Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 72



Tề Nhã Nhã nhắm mắt lại đều có thể tưởng tượng ra bộ dạng Tống Tây Tử mặc trang phục chính thức ở chỗ làm, cảm thấy nàng thích hợp sống trong một tòa nhà văn phòng bê tông cốt thép, nhìn qua không có cảm giác đột ngột.

Mà khi Lâu Xuân Vũ cũng mặc trang phục chính thức, giống như là lây nhiễm khí tức của Tống Tây Tử, khí chất của hai người bắt đầu tới gần, giống như là cùng một thế giới đi ra, không chỉ là bởi vì cách ăn mặc, càng là vì tần số giữa hai người rất tương tự, hình ảnh hai người đứng cùng một chỗ liền trở nên rất cân đối, không hề mâu thuẫn.

"Các ngươi sao lại cùng trở về a? A, là làm việc cùng nhau sao." Tề Nhã Nhã sờ cằm, hình ảnh trước mắt làm cho nàng có loại tư vị nói không rõ.

Lâu Xuân Vũ không có nói với Tống Tây Tử chuyện của Tề Nhã Nhã, bởi vì đây là việc riêng của Tề Nhã Nhã, Tề Nhã Nhã không để ý người trong phòng biết đến, nhưng mà không có nghĩa là những người khác có thể nói ra.


Cho nên Tống Tây Tử còn không biết trong khoảng thời gian này Tề Nhã Nhã đã trải qua những thăng trầm về tình cảm, bất quá dù sao đã một thời gian không gặp mặt, hai người đều cảm thấy đối phương thay đổi rất nhiều.

Tề Nhã Nhã buông trò chơi xuống, nàng cảm thấy so với chơi game, cùng Tống Tây Tử nói chuyện phiếm càng thêm thú vị.

Sau khi đã trải qua một vài chuyện, cảm giác của Tề Nhã Nhã đối với Tống Tây Tử cũng thay đổi, đã từng là yêu thích, là một loại thưởng thức đối với những thứ tốt đẹp, hiện tại, Tề Nhã Nhã dùng một loại tư thái thành thục để thưởng thức toàn diện Tống Tây Tử, không chỉ là thấy được vẻ bên ngoài xinh đẹp của Tống Tây Tử, cũng nhìn thấy nội tại đẹp đẽ của nàng, Tề Nhã Nhã hoàn thành quá trình chuyển biến từ một người theo đuổi đến mê muội.


Bên này, Lâu Xuân Vũ biết rõ thời gian cấp bách, cho nên dùng thời gian nhanh nhất đem những đơn hàng hôm nay xử lý tốt, điền đơn hàng, đóng gói. Động tác của nàng liền mạch, nước chảy mây trôi.

Tống Tây Tử dựa vào cạnh bàn, từ xa mà thưởng thức, cũng cùng Tề Nhã Nhã câu có câu không mà trò chuyện.

Tề Nhã Nhã nói đến kế hoạch trong tương lai của mình, trong nhà muốn nàng trở về. Đối với chuyến này nàng rất buồn rầu. Nàng hy vọng Tống Tây Tử là một người người từng trải, dù sao cũng có kinh nghiệm xã hội phong phú, có thể chỉ dẫn cho nàng một chút.

Ý kiến của Tống Tây Tử cùng Lâu Xuân Vũ kỳ thật không sai biệt lắm, trong nhà chỉ là cho nàng một con đường tắt, về phần muốn đi con đường tắt này hay không liền phải xem ý tưởng của người trong cuộc.

Nếu như Tề Nhã Nhã kiên trì muốn lưu lại, làm tốt công tác tư tưởng với người trong nhà, dùng một năm ở đại tứ t đi thực tế, đến khi tốt nghiệp đại học sau khi cầm được bằng tốt nghiệp về lại làm quyết định sau, hiện tại không cần gấp gáp mà quyết định. Bởi vì con người là sẽ thay đổi, tâm cũng là sẽ thay đổi.


Sai lầm lớn nhất của gia trưởng không phải ở chỗ yêu thương hài tử, mà là lo sợ hài tử chịu khổ, không để cho hài tử có nửa điểm cơ hội để chịu khổ, kỳ thật con người chính là phải đi ra ngoài đụng đụng nam tường*, ăn chút đau khổ, nói không chừng sẽ có thêm hiểu biết.

(*Đó là phép ẩn dụ cho hành vi cứng đầu của ai đó và không biết lắng nghe những ý kiến ​​khác nhau)

"Nếu như ta đến công ty của ngươi làm đồng nghiệp của ngươi, ngươi hoan nghênh sao?" Tề Nhã Nhã mỉm cười trưng cầu ý kiến của Tống Tây Tử.

"Hoan nghênh a, công ty hoan nghênh bất luận người nào có năng lực, nếu như ngươi một vị trí muốn ứng tuyển, có thể gởi sơ yếu lý lịch của ngươi đến hộp thư của chúng ta."

Thanh âm đóng gói trôi chảy vừa rồi bỗng nhiên đứt đoạn, bóng lưng Lâu Xuân Vũ vẫn không nhúc nhích, Tống Tây Tử cùng Tề Nhã Nhã không khỏi nghi ngờ nhìn về phía nàng.
Lâu Xuân Vũ nói: "Ta không cẩn thận chưa bỏ đơn vào bưu kiện a."

Động tác của nàng cứng ngắc, cầm lấy dao bấm mở ra phần bưu kiện đã đóng gói tầng tầng lớp lớp băng dán, phát hiện bên trong căn bản không có đơn bưu kiện, tờ đơn kia ở ngay bên cạnh...Nàng

Bình thường đều là Lâu Xuân Vũ tự mình đi đến điểm gửi bưu kiện dưới lầu để gửi bưu kiện, lần này Tống Tây Tử giúp nàng chia sẻ một phần bưu kiện.

Tống Tây Tử nói muốn ăn ở nhà ăn, nhưng mà bởi vì thật lâu không có ở trường học, phiếu cơm của nàng cũng không có mang theo, Lâu Xuân Vũ tất nhiên không thể để nàng bỏ tiền, xem như đồ đệ của nàng, lại là nàng lái xe đưa mình trở về, về tình về lý đều hẳn là do mình mời khách.

Sinh viên đại học đã phát ngán với các món ăn ở nhà ăn, đối với Tống Tây Tử mà nói đây lại là hồi ức đã lâu mới có lại, nàng ăn thật ngon, mà Lâu Xuân Vũ lại không động tới.
"Làm sao vậy, ngươi không thấy ngon miệng?" Tống Tây Tử hỏi.

"Công ty còn thiếu người? Ngươi nói với Tề Nhã Nhã còn muốn tuyển người, chính ngươi phụ trách sao?" Lâu Xuân Vũ cho là mình vào công ty đã nhận được đãi ngộ độc nhất vô nhị, nàng cảm thấy Tống Tây Tử chu đáo, có thể là như vậy, trong lòng nàng liền có so đo, sinh ra tâm thái ích kỷ, khi Tề Nhã Nhã nói cũng muốn vào công ty, Lâu Xuân Vũ nghĩ đến Tống Tây Tử cũng chiêu đãi Tề Nhã Nhã giống như chiêu đãi mình, lập tức liền không có khẩu vị.

"Khẳng định là thiếu người a, sau nàycông ty muốn phát triển, thông báo tuyển dụng tân nhân là nhất định. Bất quá không có liên quan gì tới ta, ta lại không chịu trách nhiệm tuyển người, đó là chuyện của phòng nhân sự."

Nghe Tống Tây Tử nói như vậy, Lâu Xuân Vũ nói nhỏ: "Vậy ngươi còn thiếu nhân thủ sao?"
"Ah, ngươi nói ta có thiếu nhân thủ hay không, ta thiếu a, Trương Hâm nói nếu như ta làm tốt, sẽ an bài cho ta một trợ lý, trong khoảng thời gian ngươi trước hết liền làm phụ tá công việc cho ta a, bất quá ngươi yên tâm, ta khẳng định không có khả năng để một sinh viên xuất sắc như ngươi đi theo ta làm chuyện đơn giản như vậy, Trương Hâm muốn hỏi ngươi, ngươi muốn đến bộ phận nào, hắn nghĩ ngươi có thể làm lão sư."

"Lão sư? Ta e là ta không làm được, ta cũng không phải tốt nghiệp trường sư phạm."

"Ngươi sai rồi, chúng ta không cần lão sư tốt nghiệp trường sư phạm, chúng ta cần là một tân nhân biết giảng bài, không đơn giản chỉ là một lão sư biết lên lớp, mọi mặt của ngươi đều đủ, nếu như ngươi nghĩ thông suốt, công ty của chúng ta liền bồi dưỡng ngươi theo phương diện kia."
Lâu Xuân Vũ cảm thấy công ty đối với chuyện sắp xếp vị trí cho nàng có phải là có chút sớm hay không, chính mình mới vào công ty, tính toán liền chỉ mới được một ngày, đã nghĩ đến vị trí sau này.

"Vạn nhất ta làm không tốt thì sao, trong trường ta học tốt, là bởi vì ta nắm bắt được quy luật học tập, mặt khác chuyện học tập có thể dựa nỗ lực để đạt được, bước vào xã hội, quy tắc mọt sách trong trường liền không còn thích hợp, ta chỉ sợ ta làm không tốt."

"Ngươi nghĩ gì vậy a, ngươi cho rằng mời ngươi vào công ty là một mình Trương Hâm quyết định sao, là ta, Trương Hâm, cùng những người khác cùng làm quyết định, mọi người đều tán thành ngươi, ngươi đối với bản thân tự tin một chút, ta nhớ trước kia đưa ngươi đi làm thêm, ngươi mở miệng ngậm miệng chính là thực xin lỗi thực xin lỗi, lúc đó ta liền nghĩ, ngươi sao lại phải để ý cẩn thận như vậy, ngươi rõ ràng có lá gan rất lớn a."
"Ta chỗ nào có lá gan rất lớn a?" Lâu Xuân Vũ là đang ngại ngùng.

"Chính là ban đầu chúng ta vốn không quen biết, ngươi chủ động muốn theo ta đi làm thêm, ta đều chấn kinh a, chưa từng gặp qua người nào to gan hơn ngươi. Lúc ấy ngươi đã đi đâu, là lương thực tập quá thấp khiến cho ngươi không hài lòng sao?"

"Tống lão sư nói rất đúng, ta sau này sẽ thay đổi."

"Này còn tạm được." Tống Tây Tử nhìn ra được trong lòng Lâu Xuân Vũ cất giấu một tính cách có thể đập nồi dìm thuyền, chỉ là bản tính ấy bị đè nén trong một thời gian quá dài, không có cơ hội thể hiện ra, theo nàng đây chính là một loại đáng tiếc.

"Nếu như Tề Nhã Nhã đến công ty thực tập, ngươi sẽ để nàng theo ngươi sao?" Lâu Xuân Vũ đánh bạo hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất.

"Chuyện đó a, ta phụ trách một mình ngươi là đủ rồi, ngươi thật sự cho rằng ta là ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm sao, ta là có thời gian nhiều như vậy a? Hơn nữa, Tề Nhã Nhã đi vào tất nhiên sẽ có người hướng dẫn nàng. Làm sao vậy, ngươi sợ ta không có thời gian hướng dẫn ngươi sao?" Tống Tây Tử thầm nghĩ hình tượng bản thân ở trong lòng Lâu Xuân Vũ có phải hay không chính là loại người ăn no rồi không có chuyện gì làm, nếu không vì cái gì sẽ cho là mình phụ trách một tân nhân còn chưa đủ lại muốn ôm đồm thêm một người, được thêm lương còn chưa tính, cố tình chính là không được thêm lương.
"Ta là lo lắng ngươi phụ trách quá nhiều người, sẽ mệt a."

"Chỉ có ngươi mới quan tâm ta có mệt hay không, những người khác chỉ quan tâm ta lúc nào kiếm nhiều tiền."

Lâu Xuân Vũ cho là mình nói như vậy, Tống Tây Tử sẽ nói mình hẹp hòi, nhưng mà Tống Tây Tử vẫn là nghiêm túc trả lời vấn đề của mình, biết được sẽ không có người khác đến cùng nàng trở thành đồ đệ của Tống Tây Tử, thân phận đệ tử duy nhất của Tống Tây Tử được bảo vệ, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn, khẩu vị cũng tốt hơn.

Tống Tây Tử từ trường học lái xe về nhà, dọc đường đi đều nghĩ một việc, công ty của các nàng chuyển từ địa điểm cũ sang tòa nhà văn phòng mới, cách trường học khá xa. Nhưng mà trong khoảng thời gian này Lâu Xuân Vũ vẫn còn ở ký túc xá trong trường, đi học có phải là bất tiện hay không?
Nàng bất tri bất giác đứng trước cửa ra vào phòng phụ trong nhà, tay cầm nắm cửa, mở cửa, lấy lại tinh thần bước vào bên trong, trên giường chăn và gối đầu được gấp chỉnh tề, trên tủ đầu giường có một sợi dây buộc tóc, là dây buộc tóc màu đen loại đơn giản nhất, hẳn là lần trước Lâu Xuân Vũ lưu lại.

"Lại quên cầm đi." Lúc này Tống Tây Tử mới nghĩ đến, dường như mỗi lần Lâu Xuân Vũ tới nhà làm khách đều là phi thường cẩn thận, phòng vệ sinh dùng qua còn đặc biệt đem đồ lau nhà lau đến sạch sẽ, một sợi tóc cũng không lưu lại, chăn gối đã dùng qua cũng sẽ gấp dọn tốt trước khi rời đi.

Nàng có một ý niệm trong đầu, nếu như Lâu Xuân Vũ làm bạn cùng phòng của nàng, nàng hẳn là rất yên tâm. Người bạn cùng phòng này có thói quen sinh hoạt rất đáng hài lòng, hơn nữa làm việc cũng gọn gàng chỉnh tề, quét dọn nấu cơm đều tốt, ít nhất trong số rất nhiều bằng hữu mà nàng quen biết, nàng đối với thói quen sinh hoạt của Lâu Xuân Vũ là hiểu rõ nhất, cũng là có ấn tượng tốt nhất, nàng nghĩ nếu như mình muốn tìm người cùng thuê, tìm bạn cùng phòng, nhất định sẽ ưu tiên cân nhắc đến Lâu Xuân Vũ.
Bất quá nàng nghĩ là một chuyện, Lâu Xuân Vũ cũng không nhắc tới muốn dọn ra ngoài, có vẻ người kia ở ký túc xá rất tốt, không nhất thiết phải thay đổi, cũng không phải mỗi người đều cần chạy ra ngoài mỗi ngày như nàng. Nói không chừng Lâu Xuân Vũ vẫn là quen ở trong trường học.

Trong phòng ngủ an tĩnh, mọi người đang cúi đầu bận rộn chuyện của mình, chỉ có Tề Nhã Nhã, nàng đứng ngồi không yên, trong chốc lát là đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, đặc biệt là ở sau lưng Lâu Xuân Vũ, đứng đó một lúc lâu, trầm tư không nói, trong chốc lát lại đi đến ban công thở dài.

Khi Tề Nhã Nhã lại lần nữa đứng ở sau lưng Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ mãnh liệt xoay người, hỏi nàng: "Ngươi rốt cuộc là có chuyện gì!"

"Xuân Vũ, ta tán gẫu với ngươi một chút đi, nói về chuyện giữa ngươi cùng Tống Tây Tử." Trong lòng Tề Nhã Nhã có một rào cản thủy chung không vượt qua được, nàng thậm chí có một ý tưởng không tốt, nàng nghĩ Lâu Xuân Vũ có phải hay không là đang đuổi theo phía sau Tống Tây Tử, có phải hay không đang tận lực bắt chước Tống Tây Tử, bao gồm cả phong cách ăn mặc, hôm nay khi Lâu Xuân Vũ mặc quần áo công sở đi vào phòng, nàng thiếu chút nữa đã muốn nói Lâu Xuân Vũ ngươi bị Tống Tây Tử nhập sao, kết quả còn nhìn thấy Tống Tây Tử xuất hiện phía sau Lâu Xuân Vũ. Sau đó nàng thông qua sự quan sát của mình, phát hiện Lâu Xuân Vũ có một vài hành động nhỏ rất giống Tống Tây Tử. "Ngươi cùng nàng là xảy ra chuyện gì?"
Lúc trước Lâu Xuân Vũ bởi vì nàng đứng sau lưng mình buồn bực không lên tiếng mà toát ra mồ hôi lạnh, lúc này lại bị nàng truy vấn chuyện có liên quan đến Tống Tây Tử, càng thêm không thể tâm bình khí hòa mà đối đãi.

"Chúng ta chỉ là bằng hữu." Lâu Xuân Vũ nói nhỏ.

"Ta không nói các ngươi không phải là bằng hữu a, ta nói các ngươi là bằng hữu a." Tề Nhã Nhã đã tự mình làm cho hồ đồ, Liêu Dật Vân cùng Tạ Nhuế để xuống tài liệu thi nghiên cứu sinh dày đặc, vểnh tai lắng nghe hai người đối thoại.

Tề Nhã Nhã hướng hai người phất phất tay, nói: "Đừng quản, ta cùng Tiểu Lâu nói chuyện phiếm a."

Tề Nhã Nhã không quản Lâu Xuân Vũ có nguyện ý hay không, kéo người đến ban công, đóng cửa lại, ở không gian nho nhỏ ngòai ban công, nàng nói: "Ngươi có phải cũng cảm thấy Tống Tây Tử rất hoàn mỹ hay không."
"Ngươi muốn nói cái gì?"

"Bây giờ Tống Tây Tử còn trẻ, chỉ cần trải qua năm tháng tôi luyện, xã hội mài giũa, ta thậm chí có thể tưởng tượng ra vài năm sau Tống Tây Tử nhất định sẽ trở thành một ngự tỷ đạt chuẩn!" Tề Nhã Nhã đối với không khí biểu đạt sức tưởng tượng của nàng đối với Tống Tây Tử. Khi lại ngẩng đầu lên, chú ý tới Lâu Xuân Vũ đã sắp không còn kiên nhẫn để lắng nghe.

"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" Lâu Xuân Vũ không biết nên nói cái gì, nàng thậm chí không muốn nghe Tề Nhã Nhã ca ngợi Tống Tây Tử, tuy rằng những lời kia chính là có đạo lý.

"Ngươi có phải hay không cũng yêu thích Tống Tây Tử?" Một câu của Tề Nhã Nhã, giống như một viên đá, ném vào trong tâm hải nho nhỏ của Lâu Xuân Vũ, trong nháy mắt liền tung ra một mảng lớn bọt nước.
Lâu Xuân Vũ rút lui một bước, tâm tình càng thêm phập phồng, bề ngoài càng là bình tĩnh, "Nhã Nhã, ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

Dưới ánh trăng thanh lãnh, đồng tử Lâu Xuân Vũ loáng thoáng mà lóe lên ánh sáng lạnh.

Tề Nhã Nhã cảm thấy có một cỗ lãnh khí như có như không từ sau cổ thấm đến.

"Kỳ thật ngươi yêu thích Tống Tây Tử cũng rất bình thường, ta cũng từng yêu thích nàng a." Tề Nhã Nhã có chút sợ hãi Lâu Xuân Vũ trước mắt, nàng giống như thấy được một mặt khác của Lâu Xuân Vũ. Mỗi người đều có rất nhiều mặt tính cách, một mặt này của Lâu Xuân Vũ, chỉ là không có cơ hội để nàng biểu hiện ra mà thôi.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Phía dưới tiểu thuyết của Tề Nhã Nhã có hai bình luận này

Độc giả bình luận: Tác giả ngươi rất không biết viết văn, làm người ta sốt ruột, nữ phụ phía trước nói nhăng nói cuội cả buổi, kéo đến cuối mới thấy nữ chính lên tiếng, không thể ngay từ đầu liền lên tiếng sao, vì cái gì nhất định phải uốn lượn nhiều như vậy.
Tác giả hồi đáp: Van ngươi, ngươi có thể đừng xem không.

Độc giả hồi đáp: Ta chưa từng gặp qua tác giả như ngươi, tác giả thái thái, ngươi cũng không nghĩ xem, vì cái gì dưới tiểu thuyết của ngươi chỉ có một mình ta viết bình luận cho ngươi?

Tác giả hồi đáp: Vì cái gì?

Độc giả hồi đáp: Bởi vì ngươi viết quá nát a.

Tác giả hồi đáp:?????