Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 193: Hy vọng đột phá





- Thời điểm còn là Phàm thai, Mê Tiên kinh bắt chước bốn loại Nguyên Khí quyết, mới có thể tăng thuộc tính sở hữu lên tới 11 điểm, nhưng bây giờ những Nguyên Khí quyết đó đều đã tăng lên Truyền kỳ, lại không hề gia tăng điểm thuộc tính nữa, phải làm như thế nào mới có thể đột phá đến 21 điểm đây?

Chu Văn nhíu mày suy tư.

- Chu Văn, nghe nói ngươi đại biểu An gia đi Thánh địa?

Lý Huyền chạy tới, nhìn Chu Văn từ trên xuống dưới hỏi.

- Đúng vậy, hôm qua ta mới quyết định đi, ngươi làm sao mà biết được?

Chu Văn hỏi.

- Danh sách người tiến vào Thánh địa đã được Liên Bang công bố, ta thấy trên danh sách có tên của ngươi, làm sao An gia có thể đối với ngươi như vậy, đem hẳn cái danh ngạch quý giá này cho ngươi.

Lý Huyền trong lòng hết sức kinh ngạc, không thể tưởng tượng An gia có thể đem danh ngạch cấp cho Chu Văn.

- Nói thật, ta cũng không muốn đi.

Chu Văn thầm nghĩ trong lòng, hiện tại nói lời này đã không còn ý nghĩa gì hết, cho nên Chu Văn cũng chỉ nói:

- Nói như vậy, ngươi cũng phải đi?

Lý Huyền bĩu môi nói:


- Nếu nhị ca đối xử tốt với ta, có thể ta sẽ nhường cho hắn, nhưng những hành động hắn làm đối với ta như vậy, có nằm mơ ta mới nhường cho hắn.

- Đúng rồi, ngươi đi đến Thánh địa như thế nào, hay chúng ta cùng đi đi? Khi đó huynh đệ chúng ta liên thủ, mở một đường máu, mỗi người đạt được một đặc thù thể chất, thêm một con Thần thoại Phối sủng.

Lý Huyền lại hỏi:

- Ngươi nghĩ kỹ đoạt được loại thể chất nào chưa? Bất đồng đặc thù thể chất cũng giống bất đồng Nguyên Khí quyết cần có yêu cầu khác nhau, cần phải tu luyện Nguyên Khí quyết tương ứng, mới có khả năng thông qua khảo nghiệm.

Chu Văn đang muốn trả lời, lại đột nhiên ánh mắt sáng lên, trong lòng thầm kêu:

- Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới nhỉ, Mê Tiên kinh có được lực lượng mê hoặc Tiên Phật, nếu làm những Tiên Phật đó nghĩ nhầm ta có đặc thù thể chất, thực tế ta không có bất luận bất kỳ loại thể chất đặc thù nào, không biết những cái đặc thù thể chất đó có thể giúp ta đột phá cực hạn Truyền kỳ được không?

Cứ tưởng tượng như vậy, Chu Văn cảm thấy chính mình đi một chuyến cũng chưa chắc chính là chuyện xấu.

- Ngươi bị làm sao đấy?

Lý Huyền thấy Chu Văn cúi đầu phát lặng, một câu cũng không nói, dùng tay lay hắn nói.

- A Sinh có nhiệm vụ đưa ta đi.

Chu Văn phục hồi tinh thần lại, đem chuyện A Sinh kể lại một lần cho Lý Huyền nghe.

- Vậy ngươi chuyển lời hộ ta, hỏi hắn có mang thêm người được không, để ta đi cùng ngươi, trên đường đi có bạn cũng đỡ buồn.

Lý Huyền nói.

- Hẳn không thành vấn đề, ta quay đầu lại nói một tiếng cho hắn, có điều trên người ta phiền toái không ít, ngươi cùng ta đi chung, chỉ sợ sẽ không thái bình, êm ả.

Chu Văn nói.

- Người sống trên thế giới này nếu cứ gặp phiền toái mà trốn tránh, chỉ sợ cũng không làm nên trò trống gì, thôi để ta về trước dọn dẹp một chút trước khi đi.

Lý Huyền cáo từ rời đi.

Chu Văn gọi cho Lý Huyền, không nghĩ A Sinh lại nói:

- Văn thiếu gia, nếu có thể nói, tốt nhất không nên đi cùng Lý Huyền.

- Vì cái gì?

Chu Văn khó hiểu hỏi.

- Bên trong Lý gia có chút vấn đề, chỉ sợ lên đường không an ổn.

A Sinh nói quá trực tiếp, Chu Văn có thể hiểu được, A Sinh chỉ sợ vấn đề rắc rối, chính là Lý Huyền cùng nhị ca hắn Lý Mặc Bạch.

- Bản thân ta cũng đầy phiền toái, Lý Huyền cũng không sợ phiền toái, ta há gì mà sợ.

Chu Văn cười nói.


Cắt điện thoại, Chu Văn đi một chuyến đến Lão Long động, ở học viện A Sinh đã xin nghỉ giúp hắn, có điều Chu Văn vẫn muốn nói trước một tiếng với Vương Minh Uyên.

Thời điểm Chu Văn tiến vào phòng thí nghiệm, khó có cơ hội gặp được Chung Tử Nhã, Huệ Hải Phong cùng Khương Nghiên đều ở chung, hơn nữa Chung Tử Nhã không ngủ, Khương Nghiên không có đọc sách, ba tên quái dị này đang đánh bài.

- Lão sư đâu?

Chu Văn không thấy Vương Minh Uyên, lại hỏi.

- Dưới Long Tĩnh, chắc sắp quay lại.

Huệ Hải Phong đáp.

Chu Văn nghe nói Vương Minh Uyên ở phía dưới Long Tĩnh, không khỏi có chút lo lắng.

Bọn Huệ Hải Phong chưa thấy con Long khủng bố ở phía dưới Long Tĩnh, Chu Văn lại ghi nhớ rất sâu, Vương Minh Uyên tuy là Sử thi cường giả, nhưng chưa chắc là đối thủ của Long kia.

Ngồi bên cạnh xem ba tên đánh bài, nhìn một chút, thấy có cái gì sai sai.

Nhìn ba tên đánh bài một hồi lâu, Chu Văn không hiểu bọn họ đánh bài này như thế nào.

Chung Tử Nhã ra một trương bảy, Huệ Hải Phong ra một trương tám, Khương Nghiên xem đi xem lại ra một trương năm.

- Các ngươi đang chơi kiểu đánh bài nào vậy?

Chu Văn nghi hoặc hỏi.

- Tùy tiện đánh.

Huệ Hải Phong cười nói.

Chung Tử Nhã tiếp lời nói:

- Đánh bài theo luật thông thường không thú vị, chúng ta chơi kiểu này gọi là phản bài, cứ một người ra bài đánh không đúng luật, thì hai người tiếp theo lại đánh theo đúng luật.

Lần đầu tiên Chu Văn biết có thể loại bài được chơi như thế này.

Nhìn trong chốt lát, càng xem càng thấy thú vị, rõ ràng đây là con bài lớn, nhưng trong tay Khương Nghiên lại chỉ có thể tương đương với nhưng con bài nhỏ, ngược lại nhưng con bài ba rô, bốn tép lại là những con bài lớn nhất.

Ba tên lập dị này đánh bài, thực tế rất dễ tư duy hỗn loạn, nếu là người bình thường, đã đánh đến không phân biệt được, nhưng ba tên này đành trông rất ngon ăn, từ đầu tới cuối không có sai lầm.

Đợi hơn một giờ, Vương Minh Uyên từ trong Long Tĩnh chui ra, Chu Văn đem sự tình hắn tới Thánh địa nói một lần cho Vương Minh Uyên.

- Không nghĩ tới danh ngạch An gia lại để cho ngươi, ngươi muốn đi nhất định phải cẩn thận.

Huệ Hải Phong nghe xong, mở miệng nói.

Thấy vẻ mặt khó hiểu của Chu Văn, Huệ Hải Phong cười nói:


- Trước kia, ta cùng An Thiên Tá, thời điểm chúng ta tuổi tác giống ngươi, cũng đi Thánh địa, hắn không đạt được đặc thù thể chất, có điều hắn lại đánh nhau với đám hậu đại của lục đại anh hùng, làm bọn chúng không một người đạt được đặc thù thể chất, lần đó kết thù quá lớn, ngươi đại biểu An gia, chỉ sợ lúc đó là cái đích cho người ta nhắm vào.

Chu Văn nghe vậy trợn mắt há mồm, thế mới biết phiền toái theo lời Âu Dương Lam như thế nào.

- Vì sao An Thiên Tá lại làm như vậy?

Chu Văn hỏi.

- Bên ngoài đồn thổi An Thiên Tá quá cuồng vọng, nói vì cái gì mỗi lần đều để hậu đại Lục đại ạnh hùng lấy được đặc thù thể chất, cho rằng không hợp lý, nên đánh tàn phế bọn họ trước, làm cho họ trực tiếp bị loại trừ. Nhưng đó chỉ la những lời đồn đại, chân tướng như thế nào, chỉ có người trong cuộc mới biết.

Huệ Hải Phong nói.

- Ta nghĩ, tốt nhất vẫn không nên đi, chưa chắc đặc thù thể chất đã tốt.

Chung Tử Nhã bĩu môi nói.

- Ta đã đáp ứng An gia rồi.

Chu Văn nói.

- Đáp ứng rồi, phải đi thôi, có điều đến đó ngươi phải chú ý cẩn thận, một người tên Lan Thơ.

Khương Nghiên mở miệng nói.

- Người nọ có chỗ đặc biệt gì?

Chu Văn hỏi.

- Lan Thơ cũng là hậu đại của Lục đại anh hùng, tuy hắn không có nổi tiếng bằng Ước Hàn, có điều so với Ước Hàn, hắn đáng sợ hơn vạn lần, lấy năng lực của người cộng thêm Phối sủng, gặp gỡ hậu đại Lục đại anh hùng khác cũng không sợ, nhưng nếu phải gặp gỡ tên này, nhất định phải cẩn thận, không thể coi thường.

Khương Nghiên nói thực nghiêm túc, không có ý tứ nói giỡn.

- Lan Thơ, ta nhớ kỹ.

Chu Văn nhẩm lại tên Khương Nghiên nhắc nhở, đem nó ghi tạc trong lòng.