Sau khi cô đi,Bạch lão gia gia xoa xoa trán thở dài rồi liên lạc với Tuyết gia lão bà bà.
Trên màn hình sẳc mặt Tuyết gia lão bà bà có vẻ không được tốt lắm mà cũng đúng thôi ai bảo gọi lúc người ta đang ngủ ngon lành cơ chứ.
Cầm tách trà lên,Tuyết bà bà mệt mỏi hỏi:“Lão bất tử Bạch gia kia,gọi lão nương làm gì?
“Cháu trai bà và Điệp nhi nhà ta.”ông bình thản nói nhưng Tuyết bà bà thì rất ngạc nhiên,bị sặc nước trà ho khù khụ.
“Lão già kia ngươi đã biết cái gì?”Tuyết bà bà nghiêm túc hỏi.
“Bà không cần phải đề phòng như thế đâu,ta chỉ muốn hỏi tình cảm của cháu trai bà với Điệp nhi nhà ta thôi.”
“Hả?Ê,lão già thối,ông vừa nói với ta cái gì vậy?Dạo này già rồi nghe kém lắm.”Tuyết bà rất ngạc nhiên xen lẫn kinh sợ vì những điều Bạch lão gia gia vừa nói.
“Ta hỏi về tình cảm của cháu trai bà với Điệp nhi?”Bạch lão gia gia cố nén giận nói.
“Thôi đi lão già kia,rõ ràng là ông biết thừa rồi còn giả ngu.”Tuyết bà bà nhìn Bạch gia gia bằng ánh mắt khinh bỉ nhưng ngay sau đó thái độ đã thay đổi:
“Thế Điệp nhi thấy Vô Ngân tiểu tử nhà ta thế nào?”mặt bà trông cực kì bỉ ổi.
“...”
“Thế nào?”
“...”tiếp tục im lặng.
“Thế nào?”
.....
Sau 'khá' nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy cuối cùng Bạch lão gia gia đã đầu hàng.
“Điệp nhi nói thích cái tên xú tiểu tử nhà bà.”giọng ông vô cùng khó chịu,ẩn ẩn đâu đó mùi dấm chua mới ra lò.
Tuyết bà bà trông không hề ngạc nhiên một tí nào mà chỉ nhếch môi cười vô cùng đắc ý.
“Nếu như vậy thì ông hãy cho phép Điệp nhi và Vô Ngân nhà ta gặp nhau bồi dưỡng tình cảm đi.”Tuyết bà bà trưng ra cái mặt vô cùng mang tính chất gian thương.
'Còn lâu,ta đồng ý việc Điệp nhi và cháu bà là quá đủ rồi,không có bồi với chả dưỡng tình cảm gì đâu.”ông như ngọn núi lửa phun trào,sự tức giận đã đến đỉnh điểm.
“Vậy nếu em yêu cầu anh cho hai đứa bồi dưỡng tình cảm thì có được không?”một giọng nói nhẹ nhàng,êm ái.
“Lão,lão bà.”ông lắp bắp nói:“Tại sao em lại,lại...?”
“Em sang Ý chơi thì Tuyết muội muội đến ghé thăm.Việc giữa hai đứa em đều rõ và cũng rất tán thành vì vậy anh có đồng ý không?”mặc dù bà nói rất nhẹ nhàng nhưmg lại là gánh nặng ngàn cân với Bạch lão gia gia,ông một đời kiêu hùng chẳng sợ ai chĩ sợ mỗi lão bà đại nhân.
“Nhưng,nhưng...”ông rất do dự nói.
“Có được không anh?”giọng bà đã mang theo vài phần đe dọa làm Bạch lão gia gia rất sợ hãi.
“Được,được.”ông gật đầu như gà mổ thóc.
(Tg:nhục vãi*lắc đầu khinh thường*
Bạch lão gia gia:Xì,ngươi thử vào tình huống của ta xem như thế nào.*liếc nhìn con tg*
Tg:thôi ạ,con xin kiếu =_=)
“Thật tốt quá vậy em đi ngủ tiếp đây.”bà cười vô cùng hiền hậu nói.
“Vâng”Bạch lão gia gia vô cùng ảo não nói.
Tg:ta xin lỗi vì ra chương chậm dạo này bận quá,very sorry.