Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 85



Khi Tây Nha Thác thật sự xuất hiện, Tây Nha Lãng Thanh dường như cũng không quá ngạc nhiên, kể từ khi bắt đầu lên đường tìm kiếm con trai của mình, ông đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, sự xuất hiện của Tây Nha Thác sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Chỉ là lúc này, trên đường đưa con trai về nhà lại bị chặn đường, càng làm cho hắn tức giận. A Thanh đã phải chịu đựng quá nhiều trong 20 năm qua, với tư cách là một người cha, ông chỉ muốn để con trai mình có một cuộc sống bình thường trong những năm còn lại.

Dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng phải đưa con trai về nhà.

Tây Nha Thác tham lam nhìn chằm chằm Tây Nha Lãng Thanh, kể từ khi hắn rời khỏi hoa cốc, đây không phải là lần đầu tiên Tây Nha Thác nhìn thấy Tây Nha Lãng Thanh, nhưng mỗi khi có cơ hội gặp lại, hắn vẫn cảm thấy mình nhìn chưa đủ. Dù là yêu hay hận, hay thậm chí vì cố chấp, thực ra từ lâu bản thân Tây Nha Thác cũng đã không còn rõ. Hắn chỉ biết, cả đời này nhất định, nhất định phải có được người nam nhân duy nhất yêu quý này, người này phải trở về bên cạnh hắn.

Tây Nha Thác thì thầm, gọi tên Tây Nha Lãng Thanh. Lời kêu gọi trầm thấp như tình nhân gọi nhau chỉ khiến tóc gáy Tây Nha Lãng Thanh dựng đứng, hắn nắm chặt chuôi kiếm, ước gì có thể xông tới, một nhát chém chết hắn.

Nhìn thấy cảnh hắn căng thẳng đề phòng, Tây Nha Thác khẽ cười: “Lãng Thanh ca, ngươi không thể giết ta, ngươi hận ta đúng không? Ngươi hận ta như vậy, 20 năm trước rõ ràng có cơ hội sao ngươi không giết ta?”

Hắn nhìn thẳng Tây Nha Lãng Thanh làm cả người Tây Nha Lãng Thanh toát mồ hôi lạnh.

“Ngươi yêu ta!”

Tây Nha Thác nói lớn. hắn cười rạng rỡ, đôi mắt màu xanh lá cây sáng lên một tia sáng lạ thường: “Ngươi yêu ta cho nên khi chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, ngươi có nhiều cơ hội nhưng ngươi vẫn không giết ta.”

Tay Tây Nha Lãng Thanh có chút run lên, Tây Nha Thác này còn điên hơn những gì hắn có thể tưởng tượng. Hắn không giết Tây Nha Thác, năm đó, hắn không ra tay được, vì vậy nên Tây Nha Thác hiểu lầm hắn sao? Vậy là hắn nghĩ đó là yêu sao? Cho nên căn nguyên của tất cả sai lầm này là vì hắn đã không nhẫn tâm giết Tây Nha Thác sao?

Tông Tú Bình không thể nhịn được nữa, nàng vung tay, rút cung tên, vung về phía Tây Nha Thác và hét lên: “Đồ điên, toàn nói lời nhảm nhí. Ngươi đi chết đi!”

Thân thủ Tây Nha Thác cực kỳ nhanh, như thể thậm chí hắn không hề di chuyển một sợi tóc, cả người đã cao hơn, dễ dàng tránh được mũi tên. Nhìn thấy Tông Tú Bình chỉ bắn một mũi tên và không để Tây Nha Thanh tấn công, hắn có vẻ hơi thất vọng.

Tây Nha Lãng Thanh và Tông Tú Bình nhìn nhau, ngầm đồng ý chỉ phòng thủ và không tấn công. Người của hai bên nhìn nhau, chờ cơ hội.

Tây Nha Thác cười lạnh: “Lãng Thanh ca, chúng tôi đều biết thực lực của mấy người, ngươi không giết được ta, ta cũng không bắt được người, chúng ta chỉ ở đây nhìn nhau cũng không phải là cách giải quyết. Không bằng vậy đi, chúng ta nói điều kiện.”

“Không có gì để nói. Tây Nha Thác, ta và ngươi đã cùng nhau đi qua gần hết cuộc đời, tại sao ngươi không thể cho nhau một con đườn sống? Ngươi đừng u mê bất ngộ nữa. Chỉ cần ngươi không dây dưa nữa, chứng tôi sẽ không làm khó ngươi. Nửa đời sau, mỗi người chúng ta đều có thể bình thản mà trôi qua…”

“Ha ha ha…”

Tây Nha Lãng Thanh còn chưa nói xong, đã bị tiếng cười ranh mãnh của Tây Nha Thác cắt ngang.

“Bình thản? Thế giới này không dung nạp được tình cảm của chúng ta, sao ta có thể bình thản được?”

Ánh mắt hắn dần trở nên điên cuồng: “Tất cả những người cản trở chúng ta đều sẽ bị diệt trừ, không gì có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau…”

“Ta không muốn ở cùng ngươi!”

Tây Nha Lãng Thanh chỉ cảm thấy gió thổi qua, không nhịn được hét lớn: “Tây Nha Thác, đừng tự nói nhảm nữa, ngươi làm nhiều chuyện thiên địa bất dung như vậy, làm cho người thân phẫn nộ, ngươi cho là dùng hai chữ tình yêu thì có thể xóa bỏ hết sao? Ta không yêu ngươi, ngươi đừng tự mình tưởng tượng nữa. Ta có gia đình, có con cái, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ ở cùng với ngươi.”

Tây Nha Thác nghe xong liền im lặng, nhìn cả nhà ba người hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Lãng Thanh ca, sao ngươi chỉ có thể đi tìm mỗi A Thanh, còn A Lãng nữa chứ? Ngươi không muốn gặp đứa con trai còn lại sao? Nếu ngươi chịu làm theo lời cua ta, ta sẽ đem tung tíc của A Lãng nói cho ngươi, để cha con ba người có thể đoàn tụ.”

Ba người Tây Nha Lãng Thanh nhìn nhau, trong lòng nghi ngờ, làm sao có thể, bọn họ mới rời đi không tới năm ngày, nếu Tây Nha Thác đã bắt được A Lãng, sao đám người Lăng Việt Sơn không thông báo cho họ. Huống chi, dưới sự bảo vệ của Nguyệt Ảnh, Tây Nha Thác không thể dễ dàng mang Tây Nha Lãng Thanh đi, chứ đừng nói đến thành Tề An, nơi có nhiều cao thủ như Lăng Việt Sơn.

Trong khi Tây Nha Lãng Thanh cảnh báo bản thân rằng Tây Nha Thác đang nói dối, đồng thời hắn cũng không thể kiểm soát được sự nghi ngờ của mình, nếu lỡ xảy ra chuyện như vậy thì sao? Hắn cứ suy nghĩ, nhưng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Tây Nha Thanh. Hai cha con nhìn nhau, Tây Nha Lãng Thanh đột nhiên nói: “Tây Nha Thác, ta có thể nhặt về mạng của một đứa con trai đã không dễ dàng, A Lãng đã không còn sống, người làm cha như ta cũng không có cách nào khác, ngươi không cần đe dọa ta.”

Tây Nha Thác hơi nheo mắt lại, A Lãng đã chết rồi sao? Khó trách đã hơn một năm không có tìm được tin tức gì về hắn, theo lý mà nói, hắn ở trong giang hồ thì sao có im lặng như vậy được.

Tây Nha Thác nhìn Tây Nha Thanh, cũng đúng, nếu Tây Nha Lãng vẫn còn sống, tiểu tử này chắc chắn sẽ không thể một mình đi cùng Tây Nha Lãng Thanh. Hắn suy nghĩ một chút, cười lạnh nói: “Lãng Thanh ca, ngươi cũng không cần thương tiếc cho con trai mình, tuy họ còn trẻ tuổi, nhưng đã là người có danh tiếng trong giang hồ, là người đỉnh đỉnh đại danh. Người muốn tìm họ nhiều không đếm hết. Bao nhiêu cô nương nhà lành chịu hành hạ thê thảm, oan ức mà chết, bao nhiêu gia đình ly tán, bao nhiêu người vô tội bị thảm sát, có đứa con trai như vậy, lương tâm người có thể yên ổn sao?”

Sắc mặt Tây Nha Thanh xám xịt, Tây Nha Lãng Thanh nghiến răng, tức giận nói: “Tây Nha Thác, ngươi có ý gì?”

“Ý của ta còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Đôi mắt xanh của Tây Nha Thác hiện lên vẻ uy hiếp đáng sợ: “Nếu ngươi không đồng ý với ta, cho dù ngươi có trốn tận cùng trời cuối đất, cũng sẽ có người đến quấy rầy ngươi, năng lực của ta không đủ, không thể mang ngươi đi, nhưng ta còn có thể làm cho người nhà của ngươi không được yên ổn.”

Sống lưng Tây Nha Lãng Thanh cảm thấy ớn lạnh, hắn nghe Tây Nha Thác nói từng chữ một: “Lãng Thanh ca, cả đời ta chỉ làm một việc, đó chính là quấn lấy ngươi, ta sẽ dây dưa với ngươi cho đến chết.”

Về phía Lăng Việt Sơn, họ không biết gì về những rắc rối bên Tây Nha Lãng Thanh. Ngày hôm kia, Vương Nghị vội vàng trở về, hai cha con sau một thời gian dài xa cách đã được đoàn tụ, thật là vui mừng khôn xiết. Bởi vì Thủy Trọng Sở đã làm công tác tư tưởng với Vương Nghĩa trước đó, nên ông không quá quan tâm đến Đao Tiểu Thất, con rể vừa nhậm chức, điều quan trọng nhất là con gái ông hạnh phúc và sống một cuộc sống vui vẻ là được rồi. Chẳng qua đối với vết thương cũ trên đầu nàng cũng khá đáng lưu ý, Đao Tiểu Thất đã tìm đại phu tốt nhất để chữa trị, thật ra só với trước kia đã tốt hơn nhiều, nhưng với chứng mất trí nhơ này, đại phu cũng không nói trước được tình huống sẽ diễn ra thế nào, nhưng bây giờ Vương Sở Doanh ăn được ngủ được, sức khỏe cũng tốt nên mọi thứ cũng coi như tốt đẹp.

Vương Nghĩa gặp lại được con gái yêu của mình thì cũng không cs yêu cầu gì, ở lại với con gái và con rể một thời gian ngắn. Ngược lại, Thủy Trọng Sở và Lăng Việt Sơn cũng không có gì làm, nên cáo từ rời đi.

Lăng Việt Sơn đã có kế hoạch cho hành trình tiếp theo, vốn là hắn muốn đưa Nhược Nhược đến hoa cốc Tông Thị gặp con của Tông Cửu, sau khi nghĩ một chút, không biết bây giờ Tây Nha Lãng Thanh đã đưa con trai về đến nơi chưa, họ không cần đến góp vui, đỡ phải thu hút nhiều tai mắt, càng thêm phiền phức. Ý tưởng này là do có một ngày, họ ở tửu lâu gặp phải một chuyện, lần đầu tiên, Lăng Việt Sơn biết mình là người có danh tiếng trong giang hồ.

Khi đó Thủy Nhược Vân đang cáu kỉnh, hôm trước nàng bị đau bụng, hôm nay lại thèm ăn món đầu cá kho tiêu nên nhất quyết đòi ăn. Lăng Việt Sơn lo lắng cho bụng của nàng nên nhất quyết để tiểu nhị thay thế bằng món canh đầu cá nhạt, điều này khiến Lăng thiếu hiệp phu nhân không hài lòng.

Lăng Việt Sơn dỗ dành nàng: “Nàng ngoa đi, không phải nàng thích nhất là ăn canh đầu cá sao? Chờ hai ngày nữa bụng nàng không đau nữa thì ăn đầu ca kho tiêu.”

Thủy Nhược Vân bĩu môi: “Nhưng hai ngày nữa ta cũng không nhất định muốn ăn cái này, ta chỉ muốn ăn ngay bây giờ.”

Thủy Trọng Sở ở bên cạnh còn thêm dầu vào lửa: “Việt Sơn, đừng lo cho nàng nữa, mặc kệ nàng có muốn ăn hay không. Đầu cá thơm ngon như vậy, ta ăn trước đây.

Lời này cừa nói ra, hai người Lăng thiếu hiệp đã trừng hắn.

Sau khi Mai Mãn cùng Thủy Trọng Sở uống rượu với nhau, họ coi nhau huynh đệ cùng hoạn nạn, thấy vậy nên vội vàng gắp thức ăn: “Sở ca, ngươi ăn cái này đi, thơm lắm.”

Thủy Trọng Sở kiên trì kéo hắn xuống nước: “Mai Mãn, cái đầu cá đó rất ngon, tranh thủ không có ai ăn thì mau gắp đi.”

Thủy Nhược Vân kéo ống tay áo của Lăng Việt Sơn nũng nịu: “Chàng nhìn ca ca kìa.”

Lăng Việt Sơn bỏ rau vào bát của nàng, nói: “Đừng giận, đừng giận, ai dám cướp đồ ăn của nàng khiến nàng không có đồ ăn, tôi sẽ chặt móng vuốt của hắn.”

Mai Mãn vèo một cái, gắp đồ ăn bỏ lại, Thủy Trọng Sở liếc hắn một cái: “Ngươi thật sự tin sao?”

Lăng Việt Sơn phớt lờ họ, đổ đầy một bát canh cá, đút cho thê tử Nhược Nhược, đồng thời dỗ dành: “Nếu nàng ăn hết chén cơm này, lát nữa ta sẽ dẫn nàng đi mua kẹo hồ lô.”

Thủy Trọng Sở định nói có lẽ ăn nhiều kẹo hồ lô mới bị đau bụng đó. Nhưng không đợi hắn nói, mấy người ăn mặc như người trong giang hồ bước qua. Họ ôm quyền chào Lăng Việt Sơn đang đút cơm: “Người này có phải là Tiếu Diện Kim Đồng Lăng Việt Sơn, Lăng thiếu hiệp hay không, chúng tôi là đệ của Thanh Phong Kiếm Môn, ngày đó ở dãy núi Diệu Dương có cơ hội thấy được vẻ oai phong của Lăng thiếu hiệp, một mình ôm thương quyết chiến, huyết tẩy ba đại hộ pháp của La Diễm Môn, thật sự có phong thái anh hùng, hôm nay may mắn gặp được nên cố ý đến chào hỏi, để bày tỏ sự kính trọng của mấy sư huynh đệ chúng tôi đối với thiếu hiệp.”

Họ rất thành khẩn và cung kính, trong đó có hai người nhỏ tuổi, cũng nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái không thể cưỡng lại.

Thủy Trọng Sở vuốt trán, cảm thấy đau đầu, được rồi, Lăng thiếu hiệp uy danh đang ở trước mặt mọi người dỗ thê tử ăn cơm, còn bị người ta nhận ra, đúng là xấu hổ chết người. Mai Mãn không nghĩ tới vấn đề thể diện, nghe được lời này thì cảm thấy vô cùng vinh dự, dường như muốn nhảy dựng lên hô to: “Đúng vậy, đó là sự phụ của lão tử đó, lúc đó, để đánh bại ba đại hộ pháp của La Diễm Môn, hắn đã dùng thiết thương bảo bối của ta đó.”

Lăng Việt Sơn lại nghĩ về chuyện khác, hắn bình tĩnh hành lễ, đáp lại: “Ta là Lăng Việt Sơn, nhưng Tiếu Diện Kim Đồng là cái gì?”

Thủy Trọng Sở bí mật đá Lăng Việt Sơn vào gầm bàn, vội vàng hành lễ, quay lại câu chuyện, tránh cho người em rể này của hắn nói lời mất mặt: “Tại hạ là Thủy Trọng Sở của nhà họ Thủy, Giang Tô, đây là muội muội của ta, Thủy Nhược Vân, kia là đệ tử của Việt Sơn, Mai Mãn. Mấy vị anh hùng đã khách sáo rồi, Việt Sơn còn trẻ tuổi, họ họ Thủy ta cũng không biết nhiều chuyện trong giang hồ, sau này nếu có đi lại trên giang hồ, mong các vị anh hùng chiếu cố nhiều hơn.”

Nam nhân dẫn đầu cười lớn, rõ ràng hắn rất ấn tượng với lời nói của Thủy Trọng Sở: “Người trên giang hồ đều nói, gần đây Lăng thiếu hiệp Lăng Việt Sơn nổi danh trên giang hồ đã sớm được nhà họ Thủy ở Giang Tô nhận làm con rể, Thủy lão gia đúng là có con mắt tinh tường! Hôm nay gặp được, công tử và tiểu thư nhà họ Thủy đúng là long phượng trong thiên hạ, thật là có phong thái. Lăng thiếu hiệp đúng là có phúc khí.”

Hai người khách sao qua lại, sau đó mới đi.

Sau khi mấy người đó rời đi, xung quanh quán ăn truyền đến tiếng nghị luận.

“Đó là Nhất Tiếu Kim Đồng đó, còn trẻ vậy sao.”

“Gọi là Tiếu Diện Kim Đồng mà, đương nhiên là dáng vẻ còn trẻ, nhưng nghe nói rất lợi hại, một mình giết ba cao thủ…”

“Đúng, đúng, ta có nghe kể về đoạn đó, đúng là kinh thiên địa khiếp quỷ thần…”

Thính giác Lăng Việt Sơn rất tốt, hắn có thể nghe rõ những lời bàn luận xì xào xung quanh, vì vậy hắn không thể không hỏi Thủy Trọng Sở: “Cái Tiếu Diện Kim Đồng gì đó, sao ta không biết về cái tên này vậy.”

“Chỉ là tước hiệu giang hồ đặt cho ngươi, bây giờ ngươi biết cũng được.”

“Tước hiệu giang hồ đặt? Vậy ta không thích có thể đổi sao? Cái này không đủ uy nghiêm.”

Thủy Trọng Sở cảm thấy gân trên trán hắn đang giật: “Mẹ Lăng à, ngươi đút cho Nhược Nhược ăn như vậy, ai cũng thấy rồi, còn chút uy nghiêm nào sao.”

Nghe người ta nói, có khi không kể chuyện nữa đâu, chỉ sợ ngày mai trong quán trà có người ngồi kể chuyện, nói Tiếu Diện Kim Đồng Lăng thiếu hiệp ngồi đút cơm cho người khác

“Hừ.”

Lăng Việt Sơn bất mãn: “Tiểu gia ta thích đút cơm, thì liên quan gì đến họ.”

Hắn chỉ thích nhìn thấy Nhược Nhược híp đôi mắt nhỏ vui vẻ ăn cơm, cả đời hắn sẽ đút cơm cho nàng, họ có thể quản à.

Vì điều này, Lăng Việt Sơn và những người khác cuối cùng đã phát hiện ra rằng họ là những người nổi tiếng trên giang hồ, vì vậy không thể đến hoa cốc lúc này, nếu không sẽ gây rắc rối cho Tây Nha Lãng Thanh. Vì vậy, Lăng Việt Sơn quyết định đưa Nhược Nhược đến núi Việt Sơn, để xem nơi hắn lớn lên và nhân tiện tìm sư phụ của mình. Thủy Trọng Sở không muốn về nhà, nếu lúc này hắn về nhà, cha mẹ hắn nhất định sẽ kéo hắn hỏi thăm về Vương Sở Doanh, nên hắn cũng theo Việt Sơn đi khắp nơi.

Khiến cho mọi người bất ngờ là mấy ngày sau, khi họ mới bước vào thành, đã phát hiện ra một cáo thị truy nãn có thưởng, người bị truy nã là Đại Đạo Dạ Hương. Mấy người họ vô cùng kinh ngạc, điều này sao có thể?

Nói về Tây Nha Lãng Thanh bên này, hôm đó sau khi cùng Tây Nha Thác đối đáp một lúc lâu, Tây Nha Thác nói lời uy hiếp kia xong thì cười nhạt rút lui. Tây Nha Lãng Thanh vẫn bồn chồn không yên, hắn biết con người của Tây Nha Thác, thủ đoạn gì hắn cũng dám dùng, chuyện đồn tin gặp được Đại Đạo Dạ Hương ở đâu đó, với hắn thì chuyện này làm được quá dễ.

Giống như chiến thuật Tông Tiềm Nguyệt dùng lần đó, những người từ giang hồ này đầu hề quan tâm thật giả, họ sẽ đua nhau đến, sớm muộn gì chuyện A Thanh là Dạ Hương sẽ bị pát hiện, khi đó, đừng nói là hai người họ, đến hoa cốc cũng sẽ gặp chuyện phiền phức. Nhưng Tây Nha Lãng Thanh vẫn lớn tiếng an ủi con trai mình, đảm đảm với con trai mình, dù có xảy ra chuyện gì, cha cũng sẽ bảo vệ hắn, đưa hắn về nhà.

Đêm đó, Tây Nha Thanh trốn ngoài cửa phòng Tây Nha Lãng Thanh, nghe được cuộc nói chuyện của hắn với Tông Tú Bình, hai phu thê đang bàn bạc đối sách. Tây Nha Lãng Thanh nghĩ, trước khi Tây Nha Thác ra tay, họ vẫn còn một chút thời gian, muốn để Tông Tú Bình đưa Tây Nha Thanh đi trước, còn hắn sẽ đến gặp Tây Nha Thác, giả vờ thuận theo, kéo dài thời gian, đợi Tây Nha Thanh vào hoa cốc bình an vô sự, thì nghĩ cách tới cứu hắn.

Tông Tú Bình không đồng ý, cái gì mà giả vờ thuận theo hay không thuận theo, Tây Nha Thác là một tên điên, đã bị ma quy chiếm hữu, hắn cố chấp hai mươi năm, chờ Tây Nha Lãng Thanh rơi vào tay, một khi chuyện này trở thành sự thật, ai biết được hắn sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì. Đừng nói thân thể bị hành hạ, tinh thần cũng không thể chịu đựng được nữa. Nếu không, sao phu thê họ lại hạ quyết tâm không thể trở về Miêu Cương nữa?

Tây Nha Lãng Thanh kiên trì thuyết phục, hắn thề sẽ kiên trì cho đến ngày họ đến cứu hắn, bây giờ chỉ cần có thời gian, để Tây Nha Thanh an toàn về hoa cốc. Hắn nói có Tông Tú Bình và con trai, họ là trụ cột tinh thần của hắn, nhất định hắn sẽ chịu đựng được, hắn giao con trai mình cho nàng, dù cho có xảy ra chuyện gì, nhất định cũng phải đưa nó về hoa cốc.

Tông Tú Bình khóc đến mức rút ruột gan, tên quỷ điên Tây Nha Thác sẽ làm chuyện gì với chàng đây, nàng còn không dám nghĩ, nàng cảm thấy mình mới là người không chịu được. Hai người cùng khích lệ nhau, cùng quyết định như vậy.

Tây Nha Thanh dựa vào cửa, yên lặng lắng nghe, mặt trăng luôn chiếu vào người hắn, ánh trăng rất sáng. Trước đây khi ở Miêu Cương, tối huynh đệ họ thường ôm nhau, đau khổ chịu đựng với nhau, cũng cùng nhau ngắm ánh trăng sáng, hắn suy nghĩ, sau này có thể có một ngày, từ ánh trăng sáng có một vị hanh hùng xuất hiện, ví dụ như cha hắn, vung đao chém hết thảy người xấu này, giải cứu cho huynh đệ họ. Anh hùng còn sờ đầu họ nói, đừng sợ, có ta đây. Nhưng nhiều năm trôi qua, đến bây giờ anh hùng vẫn chưa từng xuất hiện, chỉ có huynh đệ họ ở trong địa ngục tự sinh tự diệt.

Tây Nha Thanh cười nhạt, hắn đã nói mà, làm sao có thể có cuộc sống mới, ông trời sẽ không cho hắn cơ hội, bọn họ đã làm quá nhiều chuyện xấu, bọn họ chỉ có thể ở trong địa ngục. Tây Nha Thanh chậm rãi đi trở lại phòng, mở tay nải của mình, lấy ra một bộ y phục màu đen, hắt nhẹ nhàng vuốt ve bộ y phục đen đó, run lên, đứng trước gương đồng khua tay, người trong gương cười như quỷ ám.

Tây Nha Thanh nhặt tay nải của mình, lao vào bóng đêm…