Sương Mi Như Khói Mong Manh

Chương 19



Nam nhân dáng người cao lớn, làn da màu đồng, nhìn thật thà, còn nữ nhân hơi mập, nhín khá là phúc hậu, hình như cô gặp ở đâu rồi, nhìn kĩ hóa ra là phu thê bán đậu phụ gặp lúc báo danh, đúng là có duyên.

“Ồ, lại gặp hai vị”.

Nữ nhân nhìn cô hỏi “Đệ là...?”

Y Nhã nhanh nhẹn đáp “Đệ lặp hai người lúc báo danh, chúng ta thật có duyên”.

“À...ta nhớ ra rồi” rồi nhanh nhẹn ngồi bên cạnh Y Nhã, còn ánh mắt lườm nam nhân đang cười hề hề đứng bên cạnh.

Trong lúc trò chuyện thì biết được đôi phu thê kia là Triệt huynh, Triệt tỷ, con họ gọi cô là Diệp đệ. Triệt huynh đọc không hiểu đề thí, nên nộp giấy trắng, nãy giờ đôi phu thê này cãi nhau là vì lý do đó.

“Còn đệ, đệ làm được không?”

“Đệ chỉ viết được mấy câu thôi ạ” Y Nhã khiêm tốn đáp.

“Chàng xem, đệ ấy còn nhỏ còn hiểu được đề, chàng thì sao, ngay cả đề cũng không hiểu nổi” Triệt tỷ ánh mắt lườm lườm liếc xéo trượng phu mình.

“Hề hề...ta năm sa lại cố gắng tiếp, nương tử...nàng tha lỗi cho ta”

Y Nhã nhìn nam nhân nắm tấy lấy tay nương tử mình nũng nịu mỉm cười, hi vọng cô sẽ tìm được nam nhân dịu dàng với cô như vậy.

Thấy sắc trời cũng đã tối, họ kêu cô cùng về nhà ăn cơm, Y Nhã sảng khoái đồng ý, được bữa cơm chùa dại gì không đi.

Nhà của Triệt huynh nằm trên con ngõ nhỏ, đâm ra phía con đường lớn, trong nhà đơn giản, chỉ có ba cối xay đậu, phía bên phải góc nhà là tầm năm bao đậu lớn.

“Nhà huynh bán đậu mấy năm rồi?”

“Bán đậu cũng hơn 10 năm, sạp bán ở ngã tư chợ Huyện” Triệt huynh vừa đá nhẹ bao đậu vừa cười nói.

“Khách mua nhiều không ạ”

“Khách quen, đủ ăn thôi”

Đậu phụ bán là đậu phụ trắng, mỗi lát đậu phụ bằng bàn tay tầm 10 xu, cũng tương đối rẻ. Y Nhã nghĩ hồi lâu liền hỏi

“Nhà huynh bán đậu hơn10 năm, có tên tuổi gì không ạ”

“Tên tuổi gì?” Triệt huynh ánh mắt không hiểu nhìn Y Nhã hỏi.

“Khách muốn đến mua đậu phụ, họ chỉ cần nói tên với người khác là biết được sạp đó là sạp bán đậu phụ 10 năm của huynh, huynh hiểu không” Y Nhã kiên nhẫn giải thích.

Triệt tỷ bưng mâm cơn từ bếp đi lên, ánh mắt sáng lên hỏi “Đệ...đệ nói rõ hơn cho tỷ được không ”

“Muốn để khách biết nhà huynh bán đậu phụ lâu đời và nổi tiếng, huynh phải đặt cho nó một cái tên như Đậu phụ gia truyền Triệt Nhị, lâu dần sẽ được mọi người nhớ đến, nhắc đến tên huynh người ta liền nhớ đến nhà huynh bán đâu phụ, huynh hiểu chứ”

“Ta hiểu... nhưng chúng ta bao giờ nghĩ đến?”

Triệt tỷ xem vào nói “Vậy bây giờ đặt tên luôn đi.”

Làm 10 năm giờ mới đặt tên, ôi, có quá muộn rồi không....Y Nhã nghĩ thầm.

“Đệ thông minh như thế, đặt giúp tỷ một cái tên”.

“Đúng...đúng đấy” Triệt huynh hào hứng tiếp lời.

“Huynh kiếm cho đệ một tấm bảng, đệ viết lên khi bán hàng huynh treo trước sạp hàng là khách đến mua lâu dần sẽ nhớ”

Tấm bảng nhanh chóng được Triệt huynh tìm về, Y Nhã nghĩ một hồi rồi múa bút viết

“Đậu phụ gia truyền Triệt Nhị - Tinh hoa nghìn năm hội tụ”, sau đó vẽ thêm vài cái đĩa trên là đậu phụ tỏa hương thơm ngào ngạt, đơn giản nhưng bao gồm những gì muốn nói. Phu thê Triệt huynh xem xong cứ tấm tắc khen hay, cảm ơn cô rối rít, bảo là ngày mai sẽ đem ra treo ở trước sạp.

Y Nhã đề nghị là nên treo thêm một biển ở nhà nữa, lâu dần mọi người sẽ biết đây là nơi làm đậu, sẽ trực tiếp đến mua, không cần phải ra sạp.

Gần tối Y Nhã mới trở về, từ cổng sau đi vào, cả hậu viện chìm dần vào bóng đêm, cô trở về phòng, đốt đèn lên và bắt đầu luyện vẽ tranh, cô vô thức nhớ lại hình ảnh của Nhị công tử, ánh mắt, sống mũi, bờ môi, gò má...tất cả đều rất gợi cảm, liền vẽ một bức chân dung, ngồi miệt mài vẽ mà quên mất thời gian, ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi ánh sáng ngọn đèn dầu le lói vụt tắt thì, thì bên ngoài tiếng bước chân, tiếng hét to của Lưu tổng quả làm cô tỉnh giấc.

“Tất cả hạ nhân đến trước sân tiền viện ngay lập tức”.

Y Nhã vội vàng bật người dậy, lẫn trong đám hạ nhân bước nhanh về tiền viện, trước sân tiền viện là tầm hơn năm mươi nha hoàn quỳ gối giữa sân, liếc mắt mắt về phía trước, thì một nha hoàn đang bị đánh cho tơi tả, y phục rách nát.

Thị vệ lực lưỡng đang đánh từng roi lên da thịt rớm đầy máu, ngồi trên ghế là một phụ nhân tầm hơn bốn mươi tuổi ánh mắt sắc lạnh, bên cạnh là một nữ nhân tầm hơn hai mươi tuổi, ánh mắt hả hê nhìn về phía nha hoàn

“Cầu, cầu...xin phu nhân tha mạng” giọng nói yếu ớt, vô lực, kiệt sức của nha hoàn vang lên, Y Nhã nghe không nhầm hình như giọng này là của Lan tỷ.

“Đánh mạnh vào...” tức thì thị vệ ra tay nặng hơn, từng tiếng roi mây cùng với tiếng khóc quất chan chát vang bên tai, nghe nhức óc vô cùng.

Sau khi Lan tỷ ngất đi, thị vệ bưng xô nước dội vào, lát sau phu nhân kia đứng dậy, ánh mắt quét hết đám hạ nhân phía dưới nói to.

“Các ngươi biết vì sao tiểu Lan bị đánh không”

“Chúng nô tì không biết ạ” Lưu tổng quản bên cạnh thay mặt đám hạ nhân lên tiếng.

Y Nhã nhìn Lan tỷ thở không ra hơi, nằm xoài trên mặt đất, tóc xổ ra toán loạn trông nhếch nhác và thê thảm vô cùng.