Chương 2: Luyện khí Ba Ngàn năm
Bạch Thu Nhiên, đây là một cái tên chỉ tồn tại trong danh sách cổ xưa nhất của Thanh Minh Kiếm tông.
Ba ngàn năm trước, yêu ma tàn phá bừa bãi Cửu Châu Thập Địa, bá tánh muôn dân khổ không thể tả, mà lúc đó tất cả đại tông môn tu chân cùng Ma Tộc bị tổn thương trầm trọng sau trận đại chiến, chưa khôi phục nguyên khí, cũng là Nê Bồ Tát sang sông, tự thân khó đảm bảo.
Tại trong loạn thế này, có một tên thiên tài kiếm tiên kinh tài tuyệt diễm đột nhiên xuất hiện, hắn tự xưng Thanh Minh, bằng vào một cái Thanh Phong Kiếm, trảm yêu trừ ma, trả an bình lại cho Cửu Châu Thập Địa.
Về sau, hắn đi tới phụ cận tiểu bang Thanh Minh sơn, thu dưỡng mấy tên đệ tử thiên tư thông minh, sáng lập Thanh Minh Kiếm tông.
Bạch Thu Nhiên chính là một trong những đệ tử đầu tiên được Thanh Minh Đạo Nhân thu nuôi, hắn là cô nhi được Thanh Minh Đạo Nhân nhặt được ở chiến trường, trước lúc Thanh Minh Đạo Nhân tìm được hắn, hắn lang thang trên chiến trường, lấy công việc đào thi thể người chết để sống.
Bởi vì vừa sinh ra đã là Mộc Linh Căn cấp bậc Thiên Linh Căn, cho nên hắn được Thanh Minh Đạo Nhân nhìn trúng, mang về núi thu làm đệ tử, xếp hạng thứ ba.
Bạch Thu Nhiên thiên tư rất cao, thông minh tài trí trong đám huynh đệ tỷ muội đồng môn cũng thuộc về đỉnh phong, mười tuổi bắt đầu tu hành, mười hai tuổi cũng đã đột phá nhục thể phàm thai Ngưng Khí luyện thể, trên tụ đỉnh Tam Hoa, Ngũ Khí lưu chuyển trong lồng ngực, chính thức bước vào tu hành.
Lúc đó toàn bộ trên dưới Thanh Minh Kiếm tông, thậm chí bao gồm tu chân giới đều ký thác kỳ vọng đối với hắn.
Tu Chân Giới vừa trải qua hạo kiếp đại chiến cùng yêu ma, uể oải suy sụp, nhu cầu cấp bách là thay một luồng máu mới, cho là hắn sẽ trở thành Thanh Minh Đạo Nhân thứ hai.
Mà Bạch Thu Nhiên cũng không phụ hi vọng mọi người, bình tĩnh tiếp tục cố gắng, tại năm mười bảy tuổi đó, hắn trở thành người mạnh nhất bên trong đám đồng môn, cũng là tu sĩ đạt tới Luyện Khí tầng mười nhanh nhất từ trước tới nay của Tu Chân Giới.
Sư phụ của hắn là Thanh Minh Đạo Nhân vui mừng quá nỗi, thậm chí từ bỏ dự định bế quan ứng đối thiên kiếp, đích thân vì Bạch Thu Nhiên luyện một lò Siêu Phẩm Trúc Cơ Đan.
Mang theo Trúc Cơ Đan sư phụ ban cho, mang theo hy vọng của đồng môn cùng các vị đạo hữu tiền bối tu chân giới chúc phúc, Bạch Thu Nhiên đêm đó bế quan đột phá Trúc Cơ Kỳ, hắn ăn vào đan dược, dồn khí đan điền, ý niệm xuyên qua gân mạch, xương cốt trong cơ thể, tiếp theo ba ngày sau.
Hắn đột phá đến cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng thứ 11.
Lúc đó đám người cũng không để ý, tưởng rằng Bạch Thu Nhiên thiên phú dị bẩm, ngay cả sư phụ Thanh Minh Đạo Nhân cũng an ủi Bạch Thu Nhiên, nói cổ kim chưa ai có, Luyện Khí Kỳ có đến tầng mười nhiều nhất, nay hắn lại đột phá tới tầng mười một, về sau thành tựu nhất định bất khả hạn lượng, vân vân…
Kết quả thời gian ba ngàn năm thấm thoát qua đi, sư phó của hắn Thanh Minh Đạo Nhân Độ Kiếp thành công bạch nhật phi thăng Vũ Hóa Đăng Tiên, đại sư huynh tiếp nhận vị trí chưởng môn, sau đó Độ Kiếp thất bại, thân tử đạo tiêu, ngay cả cháu sáu đời của sư muội nhỏ nhất đều thành công vào Trúc Cơ, học xong ngự kiếm cưỡi gió mà đi.
Mà Bạch Thu Nhiên, lúc ấy là đệ tử có thiên tư cao nhất, hắn, hắn thành công tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng thứ 66,664.
Cho đến hôm nay, ngay cả tiểu thí hài hắn dẫn vào cửa hơn bảy trăm năm trước, đến lúc này cũng lên làm thái thượng trưởng lão, bế tử quan chuẩn bị trùng kích Thiên Kiếp, hắn còn đang vì thành công bước vào Trúc Cơ mà kiên trì.
Không ngừng mà phấn đấu.
—— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Sau khi Lôi Ma tôn bị Bạch Thu Nhiên một kiếm chém chết, Tuyệt Vân Tử lập tức phản ứng lại, lấy thân phận chưởng môn ra lệnh đệ tử áo đỏ chỉ đạo những đệ tử bên dưới thu thập tàn cuộc, sau đó liền dẫn các vị trưởng lão đi lên, nghênh đón vị Sư Thúc Tổ luyện khí kỳ Bạch Thu Nhiên này vào trên ngọn núi cao nhất.
"Lần này, đa tạ Sư Thúc Tổ giải vây kịp thời."
Đi vào biệt viện chưởng môn trên ngọn núi cao nhất, Tuyệt Vân Tử mang theo các vị trưởng lão cùng một chỗ tiến vào Đại Đường, lại không có thượng tọa, mà là để vị trí Chủ Tọa nhường cho Bạch Thu Nhiên.
"Nếu không có Sư Thúc Tổ tu vi cao hơn với lôi thú Đại Thừa Kỳ kia, chỉ sợ bên trong Hạo Nhiên Đạo Minh cũng không người có thể đơn độc chiến thắng nó, đến lúc đó không chỉ khiến Thanh Minh Kiếm tông tao ngộ hạo kiếp, đối với muôn dân bách tính mà nói cũng là một trận tai nạn."
"Không sao."
Bạch Thu Nhiên rất là ôn hòa đáp:
"Đệ tử đời đầu tiên Ân Sư thu nhận, đến bây giờ còn mỗi mình ta ở trên đời, thủ hộ tông phái ngài lưu lại, tự nhiên là trách nhiệm ta nghĩa bất dung từ."
"Lôi thú đột kích, may mà lần này trong môn không có đệ tử thương vong, nhưng muốn sơn môn chúng ta khôi phục còn cần thời gian."
Một bên tam trưởng lão Biệt Vân Tử nói ra:
"Chưởng môn sư huynh, ngày mai, tuyển bạt đệ tử làm sao bây giờ?"
"Trì hoãn ba tháng sau."
Tuyệt Vân Tử sau khi suy nghĩ một chút, nói ra:
"Cái lôi thú kia đột kích, làm chỗ chúng ta bố trí để tuyển đệ tử cũng bị phá hư hết rồi, chuyện này giao cho ngươi, mau sớm khôi phục bố trí. Còn những thí sinh chờ đợi bên trong Huyền Kiếm trấn dưới núi, liền để Thanh Minh Kiếm tông bỏ vốn, chi trả ăn ở cho ba tháng này."
"Còn có công tác sửa lại đại trận hộ sơn cùng xây dựng lại sơn môn, cũng phải để ý."
Lục trưởng lão Thanh Vân Nguyên Quân dịu dàng nói:
"Chưởng môn sư huynh cùng lôi thú đấu pháp, pháp lực cùng kiếm khí bắn ra đã hủy không ít công trình kiến trúc, trong đó có hai tòa nhà kho, vật tư bên trong đoán chừng cũng hư hại không ít, cần bổ sung cùng tu sửa."
"Ừm, chuyện này liền giao cho ngươi, Thanh Vân, ngươi dẫn đệ tử trực hệ đi đốc thúc chuyện này, cần tiền tài, ta trao quyền cho Lưu Vân ngươi đó."
Tuyệt Vân Tử trấn định phân phó.
"Đúng."
Thanh Vân Nguyên Quân cùng Lưu Vân Nguyên Quân, hai vị nữ trưởng lão Thanh Minh Kiếm tông, lĩnh mệnh xong liền cáo lui xuống dưới bắt tay xử lý việc này.
Sau đó, Tuyệt Vân Tử lại cùng các vị trưởng lão cùng nhau thương nghị thoáng qua các công việc gần đây của tông môn, an bài mọi việc rõ ràng.
Trong quá trình này, Bạch Thu Nhiên cũng không có nói chuyện, một mực yên lặng nhìn xem, chờ đến mọi việc kết thúc, về sau hắn mới thở dài nói:
"Thời gian trôi qua thật sự là nhanh a, cái tiểu tử năm đó cái gì cũng không hiểu, chuyên môn đi làm bậy, bây giờ cũng trở thành một đời chưởng môn."
"Đều dựa vào Tổ Sư Thúc chăm sóc."
Tuyệt Vân Tử thành khẩn nói với Bạch Thu Nhiên.
Lúc trước, thời điểm trước khi hắn được chọn làm người thừa kế vị trí chưởng môn đời tiếp theo, cũng gặp phải không ít Ma Môn thậm chí là các tông môn tu chân khác vây quét, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, vẫn là Bạch Thu Nhiên xuất thủ cứu tính mạng của hắn.
"Nhìn thấy ngươi trưởng thành như vậy, ta an tâm."
Bạch Thu Nhiên cười nói:
"Ngày mai ta phải đi xuống núi một chuyến."
" Sư Thúc Tổ tại sao phải vội vã xuống núi?"
Tuyệt Vân Tử ngẩn người nói:
" Ngày mai chính là nghi thức Thanh Minh Kiếm tông môn tuyển bạt, hiện tại lôi thú đột kích, những tông môn khác sẽ được tin tức, không có Tổ Sư Thúc tọa trấn, e rằng có biến cố. . ."
"Ngươi sợ cái gì?"
Bạch Thu Nhiên hỏi hắn nói:
" Ngũ đại tông phái Chính Khí Đạo Minh, ngươi liền nói một chút, bốn cái chưởng môn khác, ngươi đơn đấu đánh không lại người nào?"
"Cái này. . ."
Tuyệt Vân Tử nghĩ nghĩ.
"Ta nghĩ, hẳn là, khả năng, có lẽ, đại khái, là ta vẫn mạnh hơn bọn họ một chút."
"Bốn cái Ma Môn kia, dẫn đầu là lão ma đầu, ngươi đánh không lại người nào?"
Bạch Thu Nhiên lại hỏi.
"Ừm. . ."
Tuyệt Vân Tử chần chờ nói:
"Có lẽ là ta vẫn hơn bọn họ một bậc. . ."
"Vậy ngươi sợ cái rắm!"
Bạch Thu Nhiên khoát tay nói:
"Cứ như vậy, ta cũng không tin, một mình chưởng môn là ngươi lại thêm một đám trưởng lão Hợp Thể kỳ, Phân Thần kỳ, còn trấn không được tuyển bạt đệ tử?"
"Hình như là thế."
Tuyệt Vân Tử nhẹ gật đầu, nhưng lại hỏi:
"Nhưng Tổ Sư Thúc làm gì mà bất thình lình phải xuống núi vậy, từ khi ngài di cư tới thất tinh đỉnh, về sau đã mấy trăm năm chưa xuống Thanh Minh sơn."
"Gần đây ta cảm giác muốn đột phá."
Nói lên cái đề tài này, trên mặt Bạch Thu Nhiên lộ ra vẻ chờ mong.
"Ta có loại cảm giác, ta lần này nhất định có thể thành công vào trúc cơ, nhưng cái siêu cấp Trúc Cơ Đan kia còn kém mấy vị thuốc, ta cần xuống dưới núi đi tìm."
"Thôi đi Sư Thúc Tổ ."
Tuyệt Vân Tử cười nói:
"Ngài lần trước cũng là nói như vậy, kết quả ngài hai trăm năm trước, con gà ngài nuôi đều Kết Đan hóa hình, ngài vẫn là Luyện Khí Kỳ, chẳng qua là lại đột phá mười mấy tầng mà thôi. Ngài biết không? Trước khi Thái thượng trưởng lão bế tử quan, lôi kéo tay của ta một cái mà nước mũi nước mắt, hắn nói ngày xuất quan chính là lúc độ kiếp, có khả năng đời này cũng không có duyên nhìn thấy Tổ Sư Thúc thành công vào Trúc cơ."
Bạch Thu Nhiên xiết chặt nắm tay, sắc mặt đen giống như là đáy nồi.
"Bớt nói nhảm!"
Hắn không để ý mấy tên trưởng lão ở đây, kéo kéo vạt áo chưởng môn Tuyệt Vân Tử.
"Ta phải xuống núi, cho ta lộ phí! Đúng rồi, còn có một gốc thiên tâm thảo, đều cho ta."
" Sư Thúc Tổ."
Tuyệt Vân Tử lộ vẻ khó xử.
"Ngài muốn lộ phí, đệ tử tự nhiên vì là ngài chuẩn bị, nhưng mà cái đồ chơi Thiên Tâm thảo này, cho dù là đối với chúng ta mà nói, cũng là đồ vật có thể gặp không thể cầu, trong kho dược tài của Thanh Minh Kiếm tông không có, ngài để cho ta đi chỗ nào tìm giúp ngài đây. . ."
"Ta biết thời điểm ngươi ba mươi năm trước leo tường xuống núi hành tẩu, trên đường gặp được một gốc, tiểu tử ngươi mơ tưởng lừa gạt được ta sao."
Bạch Thu Nhiên chỉ lấy Tuyệt Vân Tử nói:
"Lại nói, ngươi lại không luyện Độc Công, muốn cái đồ chơi này có tác dụng gì, còn không bằng cho ta xử lý."
"Ách, ta là chuẩn bị cầm tới buổi đấu giá của Đạo Minh lần tiếp theo."
Tuyệt Vân Tử vẫn là chối từ.
"Lại nói, cho ngài cũng chưa chắc có thể đột phá Trúc Cơ, sau cùng còn không phải uổng phí hết sao. . ."
"Bớt nói nhiều lời, ngươi có cho hay không?"
Bạch Thu Nhiên hỏi.
Tuyệt Vân Tử chần chờ một chút, tiếp theo lắc đầu.
"Vậy thì tốt, có thể không cho."
Bạch Thu Nhiên làm bộ đi ra ngoài, trong miệng thì thào nói ra:
"Ta đi tìm Tiểu Lưu Vân cầm lộ phí, thuận tiện cùng nàng trò chuyện chút về sự tình ba trăm năm trước ngươi cùng ba cái gia hỏa Huyền Vân, Phù Vân, Bạch Vân tới nguyệt đầm nhìn trộm nàng và Thanh Vân tắm. . ."
Một bên kia, sắc mặt nhị truởng lão, tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão cùng nhau biến đổi.
"Chưởng môn sư huynh!"
Nhị truởng lão Huyền Vân Tử đầu tiên đứng ra.
"Sư Thúc Tổ thủ hộ Thanh Minh Kiếm môn hơn ba nghìn năm, bây giờ chỉ muốn một gốc Độc Thảo nho nhỏ, ngươi cũng không nguyện ý cho hắn sao?"
"Đúng là như thế."
Tứ trưởng lão tiếp lời Huyền Vân Tử.
"Từ xưa đã có thứ tự tôn ti, Sư Thúc Tổ là trưởng bối chúng ta, đồ trưởng bối mong muốn, thân là đệ tử tự nhiên toàn lực ứng phó thay lão nhân gia hắn tìm tới, lấy điểm đó bao hiếu."
"Hai người các ngươi kích động như vậy làm cái gì?"
Trên tấm khuôn mặt tuấn tú của Tuyệt Vân Tử tràn đầy lạnh lùng.
"Ai, chưởng môn sư huynh, nhị sư huynh cùng Tứ Sư Huynh là bênh vực lẽ phải."
Ngũ trưởng lão Bạch Vân Tử nói:
"Với lại, năm đó, người dẫn đầu cũng là ngươi, nếu Lưu Vân cùng Thanh Vân nổi cơn giận, sau cùng cũng là ngươi ăn thiệt thòi lớn nhất."
Tuyệt Vân Tử nhìn ba cái tên không làm nên cơm cháo gì mà còn đi đả đảo kia, lại nhìn về Sử Thúc Tổ đang đứng ở cửa xem kịch vui.
Thở dài một hơi.
"Sư Thúc Tổ, tuy ta là đệ tử vãn bối của ngươi, nhưng ngài cũng không cần khinh người quá đáng."
Thanh Minh chưởng môn thở dài, một thân chính khí nói.
"Ngài muốn cái gì, cứ nói là được, ta sai người đưa đến thất tinh trên đỉnh cho ngài, đâu cần ngài tự mình đi lấy!"
Dịch: tiendat070399