Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 83



Hôm nay, Đao Tiểu Thất không định mở bán vì hai ngày trước, thê thử hắn phát sốt, cho nên hắn làm chủ quyết định nghỉ bán ba ngày. Nhưng sáng sớm, người làm của cửa tiệm đến gõ cửa, nói có một người tên là Lăng Việt Sơn đến bái kiến, Lăng Việt Sơn nói biết ông chủ, có chuyện quan trọng cần gặp.

Trong lòng Đao Tiểu Thất hơi không vui, tuy rằng Miêu Nhi đã khỏe hơn nhưng hắn vẫn không có tâm trạng, sốt cứ tái đi tái lại, hắn muốn ở bên cạnh nàng nhiều hơn, không có tâm trạng tiếp khách. Người tới lại là Lăng Việt Sơn, hắn không thể không gặp. Vì thế hắn dặn người làm truyền lời lại rằng lát nữa hắn sẽ ra, để người làm đi tiếp khách trước. Người làm đó đáp lời, Đao Tiểu Thất vừa muốn về phòng thì thấy A Lãng bưng thuốc đến.

Sáng sớm, Tây Nha Lãng đã đến phòng bếp sắc thuốc, Miêu Nhi bị bệnh hai ngày, nghe nói cứ tái đi tái lại mãi, hắn cũng rất lo lắng. Hắn bưng thuốc đến, đưa cho Đao Tiểu Thất. Nếu là Đầu Đao không đồng ý, hắn không dám vào phòng, Đầu Đao giáo huấn khởi người không hề nương tay chút nào.

Đao Tiểu Thất nhìn hắn một cái, A Lãng này đối xử với Miêu Nhi giống như mình vậy. Hắn đem thuốc vào phòng, để cửa mở, vào đến phòng thì lay nhẹ nàng dậy, chậm rãi đút nàng từng ngụm thuốc. Tây Nha Lãng ở bên ngoài nghe tiếng của nàng đã có sức sống hơn, nên cũng yên tâm hơn.

Đao Tiểu Thất đút thuốc, dặn dò vài câu, nói mình phải ra ngoài gặp bạn, sẽ nhanh chóng quay lại, để Miêu Nhi ngủ tiếp, sau đó dậy húp miếng cháo, trưa hắn về sẽ làm cơm. Miêu Nhi mơ màng đáp rồi ngủ tiếp.

Đao Tiểu Thất đóng cửa rời đi, Tây Nha Lãng liền canh giữ ở cửa, hắn thường xuyên ngây người như vậy, cũng cảm thấy rất thoải mái. Trời dần sáng lên, Tây Nha Lãng đang ngẩn người thì chợt nhớ đến đêm hôm đó, còn có nữ nhân khoa tay mua chân đó, đó là bước ngoặt của cuộc đời hắn.

Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ những chuyện xảy ra vào đêm đó, hắn cứ đuổi theo chiếc xe ngựa kia, chưa từng có con mồi nào thoát khỏi tay huynh đệ họ, những người ngăn cản chỉ là bọn ô hợp, vốn không thể chịu được sự tấn công của họ. Hắn tràn đầy tự tin, cho rằng hai nữ nhân trong xe ngựa sẽ không thể nào chạy thoát.

Nhưng hắn không ngờ rằng trong khu rừng đó sẽ gặp lại tên quỷ mắt xanh kia. Hắn rất sợ, hắn muốn trốn đi, muốn rút lui, hắn không có tiểu oa xinh tươi kia cũng được. Thế nhưng tên quỷ mắt xanh kia lại cho thuộc hạ của hắn làm nhục nữ nhân này, nữ nhân này dũng cảm ngắn cản trước tiểu oa xinh tươi, giống như mẹ hắn năm đó, cũng che chắn trước cho hai huynh đệ họ. Kết quả, mẹ bị thuộc hạ của tên quỷ mắt xanh thay phiên nhau bạo ngược đến chết, tình cảnh bi thảm đó như đang tái hiện, nữ nhân này bị kéo vào rừng, nàng không ngừng phản kháng, tiếng kêu la thảm thiết cũng giống như tiếng kêu của mẹ hắn năm đó, đầu hắn nóng lên, xông ra ngoài.

Những thuộc hạ kia đều bị hắn chém ngã, hắn bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của nàng, hắn muốn nói nàng đừng sợ, bây giờ hắn đã là người lớn, có thể bảo vệ mẹ rồi. Nhưng không chờ hắn phản ứng, nàng ta cũng không phải mẹ khi đó, quỷ mắt xanh đã bắt được hắn.

Hắn lại trở lại địa ngục một lần nữa, sự tra tấn ở địa ngục chắc cũng chỉ vậy thôi. Hắn muốn chết, nhưng hắn còn có đệ đệ. Sau khi quỷ mắt xanh thỏa mãn, lại đem hắn thưởng cho thuộc hạ. Trong lòng hắn gọi tên A Thanh, hắn không chịu nổi, hắn rất đau khổ, rất sợ, chết là tốt rồi. Lúc này nàng ta lại tới, nàng lại dám, nàng lại muốn cứu hắn. Nàng có ánh mắt giống mẹ, nàng không xem hắn như quái vật. Cuối cùng, hắn đã đưa nàng đi. Hắn sẽ không để mẹ lại rơi vào tay tên ma quỷ kia, hắn đã trưởng thành rồi.

Hắn không biết tên nàng, nhưng hắn muốn gọi nàng là Miêu Nhi, đó là tên của mẹ hắn. Tên ác quỷ cứ phái người đuổi theo hắn, hắn cứ đưa nàng chạy đi, nàng còn giãy giụa, muốn quay về tìm tiểu oa xinh tươi kia, trở lại thì có ích gì, bất quá chỉ nhiều thêm một người chết thôi, hắn không muốn nàng chết. Trong lúc bị truy đuổi, bọn họ đã rơi xuốg một dòng sông chảy xiết.

Là Đầu Đao đã cứu bọn hắn, hắn đánh không lại Đầu Đao, nhưng đây là lần đầu tiên có người đánh bại hắn mà không làm hắn bị thương. Thậm chí Đầu Đao còn mời đại phu và mua thuốc để điều trị cho họ. Miêu Nhi thích Đầu Đao, hắn có thể nhìn ra, nàng đã bị mất trí nhớ, nhưng nàng không sợ Đầu Đao, nàng và hắn đều lệ thuộc vào Đầu Đao. Vì vậy, Đầu Đao đã thu nhận họ và đưa họ về nhà.

Hắn thường bị Đầu Đao đánh, bị giáo huấn, nhưng sự dạy dỗ này là vì muốn ngăn cản vài hành động của hắn, là vì tốt cho hắn. Hắn vẫn phát tác như cũ, có khi hắn sẽ nổi điên muốn giết người, hắn muốn hành hạ, muốn xé nát, hắn muốn nghe tiếng người khác kêu gào. Là Đầu Đao đã ngăn cản hắn, lần đầu tiên có người đánh hắn không phải vì muốn hành hạ hắn, mà là vì cứu hắn. Hắn thay quần áp khác, hắn sống với Đầu Đao sẽ chịu giáo huấn nhưng Đầu Đao sẽ nói chuyện với hắn, còn nấu cơm cho hắn ắn, hắn dần cảm thấy mình là một con người.

A Thanh, hắn nghĩ mình đã có gia đình. Hắn biết mình nên rời đi, hắn nên đi tìm đệ đệ của mình, nhưng hắn không nỡ từ bỏ, không bỏ được Miêu Nhi, không bỏ được Đầu Đao, mỗi đêm hắn đều suy nghĩ, A Thanh, tha thứ cho sự ích kỷ của huynh.

Đao Tiểu Thất đến gặp Lăng Việt Sơn, hắn nghĩ rằng Lăng Việt Sơn cần hắn giúp đỡ vì có việc gấp, nhưng không ngờ rằng hắn đang tìm người, nhưng hắn còn đang tìm người trong lòng mình.

Thời gian, địa điểm, đặc điểm người đó, hoàn  toàn phù hợp, thậm chí hắn cũng biết A Lãng có một đệ đệ sinh đôi, gần đây, thỉnh thoảng có gặp mặt. A Lãng cũng không có gì giấu diếm hắn. Mặc dù hắn không hiểu tại sao A Lãng không đi cùng đệ đệ mình, nhưng hắn muốn ở lại bao lâu thì tùy thích.

Đao Tiểu Thất nhìn huynh muội nhà họ Thủy đang lo lắng, tên Thủy Trọng Sở này, hắn là anh vợ của Lăng Việt Sơn, rể của Lăng Việt Sơn, hắn bày tỏ không phải là sự lo lắng với nữ nhân thông thường, nên hắn vẫn yên lặng, suy nghĩ cách nói chuyện thế nào với họ. Miêu Nhi có người nhà, chuyện này dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng chuyện có người nhà này còn bao gồm thêm một tình nhân cũ, đây chính là chuyện khiến hắn cảm thấy không vui.

Thủy Trọng Sở nhìn vẻ mặt của Đao Tiểu Thất, trong lòng có chút trầm xuống, nam nhân này đang đề phòng hắn, đây là ý gì?

Người hai bên yên tĩnh lạ thường, Thủy Nhược Vân không kiên nhẫn, mở miệng muốn nói, lại bị Lăng Việt Sơn ngăn lại, hắn cũng cảm giác được Đao Thất có gì đó không đúng. Chỉ là tìm người thôi, cũng không làm chuyện xấu, sao hắn phải khó xử như vậy.

Đao Tiểu Thất quyết định để họ gặp A Lãng trước, nếu đó thật sự là người họ đang tìm, mọi người nên nói chuyện trước. Hai ngày nay sức khỏe của Miêu Nhi không được tốt, hắn cũng không muốn bọn họ quấy rầy nàng. Đang suy nghĩ, Tây Nha Lãng đã xông vào. Hắn vội vàng nói: “Đầu Đao, Miêu Nhi không tới đây sao?”

Miêu Nhi thức dậy và tự mình đến cửa tiệm để tìm Đầu Đao, nhưng khi Tây Nha Lãng làm xong việc nhà và đến cửa tiệm, tiểu nhị nói rằng ông chủ vẫn đang tiếp khách, nhưng bà chủ vẫn chưa xuất hiện.

Đao Tiểu Thất nghe thì bật dậy, Tây Nha Lãng rất ngạc nhiên khi thấy người được gọi là khách chính là Lăng Việt Sơn và những người khác. Nhưng Đao Tiểu Thất đã lao ra ngoài nhanh như gió, Tây Nha Lãng cũng không quan tâm đến chuyện gì khác, theo hắn ra ngoài. Lăng Việt Sơn và những người khác vội vàng đuổi theo, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, Đao Tiểu Thất chỉ nói một câu: “Miêu Nhi có thể là người mà mọi người đang tìm.”

Nhà của Đao Tiểu Thất cách cửa tiệm dao bếp không xa, chỉ ở cuối đường thôi, thẳng một đường, dọc đường cũng đều là hàng xóm, nên không ai cảm thấy đoạn đường này sẽ có vấn đề gì. Nhưng chính đoạn đường ngắn ngủi này, lại có người mất tích. Hỏi thăm khá nhiều người trên đường cũng không thấy có phát sinh chuyện gì. Có người thấy Miêu Nhi đi qua, còn chào hỏi, nhưng không thấy nàng bị ai lôi kéo hay bắt đi.

Thủy Nhược Vân buột miệng: “Có thể là Tây Nha Thác không?”

Sắc mặt Tây Nha Lãng lập tức xám lại, Lăng Việt Sơn liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Đừng lo lắng, nếu là Tây Nha Thác, tại sao hắn không ra tay với Tây Nha Lãng? Coi như việc bắt Vương Sở Doanh dễ hơn đi, nhưng Tây Nha Lãng đang ở gần đó, ngay cả thử bắt người hắn cũng không làm, như vậy quá kỳ lạ.”

Đao Tiểu Thất cau mày, khuôn mặt vốn nghiêm túc càng thêm nghiêm nghị: “A Lãng, ngươi gặp phải phiền phức gì sao?”

“Tối qua ta cũng mới nghe A Thanh nói, người đó muốn cha đến Miêu Cương tìm hắn ta, nói có một cô nương họ Vương đang ở trong tay hắn.”

Tây Nha Lãng ngập ngừng: “Ta không biết tên của Miêu Nhi, huống chi Tây Nha Thác bảo họ đến Miêu Cương, ta cho là ở đây sẽ không có nguy hiểm, nên mới không nói cùng ngươi.”

Đao Tiểu Thất đánh cho hắn một quyền, một bên mặt của Tây Nha Lãng bị đánh, khóe miệng chảy máu, nhưng hắn vẫn im lặng, như thể cúi đầu nhận lỗi. Thái độ ngoan ngoãn này khiến Lăng Việt Sơn và những người khác ngạc nhiên.

Đao Tiểu Thất đi thẳng ra khỏi cửa sau khi đấm hắn, mặc dù bề ngoài hắn chỉ là một đầu bếp và mở một cửa tiệm nhỏ, nhưng hắn có thân phận đặc thù, trong thành này hắn vẫn có những đường dây bí mật. Hắn ra ngoài sắp xếp, rồi quay lại, đi đi lại lại. Lăng Việt Sơn và những người khác không muốn chờ đợi, đang muốn đi ra ngoài tìm, đột nhiên có một tiểu nam hài thò đầu vào cửa nhìn dáo dác.

“Đao thúc, Miêu Nhi đang ở trong Tú Cẩm lâu, thúc đi đón nàng đi.”

Lời nói của tiểu nam hài giúp cho mọi người an lòng hơn một nửa, theo Đao Tiểu Thất đến Tú Cẩm lâu.

Tú Cẩm lâu một kỹ viện nhỏ, có ăn có uống có cô nương, không nổi tiếng lắm trong thành Tề An, làm ăn nửa sống nửa chết. Bà chủ Cẩm ma ma là một người trượng nghĩa, không ép mất cô nương làm kỹ nữ. Khi Đao Tiểu Thất còn nhỏ, cùng cha chịu đói, thậm chí Cẩm ma ma còn tiếp tế hắn vài bữa cơm, cho nên cũng có thể coi là người quen.

Cẩm ma ma thấy Đao Tiểu Thất dẫn theo năm sáu người tới, bật cười nói: “Đao huynh đệ, thê tử nhà ngươi không sao, không cần bày trận lớn như vậy, nàng chỉ đưa một cô nương đến chỗ ta tránh họa.”

Nàng chỉ lên một phòng trên lầu, Đao Tiểu Thất gật đầu cảm ơn rồi xông thẳng lên.

Khi Thủy Trọng Sở nghe được “thê tử nhà ngươi”, trái tim hắn thắt lại, quả nhiên là như vậy, thì ra đây là lý do cho hành vi cổ quái của Đao Tiểu Thất. Hắn vội vàng đi theo, liền nghe thấy một giọng nữ quen thuộc gọi: “Đầu Đao.”

Đập vào mắt hắn là bóng dáng quen thuộc, nhào vào trong vòng tay của nam nhân tên Đao Tiểu Thất. Thủy Trọng Sở dường như bị ai đó bóp cổ, nhất thời cảm thấy hơi khó thở.

Thủy Nhược Vân rưng rưng nước mắt, hét lớn: “Sở tỷ tỷ.”

Nàng cũng nhào tới ôm lấy tỷ ấy. Lăng Việt Sơn nhanh tay nha mắt cản người đang kích động này lại để khỏi bị ngã. Vương Sở Doanh ôm chặt lấy Đao Tiểu Thất, và Thủy Nhược Vân lao về phía trước như vậy, nàng cũng ôm lấy Đao Tiểu Thất.

Vương Sở Doanh ở trong lòng Đao Tiểu Thất nhìn thử Thủy Nhược Vân, đột nhiên vui vẻ nói với Đao Tiểu Thất: “Chàng giúp ta tìm người nhà à? Muội muội này nhìn hơi quen.”

Đao Tiểu Thất nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Trước tiên khoan nói chuyện này đã, nói chuyện của nàng trước đi, có chuyện gì xảy ra vậy. Từ nhà ra cửa tiệm sao tự nhiên lại chạy đến đây, cũng không nói trước với ai một tiếng, nàng biết ta lo lắng cho nàng nhiều lắm không.”

Vương Sở Doanh co rụt vai, biết Đầu Đao sẽ tức giận, nàng nhìn Tây Nha Lãng cầu cứu, nhưng lại nhìn thấy vết thương chỗ khóe miệng của hắn. Nàng lại giật mình: “Đầu Đao, ngươi lại đánh A Lãng làm gì? Gần đây A Lãng rất ngoan.”

Đao Tiểu Thất vươn tay ôm lấy mặt nàng: “Đừng nói qua chuyện khác, mau nói cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Vương Sở Doanh bĩu môi, sau đó quay đầu chỉ cô nương bên cạnh: “Đầu Đao, ta cứu một cô nương.”

Lúc này mọi người mới chú ý trong phòng còn có một người khác. Cô nương kia khá xinh đẹp, nhã nhặn đoan trang, nàng đang tò mò nhìn họ với đôi mắt tròn xoe như nai con.

Thì ra khi Vương Sở Doanh đang đi trên đường, nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt nhìn trái nhìn phải của nàng, nên đã bước tới hỏi han thì biết được nàng đang bị kẻ xấu truy đuổi. Những kẻ xấu đang theo đuổi nàng xuất hiện trên đường, vì vậy Vương Sở Doanh đã kéo nàng đi, nàng trốn trong ngõ và nhìn thấy những người đó đang tìm kiếm trên đường, Vương Sở Doanh hiệp nghĩa, nàng không cần biết tại sao, không muốn nhìn thấy tiểu cô nương bị khi dễ, kết quả đã kéo cô nương đó ra khỏi con phố, đi ra ngoài hẻm, trốn tới Tú Cẩm lâu.

Đao Tiểu Thất nghe vậy tức giận đến bốc khỏi, thê tử của hắn thích xen vào chuyện của người khác, bị bệnh cũng không an phận, may mà lần này không sao, không chừng lần sau sẽ bị người ta bắt đánh, nên hắn bất chấp ở trước mặt mọi người, dạy dỗ nàng một trận.

Thủy Trọng Sở nhìn những thứ này, trong lòng đau xót, cuối cùng không nhịn được nữa quay đầu rời khỏi phòng. Sở Doanh đã không còn nhớ họ là ai nữa, trong giờ phút này, trong lòng nàng, nam nhân Đao Tiểu Thất đang khiển trách nàng và Tây Nha Lãng, người mà nàng cầu cứu bằng ánh mắt, chính là những người thân nhất của nàng.

Thủy Nhược Vân vẫn luôn quan tâm đến phản ứng của ca ca, thấy ca ca buồn bã rời khỏi phòng, nàng cũng đuổi hắn ra ngoài, nhìn thấy bóng lưng của Thủy Trọng Sở đang định gọi ca ca lại bị Lăng Việt Sơn ngăn lại: “Nàng để ca ca nàng một mình bình tĩnh một lúc đi, bây giờ nàng gọi hắn có an ủi được gì đâu.”

Thủy Nhược Vân nhìn nàng, hai mắt đỏ hoe, càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng nhào vào trong lòng Lăng Việt Sơn khóc: “Việt Sơn ca ca, sao lại thế này? Ta không muốn Sở tỷ tỷ như vậy. Ca ca của ta thật đáng thương.”

Lăng Việt Sơn gật đầu với Mai Mãn đã ra ngoài để điều tra tình hình, ra hiệu cho hắn xem xét tình hình của Đao Tiểu Thất, sau đó dẫn Thủy Nhược Vân sang phía bên kia, dẫn nàng đi dạo giải sầu một chút, với hai huynh muội họ, chuyện hôm nay là một đả kích lớn.

Thủy Nhược Vân đã khóc đủ rồi, dựa vào trong lòng Lăng Việt Sơn mà nấc lên, lúc này họ đang ngồi trong một cái đình, Lăng Việt Sơn vuốt lưng nàng, hỏi: “Nàng thấy đỡ hơn chưa?”

Nàng sụt sịt, cầm lấy bàn tay hắn: “Việt Sơn ca ca, chàng nói ca ca ta phải làm sao đây?”

Lăng Việt Sơn suy nghĩ một chút và chọn một câu trả lời an : “Nàng đừng lo lắng, hắn sẽ có cách giải quyết của riêng mình.”

“Vậy nếu ta làm như vậy, chàng phải làm sao đây?”

Lăng Việt Sơn không thể chấp nhận khả năng này, hắn phải làm sao đây? Nếu như hắn gặp tình huống như vậy, sợ là sẽ giết người thôi.

“Chúng ta có thể phải rời xa nhau sao?”

Trong giọng nói của nàng ẩn chứa sự sợ hãi sâu đậm.

“Không đâu.”

Hắn hôn lên tóc nàng: “Chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”

Nhưng tại sao, trong lòng nàng lại có nỗi sợ hãi bất an như vậy?