Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 144: Cùng một loại người



Hà Thời Minh cũng không để ý tới những người chỉ trích xung quanh, anh nhìn Liễu Hân Nguyệt bên trên ban công, lớn tiếng nói: “Bởi vì thế giới này mang đến cho cô, ngoài tổn thương ra thì chính là đau khổ! Cô khát khao trốn chạy, mong ước giải thoát, tha thiết một thế giới yên tĩnh! Chết đối với cô mà nói, là tốt nhất, cũng là biện pháp duy nhất. Tôi hiểu sự đau khổ của cô, thật đấy.”

Theo mỗi lời nói ra của Hà Thời Minh, sau đó, xảy ra chuyện khiến mọi người ở đây sửng sốt.

Chỉ thấy Liễu Hân Nguyệt đang chuẩn bị nhảy lầu, vậy mà trái lại lại ngừng lại, không tiếp tục tư thế lúc nào cũng có thể nhảy xuống như trước đó nữa.

Liễu Hân Nguyệt nghiêng đầu một cái, trên mặt hiện ra vẻ nghi ngờ mà nhìn Hà Thời Minh, nói: “Anh, hiểu tôi?”

“Đúng, tôi hiểu!” Hà Thời Minh trịnh trọng gật đầu nói.

Câu nói này không phải là anh nói bậy.

Bởi vì anh, là biết thật!

Nghiêm túc trên ý nghĩa mà nói, anh với Liễu Hân Nguyệt thật ra là cùng một loại người.

Anh từ nhỏ đã xuất thân nghèo khổ, trước khi tốt nghiệp trung học cơ sở thậm chí chưa từng mặc một bộ quần áo mới, bộ quần áo mới đầu tiên vẫn là mua trong kì thi tuyển sinh.

Sau khi lên cấp ba, cũng là liều mạng che giấu mình, không muốn để cho mình bị bất kỳ ai phát hiện ra sự tồn tại của anh.

Anh chỉ muốn làm một người tàng hình.

Khi ở trước mặt người khác, anh cố gắng duy trì nụ cười tươi như hoa, giả vờ mình rất vui vẻ rất hạnh phúc, mãi mãi duy trì mặt tốt nhất của mình, dù cho là sẽ khổ sở ra sao, khi ở trước mặt người khác đều cố gắng cười.

Không phải bởi vì anh thật sự vui vẻ, chỉ là bởi vì anh không muốn bị người khác chú ý tới, không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của anh.

Nhiều lúc, anh cảm thấy mình có bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng.

Cũng may, anh còn có bạn bè, tuy là không nhiều, nhưng là tri kỷ chân chính, trong đời có một người là đủ, nếu không thì có thể bây giờ anh cũng giống như Liễu Hân Nguyệt rồi.

Rất nhiều người đều cho rằng người bị bệnh trầm cảm là khác người, là ở không đi gây sự, là ăn nhiều chết no, rõ ràng sống được rất tốt nhưng lại muốn rên rỉ trong vô cảm.

Nhưng từ trước đến nay chưa từng có người nào thật sự suy xét bệnh trầm cảm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Tổn thương tâm lý, càng khiến người ta khó có thể chịu đựng hơn so với vết thương trên thân thể.

Đối với người bị bệnh trầm cảm mà nói, là làm bạn với sự mất ngủ vô tận, là ác mộng vô tận vây quanh, là vô số tiếng gầm thét ở bên tai, là sự tra tấn sụp đổ tinh thần bất cứ lúc nào, là sự chống đối của một người với toàn bộ thế giới.

Sự thống khổ tự hại, đối với bọn họ mà nói ngược lại có thể nhận được sự yên tĩnh phút chốc, cho nên cười là lúc họ tự hại.

Vì lẽ đó người bị bệnh trầm cảm, cuối cùng cũng đều khó thoát kết quả tự tử, không phải là bởi vì bọn họ không muốn sống, mà là bọn họ không có tinh thần can đảm để tiếp tục kiên trì, thật sự không có cách nào kiên trì thêm một giây nào nữa, tất cả lời chửi mắng và khuyên giải đều chỉ sẽ càng kích thích bọn họ thêm, khiến cho linh hồn chồng chất vết thương lại càng bị thương nặng hơn.

Dưới tình huống như vậy, hoặc là bạn cho họ một cái ôm vào lòng, hoặc là một gậy, khiến tâm lý của họ nhận được sự yên tĩnh trong chốc lát, cũng tốt hơn nghìn lần so với khuyên họ.

“Liễu Hân Nguyệt, tôi thật sự hiểu cô.”

Hà Thời Minh nhìn Liễu Hân Nguyệt ở bệ cửa sổ tầng sáu, đưa tay phải ra nói: “Bởi vì tôi với cô, là cùng một loại người, đều muốn được yên tĩnh!”

Liễu Hân Nguyệt nghe nói như thế, vành mắt đỏ lên, lập tức gục người trên bệ cửa sổ khóc huhu.

Thấy cảnh này, tất cả những người ở trên quảng trường dưới toà nhà nhất thời yên tĩnh trở lại, tất cả đều nghi ngờ không thôi mà nhìn Hà Thời Minh.

Bọn họ không nghĩ tới mấy câu nghe như vớ vẩn của Hà Thời Minh, thậm chí còn không có bất cứ ý nghĩa khuyên ngăn người khác nào, lại nói đến nỗi Liễu Hân Nguyệt bật khóc?

Tình huống như vậy, bọn họ căn bản là không có cách nào hiểu được.

Hà Thời Minh thấy Liễu Hân Nguyệt không dứt khoát từ bỏ mạng sống của bản thân, tiếp tục nói nhỏ: “Liễu Hân Nguyệt, cô có nghĩ tới hay không, cô hướng tới cái chết như thế, người vui vẻ nhất là ai? Có thể cô không quan tâm đến những người này, nhưng mà cô không muốn khiến cho những người ức hiếp cô, khiến những người dồn ép cô phải trả giá thật lớn, sau đó mới chết sao?”

Trên lầu, theo từng lời Hà Thời Minh nói ra, Liễu Hân Nguyệt đột nhiên ngừng khóc.

Thật ra thì, câu nói đầu tiên của Hà Thời Minh ban nãy, đã chạm đến thần kinh của cô.

Đối với tinh thần của một người bị bệnh trầm cảm mà nói, thật sự không cần bất kỳ lời an ủi nào, cái cô cần chỉ là một người hiểu mình, một người có thể lắng nghe mình, có thể quan tâm cô.

Tiếp tục tồn tại, đối với cô mà nói thật sự là quá tàn nhẫn.

Nhưng lời những người khác khuyên cô, đều là nói với cô thế giới này tốt thế nào, để cô quý trọng sinh mạng, nói cái gì mà sâu kiến còn cố gắng sống sót.

Nhưng bọn họ lại bỏ quên rằng con người chung quy không phải là loài sâu kiến, bọn họ nói những điều tốt đẹp về thế giới, cô không cảm nhận được, thứ cảm nhận được chỉ có lạnh lẽo và tổn thương.

Cô thật sự đã không còn cách nào tiếp tục chịu đựng được nữa.

Nhưng mà lời nói của Hà Thời Minh, chỉ là một câu đơn giản, lại dường như khiến cô tìm được tri kỷ, tìm được tri âm, tìm được người duy nhất có thể hiểu sự thống khổ của cô.

Đối với một người mắc bệnh trầm cảm, người bình thường hoàn toàn khó có thể tưởng tượng ra được, một mình họ chống lại sự thống khổ tra tấn tinh thần và linh hồn.

Sợ hãi, bất lực, bi thương, cô độc vân vân.

Cái bọn họ cần, hơn nữa là vô cùng cần, vẻn vẹn chỉ là một người có thể hiểu họ. Hai người mắc bệnh trầm cảm ở cạnh nhau, loại linh hồn cộng hưởng bộc phát, căn bản cũng không phải là điều là người bình thường có thể hiểu được!

Trong lòng đau đớn, có đôi khi, vẻn vẹn chỉ cần một câu nói bình thản “Tôi hiểu bạn” của người khác.

“Vậy... Anh có thể giúp tôi sao?”

Liễu Hân Nguyệt nhìn Hà Thời Minh, hỏi.

Hà Thời Minh hít sâu một hơi: “Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ tôi có thể thử một chút, có lẽ là tôi cũng không giúp được cô, nhưng tôi có thể ủng hộ cô.”

“Anh tên là gì?”

“Hà Thời Minh!”

“Đợi tôi!”

Liễu Hân Nguyệt nói xong, dần dần biến mất ở trên bệ cửa sổ, trở về lại phòng.

Những người vây xem trên quảng trường dưới toà nhà, sau khi thấy cảnh này, lập tức kêu to bùng nổ sự kích động.

“Cmn! Thành công rồi!”

“Đại Nguyệt của tôi không coi thường mạng sống nữa rồi!”

“Chàng trai! Cậu đúng là quá trâu bò rồi, sao cậu làm được vậy?”

“Đúng rồi! Cmn lời nói ban nãy của cậu làm tôi sợ muốn chết, tôi thậm chí còn nghi ngờ cậu là tới kích thích cô ấy, thiếu chút nữa đã đánh cậu rồi!”

“...”

Kể cả Vương Kiến Ba cũng kích động nắm lấy tay của Hà Thời Minh, hưng phấn nói: “Lão Hà, anh cũng quá trâu bò đúng không? Trông giống như là mấy câu nói linh tinh, vậy mà thật sự khuyên ngăn được Đại Nguyệt của tôi rồi? Anh đây là không phải là mèo mù vớ phải chuột chết chứ?”

Hà Thời Minh cũng thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Nói cho cậu nghe thì cậu cũng không hiểu được.”

“Nín dùm!”

Vương Kiến Ba lườm một cái nói: “Cho anh chút nắng mà anh cứ tưởng mình rực rỡ! Lại còn không hiểu, làm giống như thần bí lắm!”

Hà Thời Minh cười lắc đầu, cũng không nhiều lời.

Có một số việc, hiểu là hiểu, không hiểu thì có nói nhiều hơn, người khác cũng sẽ không hiểu, giống như người bị đau đớn vặn vẹo về tâm hồn, trầm cảm về tinh thần.

Ting.

Đúng lúc này, điện thoại của Hà Thời Minh đột nhiên vang lên một âm thanh thông báo tin nhắn.

Lấy ra nhìn xem, trong khoảnh khắc, lông mày của anh hơi nhíu theo.

Là phần thưởng của hệ thống trang đầu ngày mai.

Nhìn thấy phần thưởng lần này, Hà Thời Minh trực tiếp hưng phấn đến trợn to hai mắt.