Lôi Đao, nguyện vọng cả đời nàng là được mẫu hậu yêu thương và công nhận, cho nên nàng vẫn dốc sức công hiến cho thái hậu. Cửu Vĩ Công Tử theo mẫu thân, từ nhỏ đã sống vinh hoa phú quý, lại thường được thái hậu đưa vào cung, kẻ hầu người hạ trước sau thành một đoàn. Nhưng thân phận của hắn rất gượng gạo, vừa bị người ta xem thường, lại được tung ồ, kết quả tạo thành tính cách kỳ lại, tranh giành háo thắng.
Khi còn nhỏ, dưới sự sắp xếp của cha mẹ, Cửu Vĩ Công Tử và Đao Tiểu Thất, hai huynh đệ hắn, đã gặp hau một lần, nhưng sau khi Chấn Lôi Đao qua đời, họ cũng vì thân phận khác biệt mà một mình lưu lạc trong giang hồ, trừ phi có chuyện gặp hau, ngày thường cho dù có là vô tình gặp thì cũng không nhiều. Dĩ nhiên họ không thể tiết lộ thân phận của mình ra bên ngoài, cứ dùng tên kia, sống qua ngày. Cửu Vĩ Công Tử khoe khoàng ngang ngược, tự nhân mình là thanh niên anh tuấn tài giỏi nhất thiên hạ, chỉ có linh vật hồ ly chín đuôi mới hợp làm danh hiệu của hắn. Mà tên của Đao Tiểu Thất là vì hắn là con cháu hoàng tộc, cháu ngoại đứng hàng thứ bảy, công chúa Ninh Viễn muốn dùng Tiểu Thất làm nhũ danh cho hắn, dù bên ngoài Đao Tiểu Thất lạnh lùng, nhưng để bày tỏ lòng nhớ mong mẹ, nên vẫn giữ danh là Đao Tiểu Thất.
Đại hội Hắc Sát lần này là nhiệm vụ mới của thái hậu, để Cửu Vĩ Công Tử tổ chức đại hội này. Nhưng công chúa Ninh Viễn rất lo lắng về chuyện này, nên đã báo với Đao Tiểu Thất. Đao Tiểu Thất cũng thấy chuyện này không bình thường. Thái hậu là lão thái bà xảo quyệt, sớm có thế lực ngầm trong giang hồ, cho dù cảm thấy chưa đủ, cũng không nên tổ chức cuộc tỷ võ ngầm bất công như vậy. Phải biết, tập hợp một đám nhân sĩ giang hồ yêu ma quỷ quái lại cùng một chỗ thì không phải là chuyện người bình thường có thể chịu nổi.
Lão thái bà không cần ra mặt, có chuyện gì cũng không kéo đến bà ấy được, người người tổ chức là Cửu Vĩ Công Tử thì không tránh được liên quan. Hơn nữa làm chuyện này vừa mất thời gian vừa tốn kém tiền bạc nhưng không được lợi gì, quả thật không giống tác phong của lão thái bà. Nên Đao Tiểu Thất mới đến thành Phong Thăng để xem xét, mong là khi cần có thể giúp đỡ huynh trưởng.
Tất nhiên, Lăng Việt Sơn không biết những nội tình này, vì vậy khi Đao Tiểu Thất đưa ra yêu cầu này với hắn, hắn khá ngạc nhiên. Để bảo vệ Cửu Vĩ Công Tử? Hắn không giống một người cần được bảo vệ. Lăng Việt Sơn phải đề phòng hắn còn không kịp đấy chứ.
Tuy nhiên, Đao Tiểu Thất không phải là người có thể kiên nhẫn giải thích những nghi ngờ này, hắn không nói nhiều, chỉ nói: “Chỉ cần người đảm bảo đại hội diễn ra thuận lợi. Người chỉ cần đem hết toàn lực ra đánh bại La Diễm Môn và những giáo phái đọc ác khác, dù bọn họ chết hay bị thương cũng không sao. Cuối cùng, ở trận chung kết, để cho những người khác thắng là được. Tất nhiên người không cần phải phải làm mấy chuyện vặt.”
Lăng Việt Sơn nghi ngờ, nếu xảy ra chuyện gì không may, Cửu Vĩ Công Tử kia sẽ gặp nguy hiểm sao?
“Đương nhiên, không có gì đảm bảo có người muốn lợi dụng hỗn loạn để gây rối. Ta chỉ muốn Cửu Vĩ bình an vô sự. Ta cũng sẽ đi tham gia đại hội này, thêm một người giúp cũng không tệ.”
“Ngươi cho rằng ta có thể đồng ý sao?”
Trong lòng Lăng Việt Sơn thầm nghĩ, Tây Nha Thác là vậy, Tông Cửu cũng vậy, giờ đến Đao Tiểu Thất cũng nhờ như vậy, chẳng lẽ vẻ mặt của Lăng Việt Sơn hắn trông giống như thích đi tham gia náo nhiệt lắm sao, dáng vẻ luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác?
Đao Tiểu Thất nhíu mày: “Ngươi không đồng ý?”
Lăng Việt Sơn thẳng thắn: “Không có gì tốt sao ta phải đồng ý?”
Lăng Việt Sơn chờ đợi, chờ đợi Đao Tiểu Thất giống như hai người trước, cầm tiền và bảo bối đến đập vào mặt hắn.
Không ngờ, Đao Tiểu Thất nhíu mày suy nghĩ một chút: “Ta không rảnh làm chuyện xấu uy hiếp ngươi, lại không có vàng bạc châu báu để tặng. Nếu không như vậy đi, ngươi giúp ta chuyện này, sau này khi cận, ta sẽ giúp lại ngươi.”
Lăng Việt Sơn xoa cằm, thầm nghĩ người này thật là thật thà. Sau đó, hắn hỏi: “Ngươi nói cho ta biết trước sao người quan tâm đến Cửu Vĩ Công Tử, và đại hội Hắc Sát này có bí mật gì?”
“Không thể nói.”
Lăng Việt Sơn nhướng mày nhìn hắn, còn giữ bí mật.
Đao Tiểu Thất hơi mất kiên nhẫn: “Ta không để ngươi làm chuyện xấu. Người của ngươi theo dõi ta, cũng theo dõi người khác trong giang hồ, kông phải cũng vì đề phòng đại hội Hắc Sát này sao? Ta quan sát mấy ngày mới ra tay bắt người. Ta biết các ngươi không có ác ý, ta không hỏi về tổ chức bí mật của các ngươi, ngươi cũng đừng hỏi ta, tóm lại, nếu ngươi đồng ý, xem như ta thiếu ngươi một ân huệ, sau này nhất định sẽ trả.”
Chà chà, thật là mau mắn, Lăng Việt Sơn cảm thấy Đao Tiểu Thất này dễ thương hơn Tông Tiềm Nguyệt nhiều.
“Được, đồng ý!”
Chuyện này coi như đã quyết, Lăng Việt Sơn còn lấy được hầu hết danh sách những người tham gia đại hội Hắc Sát, nói là hầu hết là vì còn có những người được thêm vào hoặc thối lui, cho nên Đao Tiểu Thất không có danh sách cuối cùng. Nhưng danh sách kia cũng đủ làm Tất Đan Dương và CHung Khải Ba chấn động. Trừ những người lợi hại trong La Diễm Môn còn có Quỷ Vực và Ngũ Độc Giáo. Xem ra đại hội Hắc Sát này sẽ là một trận ác chiến chưa từng có.
Mai Mãn cứ lo lắng, nếu sư phụ tham gia, liệu có xảy ra chuyện gì không? Rồi hắn sẽ giải thích thế nào với sư nương đây. Lăng Việt Sơn trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi cho rằng ta ngu ngốc sao, đánh không lại sẽ không nhận thua, không chạy à, dưới con mắt mọi người thì họ phải đi tranh giải, còn phải nhất định đuổi theo giết ta sao?”
Mai Mãn nhỏ giọng nói: “Sư phụ, ừm, đây là giang hồ tỷ thí võ công, có nhiều người như vậy xem, không đánh lại thì nhận thua, bỏ chạy, rất mất mặt, người khác sẽ không làm vậy đâu.”
“Đáng tiếc ta không phải là người khác, đánh không được còn ở trên võ đài chờ chết, vậy không phải là đồ ngu hay sao, mặt mũi quan trọng hay tính mạng quan trọng?”
“Đối với hiệp khách giang hồ mà nói mặt mũi tương đối quan trọng…”
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Lăng Việt Sơn, giọng của Mai Mãn càng lúc càng nhỏ.
“Dù sao đi nữa,”
Lăng Tiểu Hiệp khí phách vung tay, “Chuyện này cứ quyết định. Chúng ta thương lượng đối sách mới là quan trọng.”
Trải qua chuyện này, Lăng Việt Sơn đột nhiên nảy ra ý tưởng đưa Thủy Nhược Vân trở lại. Trong đại hội Hắc Sát, tất cả thế lực và nhân lực sẽ tập trung vào đại hội, phủ Cửu Vĩ chắc không có gười trông chừng. Hôm đó hắn sẽ đưa Nhược Nhược về, đó là cơ hội tốt nhất.
Vì vậy, trong khoảng thời gian này, hắn bắt đầu chuẩn bị tham gia tỷ thí võ công và nhân cơ hội đón người, lúc này Tông Tiềm Nguyệt đã trở lại, còn đi cùng nhạc phụ tương lai của Lăng Thiếu Hiệp, Thủy Thanh Hiền.
Thì ra thủ đoạn vu oan giá họa của Tông Tiềm Nguyệt đã phát huy tác dụng, một số nhân sĩ võ lâm dây dưa với nhà họ Thùy đòi bắt Đại Đạo Dạ Hương nhưng nhà họ Thủy không thừa nhận, mà bản thân lại không tìm được tung tích của Đại Đạo Dạ Hương nên vì tin tức này đã thay đổi mục tiêu. Mặc dù vậy, Tây Nha Lãng Tanh cũng không được thuận lợi, Đại Đạo Dạ Hương đó không nhận bất kỳ chuyện gì gồm sinh nhật, mẹ thậm chí là họ tên. Tây Nha Thác đổi tên cạp song sinh thành Tây Nha Lãng và Tây Nha Thanh. Người bị nhốt ở Thủy phủ là em đệ đệ Tây Nha Thanh. Nhưng trước sau như một, Tây Nha Thanh chỉ hơi kích động một chút, sau đó sống chết không nhận cha. Cũng không nói chuyện với họ. Mấy ngày sau, thừa dịp còn họ buông lỏng đã chạy trốn. Tây Nha Lãng Thanh và Tông Tú Bình đường nhiên đuổi theo truy tìm, nên nhà họ Thủy tạm thời yên tĩnh lại.
Từ khi Tây Nha Lãng Thanh ra khỏi hoa cốc, Tây Nha Thác đã tìm kiếm cơ hội dây dưa, có thể vì Tây Nha Lãng Thanh có sự giúp đỡ của Tông Thị và Nguyệt Ảnh nên Tây Nha Thác đã gặp rất nhiều trở ngại, hắn không thể tiếp cận. Tây Nha Lãng Thanh và thê tử dự định giải quyết vấn đề nhận người thân trước, sau đó cùng nhau chống lại kẻ thù. Vì vậy, nếu có thể tránh được Tây Nha Thác thfi hắn sẽ tránh.
Nhưng Thủy Thanh Hiền không ung dung được lâu. Mấy nhân sĩ giang hồ sao khi thảo luận, muốn đến thành Phong Thăng tiêu diệt Đại Đạo Dạ Hương và La Diễm Môn nên kéo theo nhà họ Thủy, nói là vì trước đó nhà họ Thủy và Đại Đạo Dạ Hương đã từng có qua lại, nên việc trừ gian diệt bạo trong giang hồ, nhà họ Thủy cũng nên giúp một phần lực. Thủy Thanh Hiền không tiện từ chối, lại đúng lúc nhận được tin Thủy Nhược Vân gặp nạn, cho nên tiện thể đi cùng.
Gặp được nhạc phụ, Lăng Việt Sơn thức thời cúi đầu nhận sau, đương nhiên không tránh được chuyện bị Thủy Thanh Hiền trách cứ. Thủy Thanh Hiền là người cha yêu thương con, nhưng cũng tuyệt đối là một nhạc phụ nghiêm khác. Ông còn từ chối ở đường khẩu vì Thủy Thanh Hiền biết, ông cừa đi cùng những nhân sĩ giang hồ này, nên vẫn phải cần kết giao với họ, để tránh cho những người đó nảy sinh nghi ngờ, gây thêm rắc rối, thứ hai là ông cũng có thể thăm dò thêm chút tin tức. Đông người phối hợp như vậy, nhất định phải vượt qua được của ải khó khăn này. Bây giờ đại hội Hắc Sát được tổ chức ở đây, trong giang hồ đã huyên náo xôn xáo, muốn dẹp yên mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Loại tình huống khó quản lý này nằm ngoài dự đoán của Cửu Vĩ Công Tử, Đao Tiểu Thất nói đúng, chuyện này thật sự là nóng bỏng tay, lão thái bà đúng là không có ý tốt. Nhưng Cửu Vĩ Công Tử đã không có đường lui, chỉ chỉ thể tập trung tinh thần cẩn thận ứng phó. Trước mắt, còn mười ngày nữa đã bắt đầu đại hội Hắc Sát, phủ Cửu Vĩ lại đón một vị khách không mời mà đến.
Vẻ mặt Cửu Vĩ không vui nhìn khách, lạnh lùng nói: “Lúc này Đồng đại nhân lại đến thành Phong Thăng, không phải để ngắm cảnh chứ?”
Đồng Thiên Sách cao và gầy, mắt phượng mũi ưng, hắn trông giống như một người khôn khéo. Hắn bảy ra một nụ cười: “Gần đây công tử cực khổ, bên trên phái tôi đến hỏi thăm một chút. Công tử quá vất vả nên bỏ sót mấy tấm thiệp mời, Đồng mỗ có lòng giúp công tử bổ sung.”
“Bổ sung? Đồng Thiên Sách, mấy việc vớ vẩn này cũng tính trên đầu ta sao. Là do ngươi thấy Cửu Vĩ Công Tử ta lương thiện, dễ bắt nạt đúng không?”
Cửu Vĩ vung chiếc quạt ngọc của mình, vỗ bàn và đứng dậy.
Đồng Thiên Sách bình tĩnh nói: “Công tử, là Thiết Kỵ sơn trang ngoài biên giới và tộc Mãng Thần, Quý Châu, đều được bên trên phê duyệt, người nhiều chuyện nên quên mất, nếu bỏ lỡ, ta bổ sung thêm là chuyện phải làm.”
“Hừ, Thiết Kỵ Sơn Trang quen thói giết người, lại ở ngoài biên giới, coi như họ có thể thắng, núi cao nước xa, sao có thể dốc sức vì triều đình. Tộc Mãng Thần thì tộc trưởng đương nhiệm giết cha, tàn sát huynh đệ, người tâm địa đen tối như vậy sao có thể giao phó trách nhiệm nặng nề được? Đồng Thiên Sách, ngươi là đâu chó sao?”
Trong lòng Cửu Vĩ giận dữ, trước là La Diễm Môn, Thất Tuyệt Phái, Quỷ Vực, mấy tấm thiệp mời này không có cái nào qua tay hắn, toàn do những tôn tử khác an bài, lúc đó hắn mới biết họ có tên trong danh , thì đã không kịp. Nhìn họ chọn những bọn ngươi này, nào có thấy việc chọn người giúp triều đình, rõ ràng là đang gây phiền phức cho Cửu Vĩ Công Tử hắn.
Đồng theien Sách nhướng mày cụp mắt xuống, giọng nói lạnh lùng: “Đầu Đồng mỗ không mọc sau, ngược lại là sợ công tử gần đây vì muốn bổ người mà ăn làm lá gan.”