Tiếng thở nhè nhè của Y Nhã vang lên, Y Trang vừa lau nước mắt, vừa mượn ánh nến nhìn đôi long phượng nàng đang thêu dỡ mấy ngày hôm nay, hi vọng sớm thêu xong để tặng cho tình lang của mình.
Ngoài kia màn đêm bao phủ, những ngôi nhà chìm dần vào bóng tối, tiếng gió rít, tiếng ếch nhái kêu hòa lẫn trong đêm.
Phía cuối thôn, hộ đinh Nghĩa Hòa từ chiều tới giờ bận rộn việc xông khói thịt heo rừng để dữ trữ thức ăn, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi, nương tử của Nghĩa Hòa là người đàn bà mập mạp, trên thân thể xuất hiện da thịt chảy xệ, mặt mũi tái xanh nhìn trái ngược hoàn toàn với trượng phu của bà, người đàn ông làm việc quanh năm suốt tháng, cơ bắp hằn lên thân thể cường tráng. Bà chuẩn bị cung nỏ, nước, và đồ ăn đêm cho trượng phu chuẩn bị đi săn đêm.
“Chàng mới săn về, sao không nghỉ một đêm rồi hẵng đi, chàng xem mấy huynh đệ chàng ai nấy đều nghỉ ngơi, nhà chúng ta bây giờ cũng đâu có túng thiếu?”
Nghĩa Hòa mặc quần áo, nhận lấy cung tên và túi xách vừa cười vừa véo má phụ nhân nhà mình ke kẽ nói “Mùa thú hoang ra ngoài săn mồi, ta phải tranh thủ chứ đợi đến lập đông ta sẽ ở nhà cả ngày, lúc đó nàng đuổi ta đi ta không chịu đi đấy chứ”
Nương tử kẽ cười lấy áo khoác từ trong rương đưa cho phu quân nói
“Mấy tháng nay thiếp may áo khoác này, tuy mùa xuân nhưng buổi đêm sẽ lạnh, chàng khoác áo vào, đi đường cẩn thận”
Nghĩa Hòa nhận lấy áo khoác nương tử đưa cho, men theo lối nhỏ đi ra đường lớn, hình ảnh khuất dần trong màn đêm
Đang đi theo đường cái lớn được được tầm một khắc, cảm thấy cách nhà khá xa, Nghĩa Hòa đột ngột rẽ vào ngõ nhỏ, men theo ngõ nhỏ đi thẳng đến ruộng khoai, ruộng khoai này là ruộng của hộ đinh Giáp cách đây một tháng đã khai hoang, mấy ngày trước đã trình lên quản phủ mua đất, men theo ruộng khoai là đến thẳng ruộng ngô, ruộng ngô ngày gần bìa rừng, nên rất ít người đến một phần vì sợ thú hoang, một phần phía khá xa thôn nên có hộ đinh khai hoang trồng được mùa ngô rồi vứt không làm nữa, nên ngô ở đây mọc hoang nhưng không có bắp.
Đến ruộng ngô Nghĩa Hòa bẻ nhánh ngô xếp chồng lên nhau ngồi nhìn bầu trời, đêm nay quả là có trăng, nửa khắc sau thì một thân hình lấp ló gần gần tiến lại. Nghĩa Hoà chạy lên ôm lấy thân hình kia, bế bổng lên bước chân trầm ổn tiến về phía mình ngồi vừa này, kẽ thì thầm “ Mấy ngày nay không được ôm muội, muội có nhớ ta không?”
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai Nghĩa Lê khiến cơ thể bà mền nhũn, cơ bắp nam tính cọ vào ngực qua lớp quần áo khiến giữa hai chân đã cảm giác ướŧ áŧ dâng trào.
“ Phu quân, người ta cũng hối hả đến tìm huynh đây mà” Nghĩa Lê uốn éo thì thầm phả làn hơi vào tai tình lang.
Nghĩa Hòa như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mẫn cảm bế nhanh Nghĩa Lê đến ruộng ngô, ngồi xuống để Nghĩa Lê ngồi trên người mình, Nghĩa Lê vắt hai chân ngang hông tình lang nhích lên nhích xuống khi hai chổ riêng tư đụng chạm vào nhau cả hai cùng sướng đê mê, rên lên, nương theo đó Nghĩa Hòa từ từ nằm xuống để Nghĩa Lê ngồi trên người mình, tay giơ lên cởi bỏ y phục của bà, hai vú xổ ra nương theo ánh trăng rung lên bần bật, tay Nghĩa Hòa cởi hết y phục hai người, lao vào nhau hưởng thụ cảm giác tìиɦ ɖu͙ƈ cấm kị này, từ tư thế này đến tư thế khác, dưới ánh trăng hai thân ảnh lõa thể quấn lấy nhau, đưa đẩy, âm thanh loạt xoạt vang lên trong không gian yên tĩnh.
Sau khi hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ ồ ập trào dâng, Nghĩa Lê nằm nhìn bầu trời, ánh mắt đầy nặng suy tư hỏi “ Phu quân, con trai thôn trưởng muốn cưới tiểu Trang cuối xuân này, nhưng tiền sính lễ tính ra cũng phải hơn một nén bạc, làm sao đủ được?”
“ Quả thật là không đủ, săn bắn quanh năm cũng nhiều nhất cũng tích góp được một nén bạc” vừa đè lên người tình nhân Nghĩa Hòa mỉm cười ke kẽ cười “ Ta có chủ ý này, muội thấy thế nào?”
Nghĩa Lê bật người ngồi dậy “Nói đi, có chủ kiến gì hay” Nghĩa Hòa tay véo má tình nhân cười đùa “ Hôm trước ta xuống huyện, thấy huyện lệnh có treo biển mua người, không phải trong nhà nàng có người sao, bán đứt sẽ được hai nén bạc đấy” theo ánh trăng và không gian tĩnh mịch, giọng của Nghĩa Hòa ồ ồ vang lên “ Bán con bé đi vừa giải quyết được chuyện tiểu Trang, nàng lại có ít bạc cất dành, tiểu Trang gả đi rồi, mỗi tháng ta chu cấp cho mẫu tử nàng dễ hơn, nàng thấy sao”
“ Muội sợ con bé không đồng ý, nó là đứa thông minh, thường ngày vâng vâng dạ dạ nhưng cũng không dễ nói chuyện”
Vừa nói tay vừa vòng qua cổ tình lang thì thầm.
Nghĩa Hòa nhăn mày quyết liệt nói “ Muội là chủ hộ bán con là quyền của muội, huống hồ nó không phải con muội, giữ lại làm gì”
Nghĩa Lê khoái chí cười khanh khách khẽ đáp “ Huynh nói phải, giữa mùa xuân huyện lệnh sẽ làm lễ mua bán, vừa đúng sang tuần sau, muội nói nương tử huynh, nhờ huynh dẫn muội và tiểu Nhã xuống huyện phủ một chuyến”.
Nghĩa Hòa ôm tình nhân cười nói “ Haha...Có việc gì muội muốn ta giúp công khai, cứ đi nói một tiếng với tỷ là được”
Hai người người trên người dưới, âm thanh vang lên trong không gian yên lặng lạ thường, ánh trăng soi rọi làn da màu đồng của nam nhân phía dưới, tiếng nữ nhân động tình yêu kiều, xung quanh hai người được bao bọc những cây ngô dại, tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng gió rít qua từng khẽ lá, cùng tiếng kêu động tình của nữ nhân vang lên hòa thành bản nhạc độc nhất vô nhị,
Lúc này Y Nhã ngủ ngon lành trên chiếc giường đơn sơ, cửa sổ mơ toang ánh trăng nương theo cửa sổ trọi vào khuôn mặt búng ra sữa của cô, khi ngủ mới có thể buông bỏ tuổi tác của mình, không thể ngờ cuộc sống của cô được thay đổi bởi hai người đang mây mưa trên cánh đồng ngô ngoài kia.
Khi ánh nắng từ ô cửa sổ chiếu vào mặt, Y Nhã bỗng nhiên choàng tỉnh dây, trong lòng chột dạ sao hôm nay không nghe tiếng la hét kêu dậy của kế mẫu, mỗi ngày cô ngủ dậy muộn kế mẫu đều đến giật lấy chăn và xốc người cô dậy cơ mà,
Vừa bước ra khỏi cửa thấy phía trước sân đóng cổng im lìm, liếc về gian chính thấy chưa mở cửa, chắc có lẽ bà ta đang ngủ, tối qua có lẽ lao lực quá độ nên sáng về ngủ bù dậy không nỗi,
Y Nhã ra giếng múc nước lau mặt xong, vào chuẩn bị bữa sáng, Y Trang từ sáng sớm đến nhà cô cô học thêu, còn Y Hiếu thì chắc đang còn ngủ.