Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều Năm

Chương 48



Có linh khí, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.

Bên trong không gian giới tu di có đủ các bảo vật cần có.

Tam sư đệ vác cuốc trồng linh hoa linh thảo khắp núi đồi.

Nhị sư muội cầm những vật liệu chế tạo vũ khí quý hiếm, cắm đầu vào xưởng rèn của mình.

Bản thân ta thì tập trung trải bậc thềm trước cổng sơn môn.

Không nhiều không ít, một nghìn bậc.

Vừa vặn nhiều hơn Kiếm Tông một bậc.

Khi bước thềm cuối cùng được trải xong, bầu trời phía trên núi Lạc Hà đột nhiên tối sầm lại.

Tiếng cười khằng khặc quái dị vang lên, mùi máu tanh nồng nặc lan tràn.

Bầu trời trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói thâm trầm: “Giao Minh Uyên ra, lão tổ ta sẽ để ngươi chết thống khoái một chút!"

24

Ta đứng thẳng người dậy, bước lên bậc thềm mới trải, phủi đi bụi đất trên tay, không thèm nhìn người tới lấy một cái, trực tiếp quay người đi vào trong tông môn.

Huyết Sát lão tổ uy nghiêm một đời, có lẽ chưa bao giờ bị người khác coi thường như vậy, lão ta lập tức nổi giận đến toàn thân run rẩy, ngay cả cái bóng trên mặt đất cũng lắc lư.

Lão ta thôi động huyết vân xông thẳng tới, đầy vẻ căm hận quát lớn: "Tên tiểu bối ngu xuẩn này dám cả gan làm nhục ta như vậy, mau tới nhận lấy cái chết!"

Những lá cờ đen tung bay, phần phật theo chiều gió, Huyết Sát lão tổ nổi trận lôi đình, thanh thế kinh người.

Ta bình tĩnh bước lên những bậc thềm đá, thậm chí không thèm quay đầu nhìn lại.

Đột nhiên có một tiếng hét lớn, Huyết Sát lão tổ từ trên không trung nặng nề rơi xuống giống như một vật nặng nghìn cân.

Bốn lá cờ Chiêu Hồn còn sót lại từ trăm năm trước cũng theo đó mà rơi xuống đất, nằm trong bụi đất giống như bốn miếng giẻ rách màu đen.

Huyết Sát lão tổ tỏ vẻ kinh hãi: "Ngươi, ngươi đây là... "

Ta quay người lại, cười như không cười: “Trăm năm không gặp, ta còn tưởng rằng lão tổ đã phi thăng thượng giới, hoá ra còn chưa đột phá hoá thần sao? Đáng tiếc, chỉ là cảnh giới hoá thần, ở địa bàn Lạc Hà tông chúng ta còn chưa bay được đâu.”

Huyết Sát Tổ không thể tin mở to mắt: “Chẳng lẽ ngươi đã đột phá hóa thần, tiến vào Luyện Hư?”

Ta không trả lời cũng không phủ nhận.

Lão ta giả vờ đánh một chiêu, quay đầu muốn bỏ chạy.

Ta cười lớn một tiếng: "Sao người lại chạy? Đã tới thì cứ ở lại đây đã, không phải ngươi muốn gặp tam sư đệ của ta sao?”

Tâm niệm vừa động,  thanh kiếm Hàm Sương mới tinh ngay lập tức xuất hiện trong tay ta.

"Một kiếm thứ nhất, vì ngươi nuôi lớn tam sư đệ của ta như một con chó.”