Ánh mắt của Phương Vũ trống rỗng ẩn chứ sự lạnh lùng vô tận.
Không thể tưởng tượng đây là ánh mắt của một người thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi.
Phương Vũ rất nhanh xoay đầu đi.
Hà Văn Thành toàn thân run rẩy, liên tục van xin, đáy quần đều ướt đẫm.
Phương Vũ mặt không biểu cảm, một chân đá vào đầu gối của Hà Văn Thành.
"Rắc!"
Một âm thanh xương gãy làm cho người ta rợn tóc gáy vang lên.
Hà Văn Thành ôm đầu gối kêu la thảm thiết.
"Nếu mà có lần sau nữa, ta sẽ bẻ gãy cổ của ngươi." Phương Vũ lạnh lùng nói.
Nói xong anh ta xoay người nhìn Đường Tiểu Nhu nói: "Đi thôi, nhà tôi thì ở phía trước không xa nữa."
Về phần Đường Tứ với vẻ mặt đầy kinh ngạc, Phương Vũ cũng không để ý đến, anh ta từ trước đã biết Đường Tứ lái xe đi theo ở phía sau.
Đường Tiểu Nhu đáp lại một tiếng, đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, xoay người nhìn Đường Tứ hỏi: "Tứ thúc, sao thúc lại ở đây?"
"Tôi lo cho an nguy của tiểu thư nên mới đi theo phía sau." Đường Tứ đáp lại.
"Ồ.. Vậy thúc cứ lái xe đi theo đi, đợi tí con lấy được thuốc rồi, thì đi về chung với thúc." Đường Tiểu Nhu nói xong rồi bước nhanh đi theo Phương Vũ.
Đường Tứ nhìn hai mươi mấy thằng côn đồ nằm ở dưới mặt đất không đứng dậy nổi, trong lòng cảm thấy vô cùng sốc.
Ông ta là một tiên thiên võ giả bát đoạn cũng được xem là cao thủ rồi. Nhưng dưới sự bao vây của hai mươi mấy thằng côn đồ tay cầm vũ khí, ông ta tuy có thể ứng phó nổi nhưng cũng không thể nào không để lại một chút vết thương nào.
Đằng này Phương Vũ lại làm được, còn biểu hiện một cách rất bình thản nhẹ nhàng.
Từ lúc Đường Tứ phát hiện có chuyện xảy ra, dừng xe, xuống xe, rồi chạy tới con đường nhỏ này chỉ ngắn ngủi trong hai phút, Phương Vũ đã đánh cho hai mươi mấy tên côn đồ không đứng dậy nổi.
Đây là thực lực phải mạnh mẽ đến cỡ nào? Cộng thêm ánh mắt hồi nãy Phương Vũ vô tình bộc lộ..
"Tiểu tử này tuyệt đối không phải người bình thường!"
* * *
Đường Tiểu Nhu đuổi theo Phương Vũ, nhìn nhìn cánh tay phải của anh ta, nhỏ giọng hỏi: "Phương Vũ, tay của anh không sao chứ? Chúng ta có cần đi bệnh viện không?"
"Tôi không sao." Phương Vũ nói.
"Sao lại không sao được!" Đường Tiểu Nhu có chút gấp gáp nói.
Lúc nãy Phương Vũ đã giúp cô ta cản một gậy của tên côn đồ, đến nỗi gậy sắt cũng gãy luôn, tay lại không có vấn đề gì sao?
"Tôi nói không sao là không sao." Phương Vũ nhìn Đường Tiểu Nhu một cái, bình thản nói.
Đường Tiểu Nhu còn muốn nói gì, nhưng lại sợ chọc cho Phương Vũ không vui, không dẫn cô ta đi lấy thuốc nữa, nên cuối cùng cũng đành không nói nữa.
Đi phía sau Phương Vũ, Đường Tiểu Nhu nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta, đôi mắt lung linh phát sáng.
Hồi tưởng lại chuyện lúc nãy Phương Vũ một mình đánh hai mươi mấy người, tim của cô ta bỗng đập thình thịch.
"Anh ta cũng cỡ tuổi mình. Tại sao lại có thể lợi hại như vậy?" Đường Tiểu Nhu cắn môi thầm nghĩ trong lòng.
Ba phút sau, Phương Vũ dẫn Đường Tiểu Nhu đến trước cửa nhà mình.
"Anh ở chỗ này sao.." Đường Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn ngôi nhà cũ kỹ đằng trước hỏi.
"Tôi ở tầng hai." Phương Vũ vừa nói vừa dẫn Đường Tiểu Nhu lên lầu.
Sau khi mở cửa phòng, Phương Vũ đi một mạch đến phòng kho. Còn Đường Tiểu Nhu thì một mặt tò mò nhìn đông nhìn tây.
Nói thật, nhà Phương Vũ thì rất đơn sơ, phòng khách thì trống trơn, không có nội thất gì, thậm chí ngay cả tivi cũng không có. Phương Vũ bình thường sống ở đây giải trí bằng cái gì?
"Qua đây."
Trong lúc trong lòng Đường Tiểu Nhu đang thắc mắc thì có tiếng Phương Vũ vọng lại.
Đường Tiểu Nhu nhanh chân đi tới, vừa mới đi tới trước cửa phòng kho, thì đã ngửi thấy một mùi thuốc làm cho tinh thần vô cùng sảng khoái. Sau đó thì Đường Tiểu Nhu nhìn thấy trong phòng kho chất đầy một đống thảo dược.
"Cửu Tinh thảo.." Phương Vũ giống như lục lọi rác trong bãi rác để kiếm Cửu Tinh thảo vậy.
Trên thực tế là trong đống "rác" này, mỗi loại thảo dược đều có giá trị liên thành.
Một phút sau, Phương Vũ đem một cây Cửu Tinh thảo và một cây Nguyệt Nha hoa giao cho Đường Tiểu Nhu.
"Đem chúng phơi khô nghiền thành bột, rồi pha theo điều lượng phương thuốc tôi đưa." Phương Vũ nói.
"Ờ, tôi biết rồi!" Đường Tiểu Nhu cầm lấy hai cây thảo dược, kích động đến mặt ửng đỏ.
Chỉ cần có thêm hai loại thảo dược này thì ông nội có thể kéo dài tuổi thọ thêm mười năm.
"Cám ơn ngươi, Phương Vũ." Đường Tiểu Nhu chân thành nói.
Phương Vũ không chỉ cứu tính mạng của ông nội, còn dùng tay đỡ một gậy sắt cho cô ta.
"Kỳ thật thì anh không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, anh thật sự là một người rất tốt." Đường Tiểu Nhu nhìn nhìn Phương Vũ, đôi mắt tựa như bảo ngọc sáng ngời.
Ánh mắt này làm cho Phương Vũ đột nhiên hồi ức đến nhiều năm về trước có một người con gái cũng có ánh mắt như vậy.
Người con gái ấy cũng thích nhìn anh ta với ánh mắt như vậy.
Phương Vũ rất chán ghét những hồi ức đột nhiên xuất hiện này, anh ta lập tức lắc đầu nhìn Đường Tiểu Nhu nói: "Cô nhanh đi đi, tôi không dự định mời cô ở lại ăn cơm đâu."
Câu nói này làm cho bầu không khí hoàn toàn bị phá vỡ.
"Ai muốn ở nhà ngươi ăn cơm! Hừ!" Đường Tiểu Nhu giậm chân rồi xoay người rời đi.
Nhưng mới đi được hai bước lại xoay đầu lại nói: "Phương Vũ, ngày đó cha tôi không phải đã đưa cho anh một tờ chi phiếu sao? Tại sao anh lại còn ở.. một nơi như thế này?"
"Cô có biết hiện tại ở Hoa Hạ dinh thự sang trọng và lớn nhất ở đâu không?" Phương Vũ hỏi.
Đường Tiểu Nhu lắc đầu.
"Kinh Thành số một lẻ một. Dinh thự đó chỉ tính diện tích là đã lớn hơn nhà cô gấp chục lần rồi, bên trong có sơn tuyền có lâm viên, tóm lại thứ mà cô có thể tưởng tượng ra, thì bên trong cũng có.. Nhưng, dinh thự đó đã một trăm năm không có người ở rồi." Phương Vũ nói.
"Ý của anh là, anh muốn mua lại cái dinh thự đó? Nó có thể sẽ rất mắc đó.." Đường Tiểu Nhu mở to mắt nói.
"Không, ý của tôi là, chủ nhân cái dinh thự đó là tôi, còn tôi thì đã lâu không có ở chỗ đó rồi." Phương Vũ mỉm cười nói.
* * *
Đường Tiểu Nhu sau khi rời khỏi thì Phương Vũ định đi đến vườn rau của mình để tưới rau.
Anh ta đang chuẩn bị bước ra cửa, thì nghe được ở tầng dưới có tiếng bước chân, đột nhiên lại nhớ đến chuyện tối qua Vương Diễm ngồi khóc.
Căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm của Phương Vũ, ở xã hội hiện nay, một người mà gặp khó khăn thì chín mươi lăm phần trăm đều là vì tiền. Có thể nói tiền có thể giải quyết gần như mọi vấn đề.
Nhưng đối với Phương Vũ mà nói, tiền thì là thứ mà ở trên đời này dễ dàng có được nhất.
Cho nên, Phương Vũ đi về phòng mình, ở hộc tủ bàn làm việc lấy ra một xấp tiền, đại khái khoảng một trăm ngàn. Còn về tiền này từ đâu mà có thì Phương Vũ cũng không nhớ nữa.
Phương Vũ cầm xấp tiền nhét vào túi áo rồi đi xuống lầu, đi đến phòng của Vương Diễm gõ cửa.
"Đến đây!" Vương Diễm từ nhà vệ sinh chạy ra, một bên dùng khăn lau khô tóc, lúc này có lẽ là đang gội đầu.
"Tiểu Vũ, là con à." Vương Diễm mỉm cười rồi mở cửa cho Phương Vũ đi vào.
"Không phải gần đây trường trung học Giang Hải sắp có lễ kỷ niệm thành lập trường sao? Minh Minh có tiết mục cần diễn tập, nên gần đây nó phải sáu giờ rưỡi mới về đến nhà, nên cô cũng không có làm cơm quá sớm nữa. Con đói bụng sao? Cô có thể luộc mì cho con ăn trước." Vương Diễm nói, cô ta nghĩ là Phương Vũ đến muốn ăn cơm nhờ.
"Dì Vương, con không đói. Hôm nay con đến là muốn hỏi gần đây có phải cô gặp phải khó khăn gì không?" Phương Vũ nói thẳng vào vấn đề.
"Khó khăn?" Vương Diễm sắc mặt có chút thay đổi, nhưng sau lại lắc đầu cười nói: "Tiểu Vũ, cô có gặp khó khăn gì đâu?"
"Hôm qua nữa đêm con chưa ngủ, hình như nghe được tiếng khóc của dì Vương." Phương Vũ nói.
"Con cảm giác là con chắc không nghe nhầm đầu. Dì Vương, hiện tại Minh Minh không có ở nhà, cô không cần giấu giếm." Phương Vũ nói.
Vương Diễm nhìn Phương Vũ, trầm mặc một lát, sau đó khoé mắt đỏ lên muốn khóc nói: "Khoản thời gian trước, do chồng trước suốt ngày cứ đến nhà hàng của cô làm việc tìm cô muốn tiền rồi quậy phá. Cho nên sau đó thì cô bị đuổi việc rồi."
"Tuần trước cô nhận được một cuộc điện thoại, cha của cô ở quê đi làm nông không cẩn thận bị té rồi bị gãy cột sống, tiền phẫu thuật phải cần năm chục ngàn.."
"Mấy năm nay cô ở nhà hàng làm việc, tiền kiếm được cũng vừa đủ trả tiền học phí, tiền mua sách vở cho Minh Minh và cũng vừa đủ duy trì cuộc sống cơ bản.. căn bản là không có tiền để dành. Nhưng bệnh của cha cô thì phải nhanh chóng làm phẫu thuật, nếu cứ kéo dài thì có biến thành người thực vật.
" Nhưng hiện tại cô lại không có tiền cho cha làm phẫu thuật, với lại hiện tại ngay cả công việc cũng mất luôn rồi, học phí sắp tới của Minh Minh cô cũng không biết phải kiếm bằng cách nào.. Còn có chồng cũ của cô, cô không biết ông ta ở bên ngoài thiếu nợ bao nhiêu, cô cũng không biết còn có bao nhiêu người tìm đến tận cửa.. "
Vương Diễm nói một hồi cũng không nói thêm được nữa, đến cuối cùng chỉ biết rơi nước mắt.
Thượng thiên đối với cô ta thật là tàn khốc, cô ta thật không biết phải làm như thế nào nữa.
Mấy hôm nay tâm trạng của cô ta lúc nào cũng trầm cảm, cứ nghĩ đến việc tự sát. Nhưng ở trước mặt con gái, cô ta lại như không có chuyện gì phát sinh, cô ta không muốn Minh Minh cũng không vui.
Bây giờ đối diện với Phương Vũ, cô ta đem hết những chuyện chất chứa trong lòng nói ra, Vương Diễm cảm thấy tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Lau đi nước mắt, Vương Diễm nhìn Phương Vũ miễn cưỡng cười nói:" Xin lỗi tiểu Vũ, để con chê cười rồi. "
Phương Vũ thì lại lắc lắc đầu đứng dậy rồi từ trong túi áo lấy ra một xấp tiền để lên bàn.
" Dì Vương, ở đây lại khái có một trăm ngàn, cô lấy đi giải quyết khó khăn trước mắt đi. "Phương Vũ nói.
Lúc nhìn thấy một xấp tiền trên bàn, Vương Diễm liền biến sắc.
" Tiểu Vũ, con, con đang làm gì? Cái này, cái tiền này, con từ đâu.. "
Ở trong mắt Vương Diễm, Phương Vũ là người còn đáng thương hơn, anh ta chỉ có mười mấy tuổi, nhưng đến một người thân bạn bè cũng không có, bình thường ở nhà một mình, cũng chỉ là mua một ít rau về ăn cơm..
Cũng chính vì như vậy, Vương Diễm mới thường kêu Phương Vũ qua nhà ăn cơm chung.
Nhưng hiện tại Phương Vũ đột nhiên lại lấy ra một trăm ngàn, chuyện này hoàn toàn không hợp lý.
Phương Vũ chỉ là một học sinh trung học, không có việc làm, ở đâu ra nhiều tiền như vậy?
Suy nghĩ đầu tiên của Vương Diễm là Phương Vũ làm chuyện phạm pháp gì rồi nên mới có nhiều tiền như vậy.
" Yên tâm đi, dì Vương, tiền này.. là một người của con cho con. "Phương Vũ kiếm lại một lý do nói.
" Bạn bè, con ở đâu có bạn bè? Tiểu Vũ, con nói thật với ta, tiền này con ở đâu mà có? Có phải con đi làm.. "Vương Diễm có chút tức giận nói.
" Tuyệt đối không có, dì Vương, tiền này tuyệt đối không phải là trộm cướp hay làm chuyện phạm pháp mà có đâu, con thề với trời, nếu như tiền này là trộm cướp hay làm chuyện phạm pháp mà có, con sẽ bị sét đánh, không được.. "Phương Vũ bất đắc dĩ, thời buổi bây giờ cho tiền người ta còn phải thề độc nữa, thật sự là người tốt khó làm.
" Con đừng thề mấy cái thề độc này! Dì tin con là được! "Vương Diễm gấp gáp cắt đứt lời thề của Phương Vũ.
" Nhưng tiền này dì không nhận được, bất luận là ai cho con, đó cũng là tiền của con. Sinh hoạt của con cũng đã khó khăn như vậy rồi, dì sao có thể mượn tiền con. Con lấy về đi, tiểu Vũ, dì Vương sẽ nghĩ cách khác.. "Vương Diễm nói.
Phương Vũ nói:" Dì Vương, con nói câu thật lòng, nhưng có lẽ dì sẽ không tin. "
" Ồ? "Vương Diễm nghi hoặc nhìn Phương Vũ.
" Kỳ thật, con là người giàu nhất Hoa Hạ."Phương Vũ nói.