Suối nước nóng kia không sâu, chỉ ngập đến ngực, nhưng ai đang mềm nhũn, mơ màng buồn ngủ lại bị vứt xuống nước vẫn bị dọa cho giật mình. Thủy Nhược Vân chính là như vậy, nàng nặng đầu đến mức không nghĩ ra câu nói kia của hắn có ý gì, đã bị hắn ôm vứt xuống nước.
Thủy Nhược Vân hét lên một tiếng, lúc này nàng hoàn toàn tỉnh táo, nàng nhào tới nhéo hắn, nước bắn tung tóe khắp nơi, hai người ầm ĩ một trận. Rõ ràng Lăng Việt Sơn chỉ cần dùng một tay cũng có thể khống chế nàng, nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn để mặc nàng đấm đá và cắn hắn. Vừa cắn vừa ầm ĩ, hai người quấn lấy nhau thành một, đầu lưỡi dây dưa với nhau. Một lúc sau, Thủy Nhược Vân tuyên bố đầu hàng, nàng thật sự không còn sức, thở hổn hển, mềm nhũn ngã vào thành bể.
Khuôn mặt nàng đỏ hồng, đôi mắt mơ màng, trên ngực đeo một chiếc mặt dây chuyền ngọc bích hình mây núi trước ngực, càng làm rạng rỡ thêm làn da trắng nõn, mái tóc dài ướt sũng dính vào má, xõa xuống vai, đen bóng, cả người được nhuộm màu sắc quyến rũ.
Lăng Việt Sơn đã bị mê hoặc linh hồn, bàn tay to của hắn vuốt ve cơ thể nàng, cắn mút từ cổ xuống, cuối cùng ở trên ngực nàng lưu luyến không đi. Thủy Nhược Vân ngửa đầu dựa bên ao, trăng sáng dịu dàng, ngôi sao lấp lánh như ở trên cao nhìn họ, nước nóng trong suối nâng đỡ thân thể của nàng, giống như đang lơ lửng. Nàng bị ôm thật chặt, cái ôm này vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, hắn vuốt ve nàng, ngậm trong miệng, như muốn làm nàng hòa tan.
Hắn tựa như thấy nàng không chuyên tâm, miệng dùng thêm lực, nàng đau nên phục hồi tinh thần, lại thấy hắn ngẩng đầu dịu dàng cười, đem tay nàng đặt lên ngực mình, làm nàng vuốt ve bản thân. Dường như nước càng lúc càng nóng, nàng hơi chóng mặt vì hơi nước. Thứ nóng bỏng của hắn để trên bụng nàng, hắn đưa tay nhấc chân nàng lên. Dĩ nhiên nàng biết sắp xảy ra chuyện gì, ôm cổ hắn, nên tai hắn mềm mại cầu xin tha thứ: “Việt Sơn ca ca…”
Hắn ngậm trái tai nàng vào miệng, nàng khẽ run lên, bên tai nghe hắn dịu dàng “Hả?” hỏi.
Nàng tựa đầu vào vai hắn, vuốt ve tấm lưng rộng của hắn, để hắn nhấc mình lên, hai chân ngoan ngoãn quấn quanh eo hắn, nũng nịu nói: “Việt Sơn ca ca, ta không còn sức đâu, mệt quá.”
Hắn trầm giọng cười, lồng ngực run lên, nước hồ lăn tăn gợn sóng, cũng đánh vào tim nàng. Nàng iền cảm thấy mình đã đến tận cùng, bị lấp đầy đến chỗ sâu nhất, làm nàng bủn rủn không chịu nổi, nàng ôm chặt hắn, khẽ rên rỉ.
Hắn kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, môi răng hai người quấn quýt. Hắn không vội buông tay, chỉ đẩy nhẹ phía trên, tận hưởng sự trói buộc mềm mại, cũng như tiếng ngâm nga say đắm của nàng.
“Việt Sơn ca ca…”
Nàng lại gọi. Hắn hừ một tiếng, nhéo eo nàng. Dưới người tăng thêm chút sức, khiến nàng lui về phía sau, vội vàng ghé vào tai hắn nhẹ giọng gọi: “Tướng công, tướng công, ta không còn sức nữa rồi.”
Hắn bật cười, thay đổi cách dày vò nàng, nàng thở hổn hển, dụi mặt vào người hắn như một chú mèo con. Nhưng như thường lệ, sự dịu dàng của hắn chỉ kéo dài được một lúc, hắn nhẹ giọng dỗ dành bên tai nàng: “Chỉ một lần thôi, lát nữa sẽ để nàng nghỉ ngơi.”
Hắn không chịu được nữa mạnh mẽ nhanh chóng ra vào. Nước trong bể sóng sánh, nàng ngâm mình trong nước, chỉ cảm thấy mình cũng bị sóng nước đung đưa.
Đáy vực tĩnh lặng, tiếng nước vỗ cùng với tiếng thân thể va chạm vang lên rõ ràng, giọng nữ mềm mại hòa cùng tiếng thở hổn hển trầm thấp của nam. Thủy Nhược Vân cũng không chịu được lâu, dưới ánh sao, những âm thanh nay khiến toàn thân nóng lên, mềm nhũn, cuối cùng không kìm được, hai chân kẹp chặt thắt lưng hắn, ngón chân căng thẳng, nũng nịu thút thít.
Khi Lăng Việt Sơn cảm thấy toàn thân thoải mái, phần sau mông của hắn đã bị bắp chân của Thủy Nhược Vân cọ vào, thắt lăng và bên trong bị kẹp chặt, cứ di chuyển không ra. Vì vậy, hắn vuốt lưng nàng, dịu dàng hôn nàng, chuyển nàng đến một bên hẹp của hồ bơi. Thì thầm dỗ dành nàng thư giãn.
Hai chân của Thủy Nhược Vân lại mở ra, dậm lên thành bể. Hắn không còn trở ngại, ôm chặt nàng mà dây dưa. Hai chân nàng yếu ớt, không đứng vững, ngoan ngoãn ôm vai hắn, để hắn ôm eo mình, theo nhịp lên xuống. Sức lực mạnh mẽ hơn, khiến nàng không cầm được tiếng ngâm nga. Tay nhỏ bé giữ mái tóc ướt sau lưng, cảm giác vai cánh tay vì dùng lực mà cứng như đá, thân thể cũng phập phồng rung động.
Tư thế như vậy khiến nàng như cưỡi trên một con tuấn mã dũng mãnh, được dẫn dắt để bay thẳng lên mây. Bay quá cao, cuối cùng nàng cũng bắt đầu hốt hoảng, bên trong nóng như lửa, tê dại, không biết là như thế nào. Nàng chỉ nghe thấy tiếng mình ngâm nga, cuối cùng có thứ gì đó ném nàng ra ngoài, nàng lại chìm vào trong đám mây mềm mại.
Khi Thủy Nhược Vân tỉnh lại, cảm giác đau đớn và mềm nhũn dường như lan rộng trong cơ thể. Bên cạnh không có ai, người ôm qua dịu dàng ôm nàng dỗ dành không có ở đây. Thủy Nhược Vân lười biếng, thoải mái nên không muốn động đậy, nàng dụi đầu rồi lại vùi mình vào chiếc chăn mỏng.
Lúc này lại nghe tiếng cười khẽ, mở mắt ra, nhìn thấy Lăng Việt Sơn ngồi bên cạnh, vẻ mặt cưng chìu nhìn nàng. Đốt ngón tay hắn vuốt mặt nàng, hỏi “Heo con lười, ngủ đủ rồi đúng không?”
Nàng dịu dàng đáp: “Ừ.”
Chọc hắn bật cười.
Hắn cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng, sau đó đột nhiên nằm xuống, ôm nàng vào lòng, lăn qua lăn lại, rồi nói: “Nhược Nhược, chúng ta thật đáng thương.”
A? Đôi mắt nàng mở to, không hiểu được. Lại nghe hắn nói: “Chúng ta phải trở về rồi. Thật đáng ghét, vốn muốn ở 3 ngày mà.”
Bây giờ mới có một đêm, hắn mới nếm chút ngon ngọt, còn nhiều thư chưa cho Nhược Nhược xem, còn nhiều chuyện muốn nói. Kết quả phải về, nói sao hắn không ghét chứ.
Lúc này, Thủy Nhược Vân thấy kỳ lạ: “Sao phải về vậy? Cha tìm chàng à?”
Lăng Việt Sơn lắc đầu, nếu bị nhạc phụ đại nhân tìm được, thì cùng lắm là lặp lại chuyện cũ, chỉ là đổi từ ca ca thành cha thôi. Nhưng lúc đó nàng không biết chuyện ca ca đến tìm, nàng cứ tưởng rằng mình đã bỏ lỡ, he he.
Lăng Việt Sơn đưa tay vén sợi tóc trên má nàng, nói: “Vừa rồi ta đi vòng ra phía sau để xem có gì thú vị không, nhưng ta phát hiện có vài thi thể, chắc là bị ném xuống. Chúng ta có biết một người trong số họ, là sư huynh của Niên Tâm Phù.”
“A.”
Thủy Nhược Vân hoảng hốt bật dậy. Lăng Việt Sơn thay nàng lấy quần áo, giúp nàng mặc vào. Vừa nói: “Hắn còn chút hơi thở, vừa nhìn thấy ta, đã cố gắng giãy giụa nói một câu. Chúng ta phải về báo cho mọi người biết.”
————–Dòng phân cách——————
“Sư huynh nói cái gì?”
Niên Tâm Phù lo lắng hỏi. Một nhóm người vây quanh Lăng Việt Sơn, còn chưa kịp khiển trách hay chế nhạo hắn bắt người bỏ trốn thì đã bị tin tức hắn đem về mà chấn động.
“Sư muội… cẩn thận… ta… sư phụ…”
Lăng Việt Sơn bắt chước giọng điệu và tốc độ của Tuyết Hạc Công Tử. Sau đó nói: “Hắn nói rất khó khăn, rất chậm, ta chỉ nghe được mấy chữ này.”
Điều đó có nghĩa là gì? Mọi người đều bị cuốn vào suy đoán. Mai Mãn hét lớn: “Chắc chắn là do La Diễm Môn làm. Bọn họ bắt đồng môn và sư phụ, cũng như sư tỷ của Niên cô nương vậy, cũng muốn cảnh cáo Niên cô nương, nhất định là sư phụ họ vẫn còn ở trong tay La Diễm Môn. “
Niên Tâm Phù nghiến răng, cố kìm nước mắt. Lại một đồng môn nữa, lần này là Nhị sư huynh yêu thương nàng nhất. Sao Bách Cầm Môn họ phải chịu kiếp nạn này. Chết hết người này đến người khác, sư phụ thì không rõ tung tích. Những thi thể kia đã được đưa về phủ Cửu Vĩ, nàng đã đi xem, không cớ sư phụ của nàng.
“Trong La Trang quả nhiên đã máu chảy thành sông, La Diễm Môn bị diệt môn cũng là sự thật, không còn ai sống sót. Cũng không thấy được những người bị bắt cóc, xem ra đã bị ném xuống đáy vực như Lăng Việt Sơn thấy.”
Tông Tiềm Nguyệt nói về tình hình hôm đó sau khi đã điều tra. Như vậy có khả năng sư phụ của Niên Tâm Phù cũng bị ném xuống đó? Không ai dám nói đến khả năng này trước mặt Niên Tâm Phù.
Lăng Việt Sơn nói: “Ta dẫn mọi người đến đáy vực đem thi thể đó về, để Niên cô nương nhận dạng, xem thử xem chúng ta có thu hoạch gì không.”
Tông Tiềm Nguyệt lắc đầu: “Mang về thì quá tốn sức, lại thu hút nhiều người, không bằng đưa Niên cô nương trực tiếp đi nhận dạng đi. Dường như Cửu Vĩ Công Tử đang cạnh tranh với Đồng Thiên Sách, hai người họ cũng đang nhìn chằm chằm vào chuyện này. Nếu bị họ theo dõi, sợ lẽ sẽ có thêm rắc rối.”
Thế là mấy người lên đường, Mai Mãn bị bỏ lại, trong lòng liền khó chịu. Kể từ sau khi Niên Tâm Phù nói hắn là người tốt, hắn cảm thấy trong lòng là lạ. Sau khi chia tay Niên Tâm Phù mấy tháng, hắn thường xuyên mơ màng, không biết là thế nào. Thật vất vả mới gặp lại, nàng đối với hắn lại như gần như xa, hoặc là nàng vốn không thay đổi, chỉ là hắn cứ có cảm giác như gần như xa. Hơn nữa, gần đây Cửu Vĩ Công Tử muốn lấy lòng Niê Tâm Phù, cứ đưa đồ đến quán trọ của nàng, còn hẹn gặp nàng một lần, nói là nhất định sẽ thay sư môn nàng lấy lại công đạo.
Nghe điều này, Mai Mãn cảm thấy như có hàng trăm con chuột nhỏ đang chạy nhảy trong lòng. Lão tử cũng sẽ vì sư môn nàng đòi lại công đạo, nghĩ đến lúc đó sư phụ lão tử dùng thương đánh chết ba hộ pháp của La Diễm Môn, đó chính là thiết thương của lão tử, xem như có nửa công lao là của lão tử. Niên cô nương người ta từng khen lão tử là người tốt, nàng từng khen Cửu Vĩ Công Tử rồi sao? Hừ!
Nhưng cụm từ “Ngươi là người tốt” thật ra có ý gì đây? Đến bây giờ Mai Mãn vẫn không hiểu được. Nhìn sư phụ và tiểu sư nư cứ thân mật ngọt ngào ngày đêm, không biết sao hắn thấy thật hâm mộ.
Khi đêm đến, mấy người đến đáy vực cuối cùng cũng quay lại. Niên Tâm Phù bưng hai bình tro cốt, thì ra thi thể dưới đáy vực là hai đệ tử của Bách Cầm Môn, một người là nhị sư huynh của Niên Tâm Phu, Tuyết Hạc Công Tử, một người là tiểu sư muội của Niên Tâm Phù. Niên Tâm Phù đứng dưới đáy vực ngẩn người một lúc lấu, cuối cùng tự mình đem hai người đi hỏa táng, cho ra rồi cất vào hai bình đựng tro cốt.
Sau khi trở về, nàng không nói một lời, không ăn tối, ôm chiếc bình đi vào phòng. Mai Mãn cũng trằn trọc, ăn không ngon. Sau đó, không chịu được chạy đến phòng Niên Tâm Phù chờ, trong đầu nghĩ, nếu xảy ra chuyện gì, nàng vừa gọi người thì mình sẽ nghe được. Nhưng trong phòng rất yên tĩnh, không có động tĩnh gì, thậm chí Niên Tâm Phù còn không mở đèn
Mai Mãn đứng một lúc lâu, cuối cùng ngồi xuống đất khoanh chân dựa vào tường, cứ ở bên nàng như thế này. Lúc này, trong phòng cuối cùng cũng có động tĩnh, Mai Mãn chăm chú lắng nghe, nhưng đó là tiếng khóc cố nén của Niên Tâm Phù. Âm thanh bị thương tột độ, làm trái tim Mai Mãn đau nhói.
Nàng cứ khóc trong phòng, hắn ở bên ngoài hốc mắt cũng nóng. Hắn thà nàng vẫn là Hỏa Phượng Hoàng xinh đẹp như trước đây, cầm bảo kiếm hồng ngọc, nhướng mày liễu giận dữ mắng hắn: “Dâm tặc, nạp mạng đi”, còn tốt hơn là phải đau lòng như hiện tại. Mai Mãn không biết tại sao, thà nàng đâm mấy kiếm lên người mình cũng không muốn nàng bi thương khóc thút thít như hiện tại.