Người áo đen hành động rất nhanh và cẩn thận, đầu tiên hai người đi một vòng xung quanh nhà, xác định hoàn cảnh chung quanh an toàn, sau đó mới nhanh chóng lui về nơi ẩn nấp. Bọn họ thấp giọng trao đổi tình huống: “Một người nằm trong nhà, một người đang sắc thuốc trong phòng bếp, xác nhận không có người khác.”
Người bị thương đang nằm tất nhiên không nguy hiểm bằng người đang hoạt động, dù chỉ là một nữ nhân, vì vậy mục tiêu đầu tiên là: nhà bếp.
Một người áo đen lặng lẽ lẻn trở lại dưới cửa sổ phòng bếp quan sát lần nữa, Thủy Nhược Vân đang ngơ ngác ngồi xổm nhìn chằm chằm cái bếp nhỏ dưới đất, trên bếp có một chiếc nồi đất đang sôi sùng sục, tỏa ra mùi thơm của thuốc. Người áo đen ẩn mình vào một góc, giơ tay ra hiệu, chỉ vào phòng ngủ, tay và mắt cùng ra hiệu, ý bảo có động tĩnh trong phòng, rồi làm cử chỉ nắm đấm, chĩa vào phòng bếp, hai bàn tay giơ qua đầu, một tay cầm lấy cổ tay, ý bảo bắt giữ. Sau mấy dấu hiệu này, có năm người từ ba hướng lẻn đến, một người canh giữ ngoài phòng, bốn người còn lại vây quanh phòng bếp.
Thủy Nhược Vân sụt sịt, lau nước mắt. Thuốc đã chuẩn bị xong, nàng vừa rót thuốc vừa nghĩ, không thể để Việt Sơn ca ca nhìn thấy nàng đang khóc. Đối mặt với bát thuốc, nàng ổn định lại cảm xúc, không sao, đừng khóc, vui lên, uống thuốc xong sẽ không sao đâu, ngày mai sư phụ mang thuốc về, ông ấy nói sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao. Thuốc màu đen giống như một tấm gương, phản chiếu dáng vẻ u buồn của nàng, nàng hít một hơi thật sâu, tự vỗ mình vài cái, tự trấn an tinh thần, cúi người bưng bát thuốc.
Bởi vì nghiêng người về phía trước, góc nhìn thay đổi, Thủy Nhược Vân nhìn thấy trên bát thuốc có một bóng người khác, nàng giật mình, tay run run, vội vàng giả vờ bị bỏng đặt bát xuống. Sau khi ổn định tâm trí, nàng giả vờ cầm lấy cái bát và nhìn lại, quả nhiên có một người đang trốn trong góc giữa cái kệ gần cửa bên trái và mái nhà. Tim nàng đập loạn xạ, có trộm, Việt Sơn ca ca bị thương nặng nên đã ngủ thiếp đi, phải làm sao đây, không lẽ chàng đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Trong một lúc nàng đang hoảng loạn. Mấy người này là ai? Hắn trốn ở đây mà không giết nàng, chẳng lẽ muốn bắt nàng sao? Chẳng lẽ còn có thêm người nữa? Trước cửa cũng có người? Ở cửa sổ cũng có người sao?
Cô xoay người lấy một chiếc khăn trong bếp, dùng động tác này lén liếc ra ngoài cửa sổ, tối đến mức nàng không nhìn thấy gì. Nàng cầm lấy khăn, chậm rãi bưng bát lên, chậm rãi xoay người đi về phía cửa. Nhà bếp quá nhỏ, trên thực tế, chỉ có vài bước chân sẽ ra ngoài được. Đúng lúc này, Thủy Nhược Vân bất ngờ tấn công, hất mạnh chiếc bát trong tay vào người đang trốn trong góc mái nhà, vì quá bất ngờ nên người đó không kịp né tránh, bị thuốc văng khắp mặt., thuốc rất nóng nên hắn la hét, ngã xuống.
Thấy vậy, ba người ở cửa vội vàng chạy vào, sau khi Thủy Nhược Vân đập vỡ bát, liền đá cái bếp nhỏ về phía cửa, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, trúng lên cả người họ. Phòng bếp nhỏ, ba người xông lên cũng không dễ, lại đụng trúng bếp lò đang chắn ở cửa.
Thủy Nhược Vân hành động liên tục, không hề dừng lại, cầm lấy bình thuốc trên bếp nhảy ra ngoài cửa sổ, quả nhiên có một người khác lao về phía nàng, chặn nàng lại, nàng không nhìn rõ hắn, nàng ném lọ thuốc nóng vào người hắn, đồng thời đá mạnh vào hạ bộ của hắn. Đối mặt với sự tấn công của nàng, hắn đã đề phòng, cầm hung khí trên tay nàng, giơ tay để chắn. Hũ thuốc vỡ nát, nhưng chất lỏng trong thuốc vẫn bắn ra, văng trúng nam nhân đó. Nhưng mạnh nhất vẫn là cú đá ở phần hạ bộ, rất chính xác, nam nhân không ngờ tiểu cô nương lại ra tay ác như vậy. Lần nay hắn bị đánh rất nặng, hét lớn, quỳ xuống đất cong người ôm bụng.
Thủy Nhược Vân cũng không thèm nhìn, nàng vừa xuất chiêu liền xoay người nhảy lên mái nhà, nàng rất lo lắng, sợ Lăng Việt Sơn xảy ra chuyện trong phòng. Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu nàng thì thân thủ của nàng liền nhanh hơn bình thường, trong chớp mắt đã xuất ba chiêu.
Người canh gác bên ngoài phòng của Lăng Việt Sơn dường như phát hiện trong bếp có chuyện không ổn, nhìn về hướng này, Thủy Nhược Vân ở trên nóc nhà thấy rõ, nàng giơ tay quát: “Nhìn kìa, phi tiêu!”
Người đó giật mình, xoay người tránh, thừa lục này, Thủy Nhược Vân đẩy cửa xông vào phòng, sau đó nhanh chóng đóng cửa và cửa sổ lại.
Thủy Nhược Vân vào phòng, nhìn thoáng qua Lăng Việt Sơn, chàng không sao, thật may là không sao! Nàng kích động run rẩy. Lại nhìn thoáng qua cửa ra vào và cửa sổ, trong lòng hiểu được ở đây không thể ngăn cản họ xông bào. Mai Mãn đi đâu ròi chứ, lúc cần hắn thì không thấy người đâu? Hay là, hắn đã bị họ giết rồi? Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy buồn, nàng không nên gay gắt với hắn như vậy. Bây giờ đang gặp nguy hiểm, nàng phải mau chóng tìm cách. Nếu mấy người kia tiến vào, với võ công của nàng, vốn không thể ngăn cản họ được. Họ là ai? Phải làm sao đây?
Mấy người mặc đồ đen tập trung ngoài phòng, bao vây xung quanh nhà, Thùy Nhược Vân nghe được giọng nói của họ, trên mái nhà cũng có tiếng động. Nàng lớn tiếng quát: “Mấy người từ đâu tới? Nếu không sợ chết thì cứ vào đây.”
Giọng nói của nàng vô cùng mạnh mẽ, tràn đầy tự tin, cũng khiến cho mấy tên áo đen kiêng kỵ, không dám xông vào.
Tiểu cô nương không giỏi võ công lắm, nhưng vào phòng lại có tự tin như vậy, lẽ nào trong phòng có bẫy sao? Bình thường, khi bị tấn công mọi người sẽ chạy ra ngoài, lao vào phòng chẳng lẽ chờ chết sao. Mấy tên áo đen nhìn nhau, cảm thấy có chút kỳ lạ, cho nên không dám manh động.
Thủy Nhược Vân ở trong phòng hoảng sợ, mấy người bên ngoài không trả lời cũng không có động tĩnh, rốt cuộc họ muốn sao đây? Nàng không thể ngồi yên chờ chết, Việt Sơn ca ca vẫn còn ở đây, nàng hy vọng Mai Mãn sẽ không sao, còn sư phụ cũng có thể mau chóng về, nếu nàng không thể kéo dài đến lúc đó, lỡ có người tiến vào thì phải làm sao đây? Nàng lấy hộp phấn rôm để trong người, thầm nghĩ, đến lúc đó có thể dùng tay giả làm phấn độc. Lấy mấy món trang sức nhỏ đeo hết lên người, giả vờ như có ám khí. Rồi nhìn xung quanh, lấy thanh kiếm sắt treo trên tường, đó là kiếm Lăng Việt Sơn dùng để học võ khi còn nhỏ, vẫn còn ở đó, lúc này lại có chỗ cần dùng.
Chuẩn bị xong xuôi, nàng cầm kiếm đứng trước giường, ngăn ở phía trước Lăng Việt Sơn, nếu như tình huống xấu như vậy, nếu thật sự không chờ được cứu viện, họ dám tiến vào đây thì nàng sẽ liều mạng đến cùng!
Bên ngoài không có động tĩnh gì, Thủy Nhược Vân không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh. Lúc này, nàng nghe thấy một giọng nói khiến nàng dựng tóc gáy: “Thủy cô nương, ngươi không cần ở trong đó giở trò, ta biết Lăng Việt Sơn bị thương nặng đang bất động trên giường, sư phụ của hắn đã vào thành mua thuốc, trong đó chỉ có một người chuyển động. Ta đã biết thủ đoạn của ngươi rồi. Ngươi chỉ có thể dùng độc và đặt bẫy thôi, đừng vùng vẫy vô ích. Ngươi biết các ngươi không phải mục tiêu của ta. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, ta hứa sẽ không làm gì tổn thương đến ngươi đâu.”
Tây Nha Thác, thì ra là Tây Nha Thác!
Trong lòng Thủy Nhược Vân chùng xuống, khẩn trương toát mồ hôi lạnh, Tây Nha Thác nham hiểm và độc ác ác như vậy, vốn không thể đoán theo lẽ thường, nếu rơi vào tay hắn, đúng là một chuyện đáng sợ. Nàng sợ hãi, rất hoảng sợ, trong đầu đang suy nghĩ thì vô thức quay đầu nhìn Lăng Việt Sơn đang ngủ say. Không ngờ, vừa nhìn nàng đã kinh ngạc suýt kêu lên.
Lăng Việt Sơn đang ngồi, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, hai mắt tươi cười, thần thái mạnh mẽ, đâu giống dáng vẻ đang bị thương nặng. Thủy Nhược Vân cố gắng kiềm chế để không kêu lên, ngẩn người, xảy ra chuyện gì vậy?
Lăng Việt Sơn kéo nàng vào lòng, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, cười dịu dàng nói: “Nhược Nhược, nàng đúng là bảo bối của ta.”
Bên ngoài, Tây Nha Thác vẫn hét lớn: “Ra ngoài đi, ta bảo đảm chỉ cần ngươi phối hợp, ta sẽ không làm hại hai người.”
Lăng Việt Sơn mỉm cười, lại mổ vào môi Thủy Nhược Vân, nói: “Nàng đợi trong phòng đi, ta đi xử lý hắn.”
Nói xong, hắn đặt nàng lên giường, vén chăn ra khỏi giường. Nhược Vân nhìn hắn đi ra ngoài, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hiểu ra mọi chuyện.
Cánh cửa cọt kẹt rồi từ từ mở ra, Tây Nha Thác mỉm cười, nhìn xem, chỉ cần kiên trì làm một việc, chỉ một việc, thì dù tình hình có tồi tệ đến đâu, nhất định cũng sẽ có cơ hội. Nhưng khi cửa mở, có người bước ra, nụ cười của Tây Nha Thác vụt tắt trên gương mặt.
Lăng Việt Sơn tươi cười rạng rỡ nói: “Ta nghe ngươi nói, nói xem, muốn ta hợp tác với ngươi thế nào?”
Hắn vừa dứt lời, một cái xác từ trên mái nhà rơi xuống đập vào chân Tây Nha Thác, chính là nam nhân mặc đồ đen vừa rồi canh giữ trên mái nhà. Mai Mãn cầm thương, đứng trên mái nhà lớn tiếng kêu: “Sư phụ, mọi thứ đã được thu dọn sạch sẽ.”
Tây Nha Thác nheo mắt lại, hắn không ngờ rằng Mai Mãn sẽ ở đó. Thôn dưới chân núi là con đường duy nhất để lên núi, bọn họ theo dõi thôn đó đã lâu, vì sao chưa từng thấy hắn lên núi? Hừm, hóa ra đó chỉ là chiêu trò.
Lăng Việt Sơn mỉm cười nói: “Tây Nha Thác, trong tình hình hiện tại, có vẻ như ta không cần hợp tác với ngươi.”
Tây Nha Thác không nói gì, hắn đang nghĩ làm thế nào để trốn thoát, hắn không ngu ngốc, đây là một cái bẫy, sau đó, trừ Lăng Việt Sơn và Mai Mãn, sư phụ của Lăng Việt Sơn đã ở gần đây, ba người này đã hợp tác với nhau, với thủ hạ của hắn hiện tại thì không thể nào đánh được. Cho nên hắn chỉ muốn chạy trốn, chỉ cần thoát thân, hắn sẽ vẫn còn cơ hội. Ưu điểm lớn nhất của hắn chính là kiên nhẫn, hẵn sẽ vẫn còn cơ hội.
Lăng Việt Sơn không cần nghĩ cũng biết hiện tại người này đang nghĩ gì, hắn nói: “Tây Nha Thác, ngươi không cần nghĩ nữa, hôm nay ngươi sẽ không có cơ hội chạy trốn đâu.”
Tây Nha Thác hừ lạnh: “Nha đầu kia diễn rất tốt.”
Hắn thấy Thủy Nhược Vân chạy như điên lên núi, tâm trạng lo lắng hoảng loạn, nên mới tin rằng Lăng Việt Sơn bị thương nặng, đe dọa đến tính mạng. Hắn còn nghĩ nha đầu kia rất ngây thơ, không ngờ lại có diễn xuất xuất thần như vậy.
“Ngươi không nên nhắm vào nàng.”
Đây là lý do chính tại sao Lăng Việt Sơn quyết định làm vậy. Tây Nha Thác nghĩ A Lãng và Vương Sở Doanh đã chết, sau đó lại mất đi con bài A Thanh, nên trong khi theo dõi tung tích của Tây Nha Lãng Thanh, hắn cũng đã cử người theo dõi Thủy Nhược Vân. Sau khi không thể ngăn Tây Nha Lãng Thanh vào Hắc Trạch, quay về hoa cốc Tông thị, Tây Nha Thác đã cử thêm người theo dõi Lăng Việt Sơn. Hắn không biết khi nào Tây Nha Lãng Thanh lại ra khỏi đó, hắn không thể tiến vào hoa cốc, cho nên hắn quyết định lại dùng chiêu cũ.
Thật đáng tiếc, Lăng Việt Sơn không còn là một tên nhóc ngây ngô nữa, hắn đã phát hiện ra tâm tư của Tây Nha Thác nên đã phối hợp với Tây Nha Lãng Thanh để lập mưu này. Tây Nha Lãng Thanh cố ý phái người đưa thư cho Lăng Việt Sơn, để Tây Nha Thác lộ ra tung tích của mình, nên bức thư đã rơi vào tay Tây Nha Thác. Trong thư Tây Nhac Lãng Thanh nói đã về đến hoa cốc, tìm về cuộc sống yên tĩnh, nếu hai đứa con đều đã chết thì hắn cứ ở hoa cốc đến giờ cũng được, hiện giờ hắn và Tông Tú Bình đều có cuộc sống yên bình, không có Tây Nha Thác quấy nhiễu nên cuộc sống rất hạnh phúc, thế nên hắn không muốn báo thù nữa, muốn quên đi tất cả mọi chuyện về Tây Nha Thác. Đưa thư này để tạm biệt Lăng Việt Sơn, hắn sẽ không rời khỏi hoa cốc nữa, nếu sau này có duyên, Lăng Việt Sơn đến hoa cốc làm khách, đến lúc đó họ lại gặp nhau.
Sau khi đọc bức thư này, Tây Nha Thác gần như phát điên, làm sao có thể quên hết tất cả về hắn chứ, Tây Nha Lãng Thanh nên tìm hắn báo thù, phải chủ động đến tìm hắn. Còn cùng tiện nhân Tông Tú Bình đó ở đến già trong hoa cốc, vậy là hắn sẽ không bao giờ gặp lại Tây Nha Lãng Thanh sao? Tin tức này tất nhiên là một đòn mạnh giáng lên Tây Nha Thác. Thế nên, để có cơ hội gặp lại Tây Nha Lãng Thanh, bắt Thủy Nhược Vân là lá bài cuối cùng của Tây Nha Thác. Hắn nhận được tin từ thuộc hạ, nói Lăng Việt Sơn đã đưa Thủy Nhược Vân về núi Việt, chỉ có hai người họ ở cùng sư phụ. Thế nên Tây Nha Thác liền đuổi theo đến đây, chờ đợi cơ hội. Không ngờ lại có cơ hội tốt, đúng lúc Lăng Việt Sơn trọng thương, sư phụ hắn ra ngoài mua thuốc, xem ra hiện tại hắn không chỉ có được Thủy Nhược Vân, còn có thể nắm được Lăng Việt Sơn trong tay, đúng là ông trời cũng giúp hắn.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, hắn có kiên nhẫn, Lăng Việt Sơn cũng có. Lăng Việt Sơn thậm chí còn học được, tốn vài tháng đào một cái hố cho hắn nhảy vào.
Ban đầu, kế hoạch của Lăng Việt Sơn vốn là sẽ để thuộc hạ của Tây Nha Thác bắt Thủy Nhược Vân, vài người thì bắt hắn. Mai Mãn sẽ ẩn thân, giải cứu Thủy Nhược Vân khi nàng bị tấn công. Mà bản thân hắn thì bị thương nặng nằm trên giường, đương nhiên sẽ bị bắt, lúc này Tây Nha Thác sẽ xuất hiện. Tây Nha Thác rất quỷ quyệt, nham hiểm, nếu không phải xác nhận hắn có thể khống chế hết cục diện, hắn sẽ không ra mặt. Cho nên Thủy Nhược Vân nhất định phải lộ ra vẻ bi thương tột độ, để Tây Nha Thác tin rằng hắn bị trọng thương, mặt khác, hắn nhất định phải nằm trên giường, không có khả năng kháng cự, như vậy Tây Nha Thác mới lộ diện, mới để họ có cơ hội bắt được.
Nhưng điều mà Lăng Việt Sơn không ngờ tới là vào thời điểm quan trọng, Nhược Nhược của hắn đột nhiên biến thành nữ dũng sĩ, nàng chiến đấu để quay về phòng, cố gắng bảo vệ hắn, nhưng như vậy, cũng rất có hiệu quả, thàh công dụ Tây Nha Thác ra mặt.
Tây Nha Thác lùi lại hai bước, cân nhắc tình hình, Lăng Việt Sơn chặn cửa, họ không có cơ hội xông vào phòng, bắt Thủy Nhược Vân, người yếu nhất, Mai Mãn đã giết hai người trên mái nhà, bên cạnh hắn còn 4 người. Hắn lùi thêm hai bước, vẫy tay với thuộc hạ, xoay người chạy xuống núi. Các thuộc hạ nhận lệnh và xông lên tấn công Lăng Việt Sơn và Mai Mãn.
Lăng Việt Sơn không đuổi theo Tây Nha Thác, hắn vẫn chặn cửa phòng, để Mai Mãn chiến đấu bốn chọi một, mặc dù theo lý mà nói đây là một ván cược thắng chắc, nhưng Lăng Việt Sơn không muốn mắc một sai lầm nhỏ nào.
Võ công của Tây Nha Thác rất tốt, đặc biệt là khinh công của hắn rất tốt, hắn nhanh chóng lao xuống núi. Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng trải qua tình hình nào nguy hiểm như vậy, trong lòng vô cùng luống cuống.
Nhưng hắn không thể lao đi xa, thậm chí phía sau còn có thể nghe thấy tiếng đánh nhau. Một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi trên một tảng đá lớn, thấy hắn tới thì liền quát: “Cuối cùng ngươi cũng đến rồi, để lão già này chờ khá lâu rồi đó. Ngươi nói xem ngươi muốn bắt người thì bắt đi, không bắ được thì mau chóng giải tán, để ta còn về ngủ sớm nữa chứ.”
Tây Nha Thác nghiến răng, xoay người chạy sang một hướng khác, ông già kêu lên một tiếng “Này”, bước đến trước mặt hắn: “Đừng chạy lung tung, không thoát được đâu, đỡ tốn công, ngươi và ta sẽ đều thoải mái.”
Tây Nha Thác bất ngờ ra tay, đánh vào ngực lão đầu. Tề Thư Bằng né sang một bên, tránh được chiêu này, ha ha cười: “Thật thú vị, đến đây, đến đây, ta chơi với ngươi.”
Càn Khôn Thần Chưởng của Tề Thư Bằng có nội lực thâm hậu, chưởng pháp xuất thần nhập hóa, còn võ công của Tây Nha Thác thì âm độc, tàn nhẫn để giành chiến thăng, hai người này nhanh chóng đánh hơn hai mươi chiêu.
Đang đánh nhau, Tề Thư Bằng đột nhiên hét lên: “Xú tiểu tử, tên này đánh nhau không tốt đẹp gì.”
Tây Nha Thác giật mình, thấy Lăng Việt Sơn không biết từ lúc nào đã đến gần, nhìn họ đánh nhau, lặng lẽ đến mức không ai có thể nhận ra. Nghe sư phụ nói như vậy, Lăng Việt Sơn cười lạnh một tiếng: “Nếu hắn đã như vậy, sao ông phải khách khí với hắn?”
Nói xong, cả người nhảy lên, cùng tham chiến, liên thủ với sư phụ, chưa tới ba chiêu đã khống chế được hắn.
Lăng Việt Sơn dùng sức, bóp chặt xương bả vai của Tây Nha Thác, hắn thảm thiết kêu lên, ngã xuống đất.
Tề Thư Bằng ở bên cạnh kêu lên: “Này, tiểu tư, ngươi ra giang hồ không lâu, mà đã học được chiêu độc ác như vậy rồi.”
“Vậy à? Hắn chính là sư phụ dạy ta chiêu độc ác này đó.”
Lăng Việt Sơn vừa đáp, vừa đá vào khớp gối của Tây Nha Thác, hắn lại kêu thảm thiết, khớp gối đã bị gãy, tên này thật vô dụng.
“Sự độc ác của ta còn không bằng ba phần của hắn đâu.”
Lăng Việt Sơn không hề mềm lòng khi tấn công Tây Nha Thác.
“Ai chà chà.”
Tề Thư Bằng lắc đầu, đồng tình thở dài, giọng nói vô cùng đồng tình nói: “Ngươi nói ngươi bị người xấu đánh, vậy phải làm sao để vui vẻ hơn đây?”
Lăng Việt Sơn lườm mắt nhìn ông ta, lão giả này, còn làm bộ làm tịch. Hắn kéo Tây Nha Thác về, Mai Mãn đã xử lý xong mấy thi thể kia, hắn ném Tây Nha Thác qua, nói: “Đừng để hắn chết!”
“Sư phụ yên tâm đi!”
Mai Mãn không chút do dự đồng ý.
Quay người lại, sư phụ Tề Thư Bằng cũng dặn dò: “Đừng trói hắn gần chỗ ta, suốt ngày rên rỉ đau cả đầu.”
“A?”
Mai Mãn gãi đầu, trên núi này chỉ có hai gian phòng, phía sư phụ còn có sư nương, khẳng định không thể trói Tây Nha Thác ở đó, nếu phía thái sư phụ cũng không được thì phải làm sao đây?
Lăng Việt Sơn không quan tâm đến hắn, đồ ngốc, nếu hắn ồn ào thì bịt miệng hắn lại đi. Bây giờ chuyện hắn muốn làm nhất ;à nhanh chóng về phòng, ôm bảo bối Nhược Nhược của hắn, nàng thật sự quá tuyệt vời!
Nhưng khi Lăng Việt Sơn tràn đầy vui mừng đẩy cửa vào, cánh cửa đã bị khóa. Hắn tự hỏi, có khi nào Nhược Nhược lo lắng mấy đến phế vật kia lẻn vào nên đã khóa phòng lại không? Hắn gõ cửa, gọi: “Nhược Nhược, không sao rồi, mở cửa ra đi.”
Không có ai đáp lại hắn. Lăng Việt Sơn lại gõ cửa lần nữa, nhưng vẫn không có ai trả lời hắn. Mai Mãn và Tề Thư Bằng nhìn chằm chằm hắn, ra vẻ khó hiểu, mặt khác cũng lộ ra vẻ mặt hưng phấn khi xem kịch.
Lăng Việt Sơn có chút lo lắng, vận khí lắng tai nghe, xem Nhược Nhược có ở trong đó không, lại nghe thấy tiếng nức nở, nàng đang khóc! Bây giờ Lăng Việt Sơn thật sự nóng lòng, hắn gõ mạnh vào cửa, hét lên: “Nhược Nhược, nàng mở cửa đi, nghe ta nói.”
Lần này cuối cùng có có phản hồi, Thủy Nhược Vân khóc nức nở nói: “Chàng cút đi cho ta, ta khôn bao giờ…quan tâm đến chàng nữa!”