Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 244: – Thạch Trấn.



.

(Giới chưa biết tên)

“Cháu làm gì thừ người ra thế? Chúng ta sắp đến Thạch Trấn rồi.”

Tiếng người đàn ông trung niên vang lên, lôi kéo sự chú ý của Minh.

Lúc nãy Minh ‘đờ ra’ là do cậu đang ‘phân tâm’ xem bản thể ở tại Ma Pháp Giới ‘chế dược’, mọi thứ diễn ra vô cùng thần kỳ, cậu mừng rỡ là bản thể tìm được cách giúp mình thêm an toàn.

Mà một phần, cũng là có thêm những ‘suy tư’ về ‘tình cảnh’ của nhóm ba người Matheus, khiến Minh ‘nảy sinh’ những ‘ý nghĩ’.

Nhưng cũng là ‘tạm’ cất vào một nơi trong lòng, vì hiện tại, nhiệm vụ quan trọng nhất là bản thân Minh ở Giới này, phải nhanh tìm cách để tự thân mạnh lên..

Hiện cả Minh lẫn Mạc Lâm đã ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, lúc này nương theo lời người đàn ông nói, Minh quan sát xung quanh thì rõ ràng cảnh vật hai bên đã không còn dạng rừng nguyên sơ nữa, mà khắp nơi đều thấy ‘dấu tích’ do bàn tay con người làm ra.

Nhất là con đường đá bằng phẳng bên dưới.

Minh quay qua trả lời người đàn ông.

“Cháu nghĩ mấy thứ bâng quơ thôi, mà chú này, những thứ từ con sói có thể bán được bao nhiêu?”

Người đàn ông cười, nói qua.

“Bộ da của yêu thú ‘Yêu Năng’ cấp 2, thuộc tính hỏa, vẫn còn nguyên vẹn, ít nhất phải được 25 viên Tinh Thần Thạch; thêm vào bộ xương cũng đầy đủ, hẳn có thể bán được tổng cộng 40 Tinh Thần Thạch.”

Minh tất nhiên là không biết về ‘tiền tệ’ ở Giới này, cho nên tiếp tục dò hỏi.

“Vậy còn viên nội đan của con sói, mà chú đưa cháu, có thể bán được bao nhiêu?”

Người đàn ông vừa điều khiển xe ngựa, vừa nói qua.

“Nội đan là thứ quý nhất trong yêu thú, viên nội đan của cháu, có thể bán được tận hơn 200 Tinh Thần Thạch.”



“Thế chú định sau khi bán những thứ này, sẽ mua gì?” – Minh lại tiếp tục thắc mắc.

“Ta cần mua đan dược, nhưng quan trọng nhất là ta phải ‘rèn’ lại vũ khí hỏng, cũng phải tốn thêm một khoảng để mua nguyên liệu.”

Minh nghe ra được người đàn ông này biết rèn vũ khí, nhưng nhớ lại thanh kiếm mà hôm qua cậu thấy lúc ông chiến đấu với con sói, thì xem ra khả năng rèn vũ khí của ông cũng không sao.

Minh lại tiếp tục hỏi.

“Thế 40 Tinh Thần Thạch có đủ mua tất cả những thứ chú cần không?”

Người đàn ông làm sao không tinh ý phát hiện ‘kỳ lạ’ trong lời hỏi thăm của Minh, rõ ràng ông cảm nhận được, cậu hoàn toàn không rõ về ‘sinh hoạt’ ở đây, điểm nào cũng ‘mù mờ’.

Mặc dù cách hỏi thăm của cậu cũng đã là ‘khéo’, nhưng người ‘già đời’ như ông lại xác định rõ, Minh thật sự chưa từng ‘lăn lộn’ ở thế giới bên ngoài.

Mà như vậy, càng làm ông ‘suy nghĩ’ về thân phận của Minh, nhưng ông cũng không ‘vạch trần’ điều gì, ngược lại rất ‘nhẫn nại’ giảng giải cho cậu.

“Như cháu đã thấy, cơ thể ta hồi phục khá tốt, nên không sợ vết thương, chỉ sợ trúng độc, cho nên phải mua Giải Độc Đan sơ cấp, mà một bình 3 viên cũng có giá 10 Tinh Thần Thạch..”

“Lại cần phải mua Kim Thiết để rèn vũ khí, nhưng mà ta không có ‘Yêu Hỏa’ không thể hòa tan Kim Thiết được, nên bắt buộc phải mua thêm loại hỏa mộc cấp thấp, có thể tăng lên nhiệt độ của lửa, đến độ có thể hòa tan được Kim Thiết..”

“Xem chừng 40 Tinh Thần Thạch cũng là vừa đủ.”

Thế là Minh ở một bên hỏi chuyện, mà người đàn ông cũng vô cùng chi tiết giải đáp, dần dần cả hai cũng đi vào trong khu vực Thạch Trấn.

Lúc vào bên trong Minh mới hiểu sao nơi này gọi là Thạch Trấn, bởi lẽ khác với ở Hắc Lâm Thôn nhà xây bằng gỗ, ở trấn này mọi thứ đều được xây bằng đá, từ nhà cửa cho tới các công trình kiến trúc khác.

Tuy là trông vẫn mang dáng vẻ ‘thô sơ’ nhưng hiển nhiên nếu là so với dạng như Hắc Lâm Thôn thì đã ‘hoành tráng’ hơn rất nhiều rồi.

Cột xe ngựa kéo ở một gốc cây, người đàn ông nhấc toàn bộ đám da và xương của con sói, vô cùng quen thuộc đường đi mà rẽ vào một khu nhà rất lớn.

Tòa nhà này được chạm trổ điêu khắc rất nhiều hoa văn trên tường đá, hoàn toàn khác với những khu vực khác trong trấn chỉ đắp lên bằng đá một cách đơn giản và không có trang trí gì.



Cũng thể hiện ra được sự ‘xa hoa’ bề thế của mình, bên ngoài tòa nhà, còn có bảng hiệu lớn khắc đá, đề ‘Thạch Trấn Thương Hội’.

Minh cũng nhanh chân vô theo cùng.

Tranh thủ lúc người đàn ông bán hàng, thì Minh lẻn qua khu trưng bày, để xem nơi này bày bán những gì.

Đi một chút đã thấy loại Giải Độc Đan mà người đàn ông cần.

Nhưng mà Minh không cần sử dụng ma chú để xem dược tính, chỉ qua ba động năng lượng của viên đan dược cậu cũng đủ rõ khả năng giải độc của nó kém xa viên ma dược giải độc mà bản thể tạo ra ở Ma Pháp Giới.

Xem qua một lượt đan dược trưng bày, đều là loại sơ cấp, ba động năng lượng cũng gần như nhau, nên rất nhanh làm cậu mất đi hứng thú.

Lại qua quầy khác xem.

Cũng tìm được Kim Thiết mà người đàn ông nói, nó là một khối kim loại nhỏ cỡ nắm tay, tỏa ra kim thuộc tính nhàn nhạt, xem qua thì ngoài cứng hơn kim loại thường, lại mang kim thuộc tính, thì cũng không có gì lạ.

Vấn đề là ba động năng lượng cũng không cao, chỉ khoảng Luyện Khí hậu kỳ mà ở giới này hẳn là tu vi Yêu Lực.

Minh nhìn một lượt, quả thật không có gì đáng xem

Bởi lẽ các mặt hàng trưng bày đều là loại sơ cấp, từ dược liệu, đan dược thành phẩm, nguyên liệu, đến vũ khí.. chỉ dành cho tu vi thấp, mà ở đây cũng không thấy bán công pháp tu luyện.

Nên Minh liền quay trở lại chỗ người đàn ông, cũng thấy ông đổi thành công ‘chiến lợi phẩm’ từ con sói, để lấy những thứ mà ông cần.

Sau đó Minh cũng theo ông ra ngoài lại.

Cậu không có hành động gì bất thường, bởi lẽ qua thần thức, thấy rõ bên trong thương hội này, tai mắt khắp nơi.

Mặc dù những ‘người bảo vệ’ ở trong phòng này, tu vi đều không vượt qua được Luyện Khí viên mãn, nhưng mà Minh quét được thần thức thấy, bên trong thương hội vẫn có tu sĩ tu vi cỡ Trúc Cơ, mà tầng cao nhất của thương hội có 1 người tu vi đương đương Trúc Cơ hậu kỳ.

Minh đoán người tu vi tương đương tu vi Trúc Cơ hậu kỳ ở trên tầng cao thương hội, hẳn đã là ‘quản lý cấp cao’ của thương hội tại Trấn này rồi.



Đặc biệt là ở bên trong thương hội, có một khu vực Minh quét thần thức thấy có trận pháp che giấu thần thức cùng phong ấn, đoán chừng nơi đó hẳn là bảo khố của thương hội, xem ra Giới này cũng có Trận Pháp Sư.

Mà kiểm tra qua thì ‘trận pháp’ ở thương hội này cũng không cao siêu gì..

Không chỉ vậy, Minh khi bên trong thương hội cũng dò xét được cái gọi là Tinh Thần Thạch, thứ đó trông giống một dạng đá kết tinh, tỏa ra ba động tinh thần, Minh đoán hẳn là có liên quan đến khả năng về ‘tinh thần’.

Kết hợp lại, với lời nói của Mạc Lâm lúc phát hiện Tinh Thần Quả, về sự ‘quý giá’ cùng ‘quý hiếm’ của giá trị tinh thần ở Giới này, và việc thấy rõ thần thức tu sĩ nơi này rất thấp, lại làm Minh có nhiều suy đoán trong lòng.

Nhưng vấn đề là hiện tại Minh chưa giải khai năng lượng của phân thân, chỉ có thể sử dụng năng lượng Cấu Trúc. Cho nên liền ‘thu mình’ lại, diễn ‘tròn vai’ một đứa nhóc 15 tuổi bình thường, không làm ra hành động kỳ quặc gì để mang họa vào thân.

Trước mắt phải tìm cách ‘giải khai’ năng lượng của ‘viên đá’ đã, rồi mới tìm hiểu sâu hơn về Giới này, cùng ‘thực chứng’ suy nghĩ của mình được.

Nhưng ít ra là cậu dám khẳng định, thứ nhất, Giới này, quả thật không phải ai cũng có thể tu luyện, bởi cậu quan sát người đi trên đường, số lượng là tu sĩ rất ít, mà những người này tu vi cũng đều không cao.

Nhưng bù lại thanh sinh mệnh của tu sĩ Giới này, cao hơn so với ma pháp sư, cậu cũng đoán hẳn là do tu luyện liên quan đến nội hạch.

Thứ hai là những tu sĩ ở đây, hẳn là có cùng hệ thống tu luyện, bởi lẽ Minh thấy thanh năng lượng của họ đều là dấu ??? giống hệt như cậu, cũng đều có dạng như ‘nội hạch’ yêu thú trong người, chỉ là nằm ở những vị trí khác nhau trong cơ thể.

Và cuối cùng là, Giới này cũng không quá an toàn, lúc nãy khi Minh và Mạc Lâm xuất hiện trong Trấn, cậu đã phát hiện có những người theo dõi bọn cậu.

Nhưng khi thấy Mạc Lâm mở bao trùm ở sau xe kéo, ngang nhiên lấy ra nguyên vẹn bộ da và xương của yêu thú sói, còn tản ra năng lượng hỏa thuộc tính ba động; cũng khiến những người theo dõi họ thối lui.

Bởi Minh quan sát được những người này tu vi đều cao nhất chỉ là cỡ Luyện Khí viên mãn, không địch lại được Mạc Lâm.

Mà hành động ‘ngang nhiên’ của Mạc Lâm cũng là cảnh báo những người kia, thực lực ông không yếu, không nên tự chuốc họa vào thân, cũng xem ra Mạc Lâm rất ‘từng trải’ trong những chuyện thế này.

Minh lẳng lặng suy ngẫm trong lòng, sau khi ra tới ngoài, đã cách xa thương hội một khoảng, cũng không thấy có người theo đuôi, Minh mới hỏi qua người đàn ông.

truyện siêu hay :