đêm, một chiếc xe ngựa đơn sơ đang phi nhanh trên đại lộ, người đánh xe là một ông lão râu tóc bạc phơ, vừa ngâm nga vừa ung dung vung roi. Người này là sư phụ của Lăng Việt Sơn, Càn Khôn Thần Chưởng Tề Thư Bằng. Lúc này ông đang rất đắc ý, muốn nhìn vẻ mặt của xú tiểu tử khi quay về nhà trọ, phát hiện không thấy thê tử, vẻ mặt đó nhất định rất thú vị, ha ha ha, nghĩ đến ông liền vui vẻ, đáng tiếc không được nhìn thấy. Nhưng chờ tiểu tử kia đuổi đến núi Việt cũng vậy, còn có thể đánh nhau cùng ông. Nó xuống núi lâu như vậy rồi, còn chưa từng thật sự đánh nhau một trận thống khoái.
Thủy Nhược Vân thò đầu ra khỏi xe nhìn xem thử, muốn khuyên sư phụ một lần nữa: “Sư phụ, chúng ta quay lại đi, Việt Sơn ca ca về không thấy con thì sẽ lo lắng lắm. Hai người đã lâu rồi không gặp, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau lắm, chúng ta về trước đi, chờ Việt Sơn ca ca về rồi nói chuyện, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta cùng nhau quay về núi Việt được không.”
“Không được, không được.”
Tề Thư Bằng lắc đầu như bỏi: “Đợi như vậy rất nhàm chán. Chỉ làm nó lo lắng chút thôi mà, ha ha. Chờ ta về núi sẽ lập sẵn kế hoạch để chờ nó đến, ha ha ha…”
Ông suy nghĩ chút rồi nói: “Gậy trúc ở sau núi khá tốt, nha đầu, khi chúng ta về thì cùng nhau chặt một ít trúc, làm chiến trận, con phải phối hợp một chút, không được nói cho hắn biết, hai chúng ta hợp tác, nhất định sẽ cho nó hít đất, ha ha.”
Thủy Nhược Vân không biết nói gì, quay vào trong xe, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Việt Sơn ca ca lại không khách khí với sư phụ như vậy, thì ra đúng là không thể khách khí được. Nàng vuốt hai cánh tay của mình, co người lại thành một khối, sư phụ kéo nàng bỏ chạy không hề thì thập hành lý và đồ đạc, nàng chỉ mặc mỗi y phục này. Nàng thở dài, bây giờ hơi lạnh thì không nói, suốt đoạn đường này phải làm sao đây.
Chiếc xe ngựa mà Tề Thư Bằng tìm thực sự quá thô sơ, khung gỗ cứng, không có vải hay chăn đệm, ngồi lầu nhất định sẽ đau lưng và mông. Phía trước và sau xe chỉ có vải mỏng, không có cửa, vốn không thể cản gió được, từ khi xe ngựa chạy thì gió thổi vào trong xe rất lạnh. Thủy Nhược Vân đau khổ nhưng không dám nói, sợ sẽ để lại ấn tượng không tốt cho sư phụ của tướng công mình. Sau khi bị ép vào đường cùng, nàng đã cố hết sức thuyết phục ông quay lại, nhưng ông nhất định không chịu nghe, hiện tại Thủy Nhược Vân không còn gì để nói.
Thủy Nhược Vân dựa vào xe, có chút lo lắng không biết có kịp đi cứu Niên Tâm Phù hay không, không biết khi nào chàng sẽ về khách sạn, chờ chàng biết mình đã bị sư phụ đưa đến núi Việt, hy vọng chàng đừng quá lo lắng, lại hy vọng chàng mai chóng tìm được mình. Cứ suy nghĩ lung tung như vậy, Thùy Nhược Vân bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nhưng xe ngựa rung lắc rất dữ dội. Tề Thư Bằng ngâm nga một bài hát trước xe ngựa, gió lạnh thổi qua, khiến cho nàng vừa mê man vừa thanh tỉnh, rất khó chịu.
Đang lúc mê man, chợt nghe thấy Tề Thư Bằng hét lớn một tiếng, đánh roi thúc giục ngựa, chạy rất nhanh, nghe ông tự lẩm bẩm: “Không vui chút nào, sao lại đuổi đến sớm như vậy.”
Thủy Nhược Vân còn chưa hiểu được ý ông, đã nghe thấy tiếng vó ngựa phi. nàng vui mừng khôn xiết, mở tấm rèm sau xe ra thì thấy chính là Lăng Việt Sơn đang đuổi theo mình.
“Việt Sơn ca ca!”
Theo tiếng hét của Thủy Nhược Vân, Lăng Việt Sơn nhảy lên không trung, ném một chiếc túi lớn về phía Thủy Nhược Vân. Thủy Nhược Vân ôm lấy, rồi lại thấy Lăng Việt Sơn không dừng lại, mà nhảy lên trước xe, đánh nhau với sư phụ mình.
Cả hai đánh nhau kịch liệt, trên chiếc xe ngựa đang phi nhanh, họ đã đánh nhau hơn hai mươi chiêu, họ ngã xuống xe vẫn tiếp tục đánh. Thủy Nhược Vân trợn mắt hốc mồm, nàng cũng đã nghĩ đến việc khi hai sư đồ gặp nhau sẽ cãi nhau không vui, nhưng không nghĩ đến chưa nói được hai câu nữa. Hơn nữa họ đánh nhau thật, mỗi chiêu đều là dùng toàn lực. Thủy Nhược Vân không dám lớn tiếng, sợ quấy rầy bọn họ, đành phải dừng xe, đứng một bên xem.
Hai người đã đánh hơn năm mươi chiêu, cuối cùng cũng dừng lại. Tề Thư Bằng nhướng mày, cười ha ha, hét lên: “Ai nha, không ngờ ha, xú tiểu tử xuống núi hai năm đã lợi hại hơn rồi, cưới được thê tử mà võ công còn tiến bộ rất nhiều nữa. Tốt lắm, tốt lắm! Ha ha ha…”
“Nhưng lão đầu ông không hề thay đổi chút nào, vẫn đáng ghét như vậy.”
Lăng Việt Sơn không khách khí mắng.
Tề Thư Bằng cũng không tức giận, giống như trò chuyện như vậy là rất bình thường, cười khúc khích nói: “Xú tiểu tử, ta thích thê tử của con, đáng yêu như búp bê vậy.”
“Không cần ông thích, ông nên tránh xa nàng một chút.”
Nói đến Tủy Nhược Vân, Lăng Việt Sơn không muốn nói chuyện với sư phụ nữa, đi đến trước mặt Thủy Nhược Vân, kéo nàng nhìn trái nhìn phải. Bàn tay nhỏ bé của nàng lạnh ngắt, quần áo trên người cũng không dày, lòng Lăng Việt Sơn nổi giận, mắng Tề Thư Bằng: “Ông phát điên cái gì, nửa đêm lại dẫn Nhược Nhược chạy, trời lạnh như vậy sao không lấy thêm chút quần áo và chăn để lên đường. Ông làm nàng lạnh rồi kìa.”
Lão già không có não này lại xem Nhược Nhược nhà hắn da dày như hắn, sao nàng có thể chịu được dày vò như vậy.
Thủy Nhược Vân nghe hắn mắng sư phụ vì mình thì hơi xấu hổ, kéo ống tay hắn, hắn lại không để ý. Vừa mắng, vừa đưa nàng về xe, mở túi, lấy một chiếc áo choàng gấm dày có mũ trùm đầu, quấn chặt lấy nàng rồi bế nàng vào trong xe. Tề Thư Bằng nghe nói lạnh thì thấy không hề lạnh, đánh một trận để hoạt động gân cốt, còn nóng đến đổ mồi hồi nữa. Nghĩ lại thì thấy hơi ngượng, ông đến bên xe ngựa, nhìn Thủy Nhược Vân nói: “Nha đầu, con thấy lạnh sao, thật xin lỗi, sư phụ không nghĩ đến. Ta ở cùng xú tiểu tử này mà chưa từng thấy nó lạnh bao giờ.”
Thủy Nhược Vân hoảng loạn xua tay: “Không có, không có, là con không tốt.”
“Nàng có gì mà không tốt chứ, nàng yên phận ở trong nhà trọ, giờ đã là nửa đêm rồi, đúng ra phải đi ngủ sớm. Nàng chỉ bị lão già điên này đưa đi, còn ngồi trên chiếc xe tàn như vậy nữa.”
Lăng Việt Sơn nói xong thì lại tức giận: “Lão già chết tiệt, ông chờ đi, nhớ kỹ khoản này trước, lát nữa ta sẽ xuống dưới tính sổ với ông.”
Thủy Nhược Vân hơi sốt ruột, sao lại mất bình tĩnh như vậy, cũng không có gì to tát, lỡ chọc giận sư phụ thì sao. Không ngờ khi Tề Thư Bằng nghe Lăng Việt Sơn nói chuyện đó, thì hai mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Vậy sao? Có thể tính sổ, ha ha, đã lâu ta không thoải mái đánh nhau như vậy, trận đánh vừa rồi cũng không quá thú vị.”
“Lên đường đi, mau chóng đến trấn ăn sáng, tìm nhà trọ để ăn và nghỉ ngơi trước đã. Ta không ở đây điên với ông.”
Lăng Việt Sơn không theo sư phụ nữa, tự mình vào trong xe, ôm Thủy Nhược Vân theo.
Thủy Nhược Vân hơi xấu hổ, sư phụ vẫn ở đây, nên nàng hơi tránh đi, bị Lăng tiểu hiệp trừng thì không dám chống cự nữa, để hắn bọc mình lại thành một khối rồi ôm lên xe. Nhưng mà như vậy rất ấm áp, Thủy Nhược Vân rất nhanh liền tìm được một vị trí thoải mái trong vòng tay quen thuộc. Xe ngựa bắt đầu chuyển động, gió thổi tung rèm xe, lúc này Thủy Nhược Vân lại không cảm thấy lạnh chút nào. Xe ngựa lắc lư, nàng dựa vào trong ngực Lăng Việt Sơn, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cũng không nhớ đến chuyện có bị xấu hổ trước mặt sư phụ hay không mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lắng nghe tiếng thở dài và đều đặn của nàng, Lăng Việt Sơn cảm thấy trái tim mình đã dễ chịu hơn. Hắn đưa tay vén những sợi tóc mảnh mai rơi xuống gò má nàng, thấy nàng ngủ ngon lành, thì nhẹ nhàng hôn lên má nàng hai cái. Vẻ mặt thâm tình thật sự khiến Tề Thư Bằng sợ hãi, chịu không nổi nên quay đầu đi, toàn thân không khỏi nổi da gà, ông vuốt ve cánh tay, đúng là lạnh thật.
Không chịu được, quay đầu liếc nhìn một cái thì thấy Lăng Việt Sơn đang trừng mắt nhìn ông. Hừ, to gan thật, ông là sư phụ, là sư phụ đó! Sư phụ thì không thể dẫn thê tử của đồ nhi ra ngoài đi dạo sao. Tề Thư Bằng tức giận nghĩ, tiểu tử này thật có bản lĩnh, thời gian ngắn như vậy mà lại cưới thê tử luôn rồi. Nhìn cảnh này, đúng là tiểu tử này rất yêu thê tử, xem người ta như bảo bối.
Tề Thư Bằng có thể nhìn ra đồ đệ của mình rất yêu thê tử, nhưng lại không nghĩ đến xem nàng như bảo bối như vậy, trên quý vợ mình, nhưng không ngờ nàng ấy lại quý giá như vậy, lần này hắn tức giận đến mức mũi gần như vẹo suốt đường đi về núi Việt.
Cuối cùng ngày hôm đó cũng đến trấn tiếp theo, đầu tiên, Lăng Việt Sơn tìm một nhà trọ tốt, trực tiếp ôm Thủy Nhược Vân đang ngủ say vào phòng ngủ. Sau đó mới ra ngoài xếp, gọi món cho buổi trưa, đương nhiên phải nấu theo thực phổ của hắn, còn lên danh sách một đống đồ để tiểu nhị đi mua.
Buổi trưa cùng nhau ăn cơm, nhìn Lăng Việt Sơn cứ bưng đồ ăn cho thê tử, Tề Thư Bằng mới thực sự khó chịu, nuôi nấng thằng nhóc này lớn như vậy, nó còn chưa bao giờ gấp đồ ăn cho lão tử, chỉ biết đánh nhau giành đồ ăn thôi. Khi ông đang khó chịu thì thấy một đôi đũa gấp đầy thịt bò vào chén của mình, ông ngước mắt lên thì thấy là Vân nha đầu. Thủy Nhược Vân cười ngọt ngào: “Sư phụ, người ăn nhiều vào nha.”
Tề Thư Bằng hài lòng, haha, tiểu nha đầu này thật hiểu chuyện, đúng là một đứa trẻ ngoan, ông đắc ý nhướng mày với Lăng Việt Sơn, từ từ đưa miếng thịt bò vào miệng, khoa trương “ừ” một tiếng, ngon quá! Lăng Việt Sơn quay đầu nhìn chằm chằm vào Thủy Nhược Vân với ánh mắt lên án. Thủy Nhược Vân rất thức thời, vội vã gấp một đũa thịt bò vào chén của Lăng thiếu hiệp, Lăng Việt Sơn không hài lòng, tại sao hắn lại có cùng đãi ngộ với thối lão đầu này.
“Ta muốn uống canh!”
“Được, được, được!”
Thủy Nhược Vân vội vàng bưng lên một bát canh.
“Nha đầu, ta cũng muốn uống canh.”
Ông lão cố tình trêu chọc.
Thủy Nhược Vân còn chưa kịp phản ứng, bên này hắn đã vỗ bàn: “Lão đầu, thê tử của ta chỉ bưng canh cho ta, ông muốn uống thì tự tìm thê tử của mình đi.”
“Hừ!”
Bên kia lão gia cũng vỗ bàn, thổi râu trừng mắt: “Tiểu tử chết tiệt, ngươi cho rằng ta không có thê tử sao, ta nói cho ngươi biết, ta cũng có, hơn nữa ta còn có con nữa.”
“Vậy thì tốt, mau đi tìm thê tử và con của ông đi, đừng quấy rầy ta.”
“Ta không tìm ngươi, ta chỉ muốn đến gặp thê tử của đồ nhi rồi đưa nàng về nhà. Ta chỉ tìm Vân nha đầu, không tìm ngươi, tự ngươi đuổi theo đến đây, là ngươi quấy rầy ta đó. Ta chỉ miễn cưỡng ứng phó với ngươi thôi.”
Mau mau mau, xắn tay áo, không ăn cơm nữa, chúng ta đánh một trận đi. Tề Thư Bằng nghĩ đầu, nếu giống như hồi khi họ cùng ở trên núi, nhất định là sẽ đánh một trận.
Không ngờ Lăng Việt Sơn cúi đầu nhìn Thủy Nhược Vân đang nhìn mình với ánh mắt ủy khuất, mong nhìn hắn, hắn lại áy áy, ngồi xuống, thấp giọng nói: “Ăn cơm, ăn cơm, cãi gì mà cãi.”
Bưng chén canh lên, cầm thìa: “Nào, Nhược Nhược uống canh đi, đây là ta cố ý dặn nhà bếp hầm cho nàng. Mau uống đi, để nguội sẽ không tốt.”
A, thay đổi nhanh như vậy? Không đánh nữa à? Tề Thư Bằng ủ rũ, nhìn hồi lâu, xác định không có việc gì, vì vậy cũng đành phải ngồi trở lại.
Rốt cuộc sau khi ăn xong, Tề Thư Bằng lại đi vòng quanh Lăng Việt Sơn: “Không phải nói sẽ xuống tính sổ với ta sao?”
“Ta hiện tại không rảnh, ta phải ngủ trưa với Nhược Nhược.”
“Ngủ trưa? Ngươi cũng làm chuyện nữ tính như vậy sao.”
Tề Thư Bằng nhảy cẫn lên, vì ngủ trưa mà không đánh nhau với ông sao. Có chuyện gì vậy.
“Ông còn có gan nhảy ở đây, là ai làm chuyện ngu ngốc để đêm qua Nhược Nhược phải mất ngủ chứ.”
“Ta…”
Được, ông sai rồi. Nhưng: “Thê tử của ngươi đi ngủ, ngươi ở lại làm gì, nàng ngủ là việc của nàng, chúng ta đánh là việc của chúng ta.”
“Ta đi đánh nhau với ông thì Nhược Nhược sẽ không ngủ được nữa.”
Hắn hiểu rõ thê tử của mình: “Ta phải trông chừng nàng.”
Tề Thư Bằng không nói gì, được, ông chờ, ông không tin, hôm nay tìm không thấy cơ hội.
Nhưng ông vẫn lén lút nhìn cửa phòng của đôi phu thê, hắn không tin rằng xú tiểu tử này sẽ ngủ trưa? Chắc là đang muốn lừa hắn, sau đó lén lút dẫn thê tử bỏ trốn.
Kết quả là đôi phu thể thật sư đi ngủ trưa. Thật ra, tinh thần của Thủy Nhược Vân rất tốt, nhưng nàng bị tướng công đại nhân đàn áp, không ngủ không được, nhưng vì hắn đồng ý ở cùng nàng nên cũng làm cho cảm giác áy này của nàng với sư phụ biến mất.
Tề Thư Bằng đứng canh ngoài cửa hơn một giờ, chờ Thủy Nhược Vân tỉnh lại, mới có thời gian đi tính sổ. Kết quả là, Lăng Việt Sơn nói rằng hắn phải đi mua một chiếc xe ngựa.
“Mua xe ngựa cái gì? Vậy cái tối hôm qua chúng ta ngồi là cái gì? Đó là xe ngựa đó!”
“Là xe ngựa tồi tàn, không phải xe ngựa. Nhược Nhược nhà ta không ngồi được!”
Lăng Việt Sơn nói thẳng như vậy khiến Thủy Nhược Vân cảm thấy hơi ngượng ngùng,, có phải sư phụ sẽ cảm thấy mình quá yếu đuối hay không, thật ra nàng ngồi trên xe ngựa hôm qua cũng được, nhưng tướng công nhà nàng nhất quyết không đồng ý.
“Cái gì mà xe ngừa tối tàn, ta nói cho ngươi biết, ta đã rất chu đáo rồi, nếu không phải sợ ngươi đau lòng cho thê tử của mình thì đến xe ngựa cũng không có đâu, còn ở đây khó chịu cái gì?”
Qua vài lần, Tề Thư Bằng đã biết quan tâm hơn đến cảm nhận của Vân nha đầu, ông nói với Thủy Nhược Vân: “Nha đầu, ta và xú tiểu tử này có chút ân oán, bất luôn có nói gì cũng không liên quan đến ngươi.”
Ân oán? Hai sư đồ còn có ân oán sao? Không liên quan đến nàng là sao? Thủy Nhược Vân không hiểu.
Quả nhiên, chỉ thấy Tề Thư Bằng chuẩn bị tư thế, lui về sau ba bước, ưỡn lưng về phía trước, dáng vẻ hung hãn: “Xú tiểu tử nghe đây, đừng lấy lý do vớ vẩn này mà qua loa với ta, hai năm trước lão đã theo ý ngươi, co ngươi xuống núi, đến giờ lão vẫn chưa được đánh một trận thoải mái, ngươi biết tính tình ta rồi đó, hôm nay nhất định chúng ta phải phân thắng bại.”
Lăng Việt Sơn hoàn toàn không có ý định để ý đến ông ta, thắt khóa áo choàng cho Thủy Nhược Vân, vuốt tóc nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng chuẩ bị ra ngoài: “Dù sao ta cũng muốn đưa Nhược Nhược về núi Việt để xem nơi ta lớn lên, khi đến rồi, nếu có thời gian ta sẽ chơi với ông. Xe ngựa thì nhất định phải mua, nếu không chúng ta sẽ không lên đường.”
“Xe ngựa? Lại nói chuyện xe ngựa. Sao xe ngựa hôm qua lại không dùng được?”
Đây là xem thường ánh mắt của Tề Thư Bằng ông sao: “Lão phu không tin, thê tử nhà người làm bằng vàng sao? Quý giá như vậy à?”
“Là thịt, là trái tim của ta, ông lo được sao?”
Lăng Việt Sơn nói lớn rồi kéo Thủy Nhược Vân đi ra ngoài.