.
Tiếng ầm ầm thác đổ, bọt trắng bắn tung khắp nơi.
Minh nhìn dòng sông bên dưới con thác quen thuộc, ánh trăng soi chiếu khung cảnh sáng lên một cách kỳ ảo.
Cậu bước nhè nhẹ lên những viên sỏi nhỏ dẫn ra bờ nước.
Đi được một khoảng, Minh nhanh như cắt rút ra thanh kiếm gỗ nơi hộp tròn đựng kiếm đeo sau lưng, một bước phóng về phía trước.
Bóng người loạn vũ dưới ánh trăng, từng đường kiếm nhẹ nhàng linh hoạt, kết hợp cùng bộ pháp xoay vòng, như những đóa hoa xoay tròn trong không trung khi rơi xuống.
Một cảnh tượng mỹ lệ đến cực điểm.
Bỗng Minh vẽ đồ hình linh lực bắn ra, một vùng phong ấn linh lực đột ngột xuất hiện, bao trùm quanh cậu.
Tiếp theo, cậu vận Linh Lực Kiếm Thể bao trùm cả người lẫn kiếm, rồi tiếp tục diễn luyện Âm Dương Thất Tinh Kiếm Thế.
Động tác vốn đã nhanh ban đầu, nay càng biến ảo như bóng ảnh, thoăn thoắt dịch chuyển vị trí, từng tiếng kiếm xé gió, vang lên ‘vù vù’ trong không gian.
Không dừng lại ở đó, bỗng một đồ hình ánh sáng có những vân mây xuất hiện dung nhập vào bao phủ thanh kiếm, những chữ Phạn bay ra theo từng đường kiếm.
Càng đánh ra kiếm thế, chữ Phạn càng nhiều, chẳng mấy chốc trong không gian phong ấn, đầy ắp chữ Phạn ánh sáng đang đan kết lại với nhau, cùng phát ra tiếng ‘ong ong’ chấn cho cả màn phong ấn rung lên.
Minh mỉm cười xem như xác định suy nghĩ của mình, liền thu lại kỹ năng Niệm Kinh áp trên thanh kiếm.
Nhưng liền tay đó, một đồ hình mới hình dạng như thanh kiếm với những cung tròn thình lình xuất hiện giữa không trung, cũng mang bên trong mình ẩn ẩn vân mây huyền diệu, nhanh chóng bám vào thanh kiếm, làm cả thanh kiếm sáng lên rực rỡ, lại mang theo một ‘khí tức’ sắc bén lạ thường.
Minh tiếp tục diễn luyện kiếm bộ, chỉ là lúc này, đường kiếm của cậu nhanh đến chóng mặt, dường như kỹ năng Cắt Đứt có khả năng cắt cả không gian khi kết hợp áp bên ngoài Linh Lực Kiếm Thể, lại càng tăng lên mức độ rẽ tách không gian xung quanh.
Dần dần cậu phát hiện cơ thể không theo kịp đường kiếm, liền vội dụng thần thức kéo ra nguyên năng vẽ thêm đồ hình Cắt Đứt áp lên ngoài da cậu, cũng bao bọc Linh Lực Kiếm Thể.
Ngay lập tức, cả người cậu như tên bay, xuyên thấu không gian, mỗi cử động nhỏ, cũng được đẩy đi rất xa trong khoảng không.
Minh liền không quen thuộc tốc độ, khiến bộ pháp chệch vị, ngã ra khỏi tâm tròn, bay ra ngoài về phía vách màn phong ấn.
Ngay khi cơ thể cậu chạm vào phong ấn, lớp nguyên lực bao bên ngoài người cậu mang theo khả năng Cắt Đứt liền cắt luôn cả phong ấn, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh năng lượng rồi hòa tan biến mất vào không gian.
Minh theo đà, cũng bay rớt xuống nước.
Cậu vội thu hết kỹ năng, đạp bộ phóng nhanh lên bờ, vận dụng linh lực khiến cả người phát nhiệt.
Thân thể cậu từ từ bốc lên từng làn hơi trắng xóa, cả quần áo lẫn đầu tóc liền nháy mắt đã khôi phục trở lại ấm áp, khô ran.
Xong, cũng liền ngồi xuống đất, nhìn ra không gian phía trước.
Ngẫm nghĩ.
Minh lúc trước, sau khi dùng Niệm Kinh tịnh hóa chấp niệm hóa quỷ cậu mới nghĩ đến việc kết hợp đồ hình Niệm Kinh vào kiếm, ai ngờ thật sự có tác dụng.
Lại làm tiêu tốn năng lượng ít hơn nhiều so với trực tiếp phóng thích ra nhiều lần.
Chỉ cần phát động đồ hình một lần áp vào kiếm, rồi dùng thần thức duy trì năng lượng ở một mức độ vừa đủ mỏng manh vừa đủ cứng cáp bao quanh kiếm là được.
Lúc cậu sử dụng thành công Niệm Kinh, linh cảm lóe lên, liền thử sử dụng đồ hình Cắt Đứt.
Ban đầu cậu kiểm chứng, kỹ năng Cắt Đứt chỉ có thể tác dụng lên loại hình năng lượng mà không tác dụng lên cơ thể vật lý, cho nên cậu cũng không chú trọng đưa nó vào trong chiến đấu.
Ai dè đâu lúc này mới phát hiện ra, kỹ năng Cắt Đứt dường như khi áp lên Linh Lực Kiếm Thể, còn có thể khiến tốc độ của cậu tăng lên nhiều lần, do bất ngờ, không thể kiểm soát tốc độ nên mới có màn té ngã lúc nãy.
Nhận ra được điểm này, Minh hoàn toàn vui mừng, cũng cần luyện tập thêm nữa, để nắm vững loại tốc độ bá đạo, nhanh như tên bay này.
Chỉ là lúc này, linh lực tiêu hao quá nhanh để duy trì Linh Lực Kiếm Thể để cân bằng loại tốc độ này.
Minh hiện không có công pháp tương ứng, chưa thể Trúc Cơ, muốn tăng lên mật độ linh lực, chỉ có thể tiếp tục áp súc.
Hiện sau khi thử nghiệm, cả nguyên lực, linh lực cùng thần thức cậu đều đã tiêu hao đi nhiều.
Liền nhắm mắt, khoanh chân, tay thế thiền định, ngồi phục hồi năng lượng.
Ban đầu cậu còn định niệm Thanh Tĩnh Kinh, bỗng sao như có sự thôi thúc, liền niệm một nửa đoạn Bát Nhã Thanh Tĩnh Tâm Kinh mà cậu lúc đánh với chấp niệm hóa quỷ, trong sự dẫn dắt vô hình đã tình cờ tạo ra.
“Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát Nhã Ba La Mật Đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai Không, độ nhứt thiết khổ ách.
Xá Lợi Tử - Đại Đạo vô hình, sanh dục thiên địa, Đại Đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt, Đại Đạo vô danh, trường dưỡng vạn vật, ta chẳng biết gọi là gì, chỉ tạm gọi là Đạo.
Phàm Đạo ấy, Sắc tức là Không, Không tức là Sắc, Sắc không khác Không, Không không khác Sắc, Thọ Tưởng Hành Thức cũng đều như vậy.
Xá Lợi Tử - thị chư pháp Không Tướng, trong xem xét Tâm, Tâm không thật có gì để gọi là Tâm; ngoài xem xét Thân, Thân không thật có gì để gọi là Thân; ngoài xem xét Vật, Vật không có gì để gọi là Vật - ‘bất sanh bất diệt’, ‘bất cấu bất tịnh’, ‘bất tăng bất giảm’.
..”
Một cảm giác hư vô rỗng không lại nhanh chóng xâm chiếm lấy cậu, một nửa đoạn kinh văn, cậu cứ lặp đi lặp lại tụng niệm.
Mất một lúc lâu sau.
Khi cảm thấy cả người đã căng tràn sức sống, Minh mở mắt ra.
Liền vui mừng phát hiện cả thần thức, nguyên năng cùng linh lực đã hồi phục hoàn toàn.
Minh không ngờ đoạn Tâm Kinh mới này thần diệu như vậy, hôm trước cậu có thử tìm hiểu đoạn kinh này, cũng có gắng ghép thêm hai đoạn Kinh văn còn lại với nhau, nhưng đều mờ mịt, không chút dẫn dắt nào..
Nhét chữ đại thì cảm giác trống rỗng vô hồn, không có sự đặc biệt kỳ diệu như nửa đoạn cậu ghép nên ở nhà Thành.
Minh vốn cũng mù tịt vấn đề này.
Nhưng cậu cũng nhanh chóng lướt qua nó, vì hiện có lẽ khả năng cậu chưa đủ, với cả nửa đoạn kinh văn này cũng hiện đã quá đủ cho cậu dùng.
Lúc trước Thanh Tĩnh Kinh chỉ hồi phục linh lực nhiều nhất, muốn hồi phục năng lượng Cấu Trúc thì phải mở quyển sách chép kinh ra đọc mới có hiệu quả.
Lúc này nửa đoạn kinh văn đúng là vạn năng, có thể cấp tốc hồi phục cả ba loại thần thức, nguyên năng cùng linh lực, mặc dù cũng làm cậu không hiểu tại sao, nhưng cũng không ảnh hưởng việc cậu sử dụng nó.
Hôm nay đã là tối muộn ngày thứ hai, đến rạng sáng thứ bảy, Cấu Trúc sẽ khởi động lại, cậu còn 5 ngày để luyện tập.
Minh không vội tập luyện kiểm soát tốc độ do áp dụng kỹ năng Cắt Đứt ngay, mà vẫn ngồi khoanh chân suy nghĩ về vấn đề áp súc linh lực.
Theo ký ức của Ân Huy, Tu Thần Giới thì công pháp tu luyện thần thức không hiếm như ở Tu Tiên Giới, vì toàn bộ tu luyện nguyên năng đều phụ thuộc vào không gian thần thức.
Tu luyện nguyên năng luôn đi kèm tu luyện thần thức, khi đạt Thần Đàn Cửu Tinh thì Thần Đàn cũng có đường kính 90 mét, tương tự vậy không gian thần thức cũng 90 mét.
Khi tu luyện ra thuộc tính, thì Thần Đàn thuế biến tăng đến 150 mét, mà không gian thần thức cũng tăng vọt con số tương tự.
Nhưng hiện Minh do những lần vô tình tăng cấp độ thần thức cùng với do tu luyện Thần Đàn, mà giờ không gian thần thức của cậu đường kính đã hơn 200 mét, Thần Đàn Cửu Tinh chỉ có 90 mét, hiện rất nhỏ so với toàn bộ không gian thần thức.
Theo suy đoán của Minh, nếu Thần Đàn Cửu Tinh cũng tương tự như Luyện Khí tầng 9, thì hiện thần thức cậu đã đạt được cấp độ rất cao so với thần thức của Luyện Khí kỳ bình thường, do vậy, thần thức cậu hoàn toàn có khả năng áp súc linh lực tiếp tục, vì hiện Minh vẫn cảm thấy chưa đạt tới giới hạn áp súc linh lực trong hạ đan điền đối với cậu.
Nghĩ là Minh liền bắt tay vào làm.
Không gian bên dưới thác nước bỗng nhiên trở nên thinh lặng so với ban nãy rất nhiều, chỉ còn tiếng thác vẫn ầm ầm tuôn đổ, cùng tiếng gió đêm ‘vu vu’ thổi lạnh từng cơn..
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?
Tiếng ầm ầm thác đổ, bọt trắng bắn tung khắp nơi.
Minh nhìn dòng sông bên dưới con thác quen thuộc, ánh trăng soi chiếu khung cảnh sáng lên một cách kỳ ảo.
Cậu bước nhè nhẹ lên những viên sỏi nhỏ dẫn ra bờ nước.
Đi được một khoảng, Minh nhanh như cắt rút ra thanh kiếm gỗ nơi hộp tròn đựng kiếm đeo sau lưng, một bước phóng về phía trước.
Bóng người loạn vũ dưới ánh trăng, từng đường kiếm nhẹ nhàng linh hoạt, kết hợp cùng bộ pháp xoay vòng, như những đóa hoa xoay tròn trong không trung khi rơi xuống.
Một cảnh tượng mỹ lệ đến cực điểm.
Bỗng Minh vẽ đồ hình linh lực bắn ra, một vùng phong ấn linh lực đột ngột xuất hiện, bao trùm quanh cậu.
Tiếp theo, cậu vận Linh Lực Kiếm Thể bao trùm cả người lẫn kiếm, rồi tiếp tục diễn luyện Âm Dương Thất Tinh Kiếm Thế.
Động tác vốn đã nhanh ban đầu, nay càng biến ảo như bóng ảnh, thoăn thoắt dịch chuyển vị trí, từng tiếng kiếm xé gió, vang lên ‘vù vù’ trong không gian.
Không dừng lại ở đó, bỗng một đồ hình ánh sáng có những vân mây xuất hiện dung nhập vào bao phủ thanh kiếm, những chữ Phạn bay ra theo từng đường kiếm.
Càng đánh ra kiếm thế, chữ Phạn càng nhiều, chẳng mấy chốc trong không gian phong ấn, đầy ắp chữ Phạn ánh sáng đang đan kết lại với nhau, cùng phát ra tiếng ‘ong ong’ chấn cho cả màn phong ấn rung lên.
Minh mỉm cười xem như xác định suy nghĩ của mình, liền thu lại kỹ năng Niệm Kinh áp trên thanh kiếm.
Nhưng liền tay đó, một đồ hình mới hình dạng như thanh kiếm với những cung tròn thình lình xuất hiện giữa không trung, cũng mang bên trong mình ẩn ẩn vân mây huyền diệu, nhanh chóng bám vào thanh kiếm, làm cả thanh kiếm sáng lên rực rỡ, lại mang theo một ‘khí tức’ sắc bén lạ thường.
Minh tiếp tục diễn luyện kiếm bộ, chỉ là lúc này, đường kiếm của cậu nhanh đến chóng mặt, dường như kỹ năng Cắt Đứt có khả năng cắt cả không gian khi kết hợp áp bên ngoài Linh Lực Kiếm Thể, lại càng tăng lên mức độ rẽ tách không gian xung quanh.
Dần dần cậu phát hiện cơ thể không theo kịp đường kiếm, liền vội dụng thần thức kéo ra nguyên năng vẽ thêm đồ hình Cắt Đứt áp lên ngoài da cậu, cũng bao bọc Linh Lực Kiếm Thể.
Ngay lập tức, cả người cậu như tên bay, xuyên thấu không gian, mỗi cử động nhỏ, cũng được đẩy đi rất xa trong khoảng không.
Minh liền không quen thuộc tốc độ, khiến bộ pháp chệch vị, ngã ra khỏi tâm tròn, bay ra ngoài về phía vách màn phong ấn.
Ngay khi cơ thể cậu chạm vào phong ấn, lớp nguyên lực bao bên ngoài người cậu mang theo khả năng Cắt Đứt liền cắt luôn cả phong ấn, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh năng lượng rồi hòa tan biến mất vào không gian.
Minh theo đà, cũng bay rớt xuống nước.
Cậu vội thu hết kỹ năng, đạp bộ phóng nhanh lên bờ, vận dụng linh lực khiến cả người phát nhiệt.
Thân thể cậu từ từ bốc lên từng làn hơi trắng xóa, cả quần áo lẫn đầu tóc liền nháy mắt đã khôi phục trở lại ấm áp, khô ran.
Xong, cũng liền ngồi xuống đất, nhìn ra không gian phía trước.
Ngẫm nghĩ.
Minh lúc trước, sau khi dùng Niệm Kinh tịnh hóa chấp niệm hóa quỷ cậu mới nghĩ đến việc kết hợp đồ hình Niệm Kinh vào kiếm, ai ngờ thật sự có tác dụng.
Lại làm tiêu tốn năng lượng ít hơn nhiều so với trực tiếp phóng thích ra nhiều lần.
Chỉ cần phát động đồ hình một lần áp vào kiếm, rồi dùng thần thức duy trì năng lượng ở một mức độ vừa đủ mỏng manh vừa đủ cứng cáp bao quanh kiếm là được.
Lúc cậu sử dụng thành công Niệm Kinh, linh cảm lóe lên, liền thử sử dụng đồ hình Cắt Đứt.
Ban đầu cậu kiểm chứng, kỹ năng Cắt Đứt chỉ có thể tác dụng lên loại hình năng lượng mà không tác dụng lên cơ thể vật lý, cho nên cậu cũng không chú trọng đưa nó vào trong chiến đấu.
Ai dè đâu lúc này mới phát hiện ra, kỹ năng Cắt Đứt dường như khi áp lên Linh Lực Kiếm Thể, còn có thể khiến tốc độ của cậu tăng lên nhiều lần, do bất ngờ, không thể kiểm soát tốc độ nên mới có màn té ngã lúc nãy.
Nhận ra được điểm này, Minh hoàn toàn vui mừng, cũng cần luyện tập thêm nữa, để nắm vững loại tốc độ bá đạo, nhanh như tên bay này.
Chỉ là lúc này, linh lực tiêu hao quá nhanh để duy trì Linh Lực Kiếm Thể để cân bằng loại tốc độ này.
Minh hiện không có công pháp tương ứng, chưa thể Trúc Cơ, muốn tăng lên mật độ linh lực, chỉ có thể tiếp tục áp súc.
Hiện sau khi thử nghiệm, cả nguyên lực, linh lực cùng thần thức cậu đều đã tiêu hao đi nhiều.
Liền nhắm mắt, khoanh chân, tay thế thiền định, ngồi phục hồi năng lượng.
Ban đầu cậu còn định niệm Thanh Tĩnh Kinh, bỗng sao như có sự thôi thúc, liền niệm một nửa đoạn Bát Nhã Thanh Tĩnh Tâm Kinh mà cậu lúc đánh với chấp niệm hóa quỷ, trong sự dẫn dắt vô hình đã tình cờ tạo ra.
“Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát Nhã Ba La Mật Đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai Không, độ nhứt thiết khổ ách.
Xá Lợi Tử - Đại Đạo vô hình, sanh dục thiên địa, Đại Đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt, Đại Đạo vô danh, trường dưỡng vạn vật, ta chẳng biết gọi là gì, chỉ tạm gọi là Đạo.
Phàm Đạo ấy, Sắc tức là Không, Không tức là Sắc, Sắc không khác Không, Không không khác Sắc, Thọ Tưởng Hành Thức cũng đều như vậy.
Xá Lợi Tử - thị chư pháp Không Tướng, trong xem xét Tâm, Tâm không thật có gì để gọi là Tâm; ngoài xem xét Thân, Thân không thật có gì để gọi là Thân; ngoài xem xét Vật, Vật không có gì để gọi là Vật - ‘bất sanh bất diệt’, ‘bất cấu bất tịnh’, ‘bất tăng bất giảm’.
..”
Một cảm giác hư vô rỗng không lại nhanh chóng xâm chiếm lấy cậu, một nửa đoạn kinh văn, cậu cứ lặp đi lặp lại tụng niệm.
Mất một lúc lâu sau.
Khi cảm thấy cả người đã căng tràn sức sống, Minh mở mắt ra.
Liền vui mừng phát hiện cả thần thức, nguyên năng cùng linh lực đã hồi phục hoàn toàn.
Minh không ngờ đoạn Tâm Kinh mới này thần diệu như vậy, hôm trước cậu có thử tìm hiểu đoạn kinh này, cũng có gắng ghép thêm hai đoạn Kinh văn còn lại với nhau, nhưng đều mờ mịt, không chút dẫn dắt nào..
Nhét chữ đại thì cảm giác trống rỗng vô hồn, không có sự đặc biệt kỳ diệu như nửa đoạn cậu ghép nên ở nhà Thành.
Minh vốn cũng mù tịt vấn đề này.
Nhưng cậu cũng nhanh chóng lướt qua nó, vì hiện có lẽ khả năng cậu chưa đủ, với cả nửa đoạn kinh văn này cũng hiện đã quá đủ cho cậu dùng.
Lúc trước Thanh Tĩnh Kinh chỉ hồi phục linh lực nhiều nhất, muốn hồi phục năng lượng Cấu Trúc thì phải mở quyển sách chép kinh ra đọc mới có hiệu quả.
Lúc này nửa đoạn kinh văn đúng là vạn năng, có thể cấp tốc hồi phục cả ba loại thần thức, nguyên năng cùng linh lực, mặc dù cũng làm cậu không hiểu tại sao, nhưng cũng không ảnh hưởng việc cậu sử dụng nó.
Hôm nay đã là tối muộn ngày thứ hai, đến rạng sáng thứ bảy, Cấu Trúc sẽ khởi động lại, cậu còn 5 ngày để luyện tập.
Minh không vội tập luyện kiểm soát tốc độ do áp dụng kỹ năng Cắt Đứt ngay, mà vẫn ngồi khoanh chân suy nghĩ về vấn đề áp súc linh lực.
Theo ký ức của Ân Huy, Tu Thần Giới thì công pháp tu luyện thần thức không hiếm như ở Tu Tiên Giới, vì toàn bộ tu luyện nguyên năng đều phụ thuộc vào không gian thần thức.
Tu luyện nguyên năng luôn đi kèm tu luyện thần thức, khi đạt Thần Đàn Cửu Tinh thì Thần Đàn cũng có đường kính 90 mét, tương tự vậy không gian thần thức cũng 90 mét.
Khi tu luyện ra thuộc tính, thì Thần Đàn thuế biến tăng đến 150 mét, mà không gian thần thức cũng tăng vọt con số tương tự.
Nhưng hiện Minh do những lần vô tình tăng cấp độ thần thức cùng với do tu luyện Thần Đàn, mà giờ không gian thần thức của cậu đường kính đã hơn 200 mét, Thần Đàn Cửu Tinh chỉ có 90 mét, hiện rất nhỏ so với toàn bộ không gian thần thức.
Theo suy đoán của Minh, nếu Thần Đàn Cửu Tinh cũng tương tự như Luyện Khí tầng 9, thì hiện thần thức cậu đã đạt được cấp độ rất cao so với thần thức của Luyện Khí kỳ bình thường, do vậy, thần thức cậu hoàn toàn có khả năng áp súc linh lực tiếp tục, vì hiện Minh vẫn cảm thấy chưa đạt tới giới hạn áp súc linh lực trong hạ đan điền đối với cậu.
Nghĩ là Minh liền bắt tay vào làm.
Không gian bên dưới thác nước bỗng nhiên trở nên thinh lặng so với ban nãy rất nhiều, chỉ còn tiếng thác vẫn ầm ầm tuôn đổ, cùng tiếng gió đêm ‘vu vu’ thổi lạnh từng cơn..
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?