Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 2: Chap 2 Tổ Vu Đến.



"Người đến là ai?"

"Bần đạo Trường Tắc, gặp qua Đông Hoàng!"

"Trường Tắc??" - Hắn nhíu mài nhìn sang đám thuộc hạ. Một bên dùng áp lực nhấn nam chính quỳ xuống mặt đất, hai chân thiếu niên không thể nhúc nhích cùng kháng cự.

Đám yêu tướng bên cạnh liền thưa. "Điện hạ, vị này là Trường Tắc đạo nhân. Môn đồ của Thái Thanh thánh nhân."

Cái tên lạ hoắc, môn đồ của Thái Thanh trong truyện đếm trên đầu ngón tay, nổi bậc nhất là Huyền Đô đại sư mà người này thì không phải, vậy là nhân vật quần chúng trong quần chúng.

Thái Thanh thánh nhân là sư huynh của Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ, đời sau gọi ông ấy là Lão Tử, uy danh đúng là rất dọa người.

Nhưng hắn là ai?! Một cái nhất đỉnh đại danh, yêu tộc chi hoàng, mắc mớ gì đi sợ một cái nhân vật quần chúng.

Đông Hoàng Thái Nhất : "Trong mắt các ngươi, ngoài thánh nhân thì chư thiên không tồn tại sao?"

Nghe vậy toàn bộ nhân tộc run sợ. Trường Tắc trở thành Thái Thanh đệ tử do bản thân thông qua kiên trì học hỏi được để ý. Còn về phần nam chính, ông ấy phát hiện hắn thiên phú nổi bật nhưng còn chưa có mang ra mắt thánh nhân đã gặp phải chuyện này.

Tiểu tử này khi không rảnh rỗi đi chọc yêu tộc, lại còn là yêu tộc Đông Hoàng. Trường Tắc bắt đầu cân nhắc xem có nên nói giúp tiếp không, Lão Tử phái ông ấy đến chỗ này truyền giáo không phải gây chuyện.

Ông ta nháy mắt liên tục ra hiệu cho nam chính đi đến tạ lỗi với yêu hoàng nhưng đứa trẻ này tưởng ông ấy bị con gì bay vào mắt, cứ nhìn lại trân trân bất động. Bất đắc dĩ phải vì tên đồ đệ ăn hại năn nỉ lần nữa.

"Đông Hoàng bớt giận, đứa trẻ này đã bước một chân vào cửa đạo giáo. Hy vọng Đông Hoàng xem xét thánh nhân mặt mũi mà chuyện lớn hóa nhỏ."

Đông Hoàng Thái Nhất :

"Tuổi nhỏ đã có gan mạo phạm thiên uy, ta bỏ qua rồi ông có dám đảm bảo tộc khác không noi gương nhân tộc lặp lại những chuyện này không?"

"Thiên đế bớt giận!!"

Bốn bề tiếng người kêu lên cầu xin, kì lạ nhất là có nhóm yêu tướng cũng quỳ xin tội. Hào quang nhân vật chính này ảnh hưởng hơi quá rồi, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sóng lưng, ánh mắt đầy sát khí của nam chính nhìn vào hắn.

Chỉ là một đứa trẻ con thôi, không được sợ nó! Không được.

"Vậy Đông Hoàng định thế nào?" - Tiếng Trường Tắc kéo hắn về hiện tại.

Hắn đắn đo suy nghĩ một chút, đối với toàn bộ nhân tộc đang quỳ nảy ra một ý nghĩ, vừa hay cũng làm thật tốt bộ mặt của phản diện.

"Muốn bổn hoàng bỏ qua cũng được hoặc là nhân tộc bồi tội, hoặc là tiểu tử này."

Cái tính cao thượng của đám nhân vật chính auto chọn hy sinh vì mọi người. Tới lúc đó Thái Nhất có thể đường đường chính chính thử xem hiện tại mình ra tay với nam chính hệ thống khốn nạn kia có xuất hiện ngăn cản hay không.

Không ngoài dự đoán, tiểu tử liền nhận hết trách nhiệm về mình.

"Đông Hoàng, ta tự làm tự chịu! Không liên quan đến mọi người."

"Bổn hoàng thành toàn ngươi."

Chờ có vậy Đông Hoàng một kiếm nhanh như cắt liền giáng xuống.

Ngay lúc này mặt đất rung chuyển, hắn phát hiện có gì đó không đúng, hệ thống không thấy đâu mà thay vào đó là hơi thở quen thuộc của đám người vu tộc.

Một tên cao lớn tựa như thái sơn trên núi cưỡi theo hỏa long giáng xuống. Bên ngoài vảy đỏ rực cháy, tay quấn hỏa xà. Kẻ này là Chúc Dung tổ vu.

Đối phương vừa xuất hiện liền hướng Đông Hoàng Thái Nhất chửi bới.

"Con chim kia, lão tổ tông hôm nay sẽ lột sạch lông mao của ngươi ra."

Đi sau người này, một kẻ nửa người nửa hổ, lưng mọc hai cánh. Nhục Thu tổ vu.

Cộng Công chân đạp hắc long, tay quấn thanh xà cũng lù lù xuất hiện.



"Đông Hoàng Thái Nhất."

Không gian tổ Vu - Đế Giang tham chiến, y dùng thần lực khóa chặt toàn bộ tách nơi này tạm thời khỏi thời không ngăn trở thiên đình cứu viện. Trời đất bên trong tối sầm một mảng như ban đêm.

Vài yêu tướng nhìn thấy bốn vị tổ Vu thần hồn bay mất. Đông Hoàng Thái Nhất vô cùng phiền lòng, tình huống tập kích bất ngờ này chắc chắn là chuyện tốt của cẩu hệ thống.

Thái Nhất không ngại đánh với bọn họ nhưng đám yêu tộc tiểu binh thì khó nói. Năm vạn yêu hộ trận vi hành là những nhân tuyển hình thái xinh đẹp được chọn tháp tùng Đông Hoàng Thái Nhất ra ngoài, kỹ năng chiến đấu là con số không.

Tổ vu thèm thuồng nhìn về phía yêu binh hộ vệ.

Kim Ô nhãn mở ra, từng lớp thời không bị Đế Giang khống chế hiện ra trong mắt hắn. Không hổ danh không gian tổ vu, yếu điểm trong trận lần trước bị Thái Nhất nắm thóp đã được thay đổi, bây giờ tìm sơ hở cần rất nhiều thời gian.

Khó ở chỗ trong hàng ngũ bây giờ không có yêu thần để câu giờ.

Cẩu hệ thống thật biết chơi, hắn chỉ đụng nam chính có một chút thôi mà, có cơ hội nhất định Thái Nhất tặng cho nó cái đánh giá một sao.

"Keng!"

Tiếng chuông uy vũ ngân lên, từ thắt lưng Đông Hoàng chí bảo bay ra liên tục tăng kích thước đến chóng mặt.

"Mấy tên thủ hạ bại tướng này, không tìm các ngươi thì thôi còn vác mông đến tìm ta ăn đòn."

Hắn tay ra hiệu, Chu tước thần điểu xòe cánh che chắn năm vạn yêu binh. Đông Hoàng chung biến thành khiên chắn khổng lồ lao đến chụp lấy toàn bộ đám người bảo vệ bên trong, có cả nhân tộc nhóm.

Thiên đế bảo hộ luôn phần nhân tộc. Trường Tắc đạo nhân lộ ra vẻ bất ngờ.

Đế Giang :

"Chớ có cuồng ngạo, cái chuông rách của ngươi đâu phải vạn năng. Các huynh đệ xông lên."

Do nơi này bị ngăn trở với bên ngoài. Ánh sáng không thể chiếu xuyên qua, tầm nhìn trong bóng đêm cũng bị thu hẹp.

Kim Ô không có phù trợ của thái dương ánh sáng thực lực kéo xuống mấy phần. Con mắt trái của hắn liền bị móc ra diễn hóa thành thành một khỏa tiểu thái dương lơ lửng bay lên.

Bên trong Đông Hoàng chung kết giới. Gương mặt yêu tộc thành viên căng thẳng, tận bốn tổ vu. Lỡ như có chuyện gì thì bọn họ c·hết chắc.

Đông Hoàng thôi động thái dương chân hỏa khiến cho nhiệt lượng xung quanh vọt lên chóng mặt.

Thủy chi tổ vu Cộng Công hai tay trào ra cửu thiên lưu thủy. Hỏa chi tổ vu Chúc Dung phi thân đến tụ lại một quả đấm trùng kích, từng dãi núi cao hóa tro tàn.

Nhục Thu cùng Đế Giang cũng chẳng ngồi yên, bọn họ đồng loạt t·ấn c·ông. Rất nhiều địa hình trong nháy mắt bị trận chiến băng sơn liệt địa san bằng.

Cả bốn người từ các hướng liên tiếp vây công Đông Hoàng Thái Nhất.

Đông Hoàng kiếm sau một lúc chống chọi với cơ thể cứng như thép nguội của tổ vu cũng bị gãy làm hai đoạn. Một kiện hậu thiên linh bảo, vậy mà đối với thể xác vu tộc một chút trầy xước cũng khó tạo ra nổi.

Đại thế nghiêng về vu tộc làm cho Đế Giang nổi lên cao hứng mỉa mai.

"Không có pháp bảo ngươi chính là phế vật."

Thái Nhất vứt đi thanh kiếm gãy, trên mặt không chút hoang mang đáp trả.

"Pháp bảo cũng là một loại thực lực. Dã man nhân không có nguyên thần làm sao hiểu được sự huyền diệu trong đó."

"Lão tử tới xé rách cái miệng của ngươi." - Chúc Dung cắn răng đe dọa.

Quyền cước Đế Giang xuyên qua phòng ngự đập thẳng mặt Thái Nhất bức lui về sau, Chúc Dung cũng chẳng rảnh rỗi, hỏa chi pháp tắc đổ dồn vào hai tay sau lưng đánh tới.

Ăn hai quyền bay vào vách đá, Đông Hoàng Thái Nhất sau lưng bùng lên đôi cánh rực lửa, tiếng quạ rống giằng xé không gian, đôi cánh dang rộng bay v·út lên cao.



Biển l·ửa b·ùng l·ên như nhảy múa, bên trong xuất hiện một con Tam Túc Kim Ô to lớn vạn trượng, toàn thân cháy rực thái dương chân hỏa nóng bỏng. Lớp thuân ô linh vũ trên cơ thể tỏa ra huyền quang lộng lẫy chói mắt.

Thái Nhất trong hình dạng bản thể trong miệng không ngừng phun khởi nguyên của lửa mặt trời.

Cộng Công liền tạo ra hai vòng xoáy lưu thủy cản lại. Nước và lửa cùng v·a c·hạm, lực xung kích bạo phát đi ra.

Đế Giang ra hiệu, Nhục Thu gọi lên quả núi khổng lồ ném đến.

Nhục Thu chưởng quản nguyên tố thuộc kim, cho nên loại này núi đá chắc chắn so với sắt thép cùng một dạng. Đại sơn đột nhiên rã ra biến thành cơn mưa kim loại bắn về phía này.

Nhanh như cắt Kim Ô chao lượn lướt khỏi phạm vi.

Hắn vô cùng đắc chí. Vừa đánh vừa tranh thủ chế nhạo đối phương hết lời. Ở dạng bản thể tốc độ của Kim Ô nhất tộc chính là vô địch.

"Chậm quá chậm quá! Tốc độ đó còn không nhìn được cái bóng của lão tử."

Âm Ầm Ầm!!!!

Xung kích không biết từ đâu oanh tạch ra.

Hư không rung động lớn xé ra vết nứt. Một đầu đại ngư cực lớn từ sâu thẳm miệng há thật to gắt gao cắn vào tới với tốc độ kinh hồn. Không kịp trở tay Đông Hoàng Thái Nhất toàn bộ phần bụng thoáng chốc nằm trong miệng cá lớn.

"A"

Tiếng gào thét kèo theo tiên huyết lẫn trong lông vũ Kim Ô từ trên trời cao bay loạn tứ phía.

Răng nhọn siết chặt vào da thịt quá sâu, Thái Nhất tự mình dùng móng vuốt xé rời cơ thể bản thân thành hai nửa để thoát ra.

"Đông Hoàng!" - Yêu binh yêu tướng hét lên hoảng loạn. Đông Hoàng chung càng muốn rung chuyển.

Đông Hoàng Thái Nhất một nửa thân trên rơi xuống đất, hằng hà sa số kim huyết tuôn trào không ngừng. Mỗi giọt Kim Ô huyết khuấy lên từng đóa hoa lửa bắt đầu kết tụ lại nhục thân.

Chẳng mấy chốc đã hồi phục cơ thể hoàn chỉnh, dù vậy nguyên thần đã bị tổn trầm trọng, bản thể Kim Ô rút linh lực tự phục hồi, sức chiến đấu của hắn thoáng chốc rơi xuống.

"Hèn hạ đánh lén." - Hắn gào lên.

Có thể thấy rõ cú táp vừa rồi của con đại ngư kia vô cùng uy lực, chỉ một cái nhanh gọn nghiến gãy mất mấy cọng xương sườn cùng toàn bộ phần bụng của hắn. Đối phương là viễn cổ dị thú không thể nghi ngờ. Dạng này vậy mà lại trợ giúp Vu tộc.

Cộng Công :

"Đông Hoàng Thái Nhất, ngươi không biết sao? Kẻ muốn ngươi c·hết nhiều tới mức ta có đếm hết một cái nguyên hội cũng không đếm được."

Hắn tuyệt đối không thể lộ ra yếu thế trước mặt tử địch, Thái Nhất nhanh chóng lau đi tiên huyết.

Tên đánh lén không có ý định dừng lại, y tiếp tục chiến thuật ẩn mình rồi ngay sau đó từ sau lưng Đông Hoàng Thái Nhất nhảy ra, bộ móng vuốt sắc bén lần nữa xuất hiện hướng vào đầu t·ấn c·ông nhưng đã bị hắn tránh được.

Bốn vị tổ Vu cùng đồng loạt xông lên, bọn họ thân thể như rồng cùng kích hợp liên thủ.

Không chờ triệu hồi Đông Hoàng chung cảm ứng được liền lao tới vệ chủ.

Tiên thiên chí bảo rống lên từng tiếng chuông giận dự, điên cuồng v·a c·hạm với bốn tổ vu tạo ra một tràng địa chấn. Yêu tộc chiến sĩ rơi vào hoảng loạn không kịp tạo kết giới.

Tia sáng nhàn nhạt lóe lên, Thái Nhất giật mình nhìn thấy móng vuốt của kẻ lạ mặt chuyển sang cừu sát yêu tộc binh lính.

"Đông Hoàng cứu mạng!" - Yêu tộc trong thấy cuồn cuộn công kích đang lao về phía họ liền hét lên.

Một lần nữa hắn cưỡng chế hóa Kim Ô bản thể bay đến ngăn trở.

Kẻ đánh lén lúc này đã lộ diện, một kẻ khoác áo choàng đen bí ẩn, hơi thở này hắn chưa từng gặp qua, tuy nhiên cảm nhận được đối phương tu vi cùng mình tương đồng, đạt đến chuẩn thánh trung kỳ.



Thái Nhất khí tức bạo phát bay đến, kẻ kia cũng chẳng ngần ngại hóa bản thể dùng móng vuốt bắt lấy Kim Ô.

Cả hai thần thú vật lộn trên không, trước đó hắn đã b·ị t·hương nặng khí lực suy yếu, rất nhanh móng vuốt của đại ngư túm chặt một bên cánh Kim Ô xé rách lìa khỏi thân.

"Thái Nhất!" - Giọng nói đau lòng gào lên.

Đông Hoàng chung thời khắc này biến hóa, tại đó bộc phát lưu lượng lớn thần uy hất văng tứ đại tổ vu, thần chung hóa thành trung niên nam tử, ông ta lao đến đỡ lấy cơ thể Đông Hoàng Thái Nhất.

Đôi mắt rực lửa oán giận đổ dồn vào đám người yêu tộc và nhân tộc. Nếu không phải do bọn họ chủ nhân lão thế nào lại phân tâm.

"Trảm!!"

Lúc này một đường kiếm khí sáng chói chém nát một đạo cấm chế của Đế Giang, ánh mặt trời theo khe nứt chiếu thẳng xuống.

Thanh kiếm tiên nặng nề trên tay nam chính rơi xuống, đây là lần đầu tiên y sử dụng kiếm khí.

Không gian hở ra, tam thập tam thiên bị dị tượng đánh động. Thiên môn binh lính quan s·át n·hân tộc tổ địa phương hướng Đông Hoàng tuần du, một phương ngập trong hỏa diệm cấp tốc đi thông báo cho Đế Tuấn.

"Kiếm khí từ đâu đến?" - Chúc Dung phẫn nộ nhìn hướng yêu tộc cùng nhân tộc một chỗ.

Tuy nhiên kẻ đánh lén dồn hiếu kì vào người đàn ông trung niên nọ, xưa nay linh bảo tu hành được linh thức không hiếm lạ, huống hồ là tiên thiên chí bảo như Đông Hoàng chung, người này từ đầu đến chân đều phát ra hoàng kim ánh sáng, cùng Đông Hoàng Thái Nhất một dạng tương liên.

Ông ta thanh âm lanh lảnh như tiếng nhạc vang ra tứ phía. "Lấy đông h·iếp yếu còn bỉ ổi đánh lén. Đến cùng chỉ có thế."

Kẻ lạ mặt ẩn núp dưới lớp áo choàng màu đen huyền bật cười : "Tiên thiên chí bảo có thể tu thành linh thức mà không bị thiên đạo t·rừng t·rị. Đúng là thật kì lạ."

Ông ta không đáp lời y, hai tay ôm chặt Đông Hoàng Thái Nhất gia trì chữa trị, khắp người tỏa ra một tòa thiên linh đại thế. Hồng hoang vạn tộc ẩn hiện thiên uy.

Đế Giang lao đến trước mặt đám người yêu tộc, dùng tay không đập nát kết giới bắt lấy hai yêu tướng xé làm hai, trực tiếp thực dưỡng khiến ai ai cũng kh·iếp sợ.

Sau đó toàn bộ năm vạn yêu binh cũng bị nghiền nát dưới chân của Vu tổ bốn người. Máu tanh bay ra vạn dặm.

Đông Hoàng chung đối với yêu tộc không tha thiết mấy. Bất đắc dĩ Thái Nhất mệnh lệnh buộc phải ra tay bảo hộ, bằng không đến nhìn cũng không muốn nhìn thấy.

Yêu tộc tỉ tỉ sinh linh c·hết đi vài vạn không ảnh hưởng đại thế.

Dưới trị liệu của chút thái dương kim quang ít ỏi chiếu vào, Đông Hoàng Thái Nhất dần dần khôi phục.

Đế Giang : "Nhanh kết thúc hắn."

"Chắc chắn là Vu tộc cẩu tặc làm." - Anh Chiêu bên ngoài cấm chế gào thét, sau lưng hắn là Cửu Anh cùng Bạch Trạch. Bọn họ đã dùng đủ mọi cách không khả năng phá được.

Cửu Anh yêu thần bất an dâng đến cực điểm. Đông Hoàng Thái Nhất mà có chuyện gì thiên đế chắc chắn mang họ đi làm gỏi.

"Đây có lẽ không đơn giản chỉ là cấm chế! Bạch Trạch ngươi mau xem thử có đại trận ẩn không?"

Bạch Trạch : "Ta tra không tới! Chúng ta tản ra xung quanh tìm thử đi."

Thái Nhất mở mắt đứng dậy đối với cảnh tượng con dân t·hi t·hể chất thành núi trầm mặt một lúc, toàn thân v·ết t·hương vẫn còn chảy máu nhưng sắc mặt y đã tốt hơn rất nhiều.

Hai mắt Đông Hoàng Thái Nhất b·ốc c·háy. Không gian bích lũy vỡ nát. Đông hoàng chung hóa hình lơ lửng trên đỉnh đầu. Cùng kết hợp thả xuống hỏa diệm hung hăng hơn lúc nãy.

Mặt đất nứt ra thành đường, sâu bên dưới cháy lên bất diệt hỏa. Cỏ cây tại nhân tộc tổ địa bị t·hiêu r·ụi.

Đế Giang, Chúc Dung lúc này cảm thấy không ổn. Kẻ đánh lén phối hợp thủy chi tổ Vu Cộng Công tạo ra một quả cầu nước lớn.

"Đại Nhật Hoành Thiên! Thập Phương Câu Diệt."

Đông Hoàng Thái Nhất hô to, tiểu thái dương tinh diễn hóa từ con mắt trái ban nãy liên tục bành trướng kích thước cho đến khi trở thành một vòng đại nhật to khủng kh·iếp muốn che lấp bầu trời.

Không gian cấm chế lúc này đã triệt để sụp đổ. Trường Tắc đạo nhân vội vàng dẫn theo nhân tộc tháo chạy ra ngoài. Nam chính ngoảnh mặt nhìn thấy một vài yêu binh lồng ngực hơi thở yếu ớt không chần chờ quay lại mang theo họ.

Đế Giang lại bẻ cong thời không muốn bóp nát đại nhật nhưng mà tốc độ lớn của nó quá nhanh, hắn nhìn qua Cộng Công đang kiên trì bổ thủy lực vào kết giới.