Long Cửu Thần ôm lấy cơ thể mềm mại đang run lẩy bấy của Dương Tử Hi và nhìn cô bằng ánh mắt an ủi, nói: “Có tôi ở đây rồi, trời không sập xuống được đâu.”
“Thật sao?”
Dương Tử Hi chớp mắt một cái.
“Tôi không lừa em.”
Sắc mặt Long cửu Thần nghiêm túc
“Tôi… tin anh, nếu không tìm thấy cục cưng, anh cũng sẽ không xảy ra chuyện, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Được, tôi chờ anh an toàn đưa tôi rời khỏi đây, sau đó chúng ta cùng nhau đỉ tìm cục cưng!”
Dương Tử Hi cũng không biết vì sao, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định cùng vẻ mặt bình tĩnh của Long cửu Thần, cô lại cảm thấy rất yên tâm.
Mà lúc này, chị Hồng đã dẫn theo Hoàng Thiên Bá và một đám người xuất hiện cách Long Cửu Thần mấy mét trước mặt.
“Bá gia, chính là tên nhóc này chạy tới Dạ Vị Ương đánh chết người, còn đánh cháu trai nhà
giàu nhất và làm A Kiêu bị thương nặng ngay trước mặt tôi, chém mấy chục đàn em bị thương, hơn nữa còn lấy đao chém bả vai tôi bị thương!”
Chị Hòng chỉ vào Long cửu Thân và liệt kê “tội trạng” của anh.
Tách!
Hoàng Thiên Bá châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu và thở ra một hơi khói nói: “Nếu mày chủ động quỳ xuống chịu chết thì tao sẽ để cho mày toàn thây, dám không chủ động thì tao sẽ cho mày đầu một nơi thân một nẻo!”
Chị Hồng nhếch khóe miệng cười lạnh, vốn tưởng rằng Long cửu Thần sẽ sợ hãi, lại không ngờ Long cửu Thần chẳng những không sợ, ngược lại còn hung hãn nói: “Ai cho mày dũng khí nói ra những lời tàn nhẫn như vậy trước mặt ông đây thế?”
Khóe mắt Hoàng Thiên Bá giật giật, khuôn mặt vốn đã rất thối kia đột nhiên trở nên thối hơn!
“Con mẹ nó!”
Ông ta ném điếu thuốc đã hút được hai hơi xuống đất và hét lên: “Các anh em, giết chết thằng nhóc kiêu ngạo này cho tao!”
Ông ta vừa nói xong.
Bưu Tử, Sơn Kê, Độc Lang, Hạt Tử ở phía sau ông ta, bốn người này đều là trợ thủ đắc lực cầm
súng ngắn trong tay chĩa vào Long cửu Thần.
Trái tim Dương Tử Hi gần như nhảy ra khỏi cổ họng, lập tức hét toáng lên: “Nhiều người như vậy đối phó với một người đàn õng mà còn phải dùng súng, các người có còn là đàn ông không?”
“Có gan thì cất súng đi, một chọi một đấu với người đàn ông của tôi!”
“Nếu như một chọi một không dám lên thì mười người hai mươi người cùng lên!”
“Dám nổ súng bắn chết người đàn ông của tôi, tôi sẽ coi thường các người cả đời!”
Cô cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm để nói những lời như vậy trước mặt Hoàng Thiên Bá.
Nhưng cô biết, cô không muốn Long cửu Thần chết, cô muốn cùng anh đi khắp thế giới tìm con, cho dù màn trời chiếu đất thì cô cũng sẵn lòng.
“Mẹ nó! Xem thường ai đó?”
Sơn Kê ném khẩu súng ngắn cho một tên đàn em, anh ta tiến lên vài bước và hét lên: “Gọi thằng đàn ông của cô lại đây đánh với tòi, xem tôi giết anh ta như thế nào!”
Dương Tử Hi nói: “Nếu như anh không đánh lại được, bọn họ nổ súng thì phải làm sao bây giờ?”
Sơn Kê xoay người lại hét lớn: “Mặc kệ tao có đánh lại được hay không, ai cũng không được nổ súng!”
Sau đó anh ta quay đầu, cười hỏi: “Bây giờ đã yên tâm chưa?”
“Được rồi!”
Dương Tử Hi nhìn về phía Long cửu Thần: “Thể hiện tính cách dã man của Tây Lương anh đi, đánh cho chúng phải quỳ xuống, đừng để cho tôi thất vọng!”
Long Cửu Thần cho cô một ánh mắt yên tâm: “Tôi sẽ không đế em phải thất vọng đâu.”
Nói xong, anh nhìn về phía Sơn Kê.
“Đi chết đi cho tao!”
Sơn Kê hét lên một tiếng, lao về phía Long Cửu Thần và đấm anh bằng một cú móc trái.
Long Cửu Thần nhanh như chớp giơ chân lên đỉnh đầu rồi dùng dao chém xuống.
Bùm!
Đầu Sơn Kê bị trúng một cước đao, nhất thời mất đi trọng tâm, hai đầu gối không tự chủ được khuỵu xuống và quỳ gối trước mặt Long cửu Thần.
Bùm!
Long Cửu Thần lại đá vào trán anh ta, cả
người anh ta quỳ kéo về phía sau, xô ngã mấy tên đàn em của Hoàng Thiên Bá.