Ta 3000 Năm Luyện Khí

Chương 49: Thanh Minh Kiếm tổ



Chương 49. Thanh Minh Kiếm tổ

Định Giang Sơn, dưới chân tượng đá Tiên Hoàng, Bạch Thu Nhiên vung vẩy cánh tay đi tới bên cạnh lão đạo sĩ Kim Đan Kỳ, nắm lấy cổ áo của hắn, đập đập lên mặt của hắn.

" Này, tỉnh chưa?"

Lão đạo kia máu me đầy mặt, mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy mặt trước là Bạch Thu Nhiên, nhất thời bị dọa đến thanh tỉnh, khoát tay lia lịa nói:

"Tiền bối xin tha mệnh!"

"Ta nếu không muốn tha mạng, ngươi vừa rồi liền chết, còn có thể sống tới hiện tại?"

Bạch Thu Nhiên nắm lấy vạt áo của hắn, ép hỏi:

"Ta hỏi ngươi, tông môn của ngươi có phải hay không còn có một nhóm người đang trên đường tới đây?"

"Vâng vâng vâng."

Lão đạo vội xin tha nói:

"Tiền bối xin giơ cao đánh khẽ, ta sẽ đi khuyên bảo bọn họ, mấy con Tiểu Yêu kia Bái Nguyệt Quan chúng ta không giám muốn nữa, đều lưu cho tiền bối. . ."

Bạch Thu Nhiên tiếp tục truy vấn:

"Người của tông môn các ngươi là từ chỗ nào đi đến?"

"Ta, ta trước đó mang theo đệ tử trấn thủ ở phía đông, chưởng môn ở phía bắc, một cái sư đệ khác là ở phía tây."

Lão đạo nói:

"Bọn hắn có thể sẽ giữa đường tập hợp, từ phía bắc đi tới đây."

"Kỳ lạ."

Bạch Thu Nhiên buông lỏng tay nắm vạt áo của lão đạo sĩ, đứng dậy nói:

"Theo lý mà nói, đám đệ tử Bái Nguyệt Quan vừa phát linh phù truyền tin, các ngươi không sai biệt lắm cùng lúc nhận được tin mới đúng, ngươi cũng đã đuổi tới đây lâu như vậy, bọn hắn vì sao vẫn chưa đến . . ."

"Ta đây cũng không biết. . ."

Lão đạo sĩ thấp giọng nói.

Bạch Thu Nhiên cũng không để ý tới hắn, nhắm mắt thả ra thần thức, tản mát ra dọc theo vùng núi Định Giang Sơn, tiếp theo đó, hắn thấy được cái đồi núi giăng kín dây leo kia.

"Yêu Thọ."

Hắn mở mắt nói:

"Tên này đã bắt đầu nổi điên rồi."

Bạch Thu Nhiên cúi đầu suy tư một chút, sau đó nói với lão đạo sĩ kia.

"Này, các ngươi!"

"Đến ngay đây."

Lão đạo tranh thủ thời gian đáp.

"Đợi ở chỗ này, trông coi nhóm đệ tử của ngươi, chỗ nào cũng đừng đi, cũng không cho phép động tới mấy con tiểu yêu kia, biết không?"

Bạch Thu Nhiên vừa nói vừa từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh thiết kiếm bình thường không có gì lạ, rút kiếm chỉ thiên.

"Ta đã biết."

Lão đạo gật đầu nói.

"Ta đi một chút liền quay lại."

Ném chuôi thiết kiếm trên tay, Bạch Thu Nhiên giẫm mạnh cước bộ, thân hình bay lên cao, lập tức biến mất trong tầm mắt đám người.

—— —— —— —— —— —— —— —— —— ——-

Một bên khác, Tả Nhan Phỉ, Đường Nhược Vi cùng hai tên đệ tử Bái Nguyệt Quan, đồng thời khiếp sợ nhìn xem cái dây leo lan đầy khắp núi đồi .

"Cái này, đây là cái yêu vật gì?"

Tả Nhan Phỉ hít vào một ngụm khí lạnh.

"Ta cũng không biết, nhưng ta nghĩ, đại khái là yêu vật đứng sau mấy con hồ ly kia đi."

Đường Nhược Vi lườm Bồi Đạo, Bồi Sơn một chút.

"Đánh nhỏ dẫn già tới, tuy nhiên xem ra cái già này tương đối vượt qua các ngươi tưởng tượng."

Dây leo bò đầy đất như những xúc tu ngọ nguậy, sau đó bất thình lình, từ trong khe hở giữa đám dây leo, phun ra một dị vật.

Bốn người tập trung nhìn tới, phát hiện đó là một cái tay bị gãy, trong tay còn nắm một Lệnh Kỳ màu vàng nhạt.

"Á, đây là Lệnh kỳ của chưởng môn Bái Nguyệt Quan."

Bồi Sơn sắc mặt xám ngoét.

"Làm sao có khả năng, chưởng môn hắn. . ."

"Đừng quản chưởng môn hay không chưởng môn."

Tả Nhan Phỉ cười khổ nói:

"Hiện tại nếu không suy nghĩ ra biện pháp, sợ là chúng ta cũng muốn đi cùng hắn. Nhược Vi, độn thuật của ngươi có thể sử dụng sao?"

Đường Nhược Vi thử một chút, đáp:

"Không được, lớp đất phía dưới đều bị cái yêu quái này phong tỏa. . . A!"

"Làm sao?"

"Không, ta vừa mới nhớ tới, ta đem đại sư huynh của bọn họ chôn trong đất."

Đường Nhược Vi lườm Bồi Sơn cùng Bồi Đạo một chút.

"Hiện tại. . ."

Sắc mặt hai tên đệ tử Bái Nguyệt Quang nhất thời như nhẫm phải cứt.

"Đừng quản nhiều như vậy!"

Tả Nhan Phỉ nói:

"Chú ý, nó đến rồi!"

Cả ngọn núi rung chuyển, lớp đất dưới chân như sóng biển cuồn cuộn chỉ trực nổ bể ra, từ dưới đất lại chui lên vô số dây leo, tạo thành một tấm lưới lớn, hướng về phía bốn người Tả Nhan Phỉ, Đường Nhược Vi phủ tới.

Vô luận là trường thương của Tả Nhan Phỉ hay kiếm quang của Đường Nhược Vi, dưới tấm lưới dây leo dày đặc này, tất cả chỉ tựa như một con kiến hôi nhỏ bé tầm thường, không có chút sức lực nào phản kháng.

Thời điểm bốn người mắt thấy sắp bị tấm lưới này chùm xuống, chân trời lóe lên một mảnh kiếm khí, kiếm quang như con thoi lao trong hư không, hóa thành một mảnh kiếm vân trùng điệp, băng qua vài chục dặm, chắn lại tấm lưới lớn trước mặt bốn người, đem đám dây leo cùng mặt đất nổ vỡ nát.

Phiến dây leo kia bị tổn thương, hơi rút lui lại một chút, tiếp sau đó từ bên trong đằng la xanh biếc truyền ra một giọng nữ oán độc:

"Thanh Minh Kiếm tổ!"

"Kiếm Tổ không dám nhận, chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ mà thôi."

Một đạo thân ảnh màu trắng xuất hiện trước khi bốn người kia kịp phản ứng, người tóc trắng, lông mày trắng, tà áo trắng tung bay này, chính là Bạch Thu Nhiên.

"Cái gì?"

Tả Nhan Phỉ kinh ngạc há mồm.

"Bạch Thu Nhiên sư đệ?"

"Hắn thật ra là sư tôn của ta."

Đường Nhược Vi lôi kéo cánh tay Tả Nhan Phỉ nói ra:

"Đi thôi, Tả tỷ tỷ, chúng ta tránh xa một chút, nơi này giao cho sư tôn ta là được."

Tả Nhan Phỉ nhìn Bạch Thu Nhiên một chút, suy nghĩ như minh bạch cái gì, nàng muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ về sau liền đi theo Đường Nhược Vi đến nơi an toàn, Bồi Sơn cùng Bồi Đạo nhìn nhau một cái, cũng đuổi sát theo hai cái cô nương kia trốn ở phía xa.

Nhìn thấy đệ tử của mình như thế, Bạch Thu Nhiên thỏa mãn nhẹ gật đầu, sau đó đối với đám dây leo nói:

"Đã lâu không gặp, Thúy La."

"Đúng vậy a đã lâu không gặp."

Một giọng nữ tràn ngập oán hận đáp lại.

"Hai ngàn năm nay, ta ngày đêm đều suy nghĩ làm sao xé nát khuôn mặt dối trá kia của ngươi!"

"Ừm."

Bạch Thu Nhiên sờ sờ cằm một cái, nghiêm mặt nói:

"Vậy ngươi hiện tại có thể tới thử một chút. Nói thực cho ngươi biết, ta gần nhất đang áp chế cảnh giới, cho nên hiện tại đánh nhau chỉ dùng một phần mười lực, ngược lại là một cơ hội lớn cho ngươi nha."

"Hừ."

Cáii giọng nữ kia cười lạnh nói:

"Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi sao? Trong trận chiến hai ngàn năm trước, bao nhiêu yêu tộc chết dưới quỷ kế của Thanh Minh Kiếm tổ ngươi?"

"Ai."

Bạch Thu Nhiên khoát tay nói:

"Ngươi nói lời này ngược lại, Bạch Thu Nhiên ta trước nay đều lấy thành thật đối đãi người, yêu tộc các ngươi khăng khăng không chịu tin tưởng, tự mình chạy vào trong cạm bẫy, ta có biện pháp gì, kéo đều kéo không trở lại."

Dừng một chút, hắn còn nói thêm:

"Bất quá lần này ta thật lòng không có lừa ngươi, áp chế cảnh giới là vì muốn đột phá Trúc Cơ, mà ta dưới tình huống áp chế cảnh giới, thực lực phát huy ra đích xác một phần mười cũng chưa tới."

Bạch Thu Nhiên khiêu khích nói:

"Cho nên nói, ngươi có muốn hay không thử một chút?"

"A."

Cái giọng nữ kia cười khẽ một tiếng, tiếp theo nghiêm giọng nói:

"Ngươi cho rằng ta không dám? !"

Nương theo tiếng thét lớn, dây leo khắp đồi núi dựng thẳng lên, vài đỉnh núi phụ cận cũng đồng thời nổ bể, lộ ra bên trong vô số dây leo, xung quanh nơi này. Đám dây leo phá đất mà lên, giữa không trung ngưng tụ thành một cự nhân to lớn sừng sững, cự nhân nổi giận gầm lên một tiếng, dùng vô số dây leo quấn chặt lại với nhau tạo thành một quyền đánh tới Bạch Thu Nhiên.