Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 408: Huyết hà





Chu Văn nghĩ một chút, cảm thấy đi Kỳ sơn là một lựa chọn không tồi, hơn nữa thuận tiện kiếm đồ án nhỏ, không chừng có thể download Phó bản Kỳ sơn thì sao?

Hơn nữa như lời A Sinh nói, càng hiểu biết Dị thứ nguyên sinh vật, sau khi Dị thứ nguyên sinh vật phá cấm trên quy mô lớn, khả năng sống sót sẽ cao hơn nhiều.

Thừa dịp Dị thứ nguyên sinh vật chưa tới lúc phá cấm trên quy mô lớn, đây là cơ hội tốt nhất đi Kỳ sơn, về sau tình huống ác liệt hơn, muốn đi không dễ dàng nữa.

-Ngươi cứ coi như đi du lịch, chờ đem sự tình Á Khắc giải quyết xong, trở lại Tịch Dương học viện không muộn.

A Sinh nói.

-Tốt, ta đi, khi nào khởi hành?

Chu Văn hỏi.

-Để tránh đêm dài lắm mộng, hiện tại đi.

A Sinh nhìn Chu Văn nói:


-Ngươi không muốn trở về học viện chào hỏi bằng hữu của ngươi đi? Như vậy không phải muốn nhắc nhở Á Khắc, tìm ai để gây khó dễ sao?

Chu Văn suy nghĩ, cảm thấy A Sinh có lý, lập tức từ bỏ ý định trở lại học viện, trực tiếp đi theo A Sinh tới Kỳ sơn.

Kỳ sơn cách thành Lạc Dương không xa, Chu Văn đi theo A Sinh không bao lâu đã tới nơi dừng chân tại Kỳ sơn.

Bởi tình huống bên này càng ngày càng ác liệt, Tần Vũ Phu bị điều tới đây, tạm thời phụ trách công tác trấn thủ Kỳ sơn.

-An phó quan, ngươi xác định cho Chu Văn gia nhập tiểu đội này?

Sau khi A Sinh giới thiệu Chu Văn cho Tần Vũ Phu, thần sắc Tần Vũ Phu có chút cổ quái đánh giá Chu Văn nói.

-Đúng vậy.

A Sinh thập phần khẳng định.

-Có thể tham gia, có điều tình huống tiểu đội kia, ngươi cũng nên rõ ràng, thành viên trong tiểu đội tương đối phức tạp….

Tần Vũ Phu biết Chu Văn quan hệ với An gia như thế nào, cho nên mới khéo léo ăn nói, bằng không hắn trực tiếp cự tuyệt.

Nói chung Chu Văn lại là một học sinh vắt mũi còn chưa sạch, mà tiểu đội hắn muốn kiến tạo trấn thủ Kỳ sơn, thành viên tối thiểu đều là Sử thi.

A Sinh nhìn thấy được nỗi băn khoăn của Tần Vũ Phu, vì thế nói:

-Tình huống của Chu Văn ngươi cũng biết, bởi sự tình liên quan đến Vương Minh Uyên, cho nên cục giám sát luôn tìm cách bắt hắn, cho nên Phu nhân điều hắn tới đây, chủ yếu hi vọng ngài có thể chiếu cố hắn một chút…Kỳ thật sau một thời gian nữa, Lam phu nhân sẽ có an bài khác, rất nhanh chóng đem hắn trở về…..

Tần Vũ Phu cảm thấy đau đầu, trấn thủ Kỳ sơn đã khiến hắn đủ mệt, hiện tại lại đưa thêm một tên học sinh như Chu Văn tới đây, để hắn chiếu cố, thật sự làm khó hắn.

Tần Vũ Phu không để ý mặt mũi Âu Dương Lam, miễn cưỡng nhận Chu Văn, có điều cự tuyệt hắn tiến vào tiểu đội, chỉ nói cho hắn ở đây mấy ngày không nói hắn phải làm gì.

Chu Văn không quan tâm lắm, hắn vốn dĩ tới đây mấy ngày, chờ giải quyết vấn đề liên quan đến Á Khắc xong xuôi, hẳn phải về học viện.

Vì thể Chu Văn ở lại doanh trại Kỳ sơn, bởi không có chức vụ, không phải binh lính, hắn không cần phải trực gác, gần như không phải làm gì cả, điều này rất hợp ý Chu Văn.

Chu Văn đứng bên ngoài Kỳ sơn quan sát bên trong, chỉ thấy phương hướng Kỳ sơn bị sương mù che phủ, gần như không thể nhìn thấy gì, sơn khấu được che phủ bởi sương mù dầy đặc.


Mà trong Kỳ sơn có một Huyết hà chảy ra, mà nước sông có màu đỏ như máu, A Sinh nói cho hắn, trước đây Kỳ sơn xuất hiện dị tượng chính là dòng Huyết hà này.

-Ngươi thuộc quân đoàn nào? Ở chỗ này làm gì?

Chu Văn chậm rãi đi dọc theo bờ sông, đang tìm tòi đồ án nhỏ, bỗng nhiên có một sĩ quan gọi hắn lại.

Chu Văn đưa cho hắn giấy chứng nhận mà Tần Vũ Phu cho, sĩ quan kia tiếp nhận, tức khắc nghiêm nghị, sau khi chào theo nghi thức quân đội, hai tay đem giấy chứng nhận trả lại cho Chu Văn:

-Thì ra là bác sĩ Chu, ngươi ở chỗ này làm gì?

Tần Vũ Phu cho hắn một cái giấy chứng nhận, bên trong ghi chức vụ bác sĩ thực tập, tuy rằng trên danh nghĩa là bác sĩ thực tập, có điều trong quân đội, bác sĩ là người rất quan trọng, được sự kính trọng của mọi người, bởi không ai dám đảm bảo mình trên chiến trường mà không bị thương, đến lúc độ vị trí của người bác sĩ thể hiện chói sáng nhất.

Mà người có thể làm bác sĩ quân y, đều có năng lực trị liệu, loại năng lực này trên chiến trường vô cùng trân quý, ngay cả bác sĩ thực tập cũng không ngoại lệ.

-Ta tới phụ cận Huyết hà kiểm tra một chút.

Chu Văn thuận miệng nói.

Sĩ quan kia nghe Chu Văn nói vậy, còn tưởng rằng Chu Văn đi lấy mẫu điều tra, vì thế thở dài nói:

-Bác sĩ Chu Văn, ngươi nhất định điều tra nhanh chóng, Huyết hà thật sự có vấn đề, gần đây nhiều binh lính chúng ta bị mắc bệnh sởi, điểm chung chính là những huynh đệ này thường xuyên tuần tra phụ cận Huyết hà, tuy thứ bệnh này không có nguy hiểm quá lớn, chỉ cần không tới gần Huyết hà trong vòng hai ngày, sẽ khỏi hẳn, nhưng chúng ta không thể không tuần tra tại Huyết hà.

-Các ngươi thử mang theo khẩu trang phòng độc không?

Tuy Chu Văn không phải là bác sĩ, có điều kiến thức cơ sở vẫn biết một chút, thuận miệng hỏi.

-Đã thử qua, hoàn toàn vô dụng, ngay cả quần áo chuyên dụng cũng vô dụng, chỉ cần tới gần Huyết hà, sẽ bị mắc bệnh sởi.

Sĩ quan kia nói.

Chu Văn không am hiểu kiến thức y học lắm, hắn đang nghĩ ngợi tìm cách đuổi nhóm người này đi, để tiếp tục tìm kiếm đồ án nhỏ, nhưng ai biết có một binh sĩ thở hổn hể chạy từ sơn khấu chạy tới.

-Ngươi không thủ hộ trạm gác bên kia, chạy về đây làm gì?

Sĩ quan thấy vị binh sĩ kia, lập tức tiến tới hỏi.


-Lưu Quý…Hắn đột nhiên hôn mê bất tỉnh…Làm thế nào cũng không tỉnh…Trên người hắn xuất hiện nhiều nốt ban đỏ…

Binh sĩ kia thở gấp nói.

-Cái gì…Mau tìm bác sĩ…May mắn có bác sĩ Chu Văn ở chỗ này… Ngươi mau mang chúng ta đến xem đi…

Vị sĩ quan kia nhớ tới Chu Văn là bác sĩ thực tập, lôi Chu Văn đến phía sơn khấu bên kia.

Mặt Chu Văn hơi tái, hắn chính là bác sĩ nhái, làm gì biết y thuật.

Nhưng lúc trước hắn không chịu phủ nhận, hiện tại nói cái gì cũng không tốt, nghĩ thầm đến địa phương đó, kiểm tra một chút, sau đó đợi y sĩ chính thức tới chữa bệnh là xong việc.

Trạm canh gác kia là điểm gác gần Kỳ sơn nhất, ngày thường đều có hai binh sĩ phụ trách đứng gác, giám thị tình huống xung quanh.

Thời điểm Chu Văn đi đến trạm gác, phát hiện nơi này thật sự rất gần cửa Kỳ sơn, mơ hồ nhìn được vào bên trong sơn khấu.

Bên trong tháp canh có một binh sĩ đang nằm hôn mê, thời điểm Chu Văn nhìn mặt hắn, cũng bị hoảng sợ, trên mặt hắn nổi đầy nốt đỏ của bệnh sởi, hơn nữa thoạt nhìn nốt đỏ tràn đầy mặt không thể nhìn rõ nhân diện.

-Tại sao lại thế này? Tại sao bệnh sởi của hắn nghiêm trọng như vậy?

Sĩ quan trừng mắt hỏi binh lính khác.

Binh lính kia không dám dấu diếm, đem tình hình thực tế nói:

-Vốn dĩ quy định ba ngày đổi ca, nhiều nhất thủ chỗ này không quá ba ngày, nhưng lần trước Lưu Quý có việc, nên lần này hắn gác hai ca liên tiếp, hắn đã gác ở chỗ này ba ngày liên tục.