Tiếng quát của hắn vang vọng khắp trời, khiến mọi người đều kinh hãi. Lăng Việt Sơn đứng từ xa giận dữ mắng: “La Diễm Môn mấy người đúng là vô sỉ, bắt sư tỷ muội Niên cô nuóng, đâm tiểu gia ta bị thương sau đó lại khi dễ thê tử của ta, làm tay chân nàng bị thương. Bây giờ còn ở đây vừa ăn cướp vừa la làng, kêu gào cái rắm. Muốn chứng cứ chứ gì? Niên cô nương và thê tử ta đều là người bị hại! Tiểu gia ta là nhân chứng!”
Hắn vận khí truyền âm, giọng hắn vang vọng khắp trời, khí thế kinh người.
Bên cạnh còn có người tiếp lời: “Còn có ta nữa! Ta và thê tử đi dạo trong thành Phong Thăng thì gặp một cô nương bị La Diễm Môn bắt. Thê tử của ta có lòng tốt, muốn ta đi cửu người ra,”
Người nói là Đao Tiểu Thất.
Đậu Thăng Dũng sống chết không thừa nhận, hắn chế nhạo: ”Lăng Việt Sơn, ngươi và Tông thị, nhà họ Thuỷ là cùng một bọn. Lôi Chấn Đao, hôm nay ngươi đến đây là để tỷ võ tranh giải thưởng, lời nói của ngươi sao có thể đáng tin. Ngươi chỉ muốn nhân cơ hội chèn ép, ngư ông đắc lợi.”
“Hứ! Đừng nói nhảm với gia nữa.”
Lăng Việt Sơn ngắt lời hắn: “Ngươi cứ nói thẳng cuối cùng muốn làm gì, không phải muốn đánh nhau sao, cứ ra tay đi, gia gia đây sẽ hầu hêt.” Lăng Việt Sơn ăn nói hùng ồn, lập tức có người hưởng ứng: “Không sai, Lăng thiếu hiệp nói rất đúng. Đừng nói lời vô nghĩa nữa. Chúng ta là người trong võ lâm thì dùng cách trong võ lâm để giải quyết. La Diễm Môn mấy người kêu gào lâu như vậy, không phải muốn ra tay sao. Đánh là được, chẳng lẽ chúng tôi không đánh lại mấy người à.”
Trong lúc nhất thời, những anh hùng võ lâm đều nhiệt tình hưởng ứng.
Tông Tiềm Nguyệt thầm cảm thấy chuyện này không đúng, La Diễm Môn chuyên làm chuyện xấu, trong trường hợp này vì sao lại dám ra đây kêu gào khiêu chiến, Nếu thật sự bị diệt môn, thì cũng nên cắn răng nuốt vào, sau đó ngầm trả thù mới đúng. Ở đây tụ tập nhiều cao thủ võ lâm, La Diễm Môn chỉ còn lại mấy người, còn dám gây rối ở đây.
Đậu Thăng Dũng bên này giống như chờ được lời mình muốn nghe, lớn tiếng nói: “La Diễm Môn chúng tôi phải lĩnh giáo bản lĩnh của các vị. Ở đây đã có sẵn võ đài, chúng ta dùng võ để giải quyết mối hận này đi. La Diễm Môn chúng tôi không phải hạng người tham sống sợ chết, chỉ cần có được lời giải thích thì sao cũng được. Chúng ta cùng chiến đấu một chọi một, dù cho có bị thương thế nào cũng tự mình chịu.”
Hắn dám lớn tiếng khoác lác như vậy khiến mọi người đều bất ngờ nhìn nhau. Lúc này, Đồn Thiên Sách lại ra mặt nói: “Đó cũng là một cách để giải quyết. Đồng mỗ ta sẽ làm nhân chứng.”
Tông Tiềm Nguyệt suy nghĩ chút rồi lớn tiếng nói: “Nếu như thế thì chúng ta phải thảo luận một chút.”
Vài người vào lều trại, lửa giận của Lăng Việt Sơn không nguôi được, vội vàng nói: “Tông Cửu, còn thảo luận cái quỷ gì nữa. Ta phải đi đây! Các ngươi thay ta chăm sóc Nhược Nhược, tiểu gia ta phải đi bẻ gãy tay chân của Cửu Vĩ Độc Nướng và Long Ấn.”
Tông Tiềm Nguyệt nói: “Việt Sơn, đừng xúc động, trong chuyện này nhất định có gì đó không ổn.”
“Quyền cước là thật nhất, họ còn có thể dối trá gì chứ.”
Lăng Việt Sơn rót chén nước cho Thuỷ Nhược Vân, nàng ngồi trong lều nên sắc mặt cũng tốt hơn. Hắn vỗ sau lưng nàng, nhìn cái miệng nhỏ của nàng uống nước.
Tông Tiềm Nguyệt nghĩ: “Có phải họ hạ độc hay không?”
Thủy Thanh Hiền nghe vậy thì thử vận khí, không có gì không ổn.
Tông Tiềm Nguyệt nói: “Phải cẩn thận vẫn hơn.”
Còn dặn dò thuộc hạ chỉ dùng đồ ăn và nước của mình, phải cẩn thận đề phòng chuyện bi hạ độc. Hắn lấy một cái lọ nhỏ đổ 3 viên thuốc ra: “Đây là Hoa Lộ Đan, có thể giải bách độc. Hoa Nhi phải rất vất vả mới làm ra được, nhưng mà chỉ có 3 viên,”
Tình hình trước mắt, chỉ có thể cho những người quan trọng dùng trước, vì vậy Thuỷ Thanh Hiền, Lăng Việt Sơn và Tông Tiềm Nguyệt giữ mỗi người một viên.
Lăng Việt Sơn cầm viên thuốc, muốn cho Thuỷ Nhược Vân uống. Thuỷ Thanh Hiền và Tông Tiềm Nguyệt uống trước mặt hắn, Lăng Việt Sơn rất không vui: “Nếu họ thật sự hạ độc thì Nhược Nhược phải làm sao? Ta có đủ nôi lực, có thể chịu đựng được, không sao đâu.”
Không đợi người khác nói gì, Thuỷ Nhược Vân đã tiến về phía trước, giật lấy viên thuốc nhét vào miệng của Lăng Việt Sơn, trừng mắt nhìn hắn, đến khi hắn chịu nuốt xuống. Lúc này Thuỷ Nhược Vân mới nói: “Chàng không sao mới có thể bảo vệ ta.”
Tông Tiềm Nguyệt ở bên cạnh nói: “Hoa Nhi cũng có chuẩn bị trà hoa, cũng có khả năng trị độc, tuy dược tính không tốt bằng Hoa Lộ Đan, nhưng vẫn có thể ngừa độc.”
Thủy Nhược Vân xung phong nhận việc: “Ta sẽ đi pha trà hoa đó.”
Vì thế mọi người trong lều đều uống trà, rồi thảo luận, Tông Tiềm Nguyệt nói ra suy nghĩ của mình, Thuỷ Thanh Hiền cũng thấy biểu hiện của La Diễm Môn không bình thường. Lăng Việt Sơn lại không kiên nhẫn, bị Tông Tiềm Nguyệt trấn áp: “Việt Sơn, chúng ta phải lấy tĩnh chế động, phải nắm được tình hình mới ra tay được. Dưới tình hình này tự nhiên sẽ có người xuất chiến trước.”
Hắn vừa dứt lời, liền nghe được bên ngoài có tiếng ầm ĩ mắng, sau đó liền nghe thấy có tiếng đánh nhau và tiếng va chạm binh khí. Mọi người ra ngoài xem, thì ra là Ngũ Độc Giáo và Quỷ Vực cãi nhau với La Diễm Môn, đang cãi thì phát hiện Thiết Kỵ Sơn Trang không lên tiếng, đi tìm thử lại phát hiện không thấy bóng dáng của họ. Nhưng lều trại, ngựa và rương lớn đều ở đây, trong rương lớn thường dùng để đựng mấy bộ áo giáp của họ, nhưng lại không có ai ở đây.
Vì thế, có người đi mở rương ra xem, phát hiện bên trong không có áo giáp mà lại là thi thể của mấy người trong Thiết Kỵ Sơn Trang. Chuyện lập tức nghiêm trọng hơn, La Diễm Môn thì nói mấy môn phái khác vì muốn đoạt giải nên mới ra tay giết người, mấy môn phái khác lại nói La Diễm Môn giết người rồi giả làm người vô tội. Một lời không hợp thì liền ra tay đánh nhau.
Quả nhiên là có người xuất chiến trước, Lăng Việt Sơn liếc nhìn Tông Tiềm Nguyệt, thầm nghĩ sao tiểu tử này lại thông minh như vậy.
Bên kia cứ đánh nhau, nhưng lại có vẻ không ổn. La Diễm Môn lấy ba chọi năm, nhưng lại rất thành thạo, Ngũ Độc Giáo Thẩm Yên bị đá ngã xuống đất, nàng vận khí búng tay để ném trùng độc, lại phát hiện không có khí lực, trong lòn cả kinh, nóng giận mắng: “Đê tiện, các ngươi hạ độc.”
Nghe vậy, một đám người không biết xảy ra chuyện gì, phản ứng đầu tiên chính là vội vàng lui ra sau, sau đó thử vận khí xem có phải midnh bị trúng độc hay không Đậu Thăng Dũng ngửa mặt lên trời cười to: “Đám ô hợp này, bất kể là ai diệt môn bọn ta thì đừng ai mong có thể rời đi.”
Mọi người vừa nghe liền lo lắng, thật sự có độc sao Mấy người nghiến răng nghiến lợi xông tới, liều mạng đánh chừng mười chiêu đã bị chém ngã tren đất. Mọi người nhìn nhau, họ thống nhất, cùng nhau xông lên, nhiêu người như vậy chẳng lẽ không đánh nổi mười người bọn họ sao? Phải kiếm soát được họ trước sau đó ép họ giao thuốc giải ra. Trúng độc hay không thì đánh trước rồi nói.
Hầu hết những tiếng la hét và xông lên đều là những người muốn bắt La Diễm Môn đền tội, họ nhiệt huyết dâng trào, lòng mang oán thù, lúc này nhiệt huyết tăng cao, hận không thể liều mạng đến chết. Mấy người trong tộc Mãng Thần và Quỷ Vực lại thông minh, tránh sang một bên. Trong nhất thời, trận chiến phân chia chánh tà cứ diễn ra như vậy.
Với tiếng la hét, khóc lóc và máu chảy khắp nơi, cùng với mùi hôi thối của hàng chục thi thể, toàn bộ nơi này tràn ngập trong bầu không khí kinh hoàng và dữ tợn
Thật sự có độc sao? Độc đến từ đâu? Lăng Việt Sơn nghĩ rất nhiều nhưng không hiểu được. Cảnh tượng chém giết trước này khiến hắn thật sự kinh ngạc. Bên La Diễm Môn như được thần thánh trợ giúp, càng giết vàng hăng, xông lên một lúc đã khiến mấy anh hùng võ lâm kia ngã xuống, có người thậm chí còn không đánh được mấy chiêu đã ngã. Hắn nhìn ra được thời gian càng lâu, thì khí lực của mọi người càng yếu. Khó trách ban nãy Thủy Thanh Hiền vận khí thử độc cũng không có kết quả.
Nhiều người ngã xuống đều không phải người xấu, bọn họ đến vì tỷ muội mất tích, vì cái chết của đồng môn, vì công đạo mà đến, nhưng chẳng lẽ họ chỉ có thể chôn xác ở nơi núi non trùng điệp này thôi sao? Mà những ung nhọt hung ác kia lại có thể thống khoái giết người, người ác không gặp quả báo sao?
Lăng Việt Sơn nhìn xung quanh. Đôi mắt Niên Tâm Phù đỏ hoe, nàng liều mạng muốn xông lên, nhưng Mai Mãn đã ôm chặt lấy nàng. Đao Tiểu Thất lạnh lùng nhìn chằm chằm Đồng Thiên Sách với sự ghê tởm. Sắc mặt Tông Tiềm Nguyệt nghiêm túc, trầm tư suy nghĩa. Và phía sau hắn, Nhược Nhược của hắn, run rẩy, áp chặt vào lưng hắn. Trong một khoảnh khắc, Lăng Việt Sơn cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, hào khí ngất trời.
Hắn vận công hành khí thử, xác định khi mình vận công cũng không sao. Xoay người lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Nhược Vân lên, mắt chạm mắt, nghiêm túc nói: “Nhược Nhược, nàng ngoan ngoãn ở trong lều chờ ta nha.”
Thủy Nhược Vân dường như hiểu được ý của hắn, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ. Nàng lại muốn nói gì đó nhưng lại bị tay đặt trên môi: “Suỵt, đừng nói gì nữa. Nàng tin ta đi, ở trong lều chờ ta, đừng xem, đừng nghe gì cả, chỉ cần nghĩ đến ta thôi. Lát nữa ta sẽ về.”
Hắn ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Thủy Thanh Hiền: “Cha, chăm sóc Nhược Nhược giúp ta.”
Nghe tiếng gọi cha vào lúc này, khiến Thủy Thanh Hiền cảm thấy không thể nói nên lời.
Lăng Việt Sơn dẫn Thủy Nhược Vân vào lều, dỗ nàng đừng lo lắng, cúi đầu và hôn nàng. Hương thơm ấm áp trên môi vẫn còn, tay đã đẩy nàng vào lều. Hắn quay người lại, gật đầu với Tông Tiềm Nguyệt, nhìn cảnh tượng giết chóc bên kia, hắn hung dữ dang hai tay ra và hét lớn.
Cơn giận dâng trào, ý chí tăng cao.
Trong hào khí ngất trời, Lăng Việt Sơn như mũi tên lao ra ngoài. Chân hắn móc một cái, lấy được cây thương trong tay Mai Mãn. Người không ngừng lao đến, khi chưa chạm xuống đất, hắn Trong âm thanh cao vút kiêu ngạo, Lăng Việt Sơn lao ra như một mũi tên. Với một cái móc ngón chân, hắn ngay lập tức lấy cây thương bằng gang của Mai Mãn trong tay. Những người xung quanh hắn đã đến, nhưng trước khi hắn tiếp đất, hắn dang hai châm đá hai đệ tử La Diễm Môn sang hai bên.
Thủy Nhược Vân ngồi trong lều, cố gắng không nghe động tĩnh bên ngoài. Hắn nói, chỉ nghĩ về hắn, vậy nên nàng chỉ nghĩ về hắn, chỉ nghĩ về hắn.
Khí thế của Lăng Việt Sơn rất hung mãnh, không thể đỡ nổi. Thiết thương mạnh như thiên quân, một cước đánh ba người, năm người trong bạch đạo đang chiến đấu bị hắn đẩy ra, được giải vây. Lửa giận của Lăng Việt Sơn cao ngút trời nên ra tay không hề lưu tình. Cán thương của hắn kề vào cổ một người, xoay người lại, thương đã đánh vào ngực người khác, hai đệ tử của La Diễm Môn chưa kịp rên rỉ đã ngã lăn ra đất.
Người trong bạch đạo nhìn thấy thế trận như vậy thì lần lượt lùi lại nhường chỗ. Năm đệ tử La Diễm Môn liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau đánh tới. Lăng Việt Sơn bị vây ở giữa, nhưng lại như chỗ không người. Hắn dùng vô ảnh thương, mỗi chiêu giết một người. Chuyển người vào cánh tay, tay chân của đối thủ đã đứt đoạn. Hắn cứ lấy mạng người như Diêm La, một hơi giết sạch ở sườn núi tròn.
Đậu Thăng Dũng kinh ngạc, chưa thể phản ứng lại thì Lăng Việt Sơn đã đâm vào ngực hai đệ tử cuối cùng của La Diễm Môn. Hắn nhặt thương dài lên, đem thi thể ném lên võ đài, dưới chân đá một cái, cây thương đã đóng thi thể của đệ tử La Diễm Môn kia vào vách đá. Lăng Việt Sơn nhảy lên võ đài cao, hét lớn: “Tất cả dừng tay!”
Tất cả mọi người đều dừng tay, toàn bộ nhìn về bên này. Có thể ghim trường thương vào vách đá, khinh công lại như bước trong không trung, võ công của Lăng Việt Sơn rõ ràng đã khiến mọi người kinh ngạc.
Lăng Việt Sơn cầm thương đứng, ngon tay chỉ vào mấy người Đậu Thăng Dũng, vận khí quát: “Các ngươi đúng là cầm thù không có nhân tính, làm ra những chuyện không phải con người. Hung ác giết người như vậy thì cho là mình giỏi lắm sao? Nhân cơ hội hạ độc thì có bản lĩnh cỡ nào chứ, không phải khi nãy còn nói là một chọi một sao? Gia gia đang chờ đây!”
Mặt trời đã lên cao, Lăng Việt Sơn đứng ở trên cao, toàn thân dường như mặc một chiếc áo giáp kim loại, gió thổi lay động cây, cũng thôi bay vạt áo của hắn. Tay hắn cầm trường thương, ngẩng đầu, ưỡn ngực, ánh mắt cương trực, đúng là đỉnh thiên lập địa.