Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 92



Buổi sáng hôm đó, Lâu Xuân Vũ nhận được một tin nhắn không đầu không đuôi của Tống Tây Tử, nội dung trong tin nhắn là 【 mộng thấy một chuyện không tốt, tâm tình rất sa sút. 】

【 giấc mộng thế nào lại có thể làm cho ngươi tâm tình sa sút? 】-- Lâu Xuân Vũ hồi âm.

【 mộng thấy ngươi rõ ràng là không vui, lại nói với ta ngươi rất hạnh phúc. 】-- Tống Tây Tử không sai biệt lắm đã quên mất giấc mộng kia, điều duy nhất nhớ rõ chính là khi nàng ngủ toàn thân đều đau đớn.

Lâu Xuân Vũ suy nghĩ ý tứ trong tin nhắn của Tống Tây Tử, nàng muốn cho rằng đây là một cuộc nói chuyện phiếm thông thường, lại cảm thấy câu chữ này là có thâm ý khác, nàng cho rằng nhất định là mình đã nghĩ nhiều.

【 trước kia ta có thể như vậy, nhưng mà sau này chắc chắn sẽ không, nếu như ta có thời điểm không vui, ta nhất định sẽ nói với ngươi trước tiên. 】 sau khi Lâu Xuân Vũ đánh xong những chữ này, nhấn nút gửi đi.


Sau khi Tống Tây Tử nhìn đến, mới hơi chút yên tâm.

【 vậy hôm nay tâm tình ngươi thế nào? 】

【 khá tốt a. Hôm nay sự tình rất nhiều, phải đến chỗ Tiểu Vân hỗ trợ. Đoán chừng sẽ bận đến không thể phân thân.】 Lâu Xuân Vũ nhắn xong một đoạn này, lại nghĩ tới còn có ít lời chưa nói, nàng có vài phần do dự, bởi vì không chắc Tống Tây Tử có thể cho rằng nàng nói như vậy là vượt qua giới hạn hay không, nàng đánh xuống vài chữ gửi đi 【 còn có chút nhớ ngươi. 】

Nhận được tin nhắn thứ hai Lâu Xuân Vũ bổ sung nhắn đến, mấy chữ ngắn ngủn lại làm cho Tống Tây Tử cao hứng không thôi.

Ngay sau đó tin nhắn thứ ba của Lâu Xuân Vũ lại gởi tới, 【 vậy còn ngươi, ngươi có muốn nói gì hay không? 】

【 ngươi xem ta nằm mơ đều mơ thấy ngươi, còn chưa đủ nhớ ngươi sao. Ta phải đi làm, hiện tại không thể hồi âm.】 sau khi Tống Tây Tử gửi tới mấy chữ ngắn gọn liền đem điện thoại thu lại, trên mặt tràn đầy ý cười, khi sắp tới gần phòng họp nụ cười trên gương mặt mới thu hồi lại, đổi thành trạng thái công tác.


Lâu Xuân Vũ thật vất vả nổi lên dũng khí nói ra những lời mà nàng muốn nói, kết quả không nhận được lời hồi đáp chính diện từ Tống Tây Tử, liền có loại cảm giác bị người kia lừa gạt. Nàng thậm chí cảm thấy những lời phía trên kia đều là Tống Tây Tử lừa gạt nàng a.

Cũng không thể trách ai, muốn trách chỉ có thể trách bản thân quá yêu thương Tống Tây Tử. Phần yêu thương này, khiến cho Lâu Xuân Vũ chìm trong tâm tình lo được lo mất.

Chỉ là hôm nay xác thực không có quá nhiều thời gian để Lâu Xuân Vũ nghĩ đến những chuyện này, nàng dùng một túi giấy gói lấy một túi đồ ăn vặt, chuẩn bị mang đến cho Liêu Dật Vân cùng vị hôn phu ăn thử.

Sau đó còn đặc biệt đi qua chợ đầu mối một vòng, chuẩn bị lực chọn một ít giấy gói quà tặng, lúc trước xem qua cách sắp xếp địa điểm tổ chức hôn lễ mà Liêu Dật Vân cung cấp, nàng muốn giấy gói của những món quà tặng phải phù hợp với tông màu cơ bản của địa điểm tổ chức hôn lễ, mặt khác, cũng muốn thêm chút chi tiết kinh hỉ.


Liêu Dật Vân hẹn nàng gặp mặt ở quán cafe, lúc đến Lâu Xuân Vũ cầm theo một cái túi cực lớn, sau khi vào cửa còn phải nhờ phục vụ viên hỗ trợ mở cửa, ngay cả người qua đường đều vì nàng mà đổ mồ hôi, nàng ôm lấy cái túi lớn như vậy, khi đi đường liền con đường phía trước đều thấy không rõ.

Thật vất vả đi đến vị trí, Lâu Xuân Vũ vừa ngồi xuống, Liêu Dật Vân liền vì nàng châm trà đưa khăn.

"Ngươi cũng quá liều mạng a, ta có giao phó lão Vạn không cần tạo áp lực cho ngươi, có phải hắn không nghe lời của ta hay không, hối thúc ngươi a? Lát nữa hắn trở về ta mắng hắn một chút."

"Là tự ta muốn nhanh chóng giải quyết tốt mọi chuyện a. Thời gian không nhiều lắm, ngươi làm tân nương tử vì cái gì không gấp chút nào?"

"Ta gấp gì chứ, bọn họ sẽ xử lý tốt a, lão Vạn cùng người nhà của hắn đã lo lắng toàn bộ hôn lễ rồi, không cho ta nhúng tay, ta còn có thể làm sao. Đương nhiên là khoanh tay đứng nhìn rồi." Liêu Dật Vân nói với một bộ dáng vô cũng nhàn hạ, nhưng mà Lâu Xuân Vũ cũng có thể nhìn được ra phía sau phần không quan tâm này của nàng là sự tín nhiệm đối với người bạn lữ tương lai, cùng một phần tâm tư rộng lượng.
"Đó là do ngươi đã nghĩ suốt, đúng rồi, đây là vài mẫu giấy gói quà hôm nay ta đã chọn, ta thích nhất chính là thiết kế túi lớn trong suốt này, tuy rằng giá thành cao hơn một chút, nhưng mà mang về không cần vứt bỏ, cũng có thể sử dụng hằng ngày." Lâu Xuân Vũ vội đem túi gói quà mà bản thân cảm thấy hài lòng lấy ra, để Liêu Dật Vân xem qua, nàng cảm thấy rất giống với thiết kế túi shopping mà Balenciaga lưu hành sau này, bất quá bây giờ còn chưa có nhiều người ưa thích, nàng cũng chỉ là vô tình nhìn thấy ở một quầy hàng.

Liêu Dật Vân hô to một tiếng, lấy tới nhéo nhéo, cảm giác rất hài lòng, "Thật xinh đẹp, ngươi đây là từ đâu tìm được? Để cho ta, cái này bình thường đi ra ngoài ta có thể mang theo."

"Còn có cái này, là hộp quà được thiết kế trong túi giấy, túi giấy màu trắng thích hợp trang trí nơ bướm, hơn nữa chủ tiệm có thể hỗ trợ dán hộp, bọn họ tồn kho cũng đủ, giá thành liền thấp một chút." Lâu Xuân Vũ lập tức đưa đến mẫu thứ hai.
Giới thiệu vài cái, Liêu Dật Vân đã bắt đầu nhức đầu, mỗi cái đều đẹp mắt như vậy, chỉ cần Lâu Xuân Vũ đưa đến một cái, nàng đều nói muốn mua mua mua, kết quả chính là khó khăn để lựa chọn.

Nàng nhìn thấy vị hôn phu từ cửa ra vào tiến đến, hai mắt tỏa sáng, đem vấn đề lựa chọn khó khăn này giao cho vị hôn phu, nàng liền ăn những hàng mẫu Lâu Xuân Vũ mang tới, ăn thật ngon.

"Xuân Vũ a, không bằng ngươi đi bán túi a, ở phương diện này gu thưởng thức của ngươi thật sự không tệ." Liêu Dật Vân mở ra một gói đồ ăn vặt, phía trên vẽ hình trái nho, bên trong là kẹo mềm màu tím, vừa ăn cực kỳ giống nho thật, thoáng cái đã chinh phục được khẩu vị trở nên khó tính của một phụ nữ có thai như nàng.

Ăn xong kẹo mềm, lại bắt đầu ăn bắp rang, một túi tiếp một túi, căn bản chưa từng dừng lại.
Bất quá cũng may Lâu Xuân Vũ chọn đều là đồ ăn vặt túi nhỏ, đa dạng chủng loại, mới không tới mức ăn no chết.

Bên này, Lâu Xuân Vũ cùng vị hôn phu của Liêu Dật Vân liền thời gian ăn đều không có, bọn họ tranh thủ thời gian chọn ra giấy gói quà, bởi vì Lâu Xuân Vũ còn phải sắp xếp người gói quà, thời gian của bọn họ không nhiều, cho nên Liêu Dật Vân nhàn hạ thoải mái ngồi ở bên kia bàn cùng hai người này bận rộn ở bên này liền trở thành sự tương phản rất rõ ràng, Lâu Xuân Vũ dùng điện thoại làm máy tính, tính ra giá thành đại khái.

Lúc này Liêu Dật Vân đã ăn không sai biệt lắm, ngón tay nâng lên điểm một cái, nói: "Liền cái túi trong suốt kia là tốt rồi, ta thích."

Cho nên vẫn là về lại vị trí ban đầu.

Lâu Xuân Vũ mỉm cười, vị hôn phu của Liêu Dật Vân cũng rất bất đắc dĩ. Vì vậy một bản nháp viết đến rậm rạp chằng chịt chứ như vậy mà bị nhét vào trong thùng rác.
Một buổi trà chiều, Lâu Xuân Vũ cùng Liêu Dật Vân uống cafe, thảo luận về tất cả các khía cạnh của công việc, Liêu Dật Vân muốn đem tiền chuyển cho Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ vốn là muốn nàng chuyển trước một phần tiền đặt cọc, đến khi hàng chuẩn bị đầy đủ hết lại chuyển phần còn lại, kết quả Liêu Dật Vân lại đem toàn bộ số tiền liền chuyển qua, nàng tiêu sái mà phất tay, nói: "Không có việc gì, một lần kết hôn, hai bên đều cho ta tiền, ta hiện tại chính là một tiểu phú bà."

Sau khi cáo biệt cùng người chuẩn bị làm tân nương, Lâu Xuân Vũ cũng không nghỉ ngơi, nàng đặc biệt gọi cho Tề Nhã Nhã, cũng nói Tống Giai lưu lại tăng ca, hai vị a di bình thường được thuê đến hỗ trợ đóng gói cũng được nàng kêu đến văn phòng cùng tăng ca đóng gói.

Đến ba giờ sáng, trong văn phòng Lâu Xuân Vũ chứa đầy từng túi quà xinh đẹp, chỉnh tề đặt ở một góc, tình cảnh thậm chí có thể nói là phi thường đồ sộ.
Trong lúc những người khác nghỉ ngơi, Lâu Xuân Vũ vẫn còn đang kiểm kê số lượng.

Tống Giai cùng Tề Nhã Nhã đã mệt mỏi mà úp sấp ở trên bàn ngáp dài, mọi người lần lượt được Lâu Xuân Vũ sắp xếp xe đưa về nhà, cùng được đưa lên xe còn có lễ vật mà Lâu Xuân Vũ đặc biệt chuẩn bị cho các nàng, là một ít tiểu điểm tâm còn dư lại.

Rạng sáng năm giờ, Lâu Xuân Vũ ở lại công ty, chờ xe hẹn đến, cầm quà đưa lên xe, một xe còn không hết, vòng lại một lần, mới có thể chuyển đi hết, toàn bộ được chuyển đến trong nhà Liêu Dật Vân, đợi đến ngay hôn lễ sẽ được đặt ở địa điểm tổ chức tặng cho khách nhân.

Một buổi tối, văn phòng từ chen chúc lại trở về bộ dáng ban đầu.Vừa hoàn thành xong một đơn hàng lớn Lâu Xuân Vũ đứng trước cửa sổ uống trà, tư thế nhìn nhà kho giống một lão nông dân nhìn ruộng đất hoa mầu của mình.
Tia nắng ban mai mờ nhạt, Lâu Xuân Vũ chú ý tới điện thoại vang lên, là một dãy số xa lạ gọi tới, sau khi nàng nghe máy, nghe được một tiếng tỷ tỷ kia, mới biết được đây là đệ đệ gọi tới.

Lâu Xuân Vọng nửa đêm gọi tới là bởi vì sáng sớm Lâu mẹ xuống lầu bị trượt ngã, liền không đứng dậy nổi, sau đó đưa đến bệnh viện tỉnh xem qua, hiện tại còn đang ở trong bệnh viện làm kiểm tra.

Lâu Xuân Vọng cẩn thận nói với Lâu Xuân Vũ: "Nếu như ngươi không về được cũng không sao, dù sao có ta ở đây trông chừng, nếu ngươi có thể trở lại, liền vào bệnh viện xem một chút, mẹ cũng không nói gì muốn ngươi trở về, là ta nghĩ muốn nói với ngươi một tiếng."

"Được rồi, hôm nay ta trở về một chuyến a, ngươi đem địa chỉ nhắn cho ta."

"Ah, vậy là tốt rồi, ta nhắn địa chỉ cho ngươi, mẹ sắp phải làm phẫu thật, lát nữa ta đem số phòng bệnh cũng nhắn cho ngươi, ngươi lúc nào đến liền nói với ta một tiếng a."
"Ân."

Lâu Xuân Vũ nhìn nhìn điện thoại, lúc này, Tống Tây Tử có thể còn đang ngủ, nàng lưu lại vài câu trên WeChat của Tống Tây Tử, nói cho người kia biết mình bởi vì chuyện trong nhà mà phải về nhà một chuyến, buổi tối mới có thể trở về.

Chuyện trong của hàng, từ hỗ trợ khách hàng đến đóng gói đến lên đơn hàng Tống Giai đều đã hiểu biết, nàng còn nhờ hai vị a di kia buổi chiều tới đây một chuyến, giúp cửa tiệm đóng gói.

Đem hết thảy sự tình xử lý không sai biệt lắm, nàng tắt máy tính, khóa cửa văn phòng, bắt chuyến tàu đầu tiên trở về nhà.

Lâu Xuân Vũ dựa theo địa chỉ mà Lâu Xuân Vọng gởi đến đã tìm được phòng bệnh, Lâu mẹ đã từ trong phòng giải phẫu được đưa ra, bây giờ còn đang ở trạng thái gây tê, đối với chuyện Lâu Xuân Vũ đến liền thờ ơ.
Lâu ba ba nhìn thấy nàng tiến đến, từ trên ghế đứng lên.

"Tình huống của mẹ thế nào?" Lâu Xuân Vũ đến bên giường, quan sát tình huống của Lâu mẹ trên giường bệnh.

"Lớn tuổi, xương không tốt, vừa ngã chính là gãy xương, đã định đinh thép, phải nằm một thời gian mới có thể tốt lên." Lâu ba ba lẫn nữa ngồi xuống chiếc ghế bên giường, một mặt cũng đang nhìn Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vọng chân sau đi vào, cầm trong tay một túi nhựa lớn màu đỏ, bên trong là trong khăn mặt bàn chải đánh răng kem đánh răng và các đồ dùng hàng ngày mua tạm trong siêu thị.

Lâu Xuân Vọng đã không nhớ ra được bắt đầu từ khi nào Lâu Xuân Vũ liền không trở về nhà nữa, dù sao chính là bắt đầu từ khi vào đại học, gian phòng của Lâu Xuân Vũ liền luôn là trống không, Lâu mẹ thật ra là thường xuyên đi quét dọn, còn nói vạn nhất tỷ tỷ của con muốn về nhà, trên giường đều là bụi bẩn liền không tốt. Chỉ là mỗi lần quét dọn xong, Lâu Xuân Vũ một lần cũng chưa từng trở về.
Lần này nhìn đến Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vọng suýt nữa dã có chút không thích ứng, cảm giác biến hóa quá lớn, hắn thiếu chút nữa đã xem Lâu Xuân Vũ là người xa lạ.

"Mời hộ lý rồi sao?" Lâu Xuân Vũ hỏi Lâu Xuân Vọng.

Lâu Xuân Vọng lắc đầu, "Ba ba nói tiền này có thể tiết kiệm. Không cần mời, hai người chúng ta ở đây chiếu cố..."

"Đi mời một a di tới đây, không cần tiết những loại tiền này." Hai nam nhân có không thể chú ý đến, Lâu Xuân Vũ trước đó từng chiếu cố Lâu mẹ, cũng biết chiếu cố một người có bao nhiêu vất vả.

Lâu ba ba nói cơm bệnh viện ăn không ngon, Lâu Xuân Vũ chắc chắn sẽ không thích ăn, liền nói ông muốn xuống lầu mua ít đồ đóng gói, Lâu Xuân Vũ đều là khuyên không được.

Lâu Xuân Vũ ngồi bên mép giường, nhìn Lâu mẹ an tĩnh nằm trên giường, là quen thuộc lại xa lạ.
Ở kiếp trước, nàng cũng từng ngày tiếp nối đêm ở cạnh giường bệnh chiếu cố Lâu mẹ sinh bệnh, khi nàng trở về nghe thấy Lâu mẹ đang cùng người sát bên nói chuyện phiếm.

Người đối diện giường của Lâu mẹ nói: "Ta chỉ có nhi tử, kết quả nhi tử cũng không hiếu thuận, hối hận không sinh được nữ nhi liền đã thật tốt, nữ nhi chu đáo."

Lâu mẹ tiếp lời, nói: "Nữ nhi của ta cũng liền chỉ có chút công dụng như vậy."

"Cũng đủ rồi a, ít nhất còn có người có thể tới chiếu cố ngươi, ngươi mời một hộ lý một ngày đều phải tốn một hai trăm rồi, còn chưa chắc sẽ chu đáo với ngươi như vậy."

"Sinh nữ nhi có làm được cái gì a, sinh nữ nhi cũng chính là tiện nghi người ta."

Nàng đứng ở cạnh cửa, những lời này nàng nghe qua vô số lần, đã sớm thuộc làu làu, nhưng mà khi lần nữa nghe được, vẫn cảm thấy không khí xung quanh đều hạ xuống dưới âm độ, một cỗ khí lạnh đâm vào đến cốt tủy.
Lúc này trong lòng nàng yên lặng nói với Lâu mẹ, kiếp này con thật sự sẽ không giống như vậy, ta hiện tại ngồi ở đây, đối với mẹ không có nửa điểm oán hận, bởi vì con đã không muốn hận mẹ nữa, bởi vì con biết thậm chí mẹ cũng đều không cho rằng mẹ đối với con có gì sai, con hận mẹ cũng không thay đổi được chuyện gì. Con có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn làm, dần dần cũng quên đi chuyện mẹ đối với con không tốt, con chỉ liền nhớ rõ cho dù mẹ đánh con mắng con cũng sẽ lưu lại cho con một chén cơm, mẹ còn từng nói qua muốn con khảo thi vào một đại học tốt, kiếm thật nhiều tiền, cho nên con chỉ cần nhớ rõ những mặt tốt này là đủ rồi.

Lâu ba ba biết Lâu Xuân Vũ mời hộ lý, luôn nói không cần phải lãng phí khoảng tiền này, nhưng mà phía sau cũng quả thật có chút chuyện, hắn chiếu cố không nổi, Lâu Xuân Vọng bất tiện chiếu cố, lại thêm tiền mời hộ lý là Lâu Xuân Vũ chi trả, Lâu ba ba cũng liền không nói gì thêm, chờ đến khi Lâu mẹ vừa tỉnh dậy, Lâu ba ba liền nói với bà những chuyện này.
Lâu mẹ luôn kêu đau đớn, Lâu ba ba cũng sợ đụng phải miệng vết thương của bà, cũng chỉ có thể xoa nhẹ bên cạnh, còn an ủi bà nói không có việc gì, bác sĩ rất lợi hại, là một bác sĩ có kinh nghiệm phong phú, hắn phẩu thuật nhất định không có vấn đề gì.

Đến xế chiều, Lâu mẹ tốt hơn một chút, cũng ăn được chút cháo, ăn được vài thứ, Lâu Xuân Vũ thủy chung là yên tĩnh ngồi ở trên ghế bên cạnh giường, không có nói nửa chữ muốn lưu lại chiếu cố bà.

"Con bây giờ là đại lão bản rồi, bận rộn buôn bán, bận đến mức cũng không có về nhà, vài năm không về nhà, con còn nhớ rõ có gia đình sao."

"Là bận rộn nhiều việc. Trên phương diện làm ăn không thể phân thân." Lâu Xuân Vũ liền thuận theo lời nói của bà mà thừa nhận

"Con có thể bận đến đâu, cũng không biết con đang bận cái gì, con nói con kiếm tiền, cũng không đem tiền cầm về nhà, bảo con trở về con không trở về..." Trong lòng Lâu mẹ có thật nhiều bất mãn, bởi vì bình thường gọi điện thoại cho Lâu Xuân Vũ đều bị Lâu Xuân Vũ gọn gàng mà linh hoạt chấm dứt, những oán hận này ngoại trừ nói với Lâu ba ba, thật sự chính là không có nơi để nói.
Hiện tại bà đều không tiện nói với người khác những điểm không tốt của nữ nhi, chỉ sợ oán giận nữ nhi không tốt, oán giận nhiều rồi, láng giềng liền cảm thấy buồn cười, nhìn bà chê cười, có đôi khi bà cũng là nghẹn lấy một mạch, người ta hỏi Xuân Vũ làm sao vậy, bà liền nói trong đại thành thị liền sống tốt, tốt đến không muốn về nhà, còn thuê một văn phòng hơn một trăm mét vuông ở vị trí thuận lợi như vậy để mở công ty.

Nhưng Lâu Xuân Vũ chính là không chịu trở về, cho dù bà có sinh khí lớn hơn nữa, cũng là sinh khí với không khí

"Ba ba, ba nói mẹ một chút, người vừa giải phẫu xong không nên nói nhiều lời như vậy." Lâu Xuân Vũ ngược lại là nói với người thứ ba ở đây.

Lâu ba ba dưới ánh mắt chăm chú của nữ nhi từ từ gật gật đầu, "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, chút nữa liền cùng nữ nhi nhao nhao."
"Ta không cùng nàng nhao nhao, là nàng muốn cãi lời ta." Lâu mẹ quay đầu, không muốn nhìn hắn.

Lâu Xuân Vọng tìm một cái ghế ngồi trong góc, dù sao nơi này cãi nhau chỉ cần không liên quan tới hắn, hắn đều không muốn tham dự.

"Lâu Xuân Vọng, ngươi đừng ngồi, cùng ta đi ra ngoài." Trước khi đi Lâu Xuân Vũ gọi Lâu Xuân Vọng đi ra.

Lâu Xuân Vọng đi theo sau lưng Lâu Xuân Vũ ra khỏi phòng bệnh, đi đến hành lang.

"Tỷ, ngươi muốn nói với ta cái gì?" Lâu Xuân Vọng ở trước mặt tỷ tỷ, đã học được cách cúi đầu.

"Buổi tối ta phải trở về, cửa hàng không thể thiếu người, hơn nữa, mẹ bên này ngươi cũng thấy đấy, ta lưu lại chính là cùng bà cãi nhau, ta cũng không muốn lưu lại chiếu cố bà, tiền hộ lý đã thanh toán, nếu như nằm viện cần rất nhiều tiền, ngươi hỏi ba ba liệt kê một danh sách gởi cho ta. Ngươi lưu lại chính là ở cạnh mẹ nhiều một chút, lấy lòng bà nhiều một chút, đừng để cho bà luôn sinh khí."
"Vì cái gì ta phải lấy lòng mẹ?" Lâu Xuân Vọng không phục, nhưng mà dưới ánh mắt bức bách của Lâu Xuân Vũ, liền đem tâm tình không phục thu về.

"Bởi vì trong mắt mẹ chỉ có nhi tử là ngươi. Mẹ sinh bệnh ngươi không nên ở bên giường chiếu cố bà sao?" Lâu Xuân Vũ đảo mắt nhìn hắn, loại lời này còn cần phải nói sao?

"Bà cũng luôn nhắc tới ngươi, hơn nữa ngươi liền đến càng tốt."

Lâu Xuân Vũ thở ra một tiếng, "Vậy thì sao, gặp rồi nói chuyện với ta vẫn là khó nghe như vậy, ngươi cảm thấy ta có thể lưu lại sao?."

"Đó là quan tâm ngươi."

"Tại sao cũng quan tâm lại không thấy bà nói chuyện với ngươi như vậy, lẽ nào bà liền không quan tâm ngươi sao? Biện pháp quan tâm có rất nhiều loại, nói chuyện khó nghe không phải là biện pháp biểu đạt sự quan tâm, chỉ có thể nói là bà đã quen đối với ta như vậy, bà cảm thấy đối với ta làm sao ta cũng sẽ không để trong lòng, nhưng mà ta hết lần này tới lần khác liền rất để trong lòng."
Lâu Xuân Vọng không lên tiếng, cũng biết loại tình huống này là không hợp lý, nhưng mà hắn cũng không làm được cái gì.

"Giao cho ngươi a." Lâu Xuân Vũ vỗ vỗ bờ vai Lâu Xuân Vọng, so với bò vai luôn rụt lại của đệ đệ ở kiếp đã hoàn toàn bất đồng, ở kiếp này Lâu Xuân Vọng đã trưởng thành một chút, ít nhất trong suy nghĩ của nàng đã trở thành một đệ đệ đạt tiêu chuẩn, chỉ là con đường tương lai còn rất dài, nàng không biết sau này Lâu Xuân Vọng sẽ biến thành cái dạng gì, nàng chỉ có thể hy vọng Lâu Xuân Vọng sẽ tự mình biết nắm lấy tương lai.

Đến tối, Lâu Xuân Vũ cùng cha mẹ nói mình phải đi, không thể lưu lại chiếu cố.

Lâu mẹ nằm trên giường bệnh nghiêng đầu qua một bên, dùng sau ót hướng tới nàng, đối với lời nói của nàng coi như không nghe thấy, không có đáp lại nàng.
Lâu Xuân Vũ cười cười, để Lâu Xuân Vọng xuống lầu tiễn nàng, kết quả Lâu ba ba cũng nhất định muốn đi theo tiễn nàng.

Xuống lầu dưới, Lâu Xuân Vũ đón một chiếc taxi, Lâu ba ba gõ cửa sổ xe, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Lâu Xuân Vũ hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

"Mẹ con biết rõ vì cái gì con không trở về nhà, cũng đã nói với ta bản thân biết sai rồi, cam đoan gặp mặt sẽ không cãi nhau với con, nhưng mà tính khí bà chính là như vậy, con liền nhường bà một chút, bình thường không trở về nhà, lễ mừng năm mới cũng phải về nhà một lần, người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm tất niên." Lâu ba ba khom người, nói với Lâu Xuân Vũ ở bên trong.

Lâu Xuân Vũ nói: "Lễ mừng năm mới năm nay, nếu như thân thể mẹ khôi phục tốt, con liền để đệ đệ đưa mọi ngươi đến Thượng Hải, con sắp xếp chỗ ở cho mọi người được không? Không phải ba muốn nhìn qua Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông một chút sao?"
Lâu ba ba nghe xong khóe miệng liền cong lên, hắn vẫn luôn muốn đi ra ngoài du lịch, nhưng mà không cơ hội, nghe xong Lâu Xuân Vũ nói như vậy, cũng có chút động tâm, "Như vậy liền tốt. Ta chỉ sợ mẹ con không đáp ứng."

"Để đệ đệ thuyết phục mẹ, thuyết phục không được liền để đệ đệ ở nhà cùng mẹ đón lễ mừng năm mới, con đưa ba đi nhìn qua Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông."

Lâu Xuân Vọng nghe được mình bị tỷ tỷ đơn giản làm sắp xếp như vậy, mất hứng, "Nhưng là độ khó thật sự vô cùng lớn, mẹ không chịu nghe, ngươi liền để cho ta lưu lại cùng bà, bà ngược lại sẽ tức giận a."

"Tái kiến." Lâu Xuân Vũ cùng người nhà nói lời tạm biệt, nâng lên cửa sổ xe, để tài xế lái xe đưa nàng đến nhà ga.

Tâm tình tài xế không tệ, cùng Lâu Xuân Vũ nói chuyện phiếm, "Gia đình ngươi liền nhi nữ song toàn* a, coi như không tệ, gia đình hạnh phúc."
(*Nhà có đủ cả trai lẫn gái)

Lâu Xuân Vũ cong lên khóe miệng, không có trả lời.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Ta nhớ ngươi.

Tống Tây Tử: Ta cũng nhớ ngươi.

Lâu Xuân Vũ: Ta nhớ ngươi nhớ đến tối ngủ không ngon, ngồi trước máy vi tính bất tri bất giác làm việc đến hai giờ sáng, kết quả của việc nhớ ngươi chính là kiếm được mấy nghìn đồng tiền lời.

Tống Tây Tử:??