Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 46



.

Minh nhìn vào 82% quỹ tích và phạm vi cảm ứng 232 mét, đăm chiêu.

Cậu có thể lờ mờ đoán được quỹ tích giống linh khí và phạm vi cảm ứng hệt thần thức, nhưng đây thuộc về khả năng riêng của nhân vật trong trò chơi này.

Cậu không biết nó tu luyện gì, chỉ đoán là tu hệ gì đó có liên quan tới năng lượng, vì cậu chỉ toàn Thu Thập để tăng năng lượng bổ sung vào số phần trăm quỹ tích, đồn thời phạm vi cảm ứng cũng tăng theo đồng bộ.

Mà năng lượng này là cái gì thì cậu không rành, nhưng qua thông tin lưu trữ, cậu có thể đoán được linh khí cũng nằm trong năng lượng này.

Mà bây giờ cậu có thể dùng loại năng lượng của trò chơi để tăng lên linh lực bản thân, đây là sự tương tác trực tiếp đầu tiên đối với bản thân cậu.

Nhưng nảy sinh vấn đề là, hiện cậu đang ở thế giới phàm nhân, linh khí vô cùng mỏng manh, tu luyện linh lực vô cùng gian nan, lại thiếu khuyết đủ về mọi bề.

Thứ giúp cậu duy nhất, có thể xem là cứu cánh tối hậu, là trò chơi này.

Đó chính là lý do cậu không thể thu hết quỹ tích thành linh lực được, cậu còn cần phải nhờ vào sự giúp đỡ của trò chơi này để phát triển về sau.

Dựa vào trò chơi để làm mạnh lên tự thân, mới là phương án hợp lý, cho nên cậu vẫn phải ưu tiên phát triển trò chơi.

Khi phát hiện ra trò chơi có thể giúp cậu tự động tu luyện và cậu có thể đổi quỹ tích trò chơi để tăng lên linh lực bản thân, trong đầu cậu đã có kế hoạch hiện lên.

Nhưng trước tiên cậu phải kiểm tra giá trị quy đổi tương ứng đã.

Nghĩ là làm.

Minh đầu tiên bỏ vào 12% quỹ tích, cậu nghĩ đây là một con số vừa không quá lớn làm ảnh hưởng tiến độ của trò chơi, vừa không quá nhỏ để có thể kiểm tra được rõ ràng.

Ngay khi cậu ấn nút xác nhận.

Nhân vật đang tu luyện xuất hiện dị tượng, phần đan điền rực sáng lên.

Minh phát hiện cậu có thể ấn vào để phóng to nó lên, liền nhanh tay ấn vào, xem diễn tiến sự phát sinh thay đổi của nó.

Cậu thấy đan điền được hiển thị là một khối cầu ánh sáng trong suốt, bên trong có một tia linh lực quấn quanh 5 màu sắc trắng, xanh lục, xanh lam, vàng và đỏ, vô cùng mỏng manh trôi nổi, chập chờn.

Sau khi cậu xác nhận đổi phần trăm quỹ tích thì rõ ràng thấy số lượng tia linh lực ngũ sắc tăng lên khá nhiều, nhập thành một khối khí sáng lơ lửng.

Đồng thời cậu cũng thấy lở vởn khắp cơ thể là những đốm khí đen ngồm kỳ lạ vừa xuất hiện theo cùng.

Lúc này cả người cậu cảm nhận thấy được dâng lên một nguồn năng lượng ấm áp bao bọc toàn thân.

Nhưng ngay lập tức điện thoại rung lên nhảy ra thông báo làm cậu chú ý.

< Do cơ thể ký chủ không chịu đựng nổi lượng lớn phần trăm quỹ tích nên Cấu Trúc tự động phân chia cho phù hợp >

< Ký chủ vừa hấp thụ 2% quỹ tích, cơ thể đã đạt đến ngưỡng hấp thụ, cần phương pháp đặc biệt để tăng lên ngưỡng giới hạn mới có thể hấp thụ tiếp, 10% còn lại đã trả về lại cho Cấu Trúc >

Minh ngạc nhiên, lại còn có việc cơ thể không thể hấp thu?

Cậu vội mở ra bảng thông tin tu Tiên, liền phát hiện cấp bậc đã biến thành Luyện Khí Tầng 2 (đầy).

Cũng xem lại thông tin nhân vật thì đúng là quỹ tịch hiện là 80% và phạm vi cảm ứng 230 mét, đã trả lại 10% tương đương 10 mét phạm vi.

Minh nhìn vào cấp bậc có thể đoán được, 1% quỹ tích có thể tăng lên 1 cấp bậc Luyện Khí, cấp bậc ở đây có vẻ được trò chơi đơn giản lại bằng mức độ số lượng linh lực có được.

Diễn biến vừa phát sinh làm cậu phải đánh giá lại ‘sức mạnh’ của trò chơi này.

Bất ngờ về bất ngờ, nhưng Minh vẫn bị thông báo về việc cơ thể đạt đến ngưỡng không thể hấp thu thêm năng lượng làm cho suy nghĩ, điều này cậu nghĩ cần phải hỏi ông lão để cho thêm rõ ràng.

Vừa nghĩ đến hỏi ông lão, cậu đã giật mình phát hiện, mình lại không biết phải nói với ông lão thế nào.

Vì chỉ trong thời gian một chút xíu mà cậu đã từ mới bước vào Luyện Khí tầng 1, xong làm đầy tầng 1, rồi tăng lên tầng 2, làm đầy tầng 2.

Cậu biết phải giải thích làm sao với ông lão đây? chẳng lẽ nói mình thiên phú tu Tiên vô địch ???

Cậu không có ‘trẻ con’ đến vậy.. mà phải không nhỉ?

..

Giờ cơm trưa.

Trên bàn ăn im lặng như thường nhật, nhưng lạ là bình thường chỉ có ông lão không nói gì, còn lúc này Minh lại im ắng đến khác thường, cậu cúi mặt ăn, không dám nhìn ông lão.

Đột ngột tiếng ông lão vang lên, làm cậu có chút chột dạ, sợ ông hỏi mình.

“Ngày mai là 24 rồi.”

Minh hoàn hồn, ông lão không nói gì đến cậu, nhưng đồng thời lại ngơ ngác, không biết ông lão nói gì.

Chợt, giật mình, mai đã là 24 tháng 12.

Với một đứa quên khái niệm thời gian như cậu, thì chuyện không nhớ những ngày như thế này là bình thường.

Cậu suy nghĩ một lát, nói, vẫn ngại nhìn ông lão.

“Dạ, mai với mốt, cho con xin phép được vắng mặt, con về thăm ba với mẹ”

Ông lão mỉm cười.

“Ừ, cậu ăn xong tranh thủ rửa chén rồi ra ngoài sân, nhân lúc cậu có thời gian, lão nói nốt những điều quan trọng trong tu luyện.”

Minh vội gật đầu rồi và nhanh chén cơm, xong lại gom hết xuống sau nhà lau rửa.

Cậu trong lòng thật sự cũng có nhiều điều thắc mắc..

..

Đầu giờ chiều nắng chiếu vàng rực trên thảm cỏ buổi sáng, làm hai người phải dời vào bóng cây trước nhà, xào xạc hoa nắng..

Minh lên tiếng trước.

“Ông ơi hình như cơ thể tu sĩ có giới hạn tăng lên linh lực phải không ạ?”

Ông lão có chút ngạc nhiên, nhưng lão nhìn ra linh lực đột ngột mạnh mẽ bất thường trong đan điền Minh, liền tự hiểu, lão vẫn như cũ không hỏi chuyện riêng của cậu, chỉ đáp.

“Lão cũng là định nói việc này với cậu, đây là vấn đề vô cùng quan trọng, cậu phải nhớ kỹ.”

“Tu sĩ hấp thụ linh khí vào cơ thể, đưa đi khắp toàn thân, luyện hóa thành linh lực, trong quá trình này cơ thể cũng thông qua linh khí trời đất mà đồng thời cũng được luyện hóa, sản sinh ra tạp khí là những năng lượng độc hại do cơ thể hậu tiên tích trữ.”

“Tạp khí thuộc về hậu thiên nên nó sẽ bám lì lấy cơ thể không dứt, nếu tạp khí này tồn tại trong cơ thể không được lấy ra sẽ ảnh hưởng cản trở lưu thông của linh khí, phần nữa nó sẽ làm nhiễm độc linh khí, hơn nữa còn gây hại cho thân thể người tu, cho nên nó phải được đưa ra khỏi cơ thể, quá trình đưa tạp khí ra ngoài cơ thể gọi là Luyện Thể.”

“Tu sĩ Luyện Khí kỳ phải kết hợp song song giữa Luyện Khí và Luyện Thể, giống như một bình chứa nước dơ, muốn đổ nước sạch vào phải lấy nước dơ ra trước, tẩy sạch bình, rồi mới cho nước sạch vào.”

“Luyện Thể cũng như vậy, nó là biến thể của công phu phàm nhân, được các vị tu Tiên giả chỉnh lý cho phù hợp với việc tẩy trừ tạp khí. Đây cũng là lý do tại sao lúc trước lão nói với cậu phải luyện cả võ, một phần là để đối phó với phàm nhân, phần quan trọng hơn là để tẩy trừ tạp khí.”

Ông lão ngó thấy thái độ Minh đầy vẻ thắc mắc, liền cười, lại nói.

“Lão biết cậu muốn hỏi gì? Cậu thắc mắc tại sao lão nói lão không biết công phu mà lại có thể tẩy trừ tạp khí được đúng không?”

Minh gật gật đầu.

Đoạn lão giải thích.

“Lão không học công phu, nhưng lão có công phu mỗi sáng, lão luyện bộ pháp dưỡng sinh nha, tất nhiên là môn này sẽ ít hiệu quả hơn những loại võ công thiên về sức mạnh khác, đây cũng là một trong những lý do tại sao tới tuổi này lão vẫn còn ở giai đoạn Luyện Khí.”

Minh lúc này dẫu trong lòng có chút ngờ ngợ kỳ kỳ, nhưng vốn tin ông, nên cậu cũng không quá lưu ý.

Cậu nghĩ kỹ, đắn đo, mới nói tiếp.

“Con nghĩ con không hợp lắm với dưỡng sinh quyền đâu ạ”

Ông lão lại cười.

“Thế cậu muốn học gì?”

“Con muốn học sử dụng kiếm”

“Tại sao lại là kiếm?” – Ông lão hỏi ngược lại.

Minh ấp úng.

“Con.. con.. con muốn mượn ông thanh kiếm gỗ của thầy ông ạ, xong con sẽ trả lại cho ông ngay.”

Vốn đây là kế hoạch của cậu từ hôm qua khi cậu biết khả năng tiềm ẩn khắc chế Tà Ác của nó, chỉ là cậu không nghĩ sẽ đề cập với ông sớm như vậy.

Ông lão nghe cậu trả lời một câu không liên quan, nhưng lại rất liên quan, ông thoáng nghĩ qua, liền hiểu, có chút trầm mặc.

Một lát sau ông mới nói.

“Chuyện này có vẻ hơi sớm, nhưng để lão suy nghĩ, mai và mốt cậu về thăm nhà, ngày kia quay lại, lão sẽ có câu trả lời cho cậu.”

Lại nói.

“Bây giờ, cậu nghe lão tiếp tục hướng dẫn việc tu luyện, còn có những điểm phải lưu ý, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện trong tương lai của cậu..”

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?