Khi Thẩm Dao Chu quay lại, cả người như được đổi mới.
Thịnh Hoài Khanh là người đầu tiên cảm nhận được, nếu nói Thẩm Dao Chu trước đây ấm áp như ánh nắng thì Thẩm Dao Chu bây giờ, trong sự ấm áp như còn mang theo chút sát khí.
Phát hiện này khiến hắn kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười.
Nàng và Phó Sinh Hàn thật thú vị.
Cao Quân thấy Thẩm Dao Chu thì lập tức chạy tới: "Sư phụ người không sao chứt! Ôi, người xem vết thương trên người người này... Không được, lát nữa ta sẽ làm chút đồ ăn, bồi bổ cho người thật tốt."
Thẩm Dao Chu vừa buồn cười vừa bất lực.
Hoàng y tu vẫn điềm tĩnh, không quên chuyện chính: "Sư phụ, Phó đạo hữu rốt cuộc là thế nào?"
Thẩm Dao Chu trầm ngâm một lát: "Thần phủ hắn có vấn đề, ta sẽ giải quyết ổn thỏa."
Nàng nói như c.h.é.m đỉnh chặt sắt, không cho người khác có cơ hội nghi ngờ.
Chỉ có Từ Chỉ Âm không chắc chắn lên tiếng: "Dao Chu, hắn... sẽ không phải là sinh ra tâm ma chứ?”
Tu sĩ nếu có chấp niệm rất dễ sinh ra tâm ma, tâm ma có thể khiến tu sĩ tu vi dừng lại không tiến, cũng có thể khiến tu sĩ rơi vào điên cuồng.
Phó Sinh Hàn quả thực có chút giống như sinh ra tâm ma.
Thẩm Dao Chu mím môi: "Ta không biết, ta sẽ điều tra rõ ràng." Thịnh Hoài Khanh đứng ngoài đám người, hắn từng gặp tu sĩ sinh ra tâm ma, không giống với Phó Sinh Hàn, nhưng hắn không nói ra cảm nhận của mình.
Thật ra hắn muốn xem Thẩm Dao Chu định làm thế nào, nếu nàng ngay cả Phó Sinh Hàn cũng có thể chữa khỏi, vậy bệnh của hắn có phải cũng có hy vọng không?
Nhưng hắn không ngờ rằng, Thẩm Dao Chu trực tiếp quay đầu lại: "Thịnh công tử, về bệnh của ngươi, ta có một số suy nghĩ, lát nữa chúng ta nói chuyện chỉ tiết hơn được không?”
Biểu cảm ôn hòa của Thịnh Hoài Khanh khựng một giây, hơi thở đột nhiên nghẹn lại.
Về bệnh của Thịnh Hoài Khanh, Thẩm Dao Chu trước đó đã có suy nghĩ mơ hồ.
Nếu coi linh căn của hắn là một cơ quan bình thường thì phân xung đột chính là khối u, hơn nữa còn là khối u ác tính xâm lấn nghiêm trọng, trong trường hợp này, thích hợp nhất chính là "xạ trị".
Nhưng mặc dù Thẩm Dao Chu có hiểu biết về xạ trị nhưng nàng không phải là nhà vật lý chuyên nghiệp, huống hồ dùng tia gì, liều lượng bao nhiêu, còn cả các thiết bị liên quan đều không có.
Nếu cưỡng ép dùng biện pháp ngoại khoa để cắt bỏ, e rằng chưa chắc đã đạt được hiệu quả thích hợp, thậm chí có thể đe dọa đến tính mạng của Thịnh Hoài Khanh.
Vì vậy, Thẩm Dao Chu lúc đầu mới từ chối chữa bệnh cho hắn, nếu không phải hệ thống công bố nhiệm vụ, nàng biết hệ thống không thể đưa ra vấn đề hoàn toàn không có cách giải quyết, mới giữ Thịnh Hoài Khanh lại. Mãi đến khi mở hệ thống danh vọng, nàng nhìn thấy danh hiệu tương ứng mới khẳng định được suy đoán của mình.
Nàng dùng giá trị danh vọng để đổi lấy danh hiệu, sau khi treo lên, lại điều khiển linh lực vào mắt, lần này nhìn thấy linh căn của Thịnh Hoài Khanh đã khác, thậm chí còn có nguồn phóng xạ và liều lượng tham khảo.
Thẩm Dao Chu kể chi tiết toàn bộ kế hoạch điều trị cho Thịnh Hoài Khanh: "Thịnh công tử, mặc dù cách này có thể loại bỏ một thuộc tính nào đó trong linh căn nhưng vẫn có tính nguy hiểm, có muốn phẫu thuật hay không, ngươi cân nhắc kỹ rồi hãy nói cho ta biết."